Nhưng Lâm Lạc vì thế cũng trả một cái giá nhất định.
Miêu Tố Quân thế mà còn có một vài người ủng hộ tới nhắn tin riêng công kích Lâm Lạc, đương nhiên, Lâm Lạc sẽ không để trong lòng.
Đám người Miêu Ngạn Quân cũng từng lén lút liên lạc Lâm Lạc, tiến hành uy hiếp đe doạ cậu, vì vậy phàm là điện thoại lạ, Lâm Lạc toàn bộ không nhận.
Chuyện tiếp theo không phải một mình cậu có thể giải quyết.
Trên mạng ồn ào náo loạn vài ngày sau, Quốc Mỹ cuối cùng chỉ có thể tuyên bố hình phạt với Miêu Tố Quân và thông báo phê bình trước toàn trường.
Tác phẩm đạo tranh lúc trước toàn bộ sửa thành 0 điểm, học bổng được phát cũng phải thu hồi, lại lần nữa phát cho sinh viên chân chính có tư cách nhận thưởng.
Hình phạt đối với Miêu Tố Quân được ghi vào hồ sơ của cô, theo cô suốt đời.
Trận đánh dẹp kẻ đạo tranh trên mạng cứ như vậy hạ màn.
Dân mạng vỗ tay vui mừng, Bắt quỷ team sôi nổi chúc mừng trong nhóm, nói đợi khai giảng lại nhất định phải tụ họp một trận, chúc mừng thắng lợi của Bắt quỷ team.
Nhưng cùng vào lúc này, ở một thôn xóm nào đó vùng núi Tây Nam, thắng lợi của Bắt quỷ team lại không có làm giảm được tâm tình sa sút gần đây của Hạ Văn Thu.
Cậu nghỉ lễ tương đối sớm, ngày hôm nghỉ lễ về nhà, bạn trai Lộ Bân đang thi cuối kì.
Lộ Bân bây giờ đang năm hai, đang là lúc việc học nặng nề nhất, có mười mấy môn phải thi, cả hai tuần trên cơ bản mỗi ngày đều thi, có lúc một ngày còn không chỉ một môn.
Vì vậy anh không tới đón Hạ Văn Thu.
Hạ Văn Thu tỏ ra đã hiểu.
Vì để tránh ảnh hưởng tới trạng thái Lộ Bân thi cuối kì, Hạ Văn Thu cũng không tới trường thăm anh, sợ hai người cãi nhau.
Đợi tới lúc Lộ Bân thi cuối kì xong, vốn cho rằng hai người có thể gặp mặt, Lộ Bân năm nay lại ăn Tết bên ngoại, không ở cùng cậu.
Vì vậy hai người tuy rằng đều nghỉ đông lại yêu xa như cũ, chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại để thoả nỗi tương tư.
Lộ Bân nói, ăn Tết xong anh lập tức trở về.
Ngày mai là mùng 6 tháng Giêng, cũng là ngày Lộ Bân muốn trở về.
Hạ Văn Thu tính đi đón anh.
Xa cách nửa năm không gặp, Hạ Văn Thu vừa nghĩ tới mai có thể gặp mặt, tâm trạng vừa phức tạp lại kích động, nằm trên giường trằn trọc trở mình không ngủ nổi.
Nhìn cuộc trò chuyện nhảy không ngừng trong nhóm kí túc xá 817, tâm tình Hạ Văn Thu mới tốt lên chút.
Lộ Bân là tuyến xe lửa 2 giờ chiều.
Hạ Văn Thu đứng đợi ở cửa ra một lúc, rét run lẩy bẩy trong gió lạnh đứng 1 tiếng đồng hồ mới nhìn thấy hành khách chuyến xe kia lần lượt đi ra.
Lộ Bân đi cùng bố mẹ, trong tay kéo hành lí, nói cười bước ra.
Lúc nhìn thấy bố mẹ Lộ Bân, chút kích động ban đầu của Hạ Văn Thu bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Cậu đột nhiên ý thức được rằng, đây không phải trong hoàn cảnh tự do cởi mở như Quốc Mỹ, cậu muốn yêu ai cũng không ai quản.
Ở chốn thôn quê này, tư tưởng của mọi người vẫn bảo thủ, vẫn tồn tại không ít người kỳ thị đồng tính, không cách nào tiếp nhận đồng tính luyến.
Giống như có thù oán với đồng tính luyến.
Bố mẹ Lộ Bân là người kỳ thị đồng tính.
Cậu vốn nên mở miệng mà kêu một tiếng “Anh Lộ” nhưng lại kẹt bên môi, kêu không sao nổi.
Nhưng mẹ Lộ nhìn thấy cậu đầu tiên.
Quan hệ hai người rất tốt, thường xuyên qua lại với nhau, vì vậy người nhà Lộ quen biết Hạ Văn Thu, người nhà Hạ cũng quen biết Lộ Bân.
Mẹ Lộ chào hỏi cậu từ xa, cười nói: “Văn Thu? Con sao lại ở đây?”
Đi tới gần, bố Lộ cười nói: “Sẽ không phải tới đón Lộ Bân đi? Hai đứa trẻ chơi với nhau từ nhỏ, lâu như thế chưa gặp nhất định muốn nhanh chóng gặp nhau.”
Bố Lộ thản nhiên nói, dưới cái nhìn của bọn họ, hai người con trai quan hệ tốt là chuyện rất bình thường, cũng sẽ không nghĩ sai lệch.
Nhưng trong lòng Hạ Văn Thu có quỷ, có chút không tự nhiên.
Cậu cười nói: “Là tới đón anh Lộ......cũng tới đón hai bác.”
Tầm mắt Hạ Văn Thu không ngừng bay lên khuôn mặt Lộ Bân.
Lộ Bân trông trưởng thành hơn trước kia, còn uốn tóc, mái tóc hơi quăn mơ hồ hiện ra màu vàng nâu.
Anh khá cao, trên người mặc áo lông vũ, tới cả áo lông vũ cũng không ngăn được vẻ đẹp trai.
Một đôi đồng tử màu nâu không chớp mắt nhìn mình.
Đối mặt với đôi con người này, trong nháy mắt tim Hạ Văn Thu nhảy một cái, miệng khó giải thích khô nóng cả lên, trái tim trong lồng ngực thình thịch.
“Anh, anh Lộ.” Hạ Văn Thu cúi đầu xuống, nhỏ giọng gọi một câu.
Lộ Bân thả vali, mở hai tay với Hạ Văn Thu.
Viền mắt Hạ Văn Thu nóng lên, bổ nhào vào lòng anh.
Cậu không khỏi nhớ tới năm cấp 3 đó của mình, mỗi lần Lộ Bân tới trường học thăm mình cũng sẽ mở hai tay ra với cậu, sau đó cậu sẽ bổ nhào vào lòng Lộ Bân.
Lộ Bân ôm lấy cậu, cười xoa tóc Hạ Văn Thu nói: “Tiểu Thu nhớ anh không?”
Hạ Văn Thu rầu rĩ “Ừm” một tiếng.
Cậu nhớ, anh Lộ vẫn giống trước đây, anh ấy không thay đổi.
Hạ Văn Thu đi theo Lộ Bân về nhà.
Hai người là cùng một thôn, hai nhà cách nhau một con đường, rất gần.
Bầu không khí ăn Tết bây giờ không bằng trước đây, cũng không có bao nhiêu thân thích muốn đi, tới mùng 6 tháng Giêng trên cơ bản đã ăn Tết xong rồi.
Vì vậy Hạ Văn Thu có thể ở cả ngày trong nhà Lộ Bân.
Vừa về nhà, Lộ Bân liền mang cậu vào phòng mình.
Đóng cửa lại, Lộ Bân đè người lên tường hôn.
Trên người Lộ Bân có mùi nước hoa Cologne xa lạ, là mùi Hạ Văn Thu trước đây chưa ngửi qua.
Nửa năm không gặp, Lộ Bân hình như thay đổi không ít.
Bị bao vây trong hơi thở xa lạ này, Hạ Văn Thu có chút không dễ chịu.
Nhưng độ ấm và lực đạo trên người đối phương lại độc nhất giống trước.
“Đợi, đợi chút......” Hạ Văn Thu đẩy người ra, nâng mắt nhìn kỹ đối phương, thở dốc. dường như có lời muốn nói.
“Tiểu Thu không nhớ anh à?” Lộ Bân cười, bỗng nhiên ôm lấy người, xoay người bước lên ném người lên giường, bản thân mình thì đè xuống.
Anh hôn cổ Hạ Văn Thu, bắt đầu cởi quần áo của Hạ Văn Thu.
“Đợi chút!” Hạ Văn Thu lại nói.
“Không đợi.” Lộ Bân có chút nôn nóng.
Hạ Văn Thu tức giận vỗ bỏ tay Lộ Bân, ngồi dậy lùi về sau hai bước, cúi đầu, vẻ mặt có chút tủi thân:
“Có thể đừng vừa gặp đã thế này, em bây giờ không muốn làm, em có chuyện muốn nói.”
Lộ Bân hơi sửng sốt.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Văn Thu biểu đạt từ chối rõ ràng như thế này.
Hạ Văn Thu trước đây sẽ không từ chối anh, thậm chí rất ít biểu đạt suy nghĩ của mình với anh.
Trừ khoản thi Quốc Mỹ, những các khác đều tuỳ theo ý Lộ Bân.
Lộ Bân dừng lại, sờ tóc Hạ Văn Thu, dỗ dành nói: “Xin lỗi, Tiểu Thu. Em muốn nói với anh cái gì?”
Hạ Văn Thu ngẩng đầu lên, nhìn anh: “Anh không có gì muốn nói với em à?”
Lộ Bân ngừng lại, nghiêng người ngồi xuống mép giường, hỏi: “Em chỉ cái gì?”
Hạ Văn Thu nhỏ giọng nói: “Đối với chuyện lúc trước, anh không có gì muốn giải thích à?”
Lộ Bân hơi nhíu mày: “Có gì phải giải thích? Anh không phải đã nói qua rồi à, anh còn cho rằng chuyện này đã qua. Em có thể đừng luôn nghi thần nghi quỷ, anh lại không phải bố em.”
Hạ Văn Thu là gia đình đơn thân, bố cậu ngoại tình lúc cậu lên tiểu học.
Năm cấp 2, bố mẹ ly hôn, cậu theo mẹ, bố rời quê hương với người phụ nữ đó, còn mang đi phần lớn tài sản trong nhà.
Bố Hạ Văn Thu vốn là thầy giáo, làm ra loại chuyện bỏ rơi vợ con này, hồi đầu ở trong thôn xóm phong bế nháo tới độ ai cũng biết.
Sắc mặt Hạ Văn Thu hơi trắng, môi run rẩy.
Lộ Bân vừa nhìn liền biết bản thân nói sai, vội vàng nói: “Anh không phải cố ý muốn đâm vào chỗ đau của em......Tiểu Thu, em không thể bởi vì ba em mà luôn không tín nhiệm đàn ông, cảm thấy người khác đều sẽ ngoại tình.”
“Anh không phải nói qua rồi à, học kì này của anh thật sự rất bận. Có mười mấy môn phải học, còn có hội sinh viên và các hoạt động khác......Không phải cố ý lạnh nhạt em.”
Lộ Bân dỗ một trận mới dỗ được Hạ Văn Thu.
Anh ôm lấy Hạ Văn Thu, ôm lên trán cậu, dịu dàng nói: “Những ngày này tranh thủ còn chưa khai giảng, anh ở cạnh em nhiều hơn nhé được không? Đừng giận anh nữa, cũng đừng nghi ngờ anh.”
Ở cửa phòng Lộ Bân, mẹ Lộ bưng đĩa hoa quả, vẻ mặt đờ ra.
Bà vốn tới đưa hoa quả cho hai đứa trẻ, không nghĩ lại nghe thấy cuộc đối thoại như thế này.
Từ nội dung cuộc đối thoại của hai người mà nói, mẹ Lộ muốn lừa mình đây là quan hệ bạn bè bình thường cũng không có cách......
-
Lâm Lạc tuy rằng phần lớn thời gian đều hiến dâng cho bức tranh 2 triệu và yêu đương, nhưng cũng không quên ở cạnh Phùng Quyên.
Kì nghỉ đông, trường học không có người.
Phùng Quyên biết Lâm Lạc bây giờ một bức tranh có thể bán 2 triệu, cũng không vội kiếm tiền nữa.
Học sinh nghỉ lễ, bà cũng nghỉ theo.
Không chỉ như thế, bà còn bắt đầu hưởng thụ cuộc sống.
Cầm lấy tiền cọc 200 nghìn dự chi mua nhà sắm thêm cho bản thân không ít thứ.
Quần áo, đồ trang sức, mỹ phẩm......bởi vì mỗi lần Phùng Quyên đeo dây chuyền trân châu Tinh Ngộ tặng bà thì cảm thấy đồ vật trên người mình không hợp, không xứng dây chuyền trân châu.
Bà phải mua thứ xứng với nó.
Lâm Lạc vì thế vui như mở cờ, thậm chí lại đưa 700 nghìn cho Phùng Quyên, nói là người bán sau khi nhìn thấy bản vẽ phác thảo của cậu lại trả thêm một phần tiền — cái này tất nhiên là lừa người.
Nhưng Phùng Quyên không biết.
Bà mỹ mãn tin tưởng con trai mình lần này thật sự có tiền đồ, một bức tranh 2 triệu, về sau còn không phải càng hot?
Nếu đã như thế, thì tới lúc bà hưởng phúc rồi.
Phùng Quyên từng đi học, biết chữ, đầu óc cũng thông minh, bây giờ rảnh rồi, học thứ mới rất nhanh.
Không lâu sau đã dùng thành thạo điện thoại thông minh, cả ngày mua sắm trên app Bao nào đó, ngày ngày nhận hàng.
Bà còn biết gọi Didi, ra ngoài shopping, mua quần áo, một món đồ mấy nghìn tệ, lúc trước căn bản không dám tưởng tượng, bây giờ mắt cũng không chớp liền mua, mỗi ngày đều trải qua rất vui vẻ.
Ngày trôi qua thoải mái, ăn mặc diện, lại trang điểm nhạt, Phùng Quyên trở thành một quý bà giàu có.
Lâm Lạc hai đời làm người đều là lần đầu tiên trải nghiệm được “niềm vui” khi đi shopping với phụ nữ.
Lúc cậu xách túi lớn túi nhỏ tiến vào cửa hàng, đi theo bước chân Phùng Quyên từ cửa hàng này tới cửa hàng khác, Lâm Lạc cảm thấy mình giống như vệ sĩ.
Quần áo Phùng Quyên trở nên ngày càng nhiều, tủ quần áo trong nhà vốn dĩ không chứa được nữa, bà cần phòng để đồ riêng.
Lâm Lạc ở quen rồi, cũng lười đổi chỗ, vì vậy dứt khoát mua một tầng trên lầu, hai tầng thông nhau.
Ở lầu trên để dành một phòng khách, một phòng để đồ cho Phùng Quyên, còn có một phòng vẽ của Lâm Lạc, những phòng khác tạm thời chưa có chỗ dùng, chỉ đành trước để không chất đồ đạc.
Nghỉ đông còn chưa hết, Lâm Lạc đã vẽ xong bức tranh khách hàng muốn, cho khách hàng xem qua xong, đối phương trả trước một khoản.
Lâm Lạc đưa toàn bộ khoản trả trước này cho Phùng Quyên, nói với bà “Không cần tiết kiệm, thoải mái tiêu“.
Lúc Phùng Quyên có thú vui tiêu khiển mới thì không còn cần sự đi cùng của Lâm Lạc nữa, mà Lâm Lạc vẽ tranh xong, rốt cục cũng có thể dính lấy Tinh Ngộ cả ngày.
Cậu luôn lấy danh nghĩa ra ngoài vẽ tranh, trộm chuồn tới tìm Tinh Ngộ.
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Phần sau sắp viết chuyện các bạn thích nghe ngóng, hihi