“Vấn đề nằm trên người An Nhu?” Trương Vân khó hiểu quay qua nhìn con trai.
Ông cụ Mạc hừ một tiếng, nhướng mày nhìn Mạc Thành Hoàn.
“Tâm tư của cháu như thế nào, đừng cho rằng ông không biết.”
“Một mình Mạc Đoá Đoá đã đủ khiến nhà họ Mạc bị xấu mặt ê chề, cháu còn muốn đi kiếm chuyện với An Nhu hả?”
Mạc Thành Hoàn mím môi: “Nếu như...”
“Không có nếu như gì hết.” Ông cụ Mạc chống quải trượng gõ một cái thật mạnh xuống sàn nhà: “Mau chóng quay về phòng thu dọn đồ đạc, sáng ngày mai lập tức khởi hành trở về nhà!”
Mạc Thịnh Khang lặng lẽ liếc nhìn Mạc Thành Hoàn rồi đẩy Trương Vân, ba người đồng loạt rời khỏi phòng của ông cụ Mạc.
“Bây giờ càng nghĩ lại càng cảm thấy Thành Hoàn nói rất đúng.” Trương Vân trở về phòng thu dọn quần áo, trong đầu không ngừng trầm tư suy nghĩ.
“Nếu không phải An Nhu bị chuột rút suýt chút nữa chết đuối, có khi nhà họ Bạch cũng không tức giận đến mức này. Nếu như An Nhu biết nghĩ cho nhà họ Mạc, chỉ cần chịu lên tiếng nói tốt vài câu trước mặt người nhà họ Bạch, có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết êm xuôi.”
“An Nhu sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.” Mạc Thịnh Khang pha một ly trà, ngửi thử mùi thơm rồi lắc đầu.
“Ba có đối xử tệ bạc với nó đâu.” Trương Vân buồn bực không thôi: “Sao nó đi đến đâu cũng có người giúp đỡ hết vậy. Đầu tiên là ba, sau đó đến nhà họ Bạch. Đánh không được mắng chửi cũng không xong, thậm chí ngay cả Thành Hoàn cũng bị nó cho ăn bùa mê thuốc lú. Đúng là tức chết mà!”
Mạc Thịnh Khang nhìn thoáng qua bà vợ thấp cả IQ lẫn EQ nhà mình, chậm rãi giải thích.
“Lúc trước ba đối xử tốt với An Nhu là bởi vì cậu ta chịu gả cho anh hai, hơn nữa cũng không hề đòi hỏi bất cứ thứ gì từ nhà họ Mạc.”
Mạc Thịnh Khang xoay đầu lại nhìn chằm chằm lá trà nổi trên mặt nước: “Ba cảm thấy An Nhu đã chịu thiệt thòi cho nên mới đối xử tốt với cậu ta, nhưng nếu so với Thành Hoàn thì vẫn còn thua xa lắc.”
“Bây giờ cậu ta đã trở thành con trai của nhà họ Bạch, nhưng trước sau vẫn một lòng một dạ không rời bỏ anh hai, chắc chắn ba sẽ càng yêu thích cậu ta hơn trước kia.”
Mạc Thịnh Khang ngẩng đầu nhìn Trương Vân: “Hiện tại bệnh tình của anh hai đang dần dần hồi phục, còn cưới được con trai nhà họ Bạch. Bà cảm thấy ba sẽ thích Thành Hoàn hơn hay thích anh hai hơn.”
“Đương nhiên là Thành Hoàn rồi.” Trương Vân không chút do dự trả lời: “Ba tốn biết bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng Thành Hoàn nhiều năm như vậy, còn Mạc Thịnh Hoan ngay cả một câu tròn vành rõ chữ cũng nói không xong. Cho dù cưới được con trai nhà họ Bạch thì sao chứ, một bệnh nhân tâm thần mà cũng có năng lực quản lý nhà họ Mạc ư?”
Mạc Thịnh Khang nhìn vợ mình, liên tục lắc đầu.
Trương Vân nhìn bộ dáng lắc đầu của Mạc Thịnh Khang, không khỏi sốt sắng: “Ông có ý gì đây?”
“Thế lực của nhà họ Bạch cực kỳ quan trọng đối với nhà họ Mạc, ba tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha đâu.”
“Nếu như ba vẫn còn đứng về phía Thành Hoàn, hiện tại không cần đến phiên chúng ta lên tiếng, ba cũng sẽ đích thân đi tìm An Nhu nhờ cậu ta thúc đẩy mối quan hệ hữu nghị giữa nhà họ Mạc với nhà họ Bạch, thay Thành Hoàn trải sẵn con đường sau này.”
“Nhưng bây giờ ba lại bắt buộc chúng ta phải rời đi ngay lập tức, bởi vì ba biết rõ chẳng sợ mối quan hệ hữu nghị của hai nhà đột ngột bị chấm dứt, nhà họ Bạch cũng sẽ trợ giúp Mạc Thịnh Hoan bằng bất cứ giá nào. Nếu đã như vậy còn không bằng sớm tiễn quách chúng ta đi, miễn cho chọc người nhà họ Bạch không vui.”
Trương Vân nghe Mạc Thịnh Khang phân tích, tự nhiên hiểu ra liền.
“Ông muốn nói là ba định giao nhà họ Mạc cho Mạc Thịnh Hoan hả?”
Mạc Thịnh Khang thở dài gật đầu.
“Sao lại như vậy được!” Trương Vân không nhịn được hoảng loạn, bà ta ỷ vào đứa con trai ưu tú này để khoe khoang suốt mười mấy năm, nếu Thành Hoàn không thể trở thành người thừa kế nhà họ Mạc, bảo bà ta làm sao dám ngẩng cao đầu ở nhà mẹ đẻ đây!
Trương Vân càng nghĩ càng lo sợ, trong chốc lát chẳng thể nghĩ ra được biện pháp nào, đành nhìn về phía Mạc Thịnh Khang.
“Thịnh Khang, phải làm sao bây giờ!”
“Chuyện đã tới nước này, tôi cũng bó tay hết cách.” Mạc Thịnh Khang nhấp một ngụm trà: “Lúc trước ba dự định cho Thành Hoàn liên hôn với nhà họ An, không phải chính bà khóc lóc om xòm khăng khăng không đồng ý hay sao. Hiện giờ bà vừa lòng hả dạ chưa, thậm chí ngay cả thân phận người thừa kế thuộc về con trai mình cũng mất luôn.”
“Nếu sớm biết có ngày hôm nay, tôi sẽ... tôi sẽ...” Trương Vân ấp úng hai ba lần cũng không thốt nên lời, chán nản cúi đầu xuống.
“Nếu sớm biết có ngày hôm nay, bà sẽ không để mấy tên lưu manh kia đi gây sự với Trình Thịnh có đúng không?” Mạc Thịnh Khang nâng tách trà nhìn Trương Vân.
Thời điểm gặp mặt người nhà họ An, nếu không phải Trình Thịnh đánh nhau rồi bị bắt vào đồn cảnh sát, sau đó lại gọi điện thoại nhờ bạn thân cứu nguy, có lẽ Mạc Thành Hoàn cũng không cần bỏ dở cuộc hẹn, nói không chừng đã sớm thành đôi với An Nhu.
Trước đây Trương Vân vẫn luôn đắc chí với mưu kế của mình, không ngờ cuối cùng lại biến thành tự bê đá đập chân mình.
Nhưng trong chuyện này rõ ràng chỉ có bản thân mình và mấy tên lưu manh kia biết thôi!
“Làm sao ông biết được!” Trương Vân cực kỳ ngạc nhiên nhìn ông chồng nhà mình, vào lúc đó thật sự không còn cách nào khác nên mới bất đắc dĩ tính kế lên đầu người bạn thân thiết nhất của con trai mình.
“Bà nói chuyện điện thoại với hai tên lưu manh kia thiếu điều muốn vang dội khắp cả nhà.” Mạc Thịnh Khang cạn lời sâu sắc: “Tôi đứng trên lầu hai nghe thấy hết toàn bộ.”
Trương Vân nháy mắt nghẹn họng.
Giọng nói của bà ta quả thật không hề nhỏ, lúc đó còn tưởng rằng trong nhà không có người.
“Chuyện này tuyệt đối không thể để Thành Hoàn biết được.” Trương Vân đau khổ nhăn nhó: “Nếu để Thành Hoàn biết, chắc chắn nó sẽ hận tôi đến chết.”
“Hoặc là bà có thể dùng cách khác để bù đắp sai lầm.” Mạc Thịnh Khang thong thả cầm tách trà: “Bà phải biết rằng ngay từ đầu An Nhu đã được định sẵn sẽ trở thành bạn đời của Thành Hoàn, nếu không phải bởi vì mấy lời gây chia rẽ của bà, nói không chừng hai đứa nó đã sinh con luôn rồi.” Vẻ mặt Trương Vân đầy xoắn xuýt, nghĩ tới nghĩ lui những lời Mạc Thịnh Khang nói, do dự rời khỏi phòng đi tìm Mạc Thành Hoàn.
Mạc Thịnh Khang nhìn theo bóng lưng của vợ mình, cúi đầu thổi bọt bong bóng đọng trên mặt nước trà.
...
An Nhu từng nhìn thấy trên TV vô số lần khung cảnh sóng biển dập dờn, bãi cát xinh đẹp, du khách nằm trên bãi cát vừa thoả thích uống rượu vừa hưởng thụ cái nắng.
Càng nhìn càng phát ham, thế là An Nhu quyết định xách Mạc Thịnh Hoan lên và đi, tìm một hồi rốt cuộc cũng tìm được một bãi cát ưng ý. Chung quanh bãi cát còn có ghế nằm, có thể vừa ngả người trên ghế vừa uống nước dừa.
An Nhu sảng khoái thanh toán tiền, mặc quần bơi đeo kính râm nằm dài trên ghế, đưa kem chống nắng cho Mạc Thịnh Hoan đang trùm kín mít cả người.
“Chú Mạc, tắm nắng chung với em đi.” An Nhu nghiêng đầu vươn tay tới muốn cởi nút áo của Mạc Thịnh Hoan, người đàn ông nhanh chóng lùi về sau một bước, phóng tầm mắt nhìn một vòng xung quanh rồi lắc đầu.
Nơi đây nhiều người quá, chú Mạc không muốn bị lộ hàng.
An Nhu không nhịn được bật cười, vỗ vào lưng mình: “Vậy chú Mạc giúp em thoa kem chống nắng được không?”
Mạc Thịnh Hoan yên lặng vặn nắp tuýp kem chống nắng, nặn một ít ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng thoa lên tấm lưng trần trụi trắng nõn mịn màng của An Nhu.
“Chú Mạc, làm như vậy mất công lắm.” An Nhu cầm tuýp kem chống nắng làm mẫu cho Mạc Thịnh Hoan xem: “Chú cứ trực tiếp trét kem chống nắng lên lưng em, sau đó dùng tay xoa nhanh hơn một chút là được.”
An Nhu hì hục bóp một hồi cũng không nặn ra được miếng kem nào.
Tuýp kem chống nắng này được mua từ hồi còn học huấn luyện quân sự, lúc đó ánh mặt trời cực kỳ nóng gay gắt, nếu không thoa kem chống nắng dễ dàng bị cháy nắng lột mất một lớp da. Mấy tháng nay không thèm đụng tới, chắc hạn sử dụng vẫn còn nhưng bên trong ruột đã xài gần hết rồi.
An Nhu dùng sức bóp phần thân tuýp kem, âm thanh không khí kêu phụt phụt phát ra liên tục, cuối cùng một lượng kem bé tí cũng phọt ra ngoài.
Thấy An Nhu bóp không ra nữa, Mạc Thịnh Hoan bèn giơ tay tới giúp cậu cầm chặt tuýp kem chống nắng.
Chú Mạc vừa ra tay, tuýp kem lập tức bị bóp tới hết mức, chất lỏng đặc sệt màu trắng có công dụng dưỡng da chống nắng bắn thẳng ra từ trong tuýp kem, văng tung tóe hết lên mặt với trên cổ của An Nhu.
An Nhu theo bản năng nhắm mắt lại, đợi đến khi mở mắt ra mới phát hiện trên cổ và lồng ngực bị dính một ít kem chống nắng.
Mạc Thịnh Hoan cầm tuýp kem đứng hình, An Nhu ngửa đầu nhìn chú Mạc rồi sờ vào mặt mình, hình như bị bắn cũng không ít.
Chất lỏng màu trắng dễ khiến người khác nghĩ ngợi lung tung.
Trong lúc nhất thời bầu không khí bỗng trở thành thật vi diệu.
“Hay là... nặn ra lòng bàn tay như cũ đi.” An Nhu giả bộ bình tĩnh, thoa đều kem chống nắng dính trên mặt và trên cổ.
Mạc Thịnh Hoan rũ mắt, tay chân cứng đờ tiếp tục nặn kem chống nắng ra lòng bàn tay.
An Nhu nằm nhoài trên ghế dài nhìn chú Mạc lấy một ít kem chống nắng trong lòng bàn tay thoa lên lưng mình, thoa đều từ trên xuống dưới, động tác vừa chậm rãi nghiêm túc vừa hết sức cẩn thận.
Lượng kem chống nắng ít ỏi còn sót lại quả thật không đủ dùng, An Nhu nhìn lướt qua mấy cửa hàng gần đây, Mạc Thịnh Hoan vỗ nhẹ vào bả vai cậu, ngầm dặn dò An Nhu ngoan ngoãn nằm ở đây, còn mình đi mua đồ.
An Nhu nhìn theo bóng lưng của Mạc Thịnh Hoan, không nhịn được cong khoé môi.
Tắm mình trong ánh mặt trời ấm áp, An Nhu mơ mơ màng màng sắp buồn ngủ, đột nhiên bả vai bị người nào đó đẩy nhẹ một cái. Nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, An Nhu nhìn thấy người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình.
Ngũ quan sắc nét như tạc tượng, mày kiếm xếch cao, đôi mắt sâu hút hồn, môi mỏng, khoé miệng hơi nhếch lên.
“An Nhu.”
Trong cơn hốt hoảng, An Nhu còn tưởng bản thân mình vẫn đang sống ở đời trước, nhưng hiển nhiên Mạc Thành Hoàn ở đời trước sẽ không bao giờ mỉm cười trước mặt mình.
“Sao lại nằm đây ngủ một mình thế này.” Mạc Thành Hoàn giơ tay định sờ đầu cậu, An Nhu vô thức nghiêng người né tránh, ngay sau đó lập tức tỉnh táo lại.
“Tôi... Từ lâu tôi đã muốn chạm vào người em.” Mạc Thành Hoàn chậm rãi thu tay về, mỉm cười nhìn An Nhu.
“Đỉnh đầu em có một cái xoáy nhỏ khiến cho tóc chỗ đó thường hay bị vểnh lên.”
“Sao anh lại xuất hiện ở đây?” An Nhu nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, mình chợp mắt còn chưa đến mười phút.
“Tôi muốn đi tìm em, rồi sau đó tôi chợt nhớ ra trước đây em từng nói muốn đặt chân đến những nơi có bãi biển xanh ngắt để ngắm nhìn phong cảnh và nằm trên bờ cát phơi nắng.” Mạc Thành Hoàn ngồi xuống chiếc ghế nằm kế bên An Nhu, vươn tay muốn cởi nút áo sơmi.
“Đúng lúc tôi cũng muốn phơi nắng.”
An Nhu nhanh chóng đứng dậy, thu dọn đồ đạc của mình.
“Em không muốn nhìn thấy tôi đến vậy sao?” Nhìn động tác dứt khoát của An Nhu, Mạc Thành Hoàn mím chặt đôi mỏng.
An Nhu không thèm nói một lời, tốc độ thu dọn đồ đạc ngày càng nhanh hơn.
“Trương Vân... Bà ấy sẽ không bao giờ phản đối chúng ta nữa.” Mạc Thành Hoàn nhìn thẳng vào cậu thiếu niên: “Những chuyện không vui trước đây giữa em và bà ấy, tuyệt đối sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa.”
An Nhu giữ im lặng đến cùng.
“Bây giờ bà ấy cực kỳ sợ hãi em và Triệu Minh Nguyệt.” Mạc Thành Hoàn nghiêm túc nói: “Tôi đã bắt bà ấy phải hứa không được mắng chửi em nữa.”
An Nhu cắn chặt khớp hàm, nhìn biển rộng bao la trước mặt, thong thả uống cạn một hớp nước dừa cuối cùng.
“An Nhu, trở về bên tôi đi, có được hay không?” Mạc Thành Hoàn nói chậm từng chữ một, đứng dậy bước tới gần An Nhu.
“Tôi thật sự rất nhớ em, ngay cả trong mơ cũng không ngừng suy nghĩ về em.”
An Nhu xoay người lại, nhắm ngay phương hướng của Mạc Thành Hoàn hung hăng ném trái dừa trong tay bay ra ngoài, lần này đối phương biết đề phòng từ trước, dễ dàng tránh thoát khỏi xác dừa đang bay tới.
Mạc Thành Hoàn nở nụ cười đắc thắng, đột nhiên phát hiện biểu cảm trên mặt An Nhu hơi thay đổi, giống như đang cố nhịn cười.
Ngay sau đó, bên gáy của Mạc Thành Hoàn bất ngờ bị thứ gì đó giáng một đòn nặng nề, nước nôi văng khắp nơi, Mạc Thành Hoàn cũng bị đập cho chao đảo cả người, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện cậu thiếu niên mỉm cười tươi rói, nhưng chẳng qua nụ cười này lại không dành cho mình.
Mạc Thành Hoàn quay đầu lại, một trái dừa khác đã bay vọt tới đây, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn. Nhưng lần này Mạc Thành Hoàn trốn không kịp, thân thể gần như không thể đứng vững, đầu bị đập mạnh đến mức kêu “ong ong“.
“Chú Mạc.” An Nhu tung tăng chạy bước nhỏ nhào tới đón người, Mạc Thịnh Hoan tay xách nách mang một đống đồ, không chỉ mua mỗi kem chống nắng mà còn mua thêm hai trái dừa, nước suối, son dưỡng môi và đồ ăn vặt.
Poor hai em dừa vừa mới bất hạnh bỏ mình.
Mạc Thành Hoàn nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan bước tới, ôm đầu ngồi một bên ghế nằm, kiên quyết không chịu rời đi.
“Tôi thích phơi nắng ở đây, có vấn đề gì không?” Mạc Thành Hoàn nhìn Mạc Thịnh Hoan, đếch thèm xưng hô tử tế gì hết.
Bãi cát này là chỗ công cộng, An Nhu hừ một cái cho bỏ tức, sau đó nắm tay dẫn Mạc Thịnh Hoan đi chỗ khác.
Mạc Thành Hoàn thấy hai người đổi chỗ ngồi cũng nhanh chóng đứng dậy đi qua đó, ngồi xuống vị trí bên cạnh hai người, ánh mắt sáng quắc như bóng đèn.
An Nhu tức giận đến ngứa răng, muốn dẹp quách không phơi nắng gì nữa, nhưng nghĩ lại chú Mạc đã tốn công tốn sức mua nhiều đồ như vậy rồi còn mang về đây.
Mọi thứ vốn đang hết sức tốt đẹp, cuối cùng lại trở thành một mớ dở hơi cám lợn.
Mạc Thịnh Hoan lơ đãng liếc nhìn Mạc Thành Hoàn, vuốt ve bả vai An Nhu kêu cậu nằm xuống.
Thấy cậu thiếu niên nghe lời nằm xuống, Mạc Thịnh Hoan đưa nước cho An Nhu, dựa theo cách làm lúc nãy cậu từng chỉ, bắt đầu trét kem chống nắng lên lưng, sau đó nhẹ nhàng xoa đều khắp lưng.
An Nhu uống hớp nước để dịu bớt hương vị trong miệng, nhìn thấy thỏi son chú Mạc mua bèn cầm lên quan sát.
Trên thỏi son có ký tự SPF, hình như cũng có công dụng chống nắng. An Nhu không ngờ chú Mạc lại là người tinh tế đến như vậy, cậu hạnh phúc chết đi được thoa một lớp son môi, chồm người tới kéo lấy cái cằm của Mạc Thịnh Hoan, dịu dàng hôn lên cánh môi nhạt màu.
Cũng phải cho chú Mạc một lớp son môi.