“Tiểu Phương, con thật sự quyết định rồi sao?” Mẹ Trì nhịn không được hỏi.
Trong lòng Trì Phương biết trước mẹ Trì sẽ hỏi thế, cậu không do dự, mỉm cười gật đầu. Cậu nhìn mẹ Trì, tuy cậu chỉ mới thành niên, nhưng mẹ Trì cũng đã hơn năm mươi, dù có bảo dưỡng đến mức nào đi nữa thì trên vẻ mặt vẫn hằn nét mệt mỏi uể oải.
“Mẹ, Vu Mặc rất tốt, tuy bình thường cậu ấy khá lạnh lùng, nói chuyện cũng hơi khó nghe, nhưng thật ra là do cậu ấy không thích nói dối mà thôi. Hai năm nay, cậu ấy chưa từng nổi giận với con, dù có tức cũng tự tức một mình.” Trì Phương nói, nghĩ đến trước kia Vu Mặc ăn dấm, ấm ức rất lâu, khi đó cậu không phát hiện, nhưng Vu Mặc cũng chẳng nói gì.
Mẹ Trì nhìn nụ cười trên mặt Trì Phương, thở dài, không nói thêm nữa.
“Đi đi, đừng quên bữa tiệc tối mai đấy.” Mẹ Trì xoa đầu cậu.
Trì Phương chớp mắt mấy cái, cẩn thận dò hỏi: “Mẹ....”
“Được rồi được rồi, mẹ không có chia rẽ mấy đứa đâu, nhưng...” Mẹ Trì nhìn về phía Trì Phương, “Con còn nhỏ, phải hiểu rằng, chuyện tình cảm không ai biết trước.”
Cộng cả kiếp trước lẫn hai năm sau khi sống lại, Trì Tiểu Phương tính toán đâu ra đấy cũng đã hai mươi tám tuổi yên lặng gật đầu.
Nói chuyện với mẹ Trì xong, cũng đã gần chín giờ, Trì Phương lên lầu, cho Cá Nhỏ trong ứng dụng ăn theo thói quen, sau đó lại nhắn tin cho Cá Nhỏ ngoài đời.
Trì Phương: Có đó không?
Vu Mặc trả lời rất nhanh: Có, bữa tiệc ngày mai cậu định mặc gì?
Trì Phương ngẩn người, đưa mắt nhìn tủ quần áo của mình: Không biết nữa, anh hai sẽ chuẩn bị cho tôi, chắc là âu phục màu trắng.
Vu Mặc ừ một tiếng.
Hai người trò chuyện một hồi, Trì Phương thấy hơi buồn ngủ, nhắn chúc ngủ ngon với Vu Mặc, sau đó ôm chăn ngủ say.
Cậu lại mơ thấy giấc mơ đó.
Trì Phương mơ màng đứng một bên, nhìn Vu Mặc lên lầu, sau đó tặng hoa. Trì Phương trưởng thành mặt đỏ đến mang tai nhận bó hoa hồng, hai người yên lặng thưởng thức đồ ăn, đợi đến khi kết thúc, J mới đột nhiên mở miệng.
“Tôi sẽ theo đuổi em.” Giọng nói trầm thấp, còn mang theo sự cứng rắn không cho từ chối.
Trì Phương trưởng thành suýt chút nữa ném chiếc bát trong tay, cậu ho nhẹ một tiếng, nhìn J, hơi không tin nổi.
Sau khi ăn xong, hai người ra khỏi khách sạn, thời gian không còn sớm, trời cũng tối đen. J gọi tài xế đến, nhìn Trì Phương trưởng thành, “Về chung chứ?”
“Không cần.” Trì Phương trưởng thành lắc đầu cười, bảo tài xế của mình ra.
Trì Phương nhìn hai người lên xe, đầu đau như búa bổ, từng cảnh tượng vỡ nát chợt loé lên trong đầu cậu. Cậu nhớ rồi, hôm đó J thật sự đã đến buổi hẹn, sau khi ăn xong, hai người ra ngoài, sau đó... Thấy xe của Trì gia bắt đầu khởi động, Trì Phương nhịn cơn đau đầu, bay lên nóc xe.
Trong xe rất yên tĩnh, Trì Phương trưởng thành đã bình tĩnh lại sau nỗi sợ dài dăng dẳng. Mãi đến khi khởi hành hơn mười phút, Trì Phương trưởng thành mới đột nhiên nhíu mày, hỏi: “Mùi gì thế?”
Chẳng biết tại sao, hôm nay trong xe lại xuất hiện một mùi hương kỳ lạ, không nồng lắm, nhưng lại khiến lòng người bất an.
Cậu theo bản năng nhìn lên tài xế phía trước, phát hiện ông đang đeo khẩu trang, trong lòng cậu đột nhiên hoảng hốt, nổi giận nói, “Dừng xe!”
Tài xế không chút phản ứng, mùi hương trong xe lập tức nồng hơn rất nhiều, Trì Phương trưởng thành mới vừa nổi giận đột nhiên mê man, trước mắt ngày càng mơ màng. Cậu chỉ chịu được không đến năm giây, sau đó hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Trì Phương ngồi trên nóc xe chỉ trầm mặc nhìn, cậu biết tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong giấc mơ, cậu căn bản không thể thay đổi cái gì.
Xe chạy đến một công xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô, lúc tài xế bước xuống từ trên xe, chân cũng hơi nhũn. Tuy khẩu trang có thể ngăn được gần hết mùi hương, nhưng vẫn bị chút ảnh hưởng không thể tránh khỏi. Tài xế chậm rãi hồi phục bên ngoài, mới vứt khẩu trang xuống, bỏ Trì Phương hôn mê vào trong công xưởng.
Quả nhiên là ông ta... Trì Phương lạnh lùng nhìn tên tài xế.
Trì Phương quay đầu ra sau, đột nhiên nhìn thấy Vương Lượng xuất hiện, hắn cũng không vào công xưởng, chỉ mặt không cảm xúc nhìn cửa lớn, sau đó quay đầu hỏi: “Chuẩn bị hết chưa?”
Đám người bên cạnh cúi đầu nói, “Dạ, nửa tiếng nữa sẽ cho nổ, tuyệt đối không bị trục trặc gì.”
Vương Lượng gật đầu, nhìn người tài xế chở Trì Phương đến, khoé miệng mang theo nụ cười lạnh lùng, “Ông thật sự cam lòng à?”
Tài xế hơi già, ánh mắt nhìn Vương Lượng mang theo sự mong chờ, “A Lượng, con...”
“Câm miệng!” Vương Lượng đột nhiên tức giận, trực tiếp ngắt lời tài xế, quay đầu rời đi.
Chỉ còn dư lại đám đàn em hai mắt nhìn nhau, và người tài xế già cùng ánh mắt ánh lên sự thất vọng. Công xưởng bên cạnh chả biết tại sao đột nhiên bốc khói, đám người có mặt ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp bỏ đi.
Ký ức của Trì Phương ngày càng rõ ràng, cậu ngơ ngác nhìn cửa công xưởng, không sai, nửa giờ sau, công xưởng này sẽ nổ tung. Khi đó cậu vừa mới tỉnh lại, do còn chịu tác dụng của thuốc mê nên căn bản không có chút sức lực. Xung quanh toàn mùi xăng, còn cả cảm giác nóng bức đến ngợp thở.
Cậu căn bản chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nghe tiếng ầm vang lên. Hai mắt tối đen, trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ.
May là tối qua mình không chấp nhận lời theo đuổi của J.
Những chuyện sau đó, Trì Phương không hề biết. Gia chủ Trì gia bỏ mạng tại công xưởng bỏ hoang, tại tang lễ của Trì Phương, J xuất hiện, cướp đi thi thể của Trì Phương. Sau đó, Tiểu Trì Phương trơ mắt nhìn Vu Mặc xoá hết thông tin trên ứng dụng, cũng không dùng điện thoại nữa.
Cảnh tượng xoay chuyển, hình ảnh đổi thành J mặt không cảm xúc nhìn người đàn ông nằm dưới chân mình, không biết có còn được gọi là người nữa hay không, tứ chi bị bẻ gãy, khuôn mặt sẹo chồng trên sẹo, ngón tay cũng thiếu mất một khúc.
“Tôi sai rồi tôi sai rồi, van xin cậu, để tôi chết đi để tôi chết đi!” Giọng người nọ rất khàn.
Trì Phương quan sát hồi lâu, mới nhận ra người đó là Vương Lượng. J chỉ lạnh lùng nhìn hắn, lau máu trên tay, ra ngoài, xuống tầng hầm. Dưới tầng hầm rất lạnh, nhưng dường như J chẳng cảm thấy gì nữa, Trì Phương nhìn chiếc tủ lạnh nằm giữa tầng hầm, lòng hơi căng thẳng.
Cậu nhẹ nhàng bay lên phía trước, phát hiện trong tủ lạnh là một chiếc quan tài.
“Trì Phương.” J mở miệng gọi một tiếng.
Nhưng tầng hầm trống rỗng, không ai đáp lời hắn.
Lúc Trì Phương tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang khóc, không biết là vì nguyên do cái chết kiếp trước, hay là vì mình lỡ mất cơ hội sánh đôi cùng Vu Mặc, cậu vừa khóc vừa tìm điện thoại bên cạnh, khóc đến nấc cụt.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, Vu Mặc nhẹ nhàng alo một tiếng, nhưng Trì Phương chỉ lo khóc, không nói được tiếng nào.
Vu Mặc bật dậy, vội vàng hỏi, “Sao thế? Trì Phương? Cậu đang ở đâu? Có nhà không?”
Trì Phương nức nở đáp một tiếng, lại nghe bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở hổn hển của Vu Mặc. Chưa đầy một phút, Trì Phương chợt nghe dưới lầu có người gõ cửa. Trì Phương cũng không quan tâm đến chuyện mình còn mặc đồ ngủ, nhào xuống lầu một, mở cửa cho Vu Mặc.
Vu Mặc mới vừa vào nhà, đột nhiên bị Trì Phương ôm chặt, phần áo trước ngực bị Trì Phương khóc đến ướt nhẹp. Vu Mặc không động đậy, ôm lấy Trì Phương, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao cả, tôi ở đây.”
Trì Phương khóc nửa ngày mới nín dần, cậu chôn mặt trong ngực Vu Mặc, thút thít nói: “Gọi tên tôi đi.”
“Trì Phương.” Tuy không biết tại sao, nhưng Vu Mặc vẫn không do dự.
“Ừm, tôi ở đây.” Trì Phương đáp.
Trì Phương dựa vào lồng ngực Vu Mặc nửa ngày, mới nín hẳn, chỉ là cậu không ngừng nấc được, cậu nhìn Vu Mặc bị mình khóc đến ướt cả áo, hơi ngượng ngùng, “Cậu... Hức, vào thay... Hức, thay đồ đi!”
A a a, sao cậu không hết nấc cụt thế này!
Vu Mặc nhìn Trì Phương vừa nấc cụt vừa dẫn hắn lên lầu. Trì Phương nấc cụt tận nửa tiếng không hết, hơi rầu rĩ trong lòng, tối nay cậu còn phải tham gia bữa tiệc, nhân vật chính của ngày sinh nhật hôm nay nhất định phải lên phát biểu, không lẽ lúc đó cậu vừa phát biểu vừa nấc cụt à?
Trì Phương rầu đến nhăn cả mặt.
Vu Mặc thay đồ xong, nhìn Trì Phương mang vẻ mặt khổ sở, bất động thanh sắc đi đến, nắm chặt tay Trì Phương. Trì Phương mờ mịt ngẩng đầu, thuận theo lực đạo của Vu Mặc, đến cạnh giường.
Sau đó bị Vu Mặc đẩy ngã xuống giường.
“Hức, cậu, cậu muốn làm... Hức.” Trì Phương đúng là khóc không ra nước mắt, nấc cụt khiến lời nói của cậu không được rành mạch.
Nghĩ có một lúc thôi, mà Vu Mặc đã đè xuống người cậu, bàn tay nắm chặt tay Trì Phương, chân trái quỳ xuống giường, hơi cúi người, cách Trì Phương chỉ còn vài centimet.
“Cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu muốn làm gì!” Mặt Trì Phương đỏ rực, cậu nỗ lực vùng dậy, nhưng hai tay lại bị Vu Mặc nắm chặt.
Vu Mặc hơi xuất thần, nhìn Trì Phương đang hoang mang dưới thân, vẻ mặt mang theo sự ngượng ngùng, ánh mắt rơi lên đôi môi của Trì Phương. Hắn cúi người...
“Em trai? Có ai đến à?” Cửa phòng ngủ bị Trì Chính đẩy ra, Trì Chính đứng ngoài cửa, khiếp sợ nhìn hai người trong phòng.
Em trai anh bị Vu Mặc đè xuống giường, mặt đầy nước mắt, hai mắt phiếm hồng... Trì Chính nổi giận, “Cậu làm gì đó!”
Thật sự Trì Phương rất muốn chui ngay vào chăn cho đỡ ngượng.
Vu Mặc: “Chữa nấc cụt.”
Trì Chính dừng lại, mờ mịt: “Nấc cụt?”
Vu Mặc gật đầu, quay đầu nhìn về phía Trì Phương, “Đừng đánh.”
Lúc này Trì Phương mới nhận ra mình đã hết nấc cụt, chỉ là... Ai đã nói cho Vu Mặc biết cách chữa trị này thế, đổi ngay đi được không! Nhờ Trì Phương giải thích bằng tất cả sức lực, Trì Chính mới tin em trai mình không bị Vu Mặc bắt nạt, bất đắc dĩ về phòng.
Đợi đến khi trong phòng không còn ai khác, Vu Mặc mới mở miệng hỏi: “Sao cậu khóc?”
Lúc hắn nhận điện thoại của Trì Phương, chỉ nghe được tiếng nức nở của cậu, trái tim như bị người ta giẫm đạp vài cái. Hắn cũng rất tức giận, muốn đánh kẻ làm Trì Phương một trận.
Trì Phương sờ sờ đôi mắt vì khóc quá dữ nên hơi sưng. Cậu thở dài, liếc nhìn Vu Mặc, “Mơ thấy ác mộng.”
Vu Mặc nghi hoặc, “Ác mộng?”
“Đúng vậy, tôi mơ thấy cậu không cần tôi nữa, còn vứt bỏ tôi.” Trì Phương tức giận nói bậy, ai bảo khi nãy Vu Mặc không nói tiếng nào đè cậu xuống giường. Thôi thì cũng được đi, nhưng mục đích của hắn không phải là hôn, hôn cậu, mà là chữa nấc cụt cho cậu!
Sức hấp dẫn của cậu đâu mất rồi!
Vu Mặc dừng lại một chút, người làm Trì Phương khóc... Là mình? Không lẽ hắn nên tự đánh bản thân một cái à?