Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy

Chương 60: Chương 60: Mẹ, tụi con mới là con của mẹ mà!




Trì Phương tỉnh giấc một lần nữa sau cơn say rượu.

Cậu yên lặng mở mắt, ngây ngốc nhìn trần nhà nửa ngày. Cậu đã cẩn thận lắm rồi, nhưng ai ngờ trong nước trái cây lại có cồn, tửu lượng của cậu hiện tại còn rất tệ, không, không phải là tửu lượng rất tệ nữa, mà là không có tửu lượng luôn rồi!

Khoan đã... Hình như hôm qua cậu có gặp anh cả?

Trì Phương mờ mịt xoa trán, rời giường. Cậu xuống lầu, đột nhiên nhìn thấy hai người anh của mình đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc, không biết đang nói cái gì.

“Chào buổi sáng...?” Trì Phương vừa mở miệng, ánh mắt của hai người đàn ông dưới phòng khách di chuyển lên người cậu, giọng nói của Trì Phương nháy mắt nhỏ xuống.

Chờ chút, không lẽ tối qua cậu say rượu nên làm gì quá quắt à? Trì Phương nghiêm túc hồi tưởng lại ký ức kiếp trước, không biết lúc say mình có hành động gì kỳ lạ không, nhất thời bỏ lỡ ánh mắt quỷ dị của Trì Chính và Trì Nghiêm.

Trì Chính: Không được nói cho Tiểu Phương.

Trì Nghiêm: Phải cấm tên nhóc Vu gia lại gần em trai.

Hai anh em giao tiếp bằng ánh mắt thành công, kiên định gật đầu.

Trì Phương khó hiểu, ngoan ngoãn xuống lầu, nhìn xung quanh, “Mẹ đâu rồi ạ?”

Trì Chính hơi nhích sang bên cạnh, chừa chỗ cho Trì Phương, nghe thế thì trả lời: “Mẹ ra ngoài rồi, hình như là đi mua đồ ăn...? Cũng không biết chuẩn bị gặp ai mà sáng sớm đã ra ngoài rồi.”

Trì Phương gật đầu.

Trì Chính thấy cậu không ngạc nhiên, mở miệng hỏi: “Em biết mẹ định gặp ai à?”

Trì Phương dạ một tiếng, nói: “Là Vu Mặc.”

Vẻ mặt Trì Chính nháy mắt cứng đơ, anh mãnh liệt quay đầu nhìn Trì Nghiêm, lập tức nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trì Nghiêm, rất rõ ràng, Trì Nghiêm cũng không biết chuyện này. Trì Chính giật giật khoé miệng, nói: “Tại sao?”

Tại sao lại muốn gặp thằng nhóc chết tiệt đó! Thằng nhóc chết tiệt đó có mưu đồ gây rối với Trì Phương của chúng ta! Sao mẹ lại dẫn sói vào nhà thế này!

“Tại cậu ấy giúp em học mà,“ Trì Phương nói như thể đây là chuyện đương nhiên, hơi khó hiểu với phản ứng mạnh mẽ của Trì Chính, “Anh... Sao anh ghét cậu ấy thế?”

Bởi vì cậu ta muốn cướp em trai anh!

Trì Chính mặt không cảm xúc nghĩ.

Tất nhiên là anh không thể nói thế với Trì Phương, Trì Chính vắt óc suy nghĩ, muốn tìm ra một khuyết điểm nào đó của Vu Mặc. Nhưng số lần tiếp xúc của Trì Chính với Vu Mặc không nhiều, trước kia anh chỉ thấy bất mãn vì tên nhóc đó chiếm quá nhiều thời gian của Trì Phương, kết quả hôm qua Trì Nghiêm mang theo Trì Phương say rượu về nhà, gọi anh đến thư phòng, nghiêm túc thảo luận về vấn đề Vu Mặc có âm mưu gì với Trì Phương.

Trì Chính mắc bệnh đệ khống một cách nghiêm trọng cũng không thể qua Vu gia kế bên kiếm Vu Mặc đánh một trận.

Tên nhóc đó còn muốn đến nhà anh, chắc là muốn lấy lòng mẹ anh để sau này tiện bắt cóc Trì Phương đây mà!

Trì Chính càng nghĩ càng tức, càng tức càng to gan. Cuối cùng anh đập bàn một cái, đứng dậy, “Anh đi đánh cậu ta đây!”

Trì Phương: “...”

“Anh anh anh anh hai!” Trì Phương vội vàng níu ống tay áo của Trì Chính lại, có hơi mơ màng, cậu chỉ hỏi một câu là tại sao anh hai lại không thích Vu Mặc, tại sao anh hai lại muốn động thủ rồi?!

“Anh đã nói với em rồi, cái tên Vu Mặc đó không phải là người tốt đâu, cậu ta...” Trì Chính tức giận muốn nói hết mọi chuyện cho Trì Phương.

“Khụ.” Trì Nghiêm ho nhẹ một tiếng.

Trì Chính ý thức nhìn sang anh trai, lập tức bắt gặp ánh mắt uy hiếp sau cặp kính của Trì Nghiêm. Dục vọng cầu sinh mạnh mẽ khiến anh im miệng.

“???” Trì Phương mờ mịt nhìn bầu không khí mờ ám giữa hai người anh trai, “Tối qua... Xảy ra chuyện gì ạ?”

Trì Nghiêm trừng đứa em không biết giữ mồm giữ miệng của mình một cái, nghiêm mặt nói: “Không có gì, chỉ là em vẫn chưa lớn, tốt nhất là không nên uống rượu, không tốt cho thân thể đâu.”

Trì Phương biết lỗi gật đầu, chỉ là cậu vẫn không thể biết được tại sao ấn tượng của hai anh với Vu Mặc lại xấu như thế. Lỡ sau này cậu theo đuổi được Vu Mặc thì hai người họ có giận không...

Trì Phương âm thầm rầu rĩ trong lòng.

Cho dù hai người anh đệ khống không muốn, thì chuyện Vu Mặc đến Trì gia ăn cơm cũng đã định rồi, không đồng ý? Có dám phản đối mẹ Trì không?

Lát sau, mẹ Trì mua thức ăn trở về, bà nói chuyện với ba cậu con trai ở phòng khách một lúc, sau đó lại vào bếp. Trì Chính thấy thái độ của mẹ nhiệt tình như thế, trong lòng có hơi bất an.

Trì Phương đã lên lầu nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ còn Trì Chính và Trì Nghiêm ở lại. Trì Chính đẩy đẩy cánh tay anh trai, nói: “Hình như mẹ... Có hơi quá nhiệt tình với chuyện này?”

Tuy rằng mẹ Trì luôn rất ôn hoà, nhưng bà vẫn mang cho người khác một cảm giác xa cách. Mời người nhà ăn cơm đã là chuyện hiếm thấy rồi, nói chi mẹ Trì còn tự tay xuống bếp. Tất cả mọi chuyện đều mang đến cho Trì Chính một cảm giác quỷ dị, như cha mẹ vợ chuẩn bị gặp con rể vậy.

Trì Nghiêm nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, nửa ngày không lên tiếng. Trì Chính cũng hơi sợ anh trai, thấy Trì Nghiêm không nói câu nào, cũng chỉ dám lầm bầm một mình, rồi yên tĩnh trở lại.

Lần đầu Vu Mặc qua nhà bạn chơi, lại còn là người hắn thích, lại còn được mẹ người ta mời, bất kỳ điểm nào trong ba điểm trên cũng đủ để Vu Mặc coi trọng lần gặp mặt này rồi.

Tuy đã thi xong, nhưng Vu Mặc vẫn có thói quen rời giường lúc sáu giờ sáng. Đầu tiên hắn ra khỏi nhà chạy một vòng đến bảy giờ rồi về. Hôm nay mẹ Vu cũng bận, nhưng bà không an tâm về Vu Mặc, nên đẩy tất cả mọi chuyện xuống buổi chiều.

Thấy Vu Mặc về, mẹ Vu dọn bữa sáng lên bàn, “Con nhanh đi tắm rửa đi rồi chuẩn bị ăn cơm.”

Chiều cao hiện tại của Vu Mặc được tính là vượt trội so với chiều cao trung bình của học sinh cấp ba, trước kia vì cao quá nên nhìn hơi gầy, nhưng bây giờ cũng dần dần có da có thịt rồi. Đợi đến khi Vu Mặc ăn xong, mẹ Vu mới nói cho Vu Mặc nghe những điều mà hắn cần chú ý.

Vu Mặc rất thông minh, trí nhớ cũng rất tốt, từ nhỏ chỉ cần mẹ Vu nói một lần là Vu Mặc sẽ nhớ kỹ, lần này cũng không ngoại lệ. Hắn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, mẹ Vu cũng không muốn ép hắn học cách giao thiệp này nọ trong thời gian ngắn như thế, nói chi Vu Mặc chỉ đi gặp mẹ của bạn học, cũng không phải là đi bàn chuyện làm ăn, không cần quá lo lắng.

“Mới gặp nhất định phải chào hỏi, là nhất định phải, không thể không nói tiếng nào nữa, nếu như người nhà Trì Phương có ở đó thì con cũng phải chào từng người, không biết thì cứ gọi như Trì Phương là được.” Mẹ Vu nói, “Đừng quên mang quà theo, lần đầu gặp thì tặng hoa hoặc trái cây là được rồi, long trọng quá sẽ khiến người khác cảm thấy khó xử.”

“Trì phu nhân hỏi cái gì thì con cứ nói thật, nhưng cũng không được thẳng thắn quá...” Nói đến đây, mẹ Vu xoa xoa trán, đây mới là khó khăn lớn nhất của Vu Mặc, bảo Vu Mặc nói dối còn khó hơn bảo hắn mở miệng.

“Con hiểu rồi.” Vu Mặc nói.

Buổi trưa, Vu Mặc đến trước cửa Trì gia, gọi cho Trì Phương. Trì Phương từ lầu hai xuống mở cửa cho Vu Mặc, đợi đến khi đưa Vu Mặc vào phòng khách, Trì Phương mới để ý người trong nhà hơi nhiều.

“Anh cả, anh hai? Sao hai anh còn chưa đi?” Trì Phương mờ mịt nhìn đồng hồ.

Theo lẽ thường, đúng ra giờ này Trì Nghiêm và Trì Chính phải có mặt ở công ty rồi.

Trì Phương chỉ đơn thuần biểu đạt sự kinh ngạc của mình với hai người anh, nhưng trong lòng Trì Chính, Trì Phương vì người ngoài mà muốn đuổi anh đi!

Trì Chính nháy mắt ghim sự thù hận này lên người Vu Mặc.

Đây là lần đầu tiên Vu Mặc vào biệt thự Trì gia, hắn vừa mới thay dép, đã bị hai đôi mắt nào đó nhìn chằm chằm. Hắn ngẩng đầu, nhìn anh cả và anh hai Trì gia đang đứng trước mặt mình, nhớ lời mẹ dặn, hắn chủ động đi lên, đưa hoa.

Vu Mặc: “Anh cả, anh hai.”

Trì Phương: “...”

Trì Chính: “...”

Trì Nghiêm: “...”

Tuy là hơi sai sai, nhưng không hiểu sao lại không biết phản bác thế nào?!

Mẹ Trì đang bận rộn trong nhà bếp, nghe giọng Vu Mặc mới ra ngoài. Bà liếc nhìn hai cậu con trai của mình một cái, mỉm cười nhận bó hoa trong tay Vu Mặc, để hắn ngồi xuống sô pha. Khí thế lạnh lẽo đang muốn công kích Vu Mặc của hai người anh mãnh liệt ngừng lại, còn bị mẹ Trì liếc, hai người cũng không dám nói gì nhiều, đành ngồi xuống hai bên trái phải.

Đây là lần đầu tiên mẹ Trì gặp Vu Mặc, trước đây bà đã từng nghe ai trong Vu gia cũng đẹp, hôm nay tận mắt chứng kiến cũng nhịn không được than thở trong lòng một câu. Mẹ Trì có thể cảm nhận được Vu Mặc không quen với những cử chỉ thân mật của mình, bà cũng không tức giận, vờ như lơ đãng buông tay ra.

Vu Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến lời mẹ Vu dặn, chần chờ nhìn Trì Phương một lúc, mới nói: “Mẹ.”

Trì Phương: “...”

Trì Chính: “...”

Trì Nghiêm: “...”

“Cậu...” Trì Chính chuẩn bị phát động khởi nghĩa, lại bị ánh mắt của mẹ Trì ngăn lại.

Mẹ Trì quay đầu lại, cười nói: “Gọi dì Trì là được rồi, lâu nay Trì Phương nhờ con dạy học, kéo theo không biết bao nhiêu là phiền phức cho con rồi.”

Vu Mặc dừng một chút, lắc lắc đầu: “Không có.” Nói xong hắn chần chờ một lát, bổ sung thêm, “Không phiền đâu ạ.”

Trì Chính cắn răng, thằng nhóc này cũng hỗn láo quá rồi!

Mẹ Trì đã được Trì Phương kể về tính cách của Vu Mặc từ trước, bà cũng không tức giận, chỉ cười hỏi: “Vu Mặc có thích ăn món gì không, để dì làm cho con.”

Vu Mặc lại lắc đầu, “Gì cũng được ạ.”

Trì Phương bên cạnh nhìn bộ dạng ngoan ngoãn trả lời của Vu Mặc, không nhịn được cười, nói: “Mẹ, mẹ đừng chọc cậu ấy nữa, Vu Mặc không ăn cay, thích ngọt, hay là lát nữa ăn sườn xào chua ngọt như hồi trước tôi làm nhé?”

Trì Chính tiếp tục cắn răng, tại sao em trai mình phải nấu ăn cho thằng nhóc khốn kiếp này chứ, mà sao Trì Phương lại hiểu nó quá vậy?!

Mẹ Trì nói chuyện với Vu Mặc một hồi rồi đi xem nồi đồ ăn đang nấu của mình. Mẹ Trì vừa đi, bầu không khí trong phòng khách lại giảm xuống. Lúc này Trì Phương cũng phát hiện thái độ của hai anh mình không ổn cho lắm, cậu nhíu mày: “Anh cả, anh hai, rốt cuộc hai người bị sao vậy?”

Trì Chính phải gánh chịu ánh mắt chỉ trích của Trì Phương, cũng hơi không chịu nổi. Anh liếc nhìn Vu Mặc vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn nhưng nội tâm lại vô cùng hư hỏng đang ngồi cạnh mình, không cam tâm tình nguyện mở miệng: “Không có gì, nay gặp được bạn mới của em nên anh hơi cao hứng.”

Trì Phương lườm anh một cái, sự khó chịu trong giọng nói của Trì Chính sắp tràn ra ngoài luôn rồi mà còn nói là do mình cao hứng?

Trong bầu không khí quỷ dị, bữa trưa của Trì gia bắt đầu. Trì Phương và Vu Mặc ngồi một bên, Trì Chính và Trì Nghiêm ngồi một bên. Vậy mà mẹ Trì thật sự làm sườn xào chua ngọt cho Vu Mặc, Trì Phương thấy thế thì mỉm cười gắp một miếng cho Vu Mặc, nói: “Sườn xào chua ngọt do mẹ tôi làm là ngon nhất đấy, cậu nhất định phải thử.”

Vu Mặc gật đầu, nghiêm túc ăn hai miếng, nói: “Ngon lắm.”

Trì Chính bĩu môi, nịnh gớm!

Mẹ Trì được khen nên rất vui, lại gắp thêm mấy miếng cho Vu Mặc, Trì Phương ngồi cạnh Vu Mặc cũng được sủng hạnh. Trái ngược là Trì Chính và Trì Nghiêm ở đối diện, chưa ăn được bao lâu đã phải mặt đối mặt với chiếc đĩa trống trơn.

Mẹ, tụi con mới là con của mẹ mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.