Thực ra Lâm Lạc cũng không quen ngủ với người khác.
Nhưng cậu và Hạ Văn Thu cũng không phải lần đầu tiên ngủ cùng, chỉ là lần này giường quá nhỏ, có chút chật.
Lâm Lạc ngủ tuy rằng không nói là vô cùng ầm ĩ nhưng cũng không phải rất an phận.
Giường lớn còn tốt, giường nhỏ 1m3 hai người ngủ, Hạ Văn Thu có chút không chịu được.
Hạ Văn Thu ngủ rất an phận, giấc ngủ cũng tương đối nông.
Sau lần thứ ba vào nửa đêm cậu bị Lâm Lạc cướp chăn lạnh tỉnh, Hạ Văn Thu thề về sau sẽ không muốn ngủ cùng Lâm Lạc nữa.
Trừ phi giường và chăn đủ to.
Ngày hôm sau, Hạ Văn Thu dậy vô cùng sớm.
Lâm Lạc bởi vì thời gian trước vẽ tranh quá mệt, không dễ gì vẽ xong có thể nghỉ ngơi, thiếu chút nữa ngủ quên.
Vẫn may Hạ Văn Thu gọi cậu dậy, đơn giản rửa mặt xong liền vội vã đuổi tới phòng học lên lớp, tới bữa sáng cũng không kịp ăn.
Sắp tới thi cuối kì rồi, cứ coi như là Lâm Lạc thì cũng phải đắm chìm vào ôn tập cuối kì.
Câu hỏi môn chuyên ngành không thành vấn đề, chủ yếu là môn văn hoá, Lâm Lạc trước đây chưa hề học tập có hệ thống những môn văn hoá này, trừ ngữ văn, tiếng anh các loại có kí ức của nguyên chủ, các thứ như lý luận mỹ thuật và lịch sử mỹ thuật đều cần Lâm Lạc tự mình cố gắng học tập.
Không dễ gì có cơ hội học Quốc Mỹ, Lâm Lạc cũng không muốn qua loa cho xong, những môn văn hoá này dễ rớt môn.
Cậu phải học tập cho tốt, thi được điểm cao.
Lâm Lạc hai đời cộng lại đều không có cố gắng học như thế này.
Mỗi ngày mở mắt là ôn tập, nhắm mắt trong mơ vẫn là ôn tập.
Vốn đồng ý vẽ xong bức này sẽ rút ra thời gian ở bên Tinh Ngộ, kết quả Tinh Ngộ lại bị lạnh nhạt.
Vẽ tranh quan trọng hơn anh, thi cử cũng quan trọng hơn anh, Tinh Ngộ chỉ có thể chủ động rút thời gian tới trường học tìm Lâm Lạc mới có thể gặp bạn trai nhỏ để thoả nỗi tương tư.
Chớp mắt liền tới sinh nhật Phùng Quyên.
Một tuần trước tuần thi cử, Lâm Lạc lại ôn tập cũng phải rút ra thời gian ăn sinh nhật với Phùng Quyên, sinh nhật 40 tuổi của bà.
Phùng Quyên kết hôn sớm, 21 tuổi đã sinh Lâm Lạc.
Bây giờ Lâm Lạc 19 tuổi, Phùng Quyên vừa vặn 40.
Nhà Lâm Lạc ở Bắc Kinh không có bạn bè thân thích gì, lại nói hai mẹ con đều không thích mời quá nhiều người.
Vì vậy, bọn họ chỉ gọi một mình Tinh Ngộ cùng nhau đón sinh nhật Phùng Quyên.
Lâm Lạc sớm đã đặt xong bánh gato, buổi chiều hôm đó bánh gato được đưa tới nhà.
Cơm tối là Lâm Lạc làm, Tinh Ngộ giúp cậu một tay — thực ra đi ăn quán cũng có thể, nhưng Lâm Lạc cảm thấy trong nhà càng ấm áp càng tự tại.
Hơn nữa cơm tự tay nấu vẫn chân thành hơn nhiều so với quán ăn.
Vì vậy, hôm đó Phùng Quyên vẫn còn bày quán bán bánh crepe, nhận được điện thoại của Lâm Lạc nói là có chuyện, muốn bà nhanh chóng về nhà, vừa mở cửa liền nghe thấy một tiếng pháo hoa nổ “bùm“.
Phùng Quyên giật mình, nhìn thấy rõ trên bàn ăn bày đồ ăn phong phú và bánh gato 3 tầng, cả người đều sững sờ.
Bận rộn nhiều năm như thế, Phùng Quyên đã rất lâu không đón sinh nhật.
Cũng tất nhiên không nhớ, hôm nay thế mà là sinh nhật 40 tuổi của mình.
Nhìn thấy bánh gato, bà còn có chút ngẩn ngơ: “......Hôm nay là sinh nhật ai?”
Hôm nay đều không phải sinh nhật của Tinh Ngộ và Lâm Lạc.
Lâm Lạc không nhịn được cười nói: “Sinh nhật bản thân mẹ cũng không nhớ? Hôm nay là sinh nhật mẹ, mẹ à.”
“Con đặc biệt gọi Tinh Ngộ tới cùng đón sinh nhật với mẹ.”
Phùng Quyên ngây ngốc nhìn bánh gato trên bàn, không khỏi cảm động tới viền mắt đều đỏ, trong miệng lại lầm bầm:
“Đón sinh nhật thì đón sinh nhật, mua bánh gato to thế làm gì, 3 người chúng ta lại không ăn hết, lãng phí.”
“Sẽ không lãng phí.” Lâm Lạc nói “Con mang tới kí túc xá chia cho bạn cùng phòng bọn con ăn.”
“Mẹ, mẹ làm sao chỉ nhìn bánh gato, mẹ xem đồ ăn con làm cho mẹ này.” Lâm Lạc kéo Phùng Quyên tới bên bàn “Xem! Làm cho mẹ một bàn thức ăn lớn! Phong phú đi?”
Lâm Lạc cười khanh khách nhìn Phùng Quyên.
Cậu thực ra cũng rất nhiều năm không có trải nghiệm đón sinh nhật cùng ai đó.
Đời trước, sau khi cha mẹ mất, cậu cũng không đón sinh nhật nữa.
Đời này, sinh nhật hôm đó vào lúc thi, cũng không đón, Phùng Quyên cho cậu một chút tiền tiêu vặt để cậu tự mình mua chút đồ ăn ngon.
Lâm Lạc không hứng thú.
“Làm nhiều thế này lại ăn không hết, lãng phí.” Phùng Quyên nói.
Lâm Lạc dở khóc dở cười.
Cậu biết Phùng Quyên trải quá nhiều ngày khổ cực, vì vậy vô cùng tiết kiệm.
“Dì, đây là một mảnh tâm ý của Nặc Nặc.” Tinh Ngộ một tay tự nhiên khoát lên vai Lâm Lạc, cười nói “Lại không phải mỗi ngày đều lãng phí như thế.”
“Huống chi, Nặc Nặc bây giờ có thể kiếm tiền, chúng ta về sau không cần trải qua những ngày khổ cực đó nữa.”
Tinh Ngộ mở miệng, Phùng Quyên lúc này mới không nói nhiều cái gì nữa.
Lâm Lạc lại nói: “Mẹ, con vẫn còn có món quà muốn tặng mẹ.”
“Còn có quà?” Phùng Quyên có chút vô cùng ngạc nhiên, trên mặt đã không tự chủ lộ ra nụ cười “Quà gì, mẹ xem xem.”
Lâm Lạc thần thần bí bí nói: “Mẹ nhắm mắt trước, con đi lấy cho mẹ.”
“Con đứa trẻ này......” Phùng Quyên vô cùng phối hợp nhắm mắt lại.
Lâm Lạc vào phòng mình, bê bức tranh đó ra, nhẹ tay nhẹ chân đặt trước mặt Phùng Quyên, nói với Phùng Quyên:
“Mẹ, có thể mở mắt rồi.”
Phùng Quyên mở mắt, nhìn thấy một giá vẽ, nhưng trên bức tranh dùng vải che lại, không nhìn thấy nội dung.
Lâm Lạc xốc vải đỏ lên, lộ ra nội dung bên dưới.
Bức tranh này tốn hơn một tháng của Lâm Lạc, mỗi ngày thời gian vẽ tranh đều 8 tiếng trở lên.
Thành phẩm của bậc thầy tranh sơn dầu hàng top dùng vài trăm giờ vẽ ra, dù cho là kiểu người không hiểu hội hoạ như Phùng Quyên cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó.
Phùng Quyên nhìn người phụ nữ trên vải vẽ, viền mắt ẩm ướt.
Đó là bản thân bà.
Bà chưa từng biết, bản thân trong mắt người khác là như thế này.
Bà lúc này mới biết bức tranh Lâm Lạc vẽ hơn một tháng từ sáng sớm tới tối muộn này thế mà là quà sinh nhật của bà.
“Thầy con xem qua bức tranh này rồi” Lâm Lạc chen lời “Thầy ấy là bậc thầy tranh sơn dầu nổi tiếng thế giới, thầy nói con vẽ vô cùng tốt, hơn nữa bảo con ngày khác cầm bức tranh này đi tham gia triển lãm.”
“Đợi tranh trưng bày xong, tranh của con sẽ càng đáng tiền.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con có thể nuôi gia đình.”
Phùng Quyên nhìn bức tranh, gật đầu liên tục: “Rất đẹp, vẽ thật đẹp......”
Lúc này Tinh Ngộ cũng cầm ra món quà anh tỉ mỉ lựa chọn cho Phùng Quyên.
“Dì, đây là quà của con, ngài mở ra nhìn xem có thích không?”
Phùng Quyên bị một cái rồi lại một cái niềm vui bất ngờ đập trúng, đã không biết nói cái gì, gạt lệ trong khoé mắt.
“Tiểu Tinh giúp chúng ta nhiều như thế, còn tặng quà cái gì, để cháu tiêu pha ngại biết bao.”
“Chút tâm ý nhỏ mà thôi, không đắt.” Tinh Ngộ nói “Chi cần dì thích là được.”
Lâm Lạc phụ hoạ: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, Tinh Ngộ khó lắm mới chọn được.”
Quà bạn trai lấy lòng mẹ chồng nhất định phải tặng.
Đây liên quan tới cuộc sống hạnh phúc của hai người sau này.
Phùng Quyên lau tay vào góc áo mới cẩn thận nhận hộp quà.
Mở hộp quà ra, bên trong là một chuỗi dây chuyền trân châu.
Mỗi một viên đều căng tròn mượt mà, phản chiếu ánh sáng nhạt mông lung, sờ vào man mát, cảm giác nhẵn nhụi.
Không có người phụ nữ không thích cái đẹp.
Phùng Quyên chỉ liếc mắt liền thích, nhưng bà mới sờ một cái liền nghĩ tới món đồ này chỉ sợ không rẻ, vội vàng trả cho Tinh Ngộ.
“Cái này không được, quá quý trọng, dì không thể nhận.”
“Dì không thích?” Tinh Ngộ hỏi.
“Không phải không thích” Phùng Quyên lưu luyến nhìn dây chuyền trân châu đó “Cháu cầm về cho mẹ cháu mang đi, dì đeo không hợp.”
“Hợp.” Tinh Ngộ nói “Dây chuyền này vô cùng tôn ngài, ngài mang chắc chắn đẹp.”
Lâm Lạc gật đầu liên tục: “Đúng á đúng á, mẹ, chắc chắn đẹp, không tin con đeo cho mẹ thử xem.”
Lâm Lạc nói rồi liền cầm dây chuyền trân châu đeo lên cho Phùng Quyên, sau đó cầm gương tới cho bà soi.
“Mẹ xem, có phải vô cùng đẹp?”
Phùng Quyên nhìn bản thân trong gương, ngũ quan bà thấp thoáng còn có thể nhìn ra phong thái lúc trẻ, nhưng da dẻ vàng xỉn, đôi mắt cũng không sáng như trước.
Dây chuyền trân châu quả thực rất tôn bà, khiến bà cả người đều hiện ra vẻ ưu nhã.
Phùng Quyên nhớ tới bản thân lúc trẻ, cũng là người đẹp nổi tiếng mười dặm tám thôn, biết bao người tranh nhau muốn cưới bà.
Gả chồng xong, trọng tâm cuộc sống chuyển dời tới trên người gia đình và con cái, từ từ cũng không rảnh tút tát lại mình.
Người đẹp năm đó cũng trở thành thiếu phụ luống tuổi có chồng.
Nhưng Lâm Lạc bây giờ trưởng thành rồi, có tiền đồ, có thể kiếm tiền, Phùng Quyên bỗng nhiên cảm thấy, mình cũng không cần mỗi ngày khiến mình thành thiếu phụ luống tuổi có chồng.
Bà hoàn toàn có thể hưởng phúc, trải qua chút ngày tháng tốt đẹp.
“Được, vậy dì nhận.” Phùng Quyên cười nói “Để Tiểu Tinh tốn kém.”
“Không có gì.”
Thấy Phùng Quyên nhận quà của Tinh Ngộ, Lâm Lạc thở phào.
“Được rồi, lại không ăn cơm, những món này sắp nguội rồi! Tới, ăn cơm thôi mẹ!”
Tinh Ngộ nhanh chóng cầm bát đi xới cơm, 3 người ngồi xuống cùng nhau ăn tối.
“Mẹ, mẹ đừng ăn quá no, đợi chút nữa còn phải ăn bánh gato.” Lâm Lạc cười nói.
Một bữa cơm hoà thuận vui vẻ, tuy rằng cài nhà này không hoàn chỉnh, lại so với hoàn chỉnh càng thêm hoà thuận.
Ăn cơm xong, thắp 4 cây nến cắm trên bánh gato, đốt lửa, Phùng Quyên ước nguyện.
Lâm Lạc và Tinh Ngộ ở bên cạnh hát bài hát sinh nhật.
Đây là hạnh phúc tầm thường nhất của người bình thường.
Lại là hạnh phúc đã từng khó có được của ba người nơi đây.
Lâm Lạc một đời khổ cực, Phùng Quyên nửa đời bị tra nam liên luỵ, mà Tinh Ngộ ở trong gia đình kia......có lẽ rất khó gọi là gia đình.
Mà bây giờ, bọn họ giống những người bình thường khác, cùng chúc mừng sinh nhật 40 tuổi của Phùng Quyên.
Ước nguyện xong, thổi tắt nến, Lâm Lạc dùng sức vỗ tay: “Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ! Vĩnh viễn trẻ tuổi!”
“Chúc dì sinh nhật vui vẻ.” Tinh Ngộ cũng nói.
Bánh gato sinh nhật chủ yếu là bầu không khí, cảm giác nghi thức, kì thực Lâm Lạc và Tinh Ngộ đều không phải rất thích ăn thứ đồ ngọt này.
Nhưng Phùng Quyên dường như khá thích.
Mỗi người ăn một chút, Lâm Lạc và Tinh Ngộ thu dọn xong tàn cục, thừa dịp bánh gato còn tươi mới, tính mang tới kí túc xá chia cho bạn học ăn.
Tinh Ngộ giúp bưng bánh gato, hai người xuống tầng ra ngoài.
Tinh Ngộ lái xe đưa Lâm Lạc tới trường học, Lâm Lạc ôm bánh gato ngồi ở ghế phó lái.
Tâm tình cậu vẫn vô cùng thoải mái vui vẻ, trong miệng không kìm được hát lên.
Tinh Ngộ nghe có chút quen tai, cẩn thận hồi tưởng, hình như là bài hát mười mấy năm trước, không khỏi có chút ngạc nhiên:
“Em còn nghe bài hát cũ như này?”
“Không được sao?” Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng “Con người em hoài niệm, thích nghe nhạc xưa xem phim xưa.”
“Đương nhiên được.” Tinh Ngộ cười, vươn tay xoa tóc Lâm Lạc.
“Nhưng em yêu đương tốc độ có mới nới cũ khá là nhanh.”
“Cái gì?” Lâm Lạc ngoái đầu nhìn anh.
Tinh Ngộ cười nói: “Nếu không phải hôm nay sinh nhật dì, không biết em lúc nào biết chủ động tìm anh một lần.”
Lâm Lạc có chút chột dạ, dù sao cậu đã đồng ý vẽ xong bức tranh đó thì ở cạnh Tinh Ngộ.
“......Em đây không phải không rảnh à, cũng không phải cố ý, càng không có có mới nới cũ!” Lâm Lạc giơ ngón tay chỉ trời thề.
Cậu tiến lại gần hôn lên mặt người đàn ông một cái: “Em bây giờ vẫn chỉ thích một mình anh.”
“Đợi em thi cuối kì xong sẽ cố hết sức ở bên anh, lần này là thật, sẽ không lại nuốt lời nữa.”
“Tạm thời tin tưởng em lần nữa.”
Tầm mắt Tinh Ngộ chần chừ một chút trên môi Lâm Lạc, không nhịn nổi, cũng không cần nhịn, ôm lấy gáy thiếu niên cúi đầu hôn cậu.
Hôn thật sự là một chuyện vui vẻ, Lâm Lạc có chút lâng lâng nghĩ.
Cậu không biết, Phùng Quyên ở cửa sổ tầng ba đang nhìn hai người trong xe.
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Không ngược, đừng hoảng.