Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy

Chương 68: Chương 68: Là có thể cùng cậu thi đậu đại học thủ đô




Trì Phương lại xin nghỉ tiết tự học.

Vu Mặc ngồi một mình, nhìn chằm chằm câu hỏi trên giấy, chợt cảm thấy mình không xem nổi chữ nào.

Rốt cuộc Trì Phương đi đâu? Làm gì? Sao lại không nói cho hắn?

Trong đầu Vu Mặc đầy nghi vấn, hắn đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn lớp học, phát hiện nữ sinh lúc sáng cũng không tham gia lớp tự học.

Chẳng lẽ Trì Phương đi với cô? Dòng suy nghĩ chợt hiện ra trong đầu Vu Mặc, hắn không biết nếu Trì Phương thật sự đi với cô gái ấy thì hắn nên làm gì.

Vu Mặc không có cách nào để khống chế cảm xúc của mình, hắn đưa mắt nhìn phòng học yên tĩnh, ngay cả sách vở cũng không thu dọn, cầm chìa khoá căn hộ, trực tiếp bỏ về.

Trì Phương nào biết mình đang bị Vu Mặc hiểu lầm, cậu còn đang chuẩn bị sinh nhật cho Vu Mặc ở nhà. Lấy dụng cụ bị giấu trong nhà bếp ra, Trì Phương theo học một lớp làm bánh nửa tháng nay, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng làm cho tạo hình chiếc bánh đẹp hơn một chút. Phết kem lên bánh, vẽ một vài nụ hoa đơn giản, viết dòng “Chúc mừng sinh nhật” bằng mứt trái cây, Trì Phương đặt bánh vào lò nướng, sau đó bắt đầu chuẩn bị những thứ khác.

Đợi đến khi Trì Phương vừa dọn bánh kem và đồ ăn lên bàn, còn chưa kịp kiếm chỗ đặt quà sinh nhật, cậu lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Trì Phương nhìn sang đồng hồ bên cạnh, rõ ràng mới tám giờ, sao hôm nay Vu Mặc về sớm quá vậy! Không kịp nghĩ lý do tại sao Vu Mặc lại về sớm, Trì Phương nhanh chóng tắt cầu dao, sau đó núp trong góc đợi Vu Mặc phát hiện chiếc bánh ngọt.

Vu Mặc đút chìa khoá vào ổ, mở cửa, tiện tay bật công tắc bên cạnh.

Đèn không sáng lên.

Hắn thậm chí còn không có động tác xác nhận lại, trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ.

Trì Phương vốn còn định đùa giỡn với hắn một chút, nhưng lại đột nhiên phát hiện tâm trạng của Vu Mặc không ổn xíu nào.

Không chỉ không mang theo cặp sách, mà... Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, nhưng cậu cảm thấy Vu Mặc hơi... Đáng sợ.

Trì Phương dừng một chút, bật cầu dao. Ánh sáng trong lòng lập tức khôi phục, Vu Mặc cũng lập tức dừng lại, mãnh liệt quay đầu, nhìn thấy Trì Phương đứng cạnh cửa ra vào, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

Vu Mặc: “Cậu... Sao cậu lại về?”

Trì Phương phủi phủi bàn tay bấu víu trong góc nên dính đầy bụi, bất đắc dĩ nói: “Cái gì mà sao cậu lại về, đây là nhà tôi mà, với tôi cũng có đi đâu đâu.”

Vu Mặc quay đầu, đột nhiên nhìn thấy chiếc bánh ngọt đặt giữa bàn, xung quanh còn có biết bao nhiêu là đồ ăn, toàn là các món hắn thích.

“Tôi định làm cho cậu bất ngờ, vậy mà cậu về sớm quá...” Trì Phương bất lực thở dài, dựa đầu lên vai Vu Mặc từ phía sau, “Sao mới giờ này về rồi? Tan học sớm à?”

Sự chú ý của Vu Mặc hoàn toàn đặt trên bữa tiệc mà Trì Phương đã chuẩn bị cho mình, nghe vậy thì trả lời theo bản năng: “Tôi trốn học.”

Trì Phương: “...”

Được rồi, trước kia khi cậu vừa sống lại, Vu Mặc cũng hay biến mất trong giờ học, nhưng khi làm bạn với cậu, Vu Mặc cũng không còn ngẩn người nhìn bức tường hay trốn tiết nữa.

“Haizz, chả bất ngờ gì cả.” Trì Phương thở dài.

Vu Mặc lại không nghĩ thế, hắn rất muốn được nhìn thấy cảnh này. Trì Phương không đi với người khác, mà là chuẩn bị sinh nhật cho hắn, sự thật này mang lại cho Vu Mặc một cảm giác thoả mãn tột cùng.

“Thôi được rồi, đứng đó ngẩn ngơ làm gì, ngồi xuống đi, để tôi thắp nến cho.” Trì Phương vừa nói vừa ấn Vu Mặc ngồi xuống ghế, tắt đèn phòng khách một lần nữa.

Căn phòng lại trở nên tối tăm, Trì Phương thắp sáng từng cây nến bằng bật lửa, tổng cộng mười tám cây.

“Được rồi, khụ khụ.” Trì Phương vui mừng nhìn tia sáng lờ mờ từ mười tám ngọn nến bé nhỏ, trong phòng khá tối, nên Vu Mặc cũng không để ý đến đôi tai hồng hồng của cậu, “Happy birthday to you~ happy birthday to you...”

Giọng nói của Trì Phương luôn rất nhẹ nhàng, ca hát cũng được coi như một khả năng trời phú của cậu, bài hát chúc mừng sinh nhật đơn giản và giọng điệu chân thành, dịu dàng của cậu khiến nó nghe như một bản tình ca. Vu Mặc ngồi đối diện, nhìn khuôn mặt của Trì Phương qua ngọn nến, nhất thời không biết nến đang phát sáng hay bản thân Trì Phương đang phát sáng. . Truyện Trọng Sinh

“Happy birthday to you~” Hát xong câu cuối cùng, Trì Phương cong cong khoé mắt, nói với Vu Mặc: “Sinh nhật vui vẻ, Vu Mặc! Chúc mừng cậu, mười tám tuổi rồi!”

Vu Mặc chậm rãi gật đầu.

Trì Phương híp mắt cười, thúc giục: “Nhanh, nhắm mắt lại ước đi rồi thổi nến!”

Vu Mặc im lặng chuyển hướng sang chiếc bánh ngọt trên bàn, hắn luôn không tin vào những điều viển vông, nhưng lần này lại đột nhiên mong muốn điều ước của mình trở thành sự thật. Vu Mặc nhắm mắt, lát sau mới mở ra, đưa người ra trước, thổi nến.

Trì Phương đi bật đèn, lấy nến trên bánh ngọt xuống. Cậu mang một cây dao nhỏ ra, đưa cho Vu Mặc, “Cậu cắt bánh đi.”

Nói xong, Trì Phương đột nhiên chui vào phòng ngủ, ôm một chiếc hộp giấy cực lớn ra.

Vu Mặc hơi mong đợi nhìn hộp giấy.

Trên mặt Trì Phương hiện lên ý cười, chỉ là nhìn thế nào cũng thấy nụ cười đó hơi xấu xa, nhưng tiếc là Vu Mặc không phát hiện.

“Tặng cậu nè.”

Vu Mặc nhìn chiếc hộp, “Tôi có thể... Mở không?”

Trì Phương chớp mắt mấy cái, “Đương nhiên là được, tặng cậu mà.”

Vu Mặc cầm dao trong tay, tỉ mỉ mở chiếc hộp, nhưng khi nhìn thấy món quà trong hộp, Vu Mặc đột nhiên không biết nói gì.

Đó là một con cá nhồi bông cao gần mét sáu, sờ rất mềm, chỉ là... “Sao lại tặng cái này?” Cuối cùng Vu Mặc cũng không nhịn được, hỏi.

Trì Phương đi lên, nhìn con cá bông, cười nói: “Không phải cậu thích ôm gối ôm lúc ngủ sao? Tôi muốn mua cho cậu con bự một chút để ôm cho đã, sao, thích không?”

Một lời khó diễn tả được vẻ mặt của Vu Mặc lúc này, hắn đột nhiên cho rằng Trì Phương phát hiện mình hay lén ôm cậu ngủ, lại đột nhiên cho rằng Trì Phương thật sự nghĩ mình cần gối ôm... Nhưng hắn căn bản không muốn ôm gối ôm, hắn muốn ôm Trì Phương!

Chỉ tiếc hắn không dám đưa lời này ra khỏi miệng, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu: “Ừm, thích lắm.”

Trì Phương cũng bị vẻ mặt của Vu Mặc chọc cười, cậu ho nhẹ một tiếng, lấy thêm một chiếc hộp từ sau lưng, “Đây mới là quà sinh nhật của cậu.”

Vu Mặc hơi sửng sốt, thò tay nhận chiếc hộp. Hộp không lớn lắm, hắn nghi ngờ mở ra, bên trong là chiếc bút máy đen tuyền nằm giữa hộp, thân bút được khắc hoa văn màu vàng, Vu Mặc nhìn chiếc bút, chợt thấy hơi bất ngờ.

“Đây không phải là...”

“Đúng vậy, mẫu mới nhất.” Trì Phương đứng phía sau sâu sắc thở dài, “Vì một cây bút máy mà tốn hết tiền tiêu vặt cả năm của tôi.”

Vu Mặc cầm chiếc hộp, nhất thời không biết nên nói gì.

“Sao cậu biết...” Tôi thích bút máy.

Trì Phương nghiêng đầu, do dự nói: “Thật ra tôi đoán đó, nhưng cậu thích là được rồi.”

Chỉ là cậu thấy Vu Mặc hay mang bút máy theo nhưng lâu lâu mới dùng, mà lần nào Vu Mặc dùng bút máy thì đều là chuyện rất quan trọng.

“Thôi được rồi, chúng ta ăn đi, không đồ ăn nguội hết đấy.” Trì Phương ngồi xuống đối diện Vu Mặc, tiện tay mở chai nước, rót hai cốc cho hai người.

“Chúc mừng thành niên!” Trì Phương mỉm cười, sau đó hơi ngạc nhiên nói, “Cậu thành niên mà Vu gia không tổ chức tiệc à.”

Vu Mặc uống một ngụm nước trái cây, đặt cốc xuống, nghe thế thì lắc đầu, “Chỉ chúc mừng trong nhà thôi, dù sao... Tôi cũng chưa được Vu gia công nhận.”

Trì Phương ăn một miếng bánh ngọt, hương vị ngọt ngào khiến tâm trạng Trì Phương nháy mắt trở nên vui vẻ hơn, cậu hơi nheo mắt lại, như chú mèo con được thoả mãn, lát sau mới hỏi tiếp: “À, nãy cậu ước gì thế?”

Vu Mặc chần chờ một lát, ánh mắt hơi né tránh.

Trì Phương thấy thế thì chớp mắt, nếu giờ mà cậu còn không đọc được suy nghĩ của Vu Mặc nữa thì thôi, mù quá rồi. Tuy trong lòng Trì Phương cảm giác suy nghĩ của mình hơi khó tin, nhưng đây lại là khả năng khó thực hiện nhất, cũng là khả năng thực tế nhất.

Đột nhiên trong lòng cậu hơi phức tạp.

Khi mới sống lại, Vu Mặc trong mắt cậu chính là J, tương lai là ông chủ của tập đoàn Vũ Trì, lạnh lùng không có tình người không dễ sống chung. Đấy đại khái là toàn bộ ấn tượng đầu tiên của cậu. Nhưng giờ cậu mới biết, Vu Mặc lúc không vui cũng sẽ tức giận, lúc cao hứng rất dễ nói chuyện, thích ăn đồ ngọt, thích làm toán.

Trì Phương còn đang suy nghĩ, Vu Mặc đối diện đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn cậu.

“Sao, sao thế?” Trì Phương bị nhìn chằm chằm hơi khó hiểu, cậu thẳng lưng theo bản năng, như học sinh bị giáo viên gọi tên trên lớp, trong lòng hơi khẩn trương.

Vu Mặc nhìn chằm chằm Trì Phương nửa ngày mới mở miệng: “Điều ước của tôi là...”

“Là có thể cùng cậu thi đậu đại học thủ đô.” Vu Mặc chăm chú nhìn cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.