Tinh Ngộ dừng động tác, ánh mắt không tự chủ rơi lên trên môi Lâm Lạc.
Lâm Lạc vẫn đang thúc giục: “Nhanh lên, một miếng đậu phụ thối cũng không nỡ?”
Tinh Ngộ dùng tăm chủ quán cho xiên một miếng đậu phụ thối, đút vào miệng Lâm Lạc.
Lâm Lạc một ngụm ngậm lấy, hướng anh cười cười, đứng dậy nói: “Đi thôi, đi xem chỗ trước đây anh ấy nán lại.”
Lâm Lạc thuận tay vứt cái bát không vào thùng rác, bước về phía trước.
Tinh Ngộ vẫn chưa hồi thần, bản năng đi theo sau cậu.
“Thực ra tôi trước đây thường đi cùng Lâm Lạc tới chỗ này.” Lâm Lạc nói “Anh ấy ngẫu nhiên sẽ ngồi xổm ven đường vẽ tranh.”
“Con đường này anh đừng xem hiện giờ ngồ nghề như thế, trước đây vẫn là rất xinh đẹp đấy.”
“Hiện giờ cũng rất xinh đẹp.” Tinh Ngộ nói.
“Hửm?” Lâm Lạc quay đầu lại.
Tinh Ngộ nói: “Rất có không khí cuộc sống, có chút cảm giác di tích đô thị.”
Trong không khí tràn ngập mùi đậu phụ thối, mùi xiên nướng, mùi khoai nướng....người đến người đi, tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa, vách tường cũ kỹ phong hoa, song cửa sổ rỉ sắt, vân vân, tất cả những thứ này đều tạo thành một một bức tranh như vậy.
Lâm Lạc đảo một vòng, tìm thấy một tiệm lẩu tên rất quen thuộc.
Lại nhìn lại một lần, tiệm lẩu đang đánh bảng hiệu, nói năm đó Lâm Lạc đã từng làm ở tiệm lẩu.
Tiệm này sinh ý thịnh vượng, bên trong rất nhiều người, hơn nữa còn mở đại lí, chỗ này là cửa hàng chủ.
Bước vào cửa tiệm, trên tường đều treo tranh của mình.
Lâm Lạc có chút không biết nên khóc hay cười, không nghĩ tới cậu có thể dùng làm bảng hiệu.
“Anh ấy thật sự đã từng làm ở đây?” Tinh Ngộ hỏi.
Lâm Lạc gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn trang trí bên trong tiệm lẩu, thần tình vừa mất mát lại có chút hoài niệm.
Tất cả nơi này đều thay đổi rồi.
Trang trí thay đổi, người cũng thay đổi.
Ông chủ lúc đầu hiện tại đoán chừng sẽ không rảnh tới cửa hàng tự mình động thủ.
Bất quá cũng đúng, cứ coi như nhìn thấy người thì lại làm sao, cậu không phải Lâm Lạc, đối phương cũng sẽ không nhận ra cậu.
Lâm Lạc mang Tinh Ngộ đi dạo một vòng ở quảng trường chỗ mình đã từng sinh sống, cuối cùng tìm một cửa hàng văn phòng phẩm, ở bên trong mua bút chì và một xệp giấy vẽ, ngồi ở bên rìa đường bắt đầu vẽ.
Đường đường là chủ tịch tập đoàn Vũ Quang, lại không chút hình tượng ngồi bên cạnh cậu, xem cậu vẽ.
Vẽ một hồi lâu, Tinh Ngộ phát hiện có chút không đúng.
Dựa gần vào xem, hỏi cậu: “Cậu đang vẽ cái gì?”
“Nhìn không ra sao?” Lâm Lạc hỏi ngược lại.
Tinh Ngộ nhíu mày, một cái bát hình tròn, đậu phụ hình lập phương, còn có rau thơm.....
Tinh Ngộ hơi co rút khoé miệng: “Đậu phụ thối?”
Lâm Lạc lấy làm đương nhiên gật đầu: “Đúng rồi.”
Tinh Ngộ: “......”
Lâm Lạc nói: “Vẽ xong tặng anh.”
Tinh Ngộ muốn nói lại thôi.
Lâm Lạc lại nói: “Tranh của tôi không dễ tặng người, anh biết thoả mãn đi.”
Tinh Ngộ dở khóc dở cười: “Được, vậy cảm ơn hoạ sĩ lớn Nặc Nặc biếu tặng.”
Đợi Lâm Lạc vẽ xong bức tranh này, mặt trời đã ngả về tây.
Lâm Lạc thu bút, kí tên ở góc dưới bên phải, viết hai chữ “Lâm Nặc” rồng bay phượng múa.
Sau đó vỗ tranh vào lòng Tinh Ngộ.
Cậu đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên mông, lại nhìn ánh tà dương màu đỏ, duỗi eo vài cái.
“Đều muộn thế này rồi.” Lâm Lạc có chút kinh ngạc.
Tinh Ngộ cúi đầu nhìn tranh trong tay, cười nói: “Nói cùng cậu ra ngoài chơi, cậu ăn vặt ở rìa đường nửa ngày, ngồi vẽ tranh nửa ngày.”
“Mang anh xem nơi Lâm Lạc khi còn sống đã sinh sống mà” Lâm Lạc nói “Anh không phải rất thích anh ấy à, không tò mò cuộc sống khi còn sống của anh ấy?”
“Rất thích.” Tinh Ngộ nói “Cảm ơn.”
“Nếu như cậu còn biết càng nhiều sự việc liên quan tới Lâm Lạc, tôi đều rất muốn biết.”
“Hiện giờ không hoài nghi tôi lừa người nữa?” Lâm Lạc cười hỏi.
Kì thực suy nghĩ lí tính, Tinh Ngộ không cho rằng một đứa trẻ có thể nhớ rõ sự tình mười năm trước.
Nhưng tất cả những thứ Lâm Lạc nói đều tự nhiên như thế, hơn nữa rất nhiều chi tiết khiến người cảm thấy vô cùng chân thực, không tự chủ được tin tưởng.
Quay về anh sẽ cho người điều tra, những thứ Lâm Lạc nói liệu có phải thật hay không, tự nhiên liền biết cậu có lừa người hay không.
Tinh Ngộ tin tưởng Nặc Nặc của anh không có.
“Không nghi ngờ.” Tinh Ngộ nói.
Sau hôm nay, Tinh Ngộ mang bức tranh đậu phụ thối Lâm Lạc vẽ cho anh về, còn đặc biệt cố ý làm riêng khung tranh, đồng dạng treo trong phòng làm việc của mình, sát cạnh “Biển” của Lâm Lạc.
Trên thực tế, Tinh Ngộ sớm đã bảo người giám định qua niên đại sáng tác của “Biển“.
Kết quả giám định rất rõ ràng, thời gian sáng tác của bức tranh này không quá 1 năm.
Đương nhiên, chuyện đến nước này rồi thì bức tranh này rốt cuộc có phải tranh của Lâm Lạc không, từ tính thương mại mà nói đã không quan trọng như thế nữa. Tinh Ngộ nói nó là thật thì nó là thật.
Nhưng đối với Tinh Ngộ mà nói càng quan trọng hơn là một việc khác.
Tinh Ngộ nhìn hai bức tranh treo trên tường.
Một bức “Biển”trị giá 200 triệu, 1 bức phác hoạ “Đậu phụ thối” Nặc Nặc thuận tay vẽ, nếu như đem đi bán, hai tệ cũng không đáng.
Nhưng hai bức này lại làm sao càng nhìn càng thấy tương đồng, tuy rằng một bên là phác hoạ, một bên là tranh sơn dầu.
Anh thậm chí cảm thấy Nặc Nặc không phải đang mô phỏng, cậu vẽ tranh chính là phong cách đó.
Thế nhưng, trên thế giới làm sao sẽ có người phong cách vẽ hai bức tranh hoàn toàn giống nhau?
Nặc Nặc tại sao hiểu Lâm Lạc như thế? Tới anh ấy thích ăn gì đều biết.
Tinh Ngộ nghĩ tới cảnh tượng mình lần đầu tiên thấy Lâm Nặc.
Ở bờ biển đêm khuya đó, cái liếc mắt đầu tiên anh thấy Lâm Nặc là cảm thấy người thiếu niên này giống Lâm Lạc.
Ánh mắt bọn họ, biểu cảm, ngữ khí lời nói....Tinh Ngộ mở đồng hồ bỏ túi, nhìn bức ảnh Lâm Lạc bên trong đồng hồ.
Giống hệt như Lâm Lạc lần nữa sống lại trong thân thể thiếu niên gọi là Lâm Nặc này.
Nghĩ tới đây, Tinh Ngộ bất đắc dĩ cười, lắc lắc đầu, vứt cái suy nghĩ không thiết thực này đi.
.........
Chớp mắt, 3 tháng nghỉ hè qua đi.
Giữa tháng 9, Lâm Lạc lên Bắc Kinh học đại học.
Ngày đi báo danh, Phùng Quyên và Tinh Ngộ cùng đưa Lâm Lạc tới trường.
Nhà của Tinh Ngộ vốn ở thủ đô, lái xe đưa hai mẹ con tới cửa Quốc Mỹ, giúp Lâm Lạc kéo vali tới khoa tranh sơn dầu báo danh.
Vừa xuống xe, 3 người liền thu hút sự chú ý của người qua đường.
Tinh Ngộ thực sự quá bắt mắt.
Anh người cao chân dài, đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà.
Lâm Lạc vẫn mặc quần đùi áo cộc đơn giản, đi giày thể thao, tóc cũng là tóc ngắn màu đen, trên người mang khí chất thiếu niên xanh tươi —— này ở khoa tranh sơn dầu rất hiếm thấy.
Phóng tầm mắt nhìn, đầu tóc sinh viên khoa tranh sơn dầu đủ loại màu sắc, xanh xanh đỏ đỏ, màu gì cũng có, nhưng màu đen rất ít.
Cái này chủ yếu là vì Phùng Quyên không cho.
Đương nhiên, Lâm Lạc thực ra cũng không có yêu cầu cao gì với ngoại hình của mình.
Quần áo mà, thoải mái đơn giản thì tốt, tóc cũng đơn giản thì tốt.
Ngoại trừ vẽ tranh, Tinh Ngộ và mẹ, những cái khác không quan trọng.
“Thư thông báo trúng tuyển.” Trong lều bạt khoa sơn dầu, đàn chị tóc quăn dài, mặc váy dài sợi tơ tằm vươn tay với Lâm Lạc.
Làm xong thủ tục báo danh, đàn chị cười liếc nhìn Tinh Ngộ bên cạnh cậu, chỉ về một hướng khác, nhỏ nhẹ nói:
“Tới bên đó lĩnh chăn, làm thủ tục nhận kí túc xá.”
Có điều, đàn chị này tuy rằng lớn lên xinh đẹp, giọng lại có chút thô.
“Cảm ơn đàn chị.” Lâm Lạc nói.
Cậu vừa muốn đi, bỗng nhiên một giọng nữ chen tới, ngạc nhiên nói:
“Anh Tinh Ngộ?!”
Lâm Lạc quay đầu, nhìn thấy một nữ sinh tóc nhuộm màu hồng, vóc người cao gầy, mặc váy ngắn, nói với Tinh Ngộ:
“Anh là tới thăm em à?”