Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 109: Chương 109: Hấp hối bật dậy






(mém tí tính để "Đội mồ sống dậy" gòi đó =))))

Trở tay đóng cửa phòng bệnh ngăn cách hoàn toàn âm thanh ở bên ngoài, An Nhu đứng ngay cửa nhìn người đàn ông đang nằm hôn mê ở trên giường, chầm chậm đi qua đó.

Ngồi cạnh giường bệnh, An Nhu vươn tay vén mấy sợi tóc rũ trước trán Mạc Thịnh Hoan.

Người đàn ông như đang say giấc nồng, hàng lông mi dài mảnh khẽ rũ xuống, tựa như sợi lông chim đen tuyền không tiếng động đáp xuống giữa nền tuyết vắng lặng.

"Chú Mạc." An Nhu chồm người tới, đầu ngón tay lướt qua sóng mũi đối phương. Phát hiện môi chú Mạc hơi khô, bèn đi lấy miếng tăm bông thấm chút nước, đầu tăm bông nhẹ nhàng cọ qua cánh môi, cảm giác ấm ấm mềm mại lan đến các đầu ngón tay.

"Em biết sở dĩ chú không muốn tỉnh lại là bởi vì những câu nói trước đó của em." An Nhu mím môi: "Chú Mạc, em biết em sai rồi. Em thật sự không nỡ rời xa chú đâu."

Người đàn ông nằm trên giường bệnh trước sau vẫn không có động tĩnh, duy chỉ có tiếng hít thở mỏng manh.

"Ba ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều điều. Em ngộ ra rằng tuy ngoài mặt chú là người không thể rời bỏ em, nhưng thật ra người không rời không bỏ được phải là em mới đúng." An Nhu ngồi bên mép giường nắm chặt tay Mạc Thịnh Hoan, khổ sở hạ thấp tầm mắt.

"Em từng lén lút quan sát một mình chú chủ trì cuộc họp, một mình chú tan làm về nhà, một mình chú ngồi trong xe đối mặt với kẹt xe. Trong khoảnh khắc em phát hiện chú không còn cần đến em nữa, em đột nhiên sinh lòng hoảng sợ. Bởi lẽ... từ lâu em đã không thể rời xa chú." An Nhu cúi đầu, không biết phải diễn đạt tình cảm sâu thẳm trong lòng mình như thế nào. Ngay lúc này đây, mọi ngôn ngữ đều trở nên vô nghĩa.

"Có lẽ chú đã nhận ra rồi..." Cổ họng An Nhu dâng trào từng đợt chua xót: "Gần đây tâm trạng em rất tùy hứng, cảm xúc hay thay đổi thất thường, cơm cũng ăn không ngon."

"Đã lâu rồi chúng ta chưa chơi trò chơi, mỗi lần đều bị em từ chối hoặc lừa gạt cho qua."

"Trong nhà kéo đến thật nhiều người, hết người này đến người kia. Em cảm thấy ngày qua ngày sống như vậy quá sức mệt mỏi, bởi vậy... em mới đòi dọn ra ngoài ở riêng."

"Nhưng trải qua ba ngày nay đã khiến em thông suốt. Đừng nói là ở riêng, ngay cả khi chú đang kề cận bên người em nhưng chỉ có thể nằm yên một chỗ không bao giờ để ý đến em, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ dày vò em rồi." An Nhu đỏ hoe hốc mắt, nhẹ nhàng cầm tay Mạc Thịnh Hoan đặt lên bụng mình.

"Chú Mạc, trước đây em từng hỏi chú có thích trẻ con không, chú còn nhớ chứ?"

An Nhu rơi nước mắt lã chã: "Bởi vì khi đó em phát hiện mình đã mang thai."

"Em không biết vì sao lần nào chúng ta cũng sử dụng đồ bảo hộ nhưng vẫn có thai được, nhưng cuối cùng em vẫn muốn giữ lại bọn nhỏ."

Hai mắt An Nhu đẫm lệ nên không nhìn thấy số liệu trên màn hình bất ngờ xảy ra biến hóa.

"Ngày hôm đó, đám người bên dòng chi đến kiếm chuyện chọc cho em tức điên lên. Bọn họ xô đẩy con mình đến trước mặt em, thậm chí suýt chút nữa còn đụng trúng bụng em."

"Bọn họ bắt con mình quỳ xuống gào khóc, giở trò ăn vạ trước mặt em, còn lấy danh nghĩa của nhà họ Mạc uy hiếp em. Lúc đó bụng em đau nhói rất khó chịu, đứng còn đứng không vững, chỉ có thể ngồi trên ghế đe dọa em sẽ báo cảnh sát bắt bọn họ..."

"Em biết đây là việc mà em buộc phải đối mặt khi trở thành bạn đời của chú. Đáng lý phải để em giải quyết, nhưng bây giờ..." An Nhu khịt mũi, nước mắt như những hạt trân châu óng ánh rơi tí tách trên mu bàn tay người đàn ông.

"Chú Mạc, em thật lòng xin lỗi chú. Em không nên khăng khăng nghĩ đến việc trốn tránh, còn kiên quyết muốn ly hôn với chú." An Nhu nghẹn ngào: "Em biết lỗi rồi ạ, chú tỉnh lại đi có được không chú?"

An Nhu bỗng có cảm giác bàn tay đang đặt trên bụng mình giật nhẹ.

Cậu vội vàng lau nước mắt, cúi đầu nhìn đôi mắt hơi hé mở của Mạc Thịnh Hoan, gương mặt tái nhợt đầy suy yếu, lặng lẽ nhìn cậu chằm chằm rồi dời mắt xuống dưới bụng.

An Nhu kích động đến mức trái tim muốn nhảy vọt ra ngoài, lập tức không khóc nữa, mỉm cười vén áo của mình lên, nắm lấy tay chú Mạc chạm vào bụng nhỏ của mình.

"Chú không nghe nhầm đâu."

"Em có thai con của chú rồi."

Chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan trợn mắt, giây sau đã mạnh mẽ dùng sức bật dậy khỏi giường bệnh.

Ngỡ như đang nằm mơ, Mạc Thịnh Hoan hết nhìn cậu thiếu niên lại cúi xuống nhìn sinh mệnh nhỏ bé dưới lòng bàn tay mình, ánh mắt không khỏi hoảng hốt, hít vào thở ra dồn dập.

Xem ra bác sĩ Moise nói trúng phóc rồi.

An Nhu chứng kiến từ sâu trong đôi mắt của Mạc Thịnh Hoan lóe lên niềm hạnh phúc tột độ, từng chút lan ra cả khoé mắt đuôi mày.

"Ngày đó em đến bệnh viện làm kiểm tra." An Nhu mỉm cười ghé sát vào người chú Mạc, nhỏ giọng thì thầm bên tai đối phương.

"Là song thai đó ông xã."

Con ngươi đen láy của Mạc Thịnh Hoan đứng hình, ngơ ngác nhìn An Nhu như thể quên mất phải hít thở, hai mắt đột ngột nhắm lại, thân thể trực tiếp ngã thẳng về sau.

??!

An Nhu trợn mắt há hốc mồm, vội vã nhấn chuông.

Bác sĩ và y tá mau chóng chạy tới, An Nhu căng thẳng đến độ nói năng lộn xộn: "Mới nãy chồng tôi vừa tỉnh lại, sau đó lại hôn mê, tôi..."

An Nhu bị mời ra khỏi phòng bệnh, nhìn các y bác sĩ bận rộn vây quanh Mạc Thịnh Hoan, cậu luống cuống tay chân móc điện thoại ra, mở danh bạ tìm số liên lạc của bác sĩ Moise.

"Sao rồi? Bệnh nhân đã tỉnh lại chưa?" Giọng nói của Moise truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

"Tỉnh thì tỉnh rồi, nhưng sau đó lại hôn mê." An Nhu một mực nhìn vào phòng bệnh.

"Mà cậu đã nói gì vậy?" Từng câu từng chữ của bác sĩ Moise đều không che giấu được vẻ tò mò.

"Tôi làm y theo những gì ngài nói, đi vào thông báo chuyện tôi có thai cho chú ấy biết." Sắc mặt An Nhu đầy lo lắng.

"Cậu có thể thuật lại câu nói cuối cùng trước khi ngài Mạc ngất xỉu được không?" Bác sĩ Moise không nhịn được suy đoán, lẽ nào do bệnh nhân vui mừng quá trớn?

"Tôi nói... ngày hôm đó em đến bệnh viện làm kiểm tra, là song thai đó ông xã." An Nhu căng thẳng thuật lại mỗi một chữ.

"Oh my god." Tự nhiên bác sĩ Moise tỉnh lại liền, cạn lời giơ tay đỡ trán.

"Cậu làm vậy chẳng khác nào... dùng gấp đôi liều lượng. Dược tính quá mạnh!"

An Nhu cầm điện thoại không biết nên nói gì.

"Yên tâm đi." Bác sĩ Moise an ủi cậu: "Nói không chừng hiện giờ ngài ấy đã tỉnh lại rồi."

An Nhu cúp điện thoại với bác sĩ Moise, đúng lúc này bác sĩ và y tá bước ra.

"Người bệnh đã tỉnh, còn nói muốn gặp cậu."

Cậu nhanh chóng đi vào trong, Mạc Thịnh Hoan tựa người vào đầu giường, giữ nguyên tư thế giang rộng hai tay về phía cậu.

An Nhu gần như bật khóc bù lu bù loa, chạy tới sà vào lồng ngực thân quen, một nụ hôn sau bao ngày xa cách tức khắc rơi xuống trên trán cậu. Chóp mũi cậu đỏ ửng, rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn chú Mạc.

"Khiến em phải chịu ấm ức rồi." Mạc Thịnh Hoan ôm chầm lấy cậu thiếu niên, nhưng sực nhớ ra điều gì đó, cánh tay hơi thả lỏng, trong mắt đong đầy tình yêu miên man bất tận.

"Chú Mạc ơi, chú Mạc à." An Nhu cọ tới cọ lui trong lòng đối phương, ngửi mùi hương quen thuộc khiến cậu cảm thấy cực kỳ bình yên, đến nỗi chỉ muốn ôm mãi không định đứng dậy.

Bác sĩ và y tá lặng lẽ rời đi, để lại không gian cho hai người.

Mạc Thịnh Hoan bế thốc cả người cậu ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cậu, ánh mắt vừa chuyên chú lại vừa dịu dàng, khoé môi cứ nhếch lên suốt.

"Rõ ràng chú rất thích cơ mà." An Nhu bĩu môi.

Trước đó còn nói không muốn có em bé.

"Thích lắm." Mạc Thịnh Hoan ngẩng đầu lên, khuôn mặt quẩn quanh ý cười, ôm cậu hôn đắm đuối không ngừng, tựa như muốn khảm cơ thể cậu vào trong xương cốt của mình.

"Đã được ba tháng rồi." An Nhu để tay lên bàn tay to lớn của Mạc Thịnh Hoan, hai bàn tay lồng vào nhau chậm rãi vuốt ve bụng: "Có lẽ hai đứa nhỏ còn không lớn bằng bàn tay của chúng ta."

Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan mềm mại như nước, hôn phớt nhẹ lên lỗ tai cậu.

"Chú thấy có nên nói chuyện này cho ba biết hay không?" An Nhu hơi lưỡng lự. Tính ông cụ Mạc vốn cực kỳ coi trọng cháu nội, một khi nói toạc ra thì tám chín phần mười cậu đừng hòng tiếp tục đi học được nữa.

"À đúng rồi." An Nhu đột nhiên nhận ra vấn đề: "Ba vừa hay tin chú ngất xỉu đã lập tức chạy đến bệnh viện, sắc mặt hồng hào, bước đi nhanh như bay. Suốt ba ngày nay cũng không thấy ho khan tiếng nào!"

Đôi mắt Mạc Thịnh Hoan chăm chú nhìn người trong lòng, cất giọng trầm khàn.

"Không cần nói."

"Em cũng nghĩ vậy." An Nhu mỉm cười mãn nguyện dựa vào lồng ngực rộng lớn, đưa tay quàng qua cổ chú Mạc, chốc chốc lại chu môi hôn một cái.

Mạc Thịnh Hoan rũ mắt nhìn An Nhu thật lâu, nhiệt tình đáp lại cái hôn của cậu, nâng người ôm chặt vào lòng.

Lần này có ra sao, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay em.

Trên đường trở về từ bệnh viện, ông cụ Mạc nhận được tin Mạc Thịnh Hoan đã tỉnh lại, không nói nhiều lập tức cho quay đầu xe. Đến trước cửa phòng bệnh, trùng hợp bắt gặp cảnh tượng đôi chim cu dính lấy nhau như sam, coi bộ tình cảm của hai người đã tiến triển thêm một bước.

Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi.

Ông cụ Mạc không nhịn được mà thở dài.

"Thịnh Hoan, trong người thấy thế nào rồi con?" Ông cụ Mạc vừa bước vào đã quan tâm hỏi han.

Điều hòa trong phòng chỉnh nhiệt độ hơi thấp, đầu tiên Mạc Thịnh Hoan sờ hai tay An Nhu, kế đó khom người xuống cởi giày cho cậu, cuối cùng mới để cậu ngồi vào trong lòng mình rồi kéo chăn đắp lên người cậu.

Chờ làm xong một loạt động tác mới thong thả ngẩng đầu nhìn ông cụ Mạc.

"Ổn hơn bao giờ hết."

Ông cụ Mạc nhìn cậu thiếu niên bị quấn thành một cục ngoan ngoãn ngồi trong lòng con trai mình, rất lâu sau cũng không thốt nên lời.

Trước đây đã cưng chiều đến tận trời, hiện tại chỉ thiếu điều cung phụng như tổ tông.

"Các con làm lành với nhau là tốt rồi." Ông cụ Mạc nhìn về phía An Nhu: "Sau này đừng hành xử lỗ mãng như thế, Thịnh Hoan không thể chịu kích thích thêm lần nào nữa."

An Nhu liên tục gật đầu.

"Con không sao." Mạc Thịnh Hoan lạnh nhạt nhìn ông cụ Mạc.

"Còn có thể chịu thêm vài lần nữa."

An Nhu dở khóc dở cười giương mắt nhìn chú Mạc.

"Cái thằng này!" Ông cụ Mạc vô cùng cạn lời: "Con có thể chịu thêm vài lần nhưng trái tim yếu đuối của ba thì không cho phép!"

"Vậy sao?" Mạc Thịnh Hoan hờ hững hỏi vặn lại, bắn ánh mắt đầy phán xét nhìn ông.

Ông cụ Mạc đơ người, lúc này mới nhớ ra mình còn đang giả bộ bệnh nặng sắp chết.

Chết chưa...

Cháy nhà lòi mặt chuột!

Ông cụ Mạc im lặng một lát, sau đó quay đầu đi cầm lấy điều khiển từ xa của máy điều hòa, nói lảng sang chuyện khác.

"Sao điều hòa trong phòng chỉnh thấp vậy ta."

Chờ đến khi cả nhà Mạc Thịnh Khang hay tin, thư ký Lý đã thay Mạc Thịnh Hoan làm thủ tục xuất viện.

Hai người đi ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe. Mạc Thịnh Hoan mở điện thoại, lựa mấy tấm hình biệt thự sang trọng đưa cho An Nhu xem.

"Em thích cái nào hửm?"

"Chú muốn mua biệt thự mới à?" An Nhu ngạc nhiên không thôi. Với tình trạng của chú Mạc, bất thình lình nói chuyển nhà là chuyển nhà, liệu có thể thích ứng được không đây.

"Ừm." Mạc Thịnh Hoan nắm một tay cậu, biểu cảm cực kỳ chắc chắn.

"Em có một chỗ chỉ cần dọn vào ở thôi ạ." An Nhu cười tủm tỉm, dán sát vào bên tai chú.

"Vô cùng thích hợp để dưỡng thai."

Mạc Thịnh Hoan sáng mắt lên: "Nghe lời em hết."

An Nhu nhịn cười, xem điệu bộ này của chú Mạc, chẳng sợ cậu muốn hái trăng hái sao ở trên trời, có khi chú ấy cũng sẽ tìm mọi cách hái xuống cho cậu.

Mạc Thịnh Hoan tự đi nói với thím Dương quyết định chuyển nhà, ánh mắt thím Dương như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh, thật lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Rời khỏi chốn cũ thân thuộc đã sinh hoạt suốt mười mấy năm, còn do chính miệng cậu chủ Thịnh Hoan chủ động đề cập, thím Dương mơ hồ có cảm giác e rằng sắp sửa xảy ra chuyện long trời lở đất.

Phải chuyển từ biệt thự đến căn hộ cao cấp, dù nghi ngờ nhưng thím Dương vẫn bận rộn thu xếp đồ đạc.

Căn hộ cao cấp có rất nhiều gian phòng, vì nằm trong tiểu khu xa hoa nên hoàn cảnh tương đối yên tĩnh, tuy không im ắng bằng biệt thự nhưng thắng ở chỗ đượm mùi khói lửa nhân gian.

Mắt thấy xung quanh tiểu khu mọc lên siêu thị cùng các loại cửa hàng lớn nhỏ, còn có dòng người đông đúc náo nhiệt, thím Dương đột nhiên dâng trào nỗi xúc động khi được trở về với vòng tay của xã hội loài người.

Con người là động vật sống theo bầy. Mười mấy năm thím Dương đi theo Mạc Thịnh Hoan tới ở vùng ngoại ô, riết rồi cảm giác càng ngày mình càng trở nên quái gở. Bình thường tâm sự đầy bụng nhưng chỉ có thể lẩm bẩm một mình.

Thím Dương đem đồ đạc lên tầng, lấy ra xâu chìa khóa mới tinh mở cửa nhà mới. Căn hộ cao cấp nên đồ điện tử hiện đại gì cũng có, chưa kể đến còn có cả robot quét dọn thông minh, mỗi ngày sẽ tự động xách đít đi dọn dẹp khắp nơi trong nhà.

Nhìn phòng ngủ được trang hoàng riêng cho mình, trong lòng thím Dương dấy lên niềm vui sướng nho nhỏ. Chạy đi tìm hai vị chủ nhân của căn nhà, hóa ra hai người đang quấn lấy nhau ở ban công ngoài trời rộng thênh thang, dưới thân đắp chung một tấm thảm lông mềm mại. Người đàn ông với sức vóc cao lớn ôm trọn cơ thể nhỏ nhắn của cậu thiếu niên vào lòng, cong người đỡ gáy cậu tập trung trao đổi nước bọt, tay còn lại chui vào vạt áo, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng trắng trắng mềm mềm của cậu.

Thím Dương sửng sốt hồi lâu, bỗng vỡ lẽ ra chuyện gì đó, kích động đến mức nhảy tưng tưng, tim đập thật nhanh.

Hèn gì dạo gần đây cậu An thường hay biếng ăn, còn không hề đụng vào một giọt trà!

Hèn gì cậu An nằng nặc đòi dọn ra khỏi biệt thự!

Hèn gì cậu chủ Thịnh Hoan dứt khoát bỏ nhà theo vợ!

Cục cưng đáng yêu sắp đến thế giới này!

Trong nhà sắp có thêm trẻ con!!!

Thím Dương hạnh phúc lâng lâng muốn ngất xỉu. Không ngờ mình có thể sống đến ngày tận mắt nhìn thấy con của cậu chủ Thịnh Hoan ra đời!

Nếu phu nhân có thể thấy được viễn cảnh này, không biết chừng sẽ vui mừng đến cỡ nào!

An Nhu loáng thoáng nghe sau lưng phát ra tiếng động, mới ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy thím Dương vừa khóc vừa cười.

"Thím Dương ở đây có quen không?" An Nhu nghi ngờ có lẽ thím Dương đã đoán ra rồi.

"Quen chứ, sao lại không quen cho được." Thím Dương che miệng, vui đến phát khóc.

"Chỗ này gần trường, mỗi ngày con đến trường chỉ cần tốn hơn 10 phút." An Nhu mỉm cười nhìn thím Dương.

"Được, tốt lắm!" Đầu óc thím Dương hỗn loạn, đứng đực ra đó cười ngu ngơ.

An Nhu quay đầu lại nhìn Mạc Thịnh Hoan, bật cười thành tiếng: "Sau này chú Mạc đi làm cũng tiện hơn."

Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn An Nhu, lắc đầu liên tục.

"Nhà mình gần công ty lắm." An Nhu trực tiếp cầm điện thoại đưa cho chú Mạc xem.

"Không - đi - làm - nữa." Mạc Thịnh Hoan gằn từng chữ, biểu cảm hết sức nghiêm túc.

Nói thì nói vậy thôi nhưng sáng hôm sau Mạc Thịnh Hoan vẫn rời giường đúng giờ, ép chăn đúng giờ, ăn sáng đúng giờ, gần như ra khỏi cửa cùng lúc với An Nhu.

Mạc Thịnh Hoan đích thân đưa cậu đến trường, đích thân dẫn cậu vào phòng học, đích thân tìm chỗ ngồi cho cậu. Làm xong hết thảy mới đưa mắt nhìn Tề Trừng ngồi đây từ nãy đến giờ.

Tề Trừng không hiểu đầu đuôi gì sất, luống cuống đứng dậy, kính cẩn nghiêng mình cúi đầu chào: "Dạ em chào lão đại?"

Mạc Thịnh Hoan tỉnh bơ ngồi yên vị bên cạnh An Nhu, mắt hướng về bảng đen trên bục giảng.

"Chú Mạc muốn lên lớp với em hả?" An Nhu bật ngửa: "Không được đâu, giảng viên sẽ đuổi chú ra ngoài đó!"

- -------------------

Muốn ngồi ở vị trí không phải ai cũng ngồi được (làm cha), thì phải chịu được cảm giác không phải ai cũng chịu được (lên tăng xông 3 lần)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.