Sau Khi Sống Lại Tranh Của Tôi Hot Khắp Thế Giới

Chương 100: Chương 100: Em là Lâm Lạc




Cả một ngày đều vẽ bên hồ, buổi trưa tuỳ tiện đối phó một chút.

Buổi tối kết thúc công việc về khách sạn, đặt đồ xong, trước ra quán cơm đối diện ăn tối, ăn xong, nhóm người trở về trong sảnh khách sạn, tập hợp ở đó, bây giờ là phân đoạn đánh giá tranh.

Tranh của tất cả mọi người từng bức từng bức trải trên đất, giáo viên bình luận từng cái, các sinh viên vây thành một vòng.

Bởi vì Lâm Lạc và Hạ Văn Thu mấy người ngồi cùng nhau, vậy nên tranh cũng xếp cùng nhau.

Trước tiên là Hạ Văn Thu.

Giáo viên nhìn tranh của Hạ Văn thu, lộ ra nụ cười hài lòng: “Vẽ khá là ổn, so với lúc năm ngoái tới tiến bộ rất nhiều.”

“Nhưng trên tranh này của em có chút buồn phiền.” Giáo viên nhìn về Hạ Văn Thu “Có phải có tâm sự?”

Tranh có thể biểu hiện tâm tình của tác giả, lời này không phải giả.

Tầm mắt tất cả mọi người nhất thời đều tập trung hết lên người mình.

Hạ Văn Thu không quen bị nhiều người nhìn như thế, nhất thời đỏ mặt tía tai, liên tiếp xua tay: “Không, không có.”

Cô giáo cười nói: “Nếu như có tâm sự, có thể nói với giáo viên, em cảm thấy không tiện nói với cô, có thể nói với thầy giáo này.”

Cô chỉ thầy giáo bên cạnh.

“Đương nhiên, không muốn nói với giáo viên thì cũng có thể nói với bạn bè, có chuyện đừng tự mình kìm nén.”

Hạ Văn Thu quẫn bách gật đầu: “Cảm ơn cô, em biết rồi ạ.”

Mấy người Lâm Lạc và Mao Tuấn cũng nhìn Hạ Văn Thu.

Học kì này, Hạ Văn Thu dường như không nhắc lại tới người bạn trai kia của mình nữa.

Cậu vẽ tranh vô cùng khắc khổ — tuy rằng trước đây vẫn luôn rất khắc khổ, nhưng học kì này càng khắc khổ hơn.

Cậu có chuyện lại thích giấu trong lòng.

Lâm Lạc và Mao Tuấn liếc nhìn nhau, quyết định tối nay nói chuyện hẳn hoi với Hạ Văn Thu.

Tiếp đó là đến tranh của Chu Tích Duyệt.

Chu Tích Duyệt vẫn bảo trì phong cách vô cùng nổi bật của mình cô.

Trong cái lớp này, nếu như nói Lâm Lạc là một phái riêng, vậy Chu Tích Duyệt coi như chỉ đứng sau cậu.

Cộng thêm dáng vẻ ngoan ngoãn, lại khiến người thích của cô, là bảo bối trong đầu quả tim của nhiều giáo viên.

Giáo viên khen rồi lại khen tranh của Chu Tích Duyệt, cuối cùng chỉ ra vài vấn đề của cô, chỗ có thể tiến bộ.

Mao Tuấn ở bên cạnh nghe, kiêu ngạo giống như người được khen là cậu ta.

Sau đó đợi tới tranh của Mao Tuấn, cậu ta lại nhát.

Giáo viên vừa nhìn thấy tranh của Mao Tuấn thì cười.

Các bạn học khác trong lớp cũng bật cười.

Bởi vì trong tranh của Mao Tuấn, kiến trúc cổ, cây liễu, hồ nước, vịt gì đó đều là phông nền không quan trọng.

Trọng tâm bức tranh này của Mao Tuấn chỉ có một, chính là thiếu nữ tóc đuôi ngựa mặc đồ JK.

Tóc dài đen nhánh dày của thiếu nữ tết hai bên, đuôi tóc phân biệt buộc thành nơ con bướm.

Áo sơmi trắng, áo khoác màu xanh đen, váy kẻ caro, còn đeo nơ, trên đùi là tất lụa trắng, dưới chân đi đôi giày da mũi tròn kiểu Nhật.

Cả người trông giống như nữ sinh trường cấp 3 trong truyện tranh Nhật.

Khuôn mặt căng tròn, đôi mắt to sáng rực rỡ.

Giáo viên nhìn Chu Tích Duyệt, phát hiện Chu Tích Duyệt cũng đang đầy hứng thú nhìn mình trong tranh.

Giáo viên bèn nói: “Bạn học Mao Tuấn, em tại sao muốn trộm vẽ cô gái người ta?”

Chu Tích Duyệt nghe vậy cũng nhìn về Mao Tuấn.

Mao Tuấn người to cao, bị cô nhìn tới đỏ mặt, ấp úng nói mãi không ra lời.

Giáo viên cũng chỉ là thêm dầu vào lửa, không có quá nhiều can thiệp vào chuyện của hai đứa trẻ.

Cô mang tâm thái giải quyết việc chung bình luận tranh của Mao Tuấn.

Vốn Mao Tuấn vẽ còn khá ổn, nhưng ai bảo dưới tranh cậu ta là Lâm Lạc.

Lúc tranh Lâm Lạc được lấy ra bình luận, giáo viên nhìn chằm chằm tranh hồi lâu, cảm thán một câu:

“Các bạn học, tranh này tôi không có gì bình luận cả.”

“Dù sao tranh của tôi còn không bán tới 2 triệu.”

Các bạn học phát ra tiếng cười.

Bọn họ đã không coi Lâm Lạc như sinh viên cùng lứa tuổi mình mà đối xử rồi, đó là đại thần bọn họ không cách nào ngước nhìn.

Vì vậy, giáo viên dứt khoát biến từ bình luận tranh Lâm Lạc thành toàn bộ sinh viên cùng học tập, bức tranh này của Lâm Lạc rốt cuộc tốt chỗ nào.

Các bạn học nghị luận sôi nổi, thảo luận khí thế ngút trời.

Lâm Lạc thân làm đương sự, tuy rằng không phải lần đầu tiên trải nghiệm loại chuyện này, vẫn có chút không quen, cảm thấy ngại ngại.

Vì vậy giữa chừng chuồn ra đi tản bộ với Tinh Ngộ.

Thôn Giang Nguyên có thể được chọn trúng là địa điểm vẽ thực vật ngoài trời lần này, phong cảnh chỗ này tất nhiên không có lời để nói, vô cùng xinh đẹp.

Hơn nữa là kiểu xinh đẹp không có bao nhiêu dấu vết nhân tạo.

Hai bên con đường trong thôn nở đầy hoa nhỏ, đỏ, vàng, hồng, tím......đủ loại kiểu dáng, nhiều loại.

Bây giờ đã là mùa xuân, đang là lúc thời tiết đẹp nhất của thành phố Vân Hải.

Gió đêm đưa tới hương hoa nhàn nhạt, hoàng hôn bao phủ khắp phía, trời đêm xanh thẫm đầy sao lấp lánh, ánh trăng như nước.

Lâm Lạc và Tinh Ngộ tay nắm tay đi trên đường cái rộng lớn.

Cuộc sống vào tối của thôn kết thúc rất sớm, tuy rằng mới 8 giờ, trên đường đã không nhìn thấy bao nhiêu người đi lại.

Trên quảng trường văn hoá trong thôn trái lại có một nhóm dì nhảy quảng trường, hai người nghe được tiếng nhạc đinh tai nhức óc không nhịn được cười, chỉ đành vội vàng trốn xa chút, tránh cho tiếng nhạc này làm hỏng bầu không khí ngọt ngào của bọn họ.

Bọn họ đi chầm chậm dọc theo con đường nhỏ trong thôn.

Lâm Lạc bỗng nhiên cảm thấy chỗ này có chút quen thuộc.

Cậu nhớ tới bản thân kiếp trước hình như từng tới qua, bản thân còn sống ở đây một khoảng thời gian.

Vì vậy dựa theo tuyến đường trong trí nhớ đi tới, lại nhìn thấy một phòng trưng bày tranh nho nhỏ.

Lâm Lạc có chút ngạc nhiên, chỗ này sao còn có phòng trưng bày tranh?

Hai người vì vậy đi tới phía trước nhìn, phát hiện trên giới thiệu của phòng trưng bày tranh này còn viết, nói là làm vì kỉ niệm Lâm Lạc.

Lâm Lạc nhìn thấy lời này, cảm thấy kì quái.

Trong phòng trưng bày tranh thế mà vẫn có người.

Hai người gõ cửa, đợi một chút, không qua bao lâu, cửa cọt kẹt mở ra.

Bên trong là một cụ bà tuổi quá 70, tóc bạc đầy đầu, vóc dáng nhỏ gầy, còng lưng hỏi:

“Ai vậy?”

Lâm Lạc há miệng, khó hiểu cảm thấy cụ bà này có chút quen mắt.

Tinh Ngộ vội vàng nói: “Xin chào bà, bọn con tới đây chơi, nhìn thấy chỗ này của bà có phòng trưng bày tranh, muốn vào xem.”

“Không biết bây giờ có tiện hay không?”

Dù sao thời gian đã khá muộn.

“Xem tranh?” Cụ bà liếc mắt đánh giá hai người, thấy trên tay Lâm Lạc còn lưu lại thuốc màu, là người vẽ tranh mới nghiêng người, nói: “Vào đi.”

Phòng trưng bày tranh thật sự rất nhỏ, cũng chỉ 70, 80 mét vuông, bên trong hình như là chỗ sinh sống của cụ bà.

Hai người đẩy cửa tiến vào, phát hiện trong phòng còn có hai cụ bà đang ngồi, trong tay cầm một bức tranh in ra, đang nói chuyện, nhìn kĩ lại, thế mà là bức “Mẹ” của Lâm Lạc.

Lâm Lạc có chút dở khóc dở cười, không nghĩ rằng cậu ở đây có thể nhìn thấy tranh của mình.

“Tranh ở đây các cậu có thể tuỳ tiện nhìn, nhưng đừng sờ loạn, đừng làm hỏng. Nếu như muốn mua cũng có thể.”

“Nhưng mấy bức này không bán.” Cụ bà chỉ vào mấy bức tranh treo ở chỗ bắt mắt nhất.

Nhìn thấy mấy bức tranh này, Lâm Lạc bỗng nhiên chấn động, cậu cuối cùng nhớ ra bản thân tại sao cảm thấy cụ bà này quen thuộc.

Kiếp trước cậu quả thật từng sống ở thôn này.

Lúc đó kinh tế thôn Giang Nguyên khó khăn hơn so với bây giờ.

Có cụ bà bởi vì không biết chữ, muốn bảo cậu giúp xin tiền trợ cấp cho dân nghèo.

Chỗ này kinh tế lạc hậu, người trẻ tuổi đều ra ngoài làm thuê, trong thôn rất nhiều cụ già, cuộc sống khó khăn.

Lâm Lạc vì vậy quyết định dạy bọn họ vẽ tranh, bảo bọn họ có thể dùng tranh kiếm tiền. Còn thông qua các mối quan hệ của mình — ví dụ như Cảnh Vân — giúp bọn họ mở rộng tiếng tăm, hỗ trợ tiêu thụ.

Sau đó Lâm Lạc rời nơi này, không bao giờ quay lại nữa.

Đó hình như là chuyện trước khi cậu chết khoảng 1 năm.

Lâm Lạc tỉ mỉ nhìn cụ bà tuổi quá 70 này, phát hiện đối phương hình như là một trong những cụ bà đã từng học mình năm đó.

Vẽ tranh không cần bằng cấp, không cần học lực, không cần biết chữ, chỉ cần sức tưởng tượng, sự sáng tạo.

Tranh của những cụ bà này giàu sức sống, tràn đầy cảm giác nông thôn, khá được hoan nghênh trên thị trường, có bức tranh của cụ bà có thể bán mấy vạn.

Điều này cải thiện rất lớn cuộc sống của bọn họ.

Sau khi Lâm Lạc chết, nhanh chóng nổi lên trong ngoài nước, những cụ bà này thông qua cán bộ trong thôn mới biết hoá ra người dạy bọn họ là hoạ sĩ lớn giỏi như thế.

Bởi vì tưởng niệm Lâm Lạc, trong thôn xây phòng trưng bày tranh này dùng để trưng bày mấy tác phẩm năm đó Lâm Lạc để lại, tiêu thụ tranh của bản thân các cụ.

Dưới sự giới thiệu của cụ bà, hai người thưởng thức tác phẩm Lâm Lạc để lại một phen.

Nhìn ngày tháng và lạc khoản bên trên, trong lòng Lâm Lạc có chút bùi ngùi.

Đã nhiều năm trôi qua thế rồi.

Cậu bỗng nhiên quay đầu hỏi cụ bà kia, nói: “Bà Từ học vẽ tranh sớm nhất đâu? Bà ấy còn chứ?”

Cậu không nhìn thấy bà.

Ai biết cụ bà này vừa nghe, trên mặt lộ ra thần sắc đau thương: “Bà ấy mấy năm trước đã mất rồi.”

“Mất rồi?” Lâm Lạc có chút ngạc nhiên, chợt hiểu được.

Lúc cậu ở đây đã là 10 năm trước, lúc đó bà Từ đã hơn 70.

“Bà ấy lớn tuổi rồi, thân thể không tốt, có bệnh tim, buổi tối lúc ngủ mất, sáng hôm sau mới phát hiện.” Cụ bà giải thích.

Tinh Ngộ có chút nghi hoặc liếc nhìn Lâm Lạc.

Đúng lúc cụ bà cũng hỏi ra nghi hoặc của Tinh Ngộ: “Cậu sao biết bà ấy?”

Lâm Lạc nghĩ, cười nói: “Có người nói cho cháu.”

Cụ bà không hiểu, Lâm Lạc lại không nói gì nhiều thêm.

Cậu từ trong các bức tranh của các bà cụ chọn một bức mua lại, nói hôm sau tới lấy.

Cậu để lại tên của mình: Lâm Nặc.

Khác chỉ một chữ so với Lâm Lạc.

Đi ra khỏi phòng trưng bày tranh, Lâm Lạc quay đầu nhìn mấy bức tranh bản thân kiếp trước sáng tác trên tường, trong lòng nói câu tạm biệt với bản thân của quá khứ.

Cậu quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn vào người đàn ông vẫn luôn ở cạnh mình, cười hỏi:

“Anh có phải muốn hỏi là ai nói cho em không?”

Tinh Ngộ nói: “Lâm Lạc?”

Lâm Lạc lắc đầu, lại gật đầu.

Tinh Ngộ bị cậu chọc cười: “Rốt cuộc có phải không?”

Lâm Lạc giẫm lên bóng của mình dưới tranh, động tác nhẹ nhàng nhún nhảy một cái, cậu nói:

“Đúng, cũng là không đúng.”

“Anh biết tại sao không?”

“Không biết.” Tinh Ngộ cười nhìn Lâm Lạc, hình như ở chung càng lâu, quan hệ của hai người càng thân mật, anh càng cảm thấy Lâm Lạc giống như đứa trẻ chân chính.

Cậu trước đây người nhỏ mà ma mãnh, trong mắt có phiền chán và không kiễn nhẫn với thế giới xung quanh.

Mà bây giờ, trong mắt cậu luôn là sự vui sướng, thanh xuân hoạt bát.

“Tại sao?” Anh rất phối hợp truy hỏi “Là bởi vì chuyện em trước đây không muốn nói cho anh sao?”

Người đàn ông này có một loại trực giác đáng sợ.

Lâm Lạc cười, gật đầu, hỏi Tinh Ngộ: “Lúc anh lần đầu tiên gặp em, cảm thấy em giống ai?”

“Lâm Lạc?” Tinh Ngộ không nghĩ gì đã trả lời.

Lâm Lạc nói: “Em không phải giống, em chính là.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.