Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 53: Chương 53: Thổ hào đánh nhau




Hôm nay An Nhu vừa livestream chưa được 10 phút đã có người tặng quà, vừa ra tay chính là cá hồi, 666 kim cương, tiền đến tay có thể hơn ba trăm.

“Cảm ơn [Hoa biểu 123] đã tặng cá hồi, cảm ơn ~”

Sau khi An Nhu cười tủm tỉm nói cảm ơn, Mạc Thịnh Hoan đang yên lặng đọc sách ở đối diện đột nhiên nhìn qua đây.

Ngay sau đó, An Nhu thấy người đàn ông lấy điện thoại ra, trong dự cảm chẳng lành của cậu, [Đại ca đứng đầu bảng] xuất hiện trong phòng livestream, trực tiếp tặng một biệt thự mèo xa hoa.

“Cảm ơn [Đại ca đứng đầu bảng] đã tặng biệt thự mèo xa hoa!”

Hai mắt An Nhu xoay mòng mòng, lúc trước cậu đã uyển chuyển nhắc nhở Mạc Thịnh Hoan chuyện tặng quà, quả thật sau đó chú Mạc cũng không phô trương nữa. Nhưng không biết tại sao mà hôm nay chú lại muốn tặng biệt thự mèo cho cậu.

Điều khiến An Nhu càng thêm hoang mang chính là người tên [Hoa biểu 123], sau khi [Đại ca đứng đầu bảng] tặng biệt thự mèo, người này cũng tặng biệt thự mèo theo.

“Cảm ơn [Hoa biểu 123] đã tặng biệt thự mèo, cảm ơn!”

An Nhu còn chưa nói dứt câu lại thấy [Đại ca đứng đầu bảng] nhanh chóng spam hai cái biệt thự mèo, trên màn hình toàn là hiệu ứng đặc biệt của quà tặng, vô cùng rực rỡ.

An Nhu điều khiển nhân vật game của mình tiến vào công viên bỏ hoang, vừa cảm ơn vừa tránh né tang thi. Người tên [Hoa biểu 123] này giống như muốn ganh đua với [Đại ca đứng đầu bảng] vậy, [Đại ca đứng đầu bảng] vừa tặng quà, hắn cũng lập tức tặng theo.

Không đúng.

An Nhu đột nhiên ý thức được, [Hoa biểu 123] tới trước, cũng là hắn tặng quà trước. Người thật sự muốn ganh đua, không ai khác ngoài chú Mạc!

An Nhu ngẩng đầu, thấy Mạc Thịnh Hoan ngồi trước bàn tròn thủy tinh, nét mặt lạnh nhạt nhìn màn hình điện thoại, ngón tay nhấn từng cái một theo tiết tấu.

Cùng lúc ngón tay Mạc Thịnh Hoan nhấn xuống, một biệt thự mèo ngang trời xuất hiện chiếm trọn màn hình. Ngay sau đó [Hoa biểu 123] cũng tặng quà theo, hai người tới tới lui lui vô cùng náo nhiệt.

Bình luận cũng bắt đầu điên cuồng.

Đây là thổ hào* sao! Đệt, màn hình bị quà tặng che hết rồi, không nhìn thấy streamer đâu nữa!

*Thổ hào = nhà giàu (tôi thích từ thổ hào hơn nên giữ nguyên nha:v)

Một phút hai mươi biệt thự mèo, có giỡn không vậy?!

Mị nhìn ra rồi, đây là cuộc chiến tôn nghiêm của hai thổ hào. Đây chính là tiết tấu muốn táng gia bại sản sao!

Điên cuồng nhấn 6!

*6: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, phát âm số 6 gần giống chữ “ngưu”, ý khen người nào đó rất ngưu bức, rất lợi hại.

Cuộc chiến thế kỷ!

An Nhu nói cảm ơn nhiều lần đến mức sắp trẹo cả miệng mà hai người này vẫn không có ý định dừng lại.

An Nhu lén lút nhéo chân mình một cái, xác định mình không nằm mơ.

Nhìn bình luận của người xem, An Nhu có chút lo lắng.

Có mấy lần An Nhu đã tận mắt nhìn thấy số tiền tiết kiệm trong điện thoại của Mạc Thịnh Hoan. Phải nói chiều dài của dãy số đó dài đến nỗi làm An Nhu hoài nghi nhân sinh, có thể hình dung nếu tặng hơn một ngàn biệt thự mèo xa hoa cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Hơn nữa đây chỉ mới là một tấm thẻ thôi đấy.

Phải biết rằng ở đời trước, sau khi Mạc Thành Hoàn thừa kế tài sản của Mạc Thịnh Hoan, giá trị con người lập tức tăng lên hàng chục tỷ.

Cho nên chú Mạc chắc chắn sẽ không phá sản, nhưng còn người tên [Hoa biểu 123] thì khó nói trước.

“Xin mọi người hãy chi tiêu hợp lý.” An Nhu không nhịn được phải lên tiếng khuyên nhủ. Không biết kiếm tiền không dễ dàng chút nào hả?

Nhưng hiển nhiên lời khuyên của An Nhu không đạt hiệu quả nào. Cậu vừa dứt lời thì [Hoa biểu 123] lại điên cuồng tặng quà giống như được bơm máu gà vậy.

Mạc Thịnh Hoan cũng không chút hoang mang đuổi kịp theo.

Cục diện này thực sự rất hiếm thấy, An Nhu quyết định chờ hai người tặng quà xong sẽ cảm ơn một lần luôn, cậu cúi đầu điều khiển nhân vật game ngồi trên vòng đu quay trong công viên bỏ hoang.

Lượng lớn quà tặng trực tiếp đẩy An Nhu lên bảng xếp hạng quà tặng, còn có người đang không ngừng chia sẻ phòng livestream, số lượng người xem trong phòng livestream không ngừng tăng lên.

Cảnh tượng hai thổ hào dùng biệt thự mèo xa hoa combat thật sự rất hiếm thấy.

An Nhu lấy súng bắn tỉa ra, ngồi trên vòng đu quay đang chuyển động chậm chạp, nhắm ngay vào quả bóng màu đỏ đang chậm rãi bay phía đối diện.

“Trong công viên bỏ hoang có rất nhiều rương tài nguyên.” An Nhu duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Khi một rương tài nguyên nào đó được mở ra, một quả bóng màu đỏ sẽ bay ra từ bên trong rương, sau đó bay lên không trung.”

An Nhu nhắm ngay quả bóng màu đỏ, bóp cò súng.

Một tiếng “Bùm” vang lên, quả bóng màu đỏ bị nổ tung.

Mặc dù màn hình đã bị biệt thự mèo xa hoa và các loại số liệu không ngừng nhảy ra chiếm trọn tầm nhìn nhưng An Nhu vẫn thong thả nạp xong băng đạn, tập trung livestream.

“Khi quả bóng màu đỏ đạt tới một số lượng nhất định, nơi này sẽ trở thành khu ném bom. Hôm nay chúng ta sẽ bắn những quả bóng màu đỏ này, thuận tiện nói tới phương pháp cải thiện độ chuẩn xác khi xạ kích.”

Một quả bóng màu đỏ bay tới đây, nhân vật game của An Nhu ngồi trên vòng đu quay đang chuyển động, nhắm chuẩn xác phía đối diện.

Một tiếng súng vang lên, quả bóng màu đỏ theo đó cũng nổ tung.

Streamer không cần giảng giải kỹ thuật nữa đâu. Tôi nhìn ra rồi, quan trọng nhất chính là tâm thế. Hai vị thổ hào thay phiên nhau tặng biệt thự mèo cho cậu, một giây hơn vạn* quà tặng mà cậu còn có lòng dạ ngồi đây bắn bóng, đã vậy còn bắn rất chuẩn nữa!

*1 vạn = 10.000

Streamer đỉnh của chóp!

Hai vị thổ hào đỉnh của chóp!

Tôi mới vào phòng livestream năm phút nhưng xin thề biệt thự mèo xa hoa chưa từng dừng lại một giây nào! Có người anh em nào thống kê số liệu chưa!

An Nhu cúi đầu nạp đạn, ngước mắt nhìn bình luận đang nhảy ra với tốc độ cực nhanh.

“Nói lại lần nữa, chi tiêu hợp lý.” Sắc mặt An Nhu nghiêm túc: “Không được ganh đua.”

Mạc Thịnh Hoan nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn An Nhu, cậu vội vàng nháy mắt liên tục với người đàn ông.

Chú ơi đừng tặng nữa! Đều là tiền của nhà mình đấy!

Mạc Thịnh Hoan tạm dừng một lát, trong lúc đó [Hoa biểu 123] liên tục tặng hai mươi mấy biệt thự mèo, thành công đá [Đại ca đứng đầu bảng] xuống dưới.

Có thể thấy được tốc độ tay nhanh như thế nào.

Mạc Thịnh Hoan rũ mắt im lặng một lát, sau đó cầm điện thoại đứng dậy rời khỏi phòng sách.

An Nhu thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng cuối cùng cuộc chiến thế kỷ cũng chịu hạ màn, mới vừa cảm ơn hai người đã tặng biệt thự mèo, lại thấy tài khoản của Mạc Thịnh Hoan nhảy ra màn hình lần nữa.

Lần này tốc độ tặng quà rất kinh khủng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, biệt thự mèo từ x1 nhảy lên x29, cuối cùng nhảy tới x199!

Đậu má tôi chụp lại màn hình rồi! Chưa bao giờ gặp qua ai tặng biệt thự mèo x199!

Đại lão vừa mới đi nạp tiền hay đi uống thuốc kích thích vậy?! Cái tốc độ tay này...

Mạc Thịnh Hoan lại một lần nữa leo lên vị trí đầu bảng, An Nhu thấy hai người lại bắt đầu thay phiên nhau tặng quà liên tục, cậu choáng váng luôn rồi.

An Nhu còn chưa kịp phản ứng lại khi chứng kiến tốc độ tay của người đàn ông bất ngờ tăng vọt đã nhìn thấy thông báo nhắc nhở phòng livestream được leo lên vị trí đề cử.

An Nhu hít sâu một hơi, mới nửa tiếng trôi qua, hình như đã kiếm đủ tiền tổ chức tiệc sinh nhật cho chú Mạc rồi.

Vậy lúc trước cậu còn lo lắng cái quần què gì chứ?!

An Nhu chợt cảm thấy tức ngực khó thở, liên tục hít vào thở ra thật sâu mấy lần mới ổn định lại, sau đó tiếp tục livestream.

“Là một tay xạ kích đủ tiêu chuẩn, đầu tiên phải tìm được vật yểm hộ thích hợp cho bản thân, đồng thời còn phải tìm được một vị trí ẩn thân thật cao.” An Nhu cố gắng ổn định tâm tình: “Hoàn cảnh an toàn rất quan trọng.”

Có vẻ như [Hoa biểu 123] đã bắt đầu yên lặng sau đợt tiến công biệt thự mèo x199 của Mạc Thịnh Hoan, lui về ngồi yên ở vị trí thứ hai.

Thấy có một người rời khỏi trận chiến, An Nhu thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“Tiếp theo, thời điểm ngắm súng chuẩn bị xạ kích, đối phương thường là một điểm di động...”

An Nhu ngước mắt, thấy một tài khoản xa lạ đột nhiên nhảy ra bắt đầu tặng biệt thự mèo, vừa ra tay đã rất dữ dội, trực tiếp tặng đến x188, dọa cho người xem ngu người luôn.

Tình huống gì đây?

An Nhu trợn tròn mắt.

Ngay sau đó lại có thêm một tài khoản xa lạ thứ hai gia nhập đội ngũ tặng biệt thự mèo, tặng đến x187 thì dừng lại.

Lần này An Nhu cũng ngu người luôn, bây giờ đã không còn là vấn đề có tiền hay không nữa. An Nhu và phần lớn người xem đều nhìn ra được, ba tài khoản này là của cùng một người.

Chú Mạc đang làm gì thế?

Sau khi An Nhu nghiêm túc nghiên cứu một lát, đột nhiên hiểu ra ý đồ mở tài khoản phụ của người đàn ông.

Trong phòng livestream trên điện thoại của Mễ Trảo, phía trên góc bên phải sẽ hiển thị ảnh đại diện của ba người khen thưởng nhiều nhất, chú Mạc muốn đạp [Hoa biểu 123] xuống, không muốn mình nhìn thấy nữa.

Đỉnh đầu An Nhu nhảy ra một dấu chấm hỏi.

Bởi vì phòng livestream còn đang nằm trên vị trí đề cử nên An Nhu không thể trực tiếp tắt live đi tìm Mạc Thịnh Hoan được, chỉ có thể tiếp tục livestream. Số lượng người xem đã đột phá trăm ngàn, độ hot còn cao hơn streamer game đứng đầu.

Lưu lượng tăng lên nhanh chóng, kéo theo đó bình luận cũng nhiều hơn.

Vừa rồi streamer vinh hạnh nhận được quà tặng trị giá một căn nhà, xin hỏi có cảm tưởng gì không?

Không chỉ nhà, xe cũng có luôn.

Chua thật, rốt cuộc đây là thổ hào phương nào thế, giới thiệu cho cháu trai biết một chút đi!

“Nói không chừng là đứa trẻ nghịch ngợm nào đó cầm điện thoại của ba mẹ bấm bừa lung tung thôi.” An Nhu tiếp tục giữ vững bình tĩnh: “Streamer đã chuẩn bị hoàn trả tiền lại rồi. Đừng thấy vẻ ngoài của tôi mà hiểu lầm, thật ra trong lòng tôi đang sôi trào rồi đây.”

Thấy thời gian livestream đã đủ, An Nhu quyết định tắt live, lúc này số người xem đã gần hai trăm ngàn người. Trước khi tắt, An Nhu nhìn thoáng qua số fans của mình, từ hơn hai mươi ngàn tăng vọt đến gần năm mươi ngàn, tốc độ kinh khủng thật!

Lúc An Nhu đi xuống lầu, chân đã mềm nhũn.

Cậu ngước mắt nhìn, Mạc Thịnh Hoan ngồi một mình trên ghế sôpha trong phòng khách, sắc mặt hờ hững. Dì Triệu và thím Dương cầm điện thoại trong tay, ba người ba cái điện thoại, thím Dương còn không ngừng lau mồ hôi.

“Mọi người đang làm gì vậy?” Giọng An Nhu ỉu xìu không có sức sống.

Buổi livestream lúc nãy đã khiến An Nhu tiêu hao rất nhiều tinh lực, còn phải nhẫn nhịn sự kích động trong lòng nên càng mệt hơn.

“Cậu An, cậu chủ Thịnh Hoan nhờ thím và dì Triệu cùng nhau tặng quà cho cậu.” Thím Dương thở phào một hơi: “Nhấn liên tục rất là mệt, ngón tay của thím sắp bị rút gân luôn rồi.”

An Nhu lặng lẽ nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.

Bình thường người xem tặng quà cho cậu cũng không ít, nhưng không biết tại sao hôm nay chú Mạc lại sốt sắng như vậy, không những PK tặng quà với [Hoa biểu 123], cuối cùng còn đá người ta khỏi màn hình.

Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Mạc Thịnh Hoan cũng không giống như bộ dáng tiêu tiền tới phát nghiện.

Thôi được rồi.

An Nhu chấp nhận hiện thực, đúng lúc tiền tổ chức tiệc sinh nhật cũng đã đủ.

Lấy của Hoan Hoan, dùng cho Hoan Hoan.

Cũng coi như đâu vào đó.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, dì Triệu cười xin lỗi với mọi người, cầm điện thoại đi qua một bên nhận cuộc gọi.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, bước tới sờ tay người đàn ông: “Cảm ơn, để chú tốn kém cho tôi quá rồi.”

Mạc Thịnh Hoan không nói gì, chỉ chớp mắt với An Nhu.

Một lát sau, dì Triệu cầm điện thoại trở về, nét mặt hơi do dự: “Chồng của dì sắp đến đây rồi.”

“Đây là chuyện tốt.” An Nhu ngẩng đầu nhìn về phía dì Triệu: “Chồng dì phải đến từ sớm mới đúng.”

“Nhưng dì còn phải bận việc đó.” Dì Triệu nháy mắt ra hiệu với An Nhu.

Đúng rồi, dì Triệu phụ trách phần biểu diễn trong bữa tiệc sinh nhật.

An Nhu suy nghĩ một lát: “Hay là dì và chồng dì bàn bạc lại thử xem sao?”

“Vậy dì kêu ông ấy đến đây gặp dì được không?” Dì Triệu lấy điện thoại ra.

“Không thành vấn đề.” An Nhu vui vẻ đồng ý.

An Nhu cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc chồng dì Triệu bận rộn chuyện gì mà khi vợ mình té xỉu do thiếu dinh dưỡng và mệt nhọc quá mức ở nơi đất khách lại không thể nhanh chóng chạy tới đây được.

Thấy có người lạ sắp tới, Mạc Thịnh Hoan gật đầu ra hiệu với dì Triệu và thím Dương, sau đó một mình đi lên lầu.

Dì Triệu xua tay với Mạc Thịnh Hoan, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần hài lòng.

Thím Dương đi chuẩn bị trà nước và điểm tâm dùng đãi khách, An Nhu và dì Triệu đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng có người ấn chuông cửa bên ngoài biệt thự.

An Nhu đứng dậy, hiên ngang đi ra nghênh khách, dì Triệu đứng sau An Nhu, nhìn cái ót của cậu, trong mắt tràn đầy ý cười.

Một người đàn ông trung niên cao lớn anh tuấn chần chừ đứng ngoài cửa biệt thự, thấy có người đến, lập tức bước lên phía trước vài bước, nhìn hai người đang đi tới.

Cách một cánh cửa, An Nhu biết còn cố hỏi: “Người tới là ai vậy”

“Tôi là chồng của Triệu Minh Nguyệt.” Người đàn ông thông qua khe hở của cánh cửa nhìn hai người bên trong.

Dì Triệu đứng phía sau, không tiếng động chỉ vào An Nhu, đôi mắt đỏ bừng sờ lên ngực mình.

Người đàn ông nhanh chóng hiểu được ý của vợ mình, hít sâu một hơi, nghiêm túc quan sát cậu thiếu niên trước mặt.

“Ủa? Không phải ngài bận rộn trăm công ngàn việc sao?” An Nhu cố ý làm khó dễ người đàn ông này: “Dì Triệu ở chỗ tôi rất tốt, hay ngài cứ bận rộn một khoảng thời gian nữa đi?”

“Chuyến bay của bác bị chậm trễ.” Người đàn ông nhìn thoáng qua dì Triệu, sau đó vội vàng giải thích: “Bác biết sai rồi.”

An Nhu quay đầu lại nhìn dì Triệu, phát hiện ánh mắt của dì Triệu hơi đỏ ửng, xem ra dì ấy rất nhớ chồng mình.

Thôi bỏ đi.

An Nhu mở cửa, người đàn ông cao lớn đứng trước cửa cũng đỏ cả mắt.

Dì Triệu lập tức nhào về phía trước ôm chồng mình, còn không quên nhìn An Nhu đứng phía sau, nước mắt giàn giụa.

Người đàn ông đang ôm chặt vợ mình cũng nhìn về phía cậu.

Đỉnh đầu An Nhu nhảy ra một dấu chấm hỏi.

Hai người này cửu biệt trùng phùng, ôm thì ôm đi chứ nhìn chằm chằm cậu làm gì chứ?

An Nhu dẫn người đàn ông vào biệt thự, thím Dương bưng điểm tâm và nước trà tới, người đàn ông ngồi trên sô pha, cả người vây trong trạng thái căng thẳng.

“Xin chào, cháu là An Nhu.” An Nhu tự giới thiệu trước, lễ phép vươn tay về phía người đàn ông.

“Chào... chào cháu.” Trong ánh mắt người đàn ông mang theo tâm tình vui sướng, bắt tay An Nhu: “Bác họ Bạch, tên là Bạch Sùng Đức.”

Họ Bạch?

An Nhu sững sờ tại chỗ, nghiêm túc nhìn Bạch Sùng Đức một lúc lâu, sau đó lại quay qua nhìn dì Triệu.

“Hai người là ba mẹ của Bạch Tiêu phải không?”

Dì Triệu giật mình, lập tức chột dạ nhìn về phía chồng mình.

“Đúng vậy.” Bạch Sùng Đức gật đầu.

Trong nháy mắt An Nhu đã hiểu ra.

Lúc trước dì Triệu nói người nhà của mình có chuyện không đến được chỉ là giả, dì ấy cố ý muốn ở lại đây nên mới nói như vậy.

Dì Triệu đã lừa cậu.

“Hai người đến tìm con trai thất lạc của mình đúng không?” An Nhu thu tay lại, không muốn nhìn dì Triệu nữa, bèn dứt khoát vạch trần mục đích của bọn họ.

“Dì và chồng...” Dì Triệu luống cuống tay chân: “Đúng vậy.”

“Dì Triệu.” An Nhu nghiêm túc nhìn người phụ nữ: “Dì tìm lầm người rồi, con trai của dì là em trai An Lâm của tôi chứ không phải tôi.”

“Không phải.” Bạch Sùng Đức đứng dậy, ánh mắt tha thiết nhìn An Nhu: “Con trai, con nghe ba nói, ba đã làm giám định rồi, con mới chính là đứa con trai thất lạc nhiều năm của ba mẹ!”

“Hai người thật sự đã nhầm rồi.” An Nhu lắc đầu: “Hai người có thể đi hỏi An phu nhân, sau đó làm giám định DNA một lần nữa, thậm chí làm mười lần cũng được. Tôi thật sự không phải con trai của hai người.”

“An Nhu.” Trong mắt dì Triệu giàn giụa nước mắt: “Có phải con giận mẹ đã lừa con không? Mẹ sợ con không nhận mẹ nên mới làm như vậy, mẹ chỉ muốn tới gần con, ngắm nhìn con nhiều hơn thôi.”

An Nhu quay đầu đi, nghiến chặt răng.

“Con trai của hai người không có ở đây, hai người đi nhanh đi.”

“Mẹ không đi!” Triệu Minh Nguyệt suy sụp khóc lớn: “Mẹ vất vả lắm mới tìm được con, mẹ nhất định không đi!”

“Minh Nguyệt, em bình tĩnh lại đã.” Bạch Sùng Đức ôm chầm vợ mình: “Em còn như vậy thì con trai sẽ sợ đấy.”

“An Nhu, mẹ thật sự là mẹ ruột của con.” Triệu Minh Nguyệt cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, lau nước mắt: “Khi còn nhỏ con thích ăn nhất món cháo rau xanh tôm bóc vỏ mà mẹ nấu. Con thích ôm mẹ ngủ, còn thích xoa vành tai của mẹ, con còn nhớ không?”

Cổ họng An Nhu đau âm ỉ, xoay người qua chỗ khác.

“Tôi không nhớ gì hết.”

“Minh Nguyệt, em kiềm chế cảm xúc lại đi, đợi chúng ta bàn bạc kỹ hơn được không?” Bạch Sùng Đức ôm Triệu Minh Nguyệt đang suy sụp tinh thần: “Em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết vấn đề.”

“Nhà họ An! Tất cả là tại nhà họ An!” Triệu Minh Nguyệt khóc đến khàn cả giọng, hai mắt đỏ bừng: “Bà ta bắt con trai của em! Em sẽ không tha cho bà ta!”

“Anh biết.” Bạch Sùng Đức cố gắng ổn định tâm trạng của vợ mình, ôm người đi ra ngoài.

“Sùng Đức, em muốn bà ta không được chết tử tế...” Triệu Minh Nguyệt không ngừng rơi nước mắt, thân thể run rẩy không thôi: “Em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.