Sau Khi Sống Lại Tranh Của Tôi Hot Khắp Thế Giới

Chương 48: Chương 48: Kí túc xá 817




Cái loại ngữ khí nói chuyện này nghe thì cũng quá mờ ám rồi, không giống anh trai.

Người đó không nghe thấy Hạ Văn Thu trả lời, có chút kì quái: “Tiểu Thu?”

“Cái đó, xin chào” Nhằm tránh cho hắn lại nói ra càng nhiều lời khiến Lâm Lạc ngại ngùng, Lâm Lạc nhanh chóng lên tiếng đánh gãy đối phương “Là anh trai của Hạ Văn Thu sao?”

Người kia sững sờ đáp: “Là tôi, xin hỏi cậu là?”

Lâm Lạc nói: “Tôi là bạn cùng phòng của Hạ Văn Thu, hôm nay huấn luyện quân sự thân thể cậu ấy không thoải mái, bây giờ vẫn đang chữa trị chưa tỉnh, không tiện nhận điện thoại. Vì vậy tôi nhận thay, anh đừng để ý.”

“Tiểu Thu không khoẻ?” Người đó cuống lên, vội truy hỏi “Cơ thể là làm sao, rất nghiêm trọng sao?”

“Không nghiêm trọng.” Lâm Lạc nói “Nguyên nhân gây bệnh đã kiểm tra ra, chỉ là hạ kali máu, bác sĩ nói có thể là vì sau khi tới đây khí hậu không hợp, đau bụng dẫn đến....ừm, bổ sung chút máu là ổn, hiện tại chỉ là ngủ mất rồi.”

Người kia lúc này thở phào một hơi: “Cảm ơn, em ấy không sao là tốt, làm phiền cậu chăm sóc cho em ấy nhiều hơn.”

“Không sao.” Lâm Lạc cười nói “Nên làm.”

Cúp điện thoại, Biệt Nhất Cách bên kia cũng đã nói điện thoại xong với phụ đạo viên.

Không tới một lúc, phụ đạo viên vội vàng chạy tới thăm Hạ Văn Thu, một mực đợi tới khi Hạ Văn Thu tỉnh dậy, sau đó lái xe chở 3 người về kí túc xá.

Vừa vặn 3 người bọn họ đều ở cùng một kí túc xá.

Trên đường về kí túc xá, phụ đạo viên nói với Biệt Nhất Cách: “Nhất Cách, em là đàn anh, hai em ấy là đàn em, em đấy, bình thường chăm sóc các em ấy nhiều chút, đặc biệt là Văn Thu thân thể không tốt.”

Biệt Nhất Cách đáp ứng.

Anh lại cười hỏi Lâm Lạc: “Lâm Nặc, nhập học cũng mấy ngày rồi, thế nào, vẫn thích ứng chứ?”

“Khá tốt.” Lâm Lạc không biết làm thế nào đối ứng với quan tâm của giáo viên.

Cậu đời trước là điển hình của học sinh hư trong lòng giáo viên, ngày ngày đều bị đối phương phê bình.

“Nếu như có gì không thích ứng, không quen thì báo thầy” Phụ đạo viên nói “Gặp mặt, nói chuyện điện thoại, wechat đều được, xem các em tiện thế nào, Văn Thu cũng thế.”

“Bất quá, tốt nhất vẫn là đừng gọi điện vào nửa đêm” Phụ đạo viên cười ra tiếng “Dù sao thầy cũng cần nghỉ ngơi.”

“Các em xa nhà tới học nơi xa như thế, có cái gì không thích ứng đều rất bình thường. Nếu như không nguyện ý tìm thầy cũng có thể tìm các giáo viên khác, tìm đàn anh đàn chị các em quen thuộc, mọi người đều rất nguyện ý giúp đỡ các em.”

“Huấn luyện quân sự trường chúng ta tương đối vất vả, nhưng cũng là rất có thể rèn luyện con người, kiên trì chút, huấn luyện quân sự cũng là nơi tốt để bồi dưỡng cảm tình của các em. Đợi sau này huấn luyện quân sự kết thúc, đoạn thời gian vất vả này sẽ trở thành năm tháng tốt đẹp đáng nhớ nhất trong đại học của các em.”

Hai người đều đồng ý.

Đưa 3 người tới dưới toà kí túc xá, hai người Lâm Lạc xuống xe, cẩn thận từng chút một đỡ Hạ Văn Thu.

Hạ Văn Thu bất đắc dĩ cười nói: “Tôi không sao, không cần đỡ, tự tôi có thể đi. Chỉ là cơ thể vẫn có chút yếu.”

“Tên nhóc cậu” Biệt Nhất Cách gõ vào đầu cậu một cái “Buổi chiều doạ chết người, hỏi cậu còn cái gì cũng không biết.”

“Cậu trước đây chưa từng thế này à?”

“Có thì ngược lại có....” Hạ Văn Thu nói “Nhưng không nghiêm trọng như thế, chỉ là thở dốc một chút liền ổn.”

“Vậy còn không đi kiểm tra?” Biệt Nhất Cách nói.

Hạ Văn Thu cười cười: “Xin lỗi.”

“Đúng rồi” Biệt Nhất Cách lại nói “Vừa nãy lúc cậu ngủ, anh trai cậu gọi điện tới, sợ anh ấy lo lắng nên Lâm Nặc nhận giúp cậu rồi.”

“Cậu lát nữa gọi lại đi.”

Nghe thấy hai chữ “anh trai”, trong lòng Hạ Văn Thu khẩn trương, ngoái đầu nhìn Lâm Lạc một cái.

Lâm Lạc như không có chuyện gì cười.

Hạ Văn Thu dừng một chút, cũng không biết đang nghĩ gì, sau đó mới nói:

“Được, cảm ơn các cậu.”

“Không cần khách khí thế, mở miệng cảm ơn ngậm miệng cảm ơn.” Biệt Nhất Cách nói “Thật sự muốn cảm ơn chúng tôi, không bằng mời chúng tôi ăn bữa cơm.”

Hạ Văn Thu mím môi cười, gật đầu: “Được, vậy....đợi lúc nào nghỉ ngơi?”

Huấn luyện quân sự cũng không phải không có thời gian nghỉ ngơi, kì hạn 4 tuần, mỗi tuần nghỉ một ngày.

Trong lúc nói chuyện thì tới kí túc xá rồi.

Mao Tuấn nghe thấy âm thanh, đẩy cửa ra: “Các cậu muốn ra ngoài ăn cơm? Mang tôi với!”

“Mang cậu mang cậu.” Biệt Nhất Cách nói “Sẽ không bỏ rơi cậu.”

“Văn Thu, cậu sao rồi?” Mao Tuấn lại nhìn về Hạ Văn Thu sắc mặt có chút trắng “Có nghiêm trọng không?”

“Tôi không sao.” Hạ Văn Thu nói lại lần nữa, hơi hơi cười “Thật sự không sao, không cần lo lắng.”

Cậu từ Tây Nam tới Quốc Mỹ học, vượt qua hơn nửa đất nước, mấy nghìn km, không quen nơi sống.

Vốn dĩ lo lắng không cách nào thích ứng, nhưng hiện tại cảm thấy hình như còn khá ổn.

Mọi người đều khá tốt.

Không uổng công quyết tâm không tiếc tách rời anh trai để muốn thi vào Quốc Mỹ.

Mượn chuyện này của Hạ Văn Thu, quan hệ của kí túc xá 817 lại gần thêm một bước.

Cuối tuần này, khi ngày nghỉ đầu tiên tới, 4 người đúng hẹn đi liên hoan.

Vì là buổi liên hoan đầu tiên trong kí túc xá, mấy người đều rất coi trọng, đặc biệt là Mao Tuấn, vô cùng nhiệt tình thu xếp địa điểm thời gian.

Đương nhiên, bữa cơm này không để Hạ Văn Thu mời khách, là Biệt Nhất Cách mời.

Anh nói bản thân là đàn anh, bữa này đương nhiên anh mời, lần sau người khác lại mời.

Sau lần đó, Hạ Văn Thu lại ngất vài lần khi huấn luyện quân sự, phụ đạo viên và sĩ quan liền không dám lại cho cậu tiếp tục huấn luyện, sợ có chuyện, bảo cậu tự mình về phòng ngủ, nếu không mỗi ngày đưa đi bệnh viện thật sự tổn hại không chịu được.

Đúng lúc vào tuần thứ hai, chân Lâm Lạc bị thương, phụ đạo viên liền bảo Lâm Lạc người bệnh này ở kí túc xá chăm sóc Hạ Văn Thu.

Vì vậy, hai người nhận được một khoảng thời gian nhàn hạ.

Nhưng mà hai người cũng không hay nói mà trầm mê vẽ không cách nào kiềm chế.

Vì vậy tuy rằng ở chung cả ngày trời lại không nói được bao, ngược lại vẫn luôn chôn đầu vào vẽ.

Lúc Lâm Lạc bay tới Bắc Kinh mang theo thuốc màu trong nhà tới đây, hiện giờ ở trong kí túc xá cũng có thể vẽ.

Hạ Văn Thu không có thuốc màu liền dùng bút chì và giấy vẽ vẽ phác hoạ.

Hai người ngồi đối diện nhau, vẽ chính là cả một ngày.

Từ sau khi Lâm Lạc nhập học, Phùng Quyên cũng chuyển tới Bắc Kinh.

Lâm Lạc mua một căn nhà ở gần trường học, thu xếp Phùng Quyên ở đó — đương nhiên, nói với Phùng Quyên là thuê, một căn nhà hai phòng ngủ hơn 10m2 (1), mẹ con bọn họ ở thừa sức.

Sau khi Lâm Lạc khai giảng, Tinh Ngộ liền trở về thành phố Vân Hải.

Nhung huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc, anh liền kết thúc công việc ở thành phố Vân Hải quay về Bắc Kinh, nơi đây mới là nhà của anh.

Hạng mục thành phố Vân Hải đã đi vào quỹ đạo, không cần anh thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nữa.

Ngày Tinh Ngộ quay lại không phải ngày nghỉ, Lâm Lạc ở trong kí túc xá không thể ra ngoài tìm anh.

Nhưng cậu lại muốn gặp Tinh Ngộ liền rất giảo hoạt gửi Tinh Ngộ xem bức ảnh mình bị thương chảy đẫm máu, nói bản thân bị thương rồi, bảo Tinh Ngộ tới gặp cậu.

Tinh Ngộ quả nhiên trúng chiêu, một lời đáp ứng luôn.

Thực ra Lâm Lạc bị thương không nghiêm trọng, chỉ là trầy da, trên đầu gối mất mất một mảnh da lớn, đừng nói huấn luyện, tới quần cũng không cách nào mặc.

Cậu mỗi ngày ở kí túc xá đều mặc quần cộc, miễn cho chạm vào vết thương, bằng không thì đó thật sự là đau thấu tim.

Ngày hôm nay Tinh Ngộ tới Quốc Mỹ, tìm tới toà kí túc xá số 12, thành thạo trà trộn theo những sinh viên khác vào trong tới cửa số 817, gõ cửa.

“Đông đông đông.”

Mở cửa chính là Hạ Văn Thu.

Tinh Ngộ nhớ đứa trẻ này.

Nhìn thấy đối phương, Tinh Ngộ hơi hơi cười, ôn hoà nói: “Tôi tìm Nặc Nặc.”

Hạ Văn Thu vẫn còn nhớ ngày hôm tới trường báo danh, cậu chạm phải tình cảnh hai người đang nói chuyện trong nhà vệ sinh, không tự chủ liền lùi một bước, có chút cà lắp quay đầu gọi Lâm Lạc:

“Nặc Nặc, có người tìm cậu!”

“Ai tìm tôi?” Lâm Lạc cúi đầu vẽ tranh, thuận miệng hỏi một câu, lời vừa dứt liền nhớ tới Tinh Ngộ hôm nay muốn đến.

Ngẩng đầu vừa nhìn liền thấy Tinh Ngộ đang đứng ở cửa kí túc xá nhìn cậu.

Ánh mắt Lâm Lạc phát sáng, khoé môi đã không tự chủ cong lên.

“Anh tới rồi?” Lâm Lạc buông bút vẽ trong tay xuống, chạy bước nhỏ tới cửa kí túc xá, cười nói “Tôi còn tưởng anh sẽ muộn một chút mới tới chứ.”

(1): Chỗ này trong raw trước 10m2 là hai ô trống, mình đoán chắc là căn phòng phải hơn 10m2 thì mới sống thoải mái nên mình để là hơn 10m2 vì cũng không rõ là bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.