Tinh Ngộ nhìn thời khoá biểu của Lâm Lạc, đặc biệt trông coi ở cửa khoa tranh sơn dầu trước khi Lâm Lạc tan học chặn người.
Tránh cho Lâm Lạc vừa tan học liền chuồn khiến anh không tìm được người.
Tinh Ngộ đứng ở dưới cây phong của cửa khoa tranh sơn dầu.
Bây giờ đã là mùa đông, thời tiết rất lạnh, bầu trời âm u.
Cây phong rụng hết lá, chỉ còn lại cành cây trơ trụi.
Buổi chiều còn rơi một trận tuyết, dưới đất trải một tầng tuyết dày, trên cành cây cũng có tuyết đọng.
Tinh Ngộ ôm cánh tay, dựa lên cây khô một người ôm cũng không hết.
Tầm mắt nhìn chăm chú vào cửa khoa tranh sơn dầu.
Chuông tan học vang lên.
Các sinh viên xông ra từ cửa toà dạy học.
Trên mặt nam nữ trẻ tuổi xấp xỉ hai mươi mang theo nụ cười khi chương trình học kết thúc, tiếng cười vui vẻ của bọn họ thảo luận tối nay ăn gì, buổi tối muốn làm gì.
Vóc dáng Tinh Ngộ rắn rỏi, lớn lên lại đẹp trai, đứng ở dưới cây phong hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt sinh viên.
Bọn họ bàn tán xôn xao:
“Đó là ai, đẹp trai thế.”
“Tôi nhìn sao trông có chút giống Tinh Ngộ?”
“Tinh Ngộ? Anh ấy tới làm gì, tìm Miêu Tố Quân?”
Rất nhanh có người đi tìm Miêu Tố Quân.
Nghe nói Tinh Ngộ tới tìm mình, Miêu Tố Quân tới thu dọn đồ vật cũng không quan tâm, soi gương tô son liền vội vàng chạy ra.
Vừa ra cửa khoa tranh sơn dầu, Miêu Tố Quân liền nhìn thấy Tinh Ngộ đang đứng dưới cây phong.
“Anh Tinh Ngộ!” Miêu Tố Quân đi giày da xinh đẹp, chạy bước nhỏ tới.
Gió Bắc Bắc Kinh mùa đông tthổi đỏ chóp mũi Miêu Tố Quân.
Cô cười khanh khách đứng vững trước mặt Tinh Ngộ, ánh mắt sáng lập loè: “Anh là tới tìm em à?”
Chưa đợi được bạn trai nhỏ đã đợi trước được cô gái này.
Tinh Ngộ vừa nghĩ tới Lâm Lạc bước ra nhìn thấy Miêu Tố Quân đứng cùng một chỗ với anh sẽ là phản ứng gì, Tinh Ngộ có chút đau đầu.
Tinh Ngộ đứng thẳng lưng, ngạc nhiên nói:
“Em cũng tan học vào lúc này?”
Anh là thật sự không biết, bằng không có lẽ sẽ đổi chỗ đợi Lâm Lạc, không cho Miêu Tố Quân nhìn thấy.
Nụ cười trên mặt Miêu Tố Quân biến mất.
“Anh không phải tới tìm em?” Miêu Tố Quân hỏi.
“Tinh Ngộ?” Tan học xong, Lâm Lạc thu dọn đồ vật liền đi với bạn cùng phòng xuống dưới tầng.
Bởi vì tầng gác mái tương đối cao, vì vậy tốn càng nhiều thời gian.
Đi tới cửa, Hạ Văn Thu liền vỗ cậu nói Tinh Ngộ đang ở kia.
Lâm Lạc vừa nhìn qua thì nhìn thấy người đàn ông đang đứng nói chuyện với Miêu Tố Quân.
Lâm Lạc hơi nhíu mày, bước qua.
Thấy cậu nhíu mày, Tinh Ngộ trong lòng rùng mình, vội vàng tránh né Miêu Tố Quân, đi tới bên cạnh Lâm Lạc, ôm vai cậu nói:
“Xin lỗi Tố Quân, tôi là tới tìm Nặc Nặc.”
Tầm mắt Lâm Lạc và Miêu Tố Quân đối nhau, mơ hồ có mùi thuốc súng.
Miêu Tố Quân nhíu mày không vui: “Anh Tinh Ngộ, anh lâu như vậy không để ý đến em, không dễ gì tới trường học một chuyến, thế mà là tới tìm cậu ta?”
“Nếu không thì sao?” Lâm Lạc nói “Không tìm tôi chả lẽ tìm cô?”
Cậu lườm Miêu Tố Quân, kéo tay Tinh Ngộ nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Đứng lại!” Tầm mắt Miêu Tố Quân dính lên tay nắm lấy nhau của hai người, dựng thẳng lông mày “Hai người là quan hệ gì?”
Tinh Ngộ đang muốn nói thẳng thì nghe Lâm Lạc nói: “Liên quan gì đến cô?”
“Quản tốt mình vào, bớt xen vào chuyện người khác.”
Lâm Lạc không thích cô gái luôn thích quấn lấy Tinh Ngộ này.
Rõ ràng biết Tinh Ngộ không thích, cô ta vẫn còn quấn lấy không buông.
“Tôi nói chuyện với anh Tinh Ngộ, liên quan gì tới cậu?” Miêu Tố Quân bực nói.
“Vậy cô xem Tinh Ngộ có để ý tới cô không.” Lâm Lạc nhún vai.
Hai người đồng loạt nhìn về phía Tinh Ngộ.
Tinh Ngộ: “......”
Đối mặt với ánh mắt mang tính cảnh cáo của Lâm Lạc, Tinh Ngộ ho nhẹ một tiếng, căng da đầu nói:
“Tố Quân, tôi tìm Nặc Nặc có việc, em đi ăn cơm tối với bạn đi. Chúng tôi còn có chuyện, đi trước.”
Nói xong, Tinh Ngộ kéo Lâm Lạc vội vàng đi.
Kéo mở cửa phó lái nhét Lâm Lạc vào, Tinh Ngộ ngồi lên ghế lái, dẫm chân ga biến mất.
Anh không muốn lại đối mặt cùng một lúc với Lâm Lạc và Miêu Tố Quân.
Hai đứa trẻ này đều khó đỡ.
Đặc biệt là Lâm Lạc.
Lâm Lạc rất hài lòng với phản ứng của anh, khoé môi không nhịn được cong lên.
“Anh sao lại bỗng dưng nhớ tới tìm em?” Lâm Lạc nói “Nhìn thấy hai người các anh đứng cùng một chỗ, em còn cho rằng anh tới tìm cô ta nữa.”
“Anh tìm em ấy làm gì?” Tinh Ngộ thông qua gương chiếu hậu liếc Lâm Lạc.
“Không có chuyện không thể tới tìm em à?”
“Một sinh viên như em còn bận hơn anh, cái bóng cũng không thấy thì không nói, tới điện thoại cũng không thèm nhận.”
Tinh Ngộ cảm thấy bản thân giống như oán phụ độc thủ khuê phòng, giọng điệu càng u oán.
“Em không để ý anh, anh chỉ có thể tới chặn em.”
“Em không để ý anh chỗ nào?” Lâm Lạc kêu oan “Rõ ràng có để ý được không?”
Tinh Ngộ: “Em tự mình xem nhật kí trò chuyện đi.”
“Em trước đây trả lời tin nhắn rất nhanh, bây giờ trả lời tin nhắn vừa chậm vừa ít.”
“Anh gửi mấy câu em trả lời một câu, em gọi đó là để ý hả?”
Lâm Lạc: “......”
Người đàn ông này tính toán thật là chi li nha!
Lâm Lạc không tin tà, mở điện thoại nhìn nhật kí trò chuyện, phát hiện bản thân gần đây tần suất trả lời quả thực giảm, nội dung cũng trở nên ít.
Nhưng cậu không phải đang vẽ tranh à, không xem điện thoại, cũng không phải cố ý không trả lời.
“Anh không nói sai đi?” Tinh Ngộ nói.
Lâm Lạc gãi mặt: “Em là đang vẽ, vì vậy không nhìn thấy, cũng không phải cố ý không trả lời. Nhìn thấy thì lập tức trả lời, thật.”
Nhìn thấy Tinh Ngộ lái xe ra cổng trưởng, Lâm Lạc hỏi: “Chúng ta đây là đi đâu?”
“Em muốn đi đâu?”
Lâm Lạc yếu ớt nói: “Em muốn về nhà......”
Tranh còn chưa vẽ xong.
Cách sinh nhật Phùng Quyên còn lại 3 tuần, cậu phải nhanh chóng vẽ xong.
“Nhà em.” Lâm Lạc lại bổ sung hai chữ.
“Vậy tới nhà em.” Tinh Ngộ rất dễ nói chuyện.
Đỗ xe ở bãi đỗ xe tiểu khu nhà Lâm Lạc, hai người cùng đi lên tầng.
Lúc trong thang máy, hai tay Tinh Ngộ đút túi, mặt xị ra cũng không nói chuyện.
Dù Lâm Lạc ngu ngốc tới đâu cũng nhìn ra Tinh Ngộ đang giận.
Cậu lặng lẽ móc ngón tay Tinh Ngộ.
Tinh Ngộ không quan tâm cậu.
Lâm Lạc lại câu ngón tay anh.
Tinh Ngộ nhường một bước.
“Tinh Ngộ......” Lâm Lạc dựa lại gần, nắm lấy tay người đàn ông, hơi kiễng chân, tiến lại gần tai anh nói nhỏ “Đừng giận em, được không?”
Tinh Ngộ liếc nhìn cậu.
Lâm Lạc lập tức hôn một cái lên mặt Tinh Ngộ, chớp đôi mắt to tròn vô tội giống cún con.
Tinh Ngộ véo má Lâm Lạc.
“Xem biểu hiện của em.” Anh nói.
Mới yêu đương đã lạnh nhạt anh, Tinh Ngộ rất tủi thân!
Lâm Lạc gục đầu xuống.
Tới nhà, Lâm Lạc đẩy cửa bước vào, kéo Tinh Ngộ tới phòng ngủ của mình.
“Em cho anh xem thứ em gần đây đang vẽ.” Lâm Lạc nói “Anh liền biết em tại sao không rảnh.”
“Em thật sự không rảnh, không phải qua loa với anh, cũng không phải cố ý lạnh nhạt anh.”
Vừa đẩy cửa phòng ngủ, Tinh Ngộ phát hiện trong phòng ngủ không có chút ánh sáng nào, tối giống như bóng đêm.
“Làm sao không kéo rèm?” Tinh Ngộ nhíu mày.
Anh đang muốn đi qua kéo rèm, Lâm Lạc vội ngăn anh.
“Đừng,“ Lâm Lạc cười mở đèn “Phải có không khí buổi tối mới có cảm giác của bức tranh này.”
“Này.” Lâm Lạc mở tác phẩm gần đây của mình cho Tinh Ngộ xem.
Trên mặt cậu xuất hiện hào quang tự tin lại hưng phấn.
“Anh xem bức tranh này, tác phẩm mới nhất của em, mới vẽ được nửa nhỏ, còn có rất nhiều chi tiết cần bổ sung.”
“Nhưng tác phẩm trước mắt em rất hài lòng.”
Nói tới tác phẩm, nói tới hội hoạ, nói tới tác phẩm của bản thân, cả người Lâm Lạc đều giống như toả sáng, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Tinh Ngộ.
“Đây là linh cảm đoạn thời gian trước bỗng nhiên nảy sinh lúc em nhìn thấy mẹ bày quán bán hàng.”
“Những ngày này em vẫn luôn vẽ nó.” Lâm Lạc nói xong, hếch cằm đợi Tinh Ngộ khen ngợi.
Tinh Ngộ đã ngây người.
Anh tuy rằng không biết vẽ tranh nhưng không phải người ngoài ngành hoàn toàn không hiểu vẽ.
Anh nhìn được ra tác phẩm này của Lâm Lạc có bao nhiêu xuất sắc!
Phong cách vẽ của Lâm Nặc vẫn luôn rất giống Lâm Lạc, nhưng bức tranh này giống như sau khi cậu hấp thụ ưu điểm của Lâm Lạc xong, dung hợp đặc điểm của mình, tiến hành tác phẩm mới.
Kỹ xảo và cách dùng bút của cậu vẫn mang nồng đậm hình bóng Lâm Lạc, nhưng bầu không khí cả bức tranh, chọn lựa màu sắc và vận dụng đều hoàn toàn không giống Lâm Lạc.
Mặt tranh trông tối lại ấm áp, tràn đầy khói lửa nhân gian, tràn đầy hi vọng.
Lâm Lạc là kiềm chế, tuyệt vọng, Lâm Nặc lại là tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Bức tranh này cho dù là trên mặt kỹ xảo hay là trên mặt tình cảm đều làm tới trình độ cao nhất, đã là tác phẩm cấp đại sư dày công tôi luyện!
Tinh Ngộ cười, anh biết Nặc Nặc của anh rất lợi hại.
Không nghĩ tới lợi hại như thế, so với anh tưởng tượng càng tốt hơn.
“Thế nào?” Nhìn thấy biểu cảm của Tinh Ngộ, Lâm Lạc đã biết đánh giá của anh.
Cậu cười hì hì nói: “Em có phải vẽ cực kì giỏi?”
“Đúng.” Tinh Ngộ ôm lấy Lâm Lạc, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu thiếu niên “Cực kì giỏi.”
“So với trong tưởng tượng của anh càng giỏi, anh quả nhiên không nhìn nhầm người.”
“Nặc Nặc không phải thiên tài nhỏ, là thiên tài lớn, thiên tài có một không hai.”
“Em vì bức tranh này mới lạnh nhạt anh?”
Lâm Lạc ngại ngùng nói: “Ừm, đây là quà sinh nhật em muốn tặng cho mẹ, vì vậy hi vọng vẽ xong trước sinh nhật bà, thời gian rất gấp, em chỉ có thể vội vàng tăng ca.”
“Xin lỗi.” Lâm Lạc đẩy Tinh Ngộ lên giường, cậu ngồi lên đùi người đàn ông, ôm cổ người đàn ông cúi đầu hôn chóp mũi anh.
“Anh đừng giận em, thật sự không phải cố ý lạnh nhạt anh.”
“Em xin lỗi anh, bồi thường cho anh được không?”
“Bồi thường?” Tinh Ngộ vuốt ve khoé môi thiếu niên “Bồi thường thế nào?”
“Bồi thường thế nào cũng được” Lâm Lạc chớp mắt “Em thế nào cũng được, toàn bộ xem anh.”
Bốn mắt nhìn nhau, củi khô bốc lửa.
Tinh Ngộ lật người đè Lâm Lạc, ngậm môi cậu nhẹ nhàng cắn.
Lâm Lạc ăn đau, thấp giọng hừ ra tiếng.
Đang lúc hai người hôn nhau nhiệt tình, Lâm Lạc nghe thấy tiếng cửa nhà mình vang.
Theo sau đó, tiếng của Phùng Quyên từ phòng khách truyền tới: “Nặc Nặc?”
Hai người lập tức sợ quá trời.
Tinh Ngộ bật dậy, Lâm Lạc vội vàng ngồi dậy, chỉnh sửa quần áo một chút.
Vừa xoay đầu thì thấy Phùng Quyên đẩy cửa phòng ngủ.
Hai người một ngồi một đứng, bầu không khí có chút cổ quái, nhưng Phùng Quyên không quá chú ý, chỉ là có chút ngạc nhiên.
“Tiểu Tinh cũng ở đây?” Phùng Quyên cười lên “Tối nay ở lại ăn cơm đi.”
Tuổi bà tuy không trẻ nữa nhưng ánh mắt vẫn tốt, chú ý tới môi Lâm Lạc có chút sưng đỏ, hơi nhíu mày:
“Nặc Nặc, miệng con sao thế?”
Lâm Lạc trong lòng căng thẳng, vội vàng nhấc ống tay áo lên lau, chột dạ liếc nhìn Tinh Ngộ
“Không, không có gì.”