Từ sau khi Lâm Lạc học ở Quốc Mỹ, Tinh Ngộ chịu khó chạy tới Quốc Mỹ rất nhiều.
Đi thẳng tới văn phòng làm việc của viện trưởng, Tinh Ngộ gõ cửa.
Lâm Lạc lập tức mở cửa cho Tinh Ngộ, vừa nhìn thấy Tinh Ngộ, trên mặt liền nở nụ cười.
“Anh tới rồi.”
Tinh Ngộ mấy ngày rồi không thấy người, nhìn thấy nụ cười trên mặt thiếu niên cũng kìm lòng không đậu cười lên:
“Ừm.”
Anh vươn tay sờ đầu Lâm Lạc, thái độ rất thân thiết hỏi: “Hiện tại tình hình thế nào rồi?”
Lâm Lạc xoay người để Tinh Ngộ nhìn trong phòng.
Có viện trưởng và Cảnh Vân, còn có bạn cùng phòng của Lâm Lạc.
“Em tìm rất nhiều người tới làm chứng cho em, đợi mỗi anh thôi.” Lâm Lạc cười nói.
“Tố Quân không tới?” Tinh Ngộ hỏi.
“Không” Lâm Lạc buông tay “Cô ta nói bận ôn tập, không rảnh.”
Tinh Ngộ hơi nhíu mày.
“Tranh bảo anh mang đâu?” Lâm Lạc nói.
“Ở đây.” Tinh Ngộ cầm khung tranh dựa tường lên, cho cậu xem tranh bên trong “Này.”
Đây đúng là bức tranh báo hoa Lâm Lạc vẽ ở công ty Tinh Ngộ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Lạc nảy sinh linh cảm thế này.
Do Tinh Ngộ nói cậu giống mèo, vì vậy lần thứ hai lúc sáng tác, Lâm Lạc liền thêm yếu tố mèo này vào.
Báo hoa là Tinh Ngộ, mèo đen là cậu.
Bộ dạng hai người không coi ai ra gì nói chuyện khiến trong lòng viện trưởng có dự cảm không tốt.
Quan hệ của hai người này hình như càng thân cận hơn so với lời đồn.
“Chủ tịch Tinh!” Viện trưởng cắt ngang đối thoại của hai người, nhiệt tình tiến lên chào hỏi với Tinh Ngộ, nắm tay anh “Xin chào xin chào, lâu rồi không gặp, chủ tịch Tinh dạo này thế nào?”
“Khá tốt.” Tinh Ngộ cười hàn huyên hai câu với viện trưởng lại tiến vào hỏi thăm Cảnh Vân.
Đám người Mao Tuấn cũng không phải lần đầu tiên gặp Tinh Ngộ, cười hì hì chào hỏi anh.
Trong lòng bọn họ nghĩ, có Tinh Ngộ, ván cờ này ổn rồi.
Tầm mắt viện trưởng nhanh chóng quét qua bức tranh trong tay Tinh Ngộ, thấy là một bức báo hoa, còn trông có chút giống Tinh Ngộ, trong lòng lại lộp bộp một chút.
Xong, xem ra Tinh Ngộ thật sự tới giúp Lâm Lạc.
Không hoảng không hoảng, Tinh Ngộ biết lợi và hại, sẽ không đuổi cùng giết tận.
Hàn huyên xong, Tinh Ngộ ngồi cạnh Lâm Lạc, nói với viện trưởng: “Công việc của tôi tương đối bận, không nói nhiều nữa, trước khi tới Nặc Nặc đã cho tôi biết cụ thể xảy ra chuyện gì.”
“Tôi tới đây là muốn làm chứng cho Nặc Nặc, chứng minh em ấy không đạo tranh, hi vọng viện trưởng có thể giải quyết công bằng.”
Tinh Ngộ vào thẳng vấn đề, không cho viện trưởng bất kì chỗ cứu vãn nào.
Không cần hỏi anh cũng biết viện trưởng nghĩ thế nào.
Nhưng chuyện này không cho phép bất cứ suy đoán mập mờ nào, nếu không Lâm Nặc sẽ cõng vết ô uế không rõ ràng, điều này là vô cùng chí mạng tới cuộc đời nghề nghiệp cậu tương lai.
Còn về Miêu Tố Quân......Tinh Ngộ không phải vô cùng để ý cô như thế nào, nhưng cô làm việc sai thì nên trả giá lớn.
Nếu như lần này là Lâm Lạc đạo tranh, Tinh Ngộ đồng dạng sẽ không thiên vị cậu.
Nhưng anh tin Nặc Nặc sẽ không.
“Nếu sự việc liên quan tới hai bên Nặc Nặc và Tố Quân, viện trưởng vẫn là gọi Tố Quân tới đây, còn có vị giáo viên kia, chúng ta đối chất thẳng mặt.”
Nụ cười trên mặt viện trưởng có chút cứng đờ.
Tinh Ngộ sao lại trực tiếp như thế?
Tính cách Miêu Tố Quân bọn họ đều biết, cô gái này trông thì ngoan ngoãn, thực ra rất hay nóng giận.
Nếu như thật sự gọi cô tới đây, cô chắc chắn sẽ nổi giận.
“Viện trưởng?” Thấy viện trưởng không nói chuyện, Tinh Ngộ nhướn mày “Ngài là cảm thấy như thế này không ổn à?”
Viện trưởng miễn cưỡng cười: “Cái này......đương nhiên không phải không ổn, xảy ra tranh luận, vốn nên đối chất.”
“Nhưng bây giờ đang trong thời gian thi cuối kì, làm thế này có thể khá lãng phí thời gian, cũng làm chậm trễ thi cử sắp tới.”
“Không bằng mỗi chúng ta lùi một bước, sửa lại điểm của Lâm Nặc, chuyện này chúng ta liền cho qua?”
Trước khi Lâm Lạc tới tìm viện trưởng, thầy Nhâm đã báo trước cho viện trưởng.
Mục đích của viện trưởng là ép chuyện này xuống, không làm lớn.
Không cần biết cuối cùng chứng minh là ai đạo tranh đều không có chỗ tốt cho khoa tranh sơn dầu, khoa tranh sơn dầu chung quy đều phải mất mặt.
Huống hồ, Miêu Tố Quân cũng không phải lần đầu vi phạm......
Học viện sớm đã biết cô ta có tiền lệ như thế này.
Tinh Ngộ hơi nhíu mày, liếc nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc lắc đầu ý bảo mình không đồng ý.
Tinh Ngộ liền nói: “Tôi cảm thấy như thế không thích hợp.”
Cảnh Vân cũng chen lời nói: “Viện trưởng, rốt cuộc có đạo tranh hay không mọi người so sánh một chút, đối chất trực diện, cái gì cũng sẽ rõ rõ ràng ràng. Không ra sao sửa điểm lại, ra cái thể thống gì, là đạo hay là không đạo?”
“Khoa tranh sơn dầu chúng ta đối với phẩm chất nghề nghiệp của sinh viên là loại thái độ này à?”
Địa vị của Cảnh Vân trong học viện rất đặc thù.
Ông là giáo sư, không nhận bất kì chức vụ hành chính nào, trường học đã từng có ý để ông làm viện trưởng nhưng ông làm một khoảng thời gian thì từ chức, lí do là làm chậm trễ ông vẽ tranh.
Trường học không có bất kì ai dám khinh thường ông.
Nếu là Cảnh Vân, ít nhiều vẫn phải nghe một chút.
Cảnh Vân biết Miêu Tố Quân này, bởi vì Miêu Tố Quân đã từng muốn đặt tranh của mình vào buổi triển lãm tranh sinh viên của ông, nhưng Cảnh Vân từ chối.
Tranh của cô gái đó tuy rằng vẫn được, nhưng còn xa mới đạt tới yêu cầu của Cảnh Vân.
Vốn chỉ cảm thấy tranh của Miêu Tố Quân chả ra sao, không nghĩ rằng nhân phẩm cũng chẳng ra sao.
Biệt Nhất Cách cũng phụ hoạ nói: “Đúng vậy, viện trưởng, nếu như Lâm Nặc thật sự đạo tranh, chúng em chắc chắn sẽ không bao che em ấy, ngài có thể xử phạt theo quy định. Nhưng không rõ ràng như thế này, không cần biết là với Lâm Nặc hay là với Miêu Tố Quân đều không thích hợp. Truyền ra ngoài, hai người bọn họ đều gánh vết nhơ.”
Mao Tuấn và Hạ Văn Thu phụ hoạ.
Đối mặt với áp lực của nhiều người thế này, đặc biệt là Tinh Ngộ và Cảnh Vân, viện trưởng cũng không cách nào độc đoán, chỉ đành gọi cho thầy Nhâm bảo thầy tới đây, ngoài ra còn gọi cho Miêu Tố Quân bảo cô bây giờ tới văn phòng viện trưởng một chuyến.
Không lâu sau, hai người đều tới.
Miêu Tố Quân vốn rất không nhẫn nại.
Nhưng vừa đẩy cửa, nhìn thấy Tinh Ngộ trong văn phòng viện trưởng, cô sửng sốt.
Miêu Tố Quân vội vàng chạy tới, ngồi bên cạnh Tinh Ngộ: “Anh Tinh Ngộ, anh làm sao cũng tới?”
“Lâm Nặc đó một hai cứ nói em đạo tranh cậu ta, em làm sao có thể đạo cậu ta? Cũng không nhìn xem bản thân vẽ như thế nào.”
Lâm Lạc bị Tinh Ngộ ngăn chặn thò người chào hỏi cô ta, cười như không cười nói:
“Đàn chị, tôi ở đây này.”
“Lần sau ác ý cáo trạng trước có thể chọn thời cơ thích hợp hay không?”
Miêu Tố Quân thoáng chốc đỏ bừng mặt, nhưng lập tức cây ngay không sợ chết đứng nói: “Cậu ở đây thì làm sao, cậu ở đây tôi cũng vẫn phải nói.”
“Bản thân cậu đạo tranh của tôi, bây giờ còn tới vu khống tôi, cậu có biết xấu hổ hay không?”
Lâm Lạc có chút muốn cười, hỏi ngược lại: “Vậy tôi muốn hỏi cô một chút, tôi làm sao đạo được tranh của cô?”
“Làm sao tôi biết?” Miêu Tố Quân ôm cánh tay hừ nhẹ “Tôi còn muốn hỏi cậu đấy, cậu làm thế nào đạo được tranh của tôi?”
“Trước đừng nói là làm thế nào đạo.” Tinh Ngộ nhìn hai bức tranh bày trên bàn, hỏi Miêu Tố Quân “Tố Quân, tôi muốn hỏi em, bức tranh này của em nghĩ ra như thế nào, vì sao bỗng nhiên nghĩ ra vẽ một con báo hoa và một con mèo đen?”
“Có hàm ý đặc biệt không?”
Câu hỏi này Miêu Tố Quân sớm đã nghĩ xong đáp án, nói:
“Cái này thì có thể vì cái gì, báo hoa cũng là mèo, mèo đen cũng là mèo, đều là họ mèo, nhưng một con hung mãnh một con mềm mại, dễ thương, em cảm thấy khá thú vị bèn muốn vẽ ra.”
“Có vấn đề gì à?”
Lâm Lạc nói: “Vậy cô biết tôi vì sao muốn vẽ bức tranh này không?”
“Tại sao?” Miêu Tố Quân hỏi.
Lâm Lạc cầm lên bức tranh báo hoa Tinh Ngộ mang tới, cười tủm tỉm nói: “Bởi vì tôi cảm thấy Tinh Ngộ giống báo hoa, anh ấy nói tôi giống mèo.”
“Bức tranh này chính là anh ấy lúc trước tôi vẽ, nộp lên là lần thứ hai sáng tác tiến hành cụ thể hoá.”
“Ngày tháng lạc khoản của bức tranh này —” Lâm Lạc giơ ngày tháng lạc khoản cho đám người viện trưởng và thầy giáo Nhâm xem, ngày tháng hiển thị rõ vào hơn một tháng trước, 3/11 “So với cô vẽ sớm không biết bao nhiêu lâu.”
“Hơn nữa thầy Cảnh cũng có thể chứng minh, phong cách vẽ của tôi sớm đã khác so với trước.”
Cảnh Vân nói: “Đúng vậy, đoạn thời gian trước tôi xem tác phẩm mới nhất của Lâm Nặc giống với phong cách vẽ bức này, so với phong cách vẽ của Lâm Lạc hồi trước khác nhau rất lớn.”
“Thầy giáo Nhâm cũng không thể lúc nào cũng bám lấy phong cách vẽ của người ta trước đây không tha.” Cảnh Vân mỉm cười với thầy Nhâm.
Sắc mặt thầy Nhâm không quá tốt.
“Cuối cùng” Lâm Lạc hỏi Miêu Tố Quân “Không biết cô là từ lúc nào bắt đầu vẽ bức tranh này?”
Miêu Tố Quân đã hoảng rồi.
Cô ta không nghĩ rằng Lâm Lạc vẽ tranh còn có chứng cứ, ngập ngừng nói: “Tôi, tôi không nhớ, dù sao cũng một khoảng thời gian rồi.”
“Vậy tôi nhớ” Lâm Lạc lại nhìn bạn cùng phòng của mình “Bạn cùng phòng của tôi cũng có thể chứng minh, cả quá trình và lối suy nghĩ của cả bức tranh tôi sáng tác, tôi đại khái bắt đầu vẽ bức tranh này vào 24/12.”
“Bởi vì 23/12 tôi mới vẽ xong một bức tranh cho thầy Cảnh Vân xem.”
“Đại khái vẽ xong trong 5 ngày, vội vàng nộp lên trước ngày hạn.”
Đám Biệt Nhất Cách đều có thể làm chứng cho cậu.
Lâm Lạc nói nhất thanh nhị sở quá trình sáng tác và lối suy nghĩ sáng tác của mình, hơn nữa có lí có căn cứ.
Miêu Tố Quân thì lại mơ hồ không rõ.
Lại nhìn bản thân bức tranh, bức tranh này của Lâm Lạc độ hoàn thành cao hơn, bức tranh kia của Miêu tố Quân độ hoàn thành thấp hơn, có chút giống như đẩy nhanh tốc độ, tốn thời gian ít hơn.
Đại khái là muốn nhanh chóng nộp lên trước Lâm Lạc mới khiến Lâm Lạc nhận lấy tội danh đạo tranh của cô ta.
Hai người so sánh, ai đạo ai liền rất rõ ràng.
Lâm Lạc nói: “Có điều điều tôi tương đối tò mò là, hai chúng ta một người ở kí túc xá nữ, một người ở kí túc nam, ở giữa cách vài toà nhà, cô làm sao nhìn thấy tôi vẽ cái gì?”
Lúc này Mao Tuấn đột nhiên bừng tỉnh, vỗ đùi một cái: “Tôi biết rồi!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu.
Mao Tuấn nói: “Nhất định là lông xanh đó! Lúc tôi chơi game ở phòng ngủ thấy hắn tiến vào kí túc xá chúng ta mấy lần, nói là đi nhầm, tôi còn kì quái, lần nào đi nhầm cũng nhầm tới kí túc xá chúng ta?”
“Hoá ra là thăm dò tình báo giúp cô ta!”
“Lông xanh?” Lâm Lạc cũng có ấn tượng với lông xanh đó, nhưng không biết gọi là gì “Tôi đã từng thấy hắn, lúc nào cũng kiếm chuyện với tôi.”
Bất an trên mặt Miêu Tố Quân mắt thường đã có thể thấy.
Tinh Ngộ hỏi cô: “Tố Quân, em quen biết người đó?”
“Không, không quen biết.” Miêu Tố Quân sắp khóc rồi “Em không biết lông xanh nào.”
Tinh Ngộ: “Thế hả, vậy đi hỏi người khác.”
Đám người Biệt Nhất Cách lập tức phát vòng bạn bè của mình, hỏi thăm lông xanh kia gọi là gì, cuối cùng chốt tên hắn ta: Dương Lỗi.
Viện trưởng vì thế cũng gọi Dương Lỗi tới văn phòng.
Người này không phải khoa tranh sơn dầu, là học viện thiết kế mỹ thuật bên cạnh.
Là người theo đuổi điên cuồng Miêu Tố Quân, trong học viện phần lớn đều biết sự tồn tại của hắn.
Dương Lỗi bình thường rất ngang ngược, vừa đối mặt với kiểu nhân vật như viện trưởng, Cảnh Vân và Tinh Ngộ, nhát rất nhanh, còn chưa ép hỏi, hắn đã tự mình nôn ra toàn bộ.
Hắn biết Miêu Tố Quân và Lâm Lạc không hợp nhau, muốn khiến Miêu Tố Quân vui, vì vậy khắp nơi tìm Lâm Lạc gây chuyện, lúc trước gây chuyện ở quán của Phùng Quyên chính là dùng lí do này.
Cũng thường xuyên tới kí túc xá Lâm Lạc thăm dò tình báo, hồi trước nhìn thấy bức tranh kia của Lâm Lạc vẽ bèn chụp ảnh gửi cho Miêu Tố Quân.
Lâm Lạc vẽ rất tốt, cách màn hình điện thoại cũng không ngăn được, trông mà khiến Miêu Tố Quân lòng sinh đố kỵ.
Cậu ta rõ ràng chỉ là tân sinh viên, nhập học mới vài tháng, nghe nói cấp 2 không phải học sinh mỹ thuật, thời gian tiếp xúc tranh sơn dầu rất ngắn, cậu ta làm sao có thể vẽ tốt như thế được cơ chứ?
Lúc trước phong cách của Lâm Lạc giống Lâm Lạc, cô còn có chút khinh thường, bây giờ Lâm Lạc đẽo gọt ra phong cách vẽ của bản thân, đá xa cô ra phía sau, trong lòng Miêu Tố Quân không cân bằng, vì vậy mới cố ý vẽ giống tranh của Lâm Lạc, nộp lên trước, dùng cái này vu khống Lâm Lạc đạo tranh.
Muốn phá huỷ danh tiếng của cậu trong vòng tranh sơn dầu.
Không nghĩ rằng kế hoạch mới tiến hành được một nửa đã chết yểu rồi.
Cô không chỉ không thể thành công vu khống Lâm Lạc, còn kéo bản thân xuống nước.
Bây giờ thành là cô đạo tranh Lâm Lạc.
Sự tình đã rất rõ ràng.
Miêu Tố Quân thực ra không quan tâm đ*o tranh hay không đạo tranh, điều cô không thể tiếp nhận là để Tinh Ngộ nhìn thấy một mặt không hoàn mỹ của cô.
“Anh Tinh Ngộ......” Miêu Tố Quân kéo tay áo Tinh Ngộ, trong mắt chưa lệ, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.