Lâm Lạc ngại ngùng cười: “Không tính là vậy, không tính là vậy.”
“Thuốc màu tuỳ tiện mua còn không tính là vậy?” Mao Tuấn nói.
Lâm Lạc: “Tôi cũng không có ngấm ngầm.”
(Ý ẻm là ẻm giàu công khai luôn á =)))))
Mao Tuấn: “......”
Cả mặt Hạ Văn Thu tràn đầy ước ao, ngưỡng mộ: “Cậu bình thường điệu thấp như thế, thật sự nhìn không ra.”
Trong lòng Lâm Lạc nói cũng không phải tôi muốn điệu thấp, chủ yếu là không có cách nào giải thích với mẹ, bị ép điệu thấp.
Có điều, Lâm Lạc trên phương diện cuộc sống hoàn toàn không bạc đãi chính mình, sắm đồ dùng trong nhà, mua quần áo cho mẹ, toàn bộ đều là tốt nhất, tuỳ tiện một cái áo cũng phải một tháng lương của người bình thường.
Nhưng cậu trọ trong trường, chi phí chi tiêu ăn mặc vốn tương đối nhỏ, mà Lâm Lạc cũng không có chạy theo đồ xa xỉ.
Chủ yếu là nghèo lâu quá rồi, nhìn thấy một chiếc đồng hồ mấy trăm ngàn thì cảm thấy không cần thiết tới thế, mua cái đồng hồ mấy chục tệ xem giờ không phải giống nhau à?
Vì vậy từ trên cuộc sống Lâm Lạc rất khó nhìn ra cậu là triệu phú, nhiều lắm có thể nhìn ra cậu có chút tiền, điều kiện trong nhà tương đối tốt.
Không khác lắm với Mao Tuấn.
“Không được, không được, phải mời cơm!” Mao Tuấn nói.
“Ai mời ăn cơm?” Biệt Nhất Cách vừa ăn xong quay về đẩy cửa liền nghe thấy 3 từ khoá này.
“Lâm Nặc!” Hạ Văn Thu và Mao Tuấn trăm miệng một lời chỉ Lâm Lạc.
Biệt Nhất Cách tò mò nói: “Cậu ấy vì sao phải mời cơm, hết độc thân à?”
Lâm Lạc sặc một tiếng, vội vàng xua tay: “Không có không có.”
Mao Tuấn nói: “Anh Biệt, anh không biết rồi, Nặc Nặc thế mà là phú ông nhỏ giàu ngầm đấy! Cậu ấy tự mình nói thuốc màu có thể tuỳ tiện mua, không kiếm tiền cũng đủ một đời ăn uống vô lo.”
“Cái này còn không mời cơm?”
Biệt Nhất Cách cười nhìn Lâm Lạc: “Không nhìn ra à nha.”
Lâm Lạc thẹn thùng nói: “Không có khoa trương như thế, chỉ là so với tầng lớp tiền lương bình thường hơi giàu một chút thôi.”
“Mời ăn cơm, mời ăn cơm!” Mao Tuấn hò reo.
Lâm Lạc: “Mời mời mời.”
“Có điều cậu làm sao bỗng dưng lại nói tới cái này?” Biệt Nhất Cách nói.
Mao Tuấn sững sờ: “Đúng ha, vốn dĩ là hỏi Nặc Nặc vì sao xung đột với đàn chị, sau đó nói tới Tinh Ngộ......”
“Tinh Ngộ?” Biệt Nhất Cách nghĩ nghĩ nói “Là người đưa Nặc Nặc đi báo danh?”
“Anh gặp qua?” Mao Tuấn hỏi.
“Thấy qua” Biệt Nhất kéo ghế quay ngược lại ngồi xuống, cánh tay đặt lên trên lưng ghế “Lúc đó khá tò mò Nặc Nặc làm sao lại đi cùng anh ta.”
“Có điều, cái này cùng với việc Nặc Nặc xung đột với đàn chị có liên quan gì.”
“Ố — là Miêu Tố Quân?” Biệt Nhất Cách nghĩ tới cái gì đó.
“Cái này anh cũng biết?” Mao Tuấn ngạc nhiên.
Biệt Nhất Cách hếch cằm: “Lại nói tôi thế nào cũng lớn hơn các cậu một khoá, biết cái này thì có gì ngạc nhiên?”
“Trước đây tôi từng gặp Tinh Ngộ, quen biết anh ta, nhưng anh ta có lẽ không quen biết tôi.”
“Miêu Tố Quân vẫn luôn thích Tinh Ngộ, hai người bọn họ lớn lên cùng nhau.” Biệt Nhất Cách thần thần bí bí nói “Có điều đây đều là tin đồn, người biết không nhiều, các cậu đừng truyền ra ngoài.”
“Là thật.” Lâm Lạc nói “Tinh Ngộ nói.”
Hạ Văn Thu hiếm thấy hóng hớt: “Là thật? Vậy bọn họ có phải là cái kiểu hào môn thông gia từ bé....cái gì đó, như trong tiểu thuyết?”
Lâm Lạc lườm cậu một cái.
Hạ Văn Thu nhẹ ho một tiếng, ý thức được bản thân nói sai, vội vàng bổ sung:
“Chắc chắn là Miêu Tố Quân đơn phương.”
“Là đơn phương.” Biệt Nhất Cách nói “Nếu không Tinh Ngộ tuổi này rồi sao mà vẫn độc thân?”
Biệt Nhất Cách nói tới đây, nhìn về phía Lâm Lạc, như cười như không nói: “Vậy nên cậu và Miêu Tố Quân là vì Tinh Ngộ nên xảy ra xung đột?”
Lâm Lạc xoay mặt, không biết trả lời thế nào, nói phải thì cứ quái quái, nói không phải thì quả thực là thật.
Mao Tuấn không lí giải nổi: “Miêu Tố Quân thích Tinh Ngộ thì có xung đột gì với Lâm Lạc?”
Biệt Nhất Cách và Hạ Văn Thu dùng biểu cảm nhìn kẻ suy giảm chỉ số thông minh nhìn cậu ta.
Mao Tuấn vẫn đầu óc mơ hồ: “Tôi nói có vấn đề gì à? Nặc Nặc không phải hoạ sĩ Tinh Ngộ giúp đỡ?”
Hạ Văn Thu từ sớm đã biết, Biệt Nhất Cách cũng vừa nghe liền ngẫm ra, chỉ có Mao Tuấn vẫn ù ù cạc cạc hỏi.
Hạ Văn Thu đá cậu ta một cái, è hèm một tiếng.
Mao Tuấn: “?”
Biệt Nhất Cách xoa đầu thằng em ngốc: “Cậu đã từng thấy Tinh Ngộ đưa hoạ sĩ khác đi học chưa?”
“Còn tới trường đón cậu ấy đi ăn, ăn xong còn đưa về.” Hạ Văn Thu nói.
Hai người này kẻ xướng người hoạ nói tới mức Lâm Lạc ngại ngùng.
“Hai người các cậu đủ rồi nhé” Lâm Lạc cảnh cáo nói, lại giải thích với Mao Tuấn “Tinh Ngộ mới sẽ không ở bên Miêu Tố Quân đâu.”
“Anh ấy sẽ ở bên tôi.”
Tuy rằng hiện tại chưa phải, nhưng là chuyện sớm muộn!
Mao Tuấn như bị sét đánh, cả người ngốc lặng, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, oang oang nói:
“Nặc Nặc, nhìn không ra à nhá!!!!”
“Thứ cậu không nhìn ra còn nhiều lắm.” Hạ Văn Thu chen lời “Tôi không có bạn gái.”
“Chỉ có bạn trai.”
Cái này tới Biệt Nhất Cách cũng kinh ngạc.
4 người kí túc xá bọn họ, hai người là gay, một người là trap, Mao Tuấn ôm vợ của mình run lẩy bẩy.
Vợ của cậu ta là một cái gối ôm, bên trên in Hatsune Miku.
Không ngờ tới kí túc xá bọn họ bây giờ người duy nhất không phải độc thân thế mà là Hạ Văn Thu.” Biệt Nhất Cách cảm thán.
Tính cách Hạ Văn Thu là người ngại ngùng hướng nội nhất trong 4 người, trông có vẻ ngoan ngoãn nhất.
Hạ Văn Thu ngượng ngùng cười: “Ngày khác bạn trai tôi tới thăm tôi, mời mọi người ăn cơm.”
“Một lời đã định!” Mao Tuấn có nhiệt tình nhất với ăn cơm.
“Vậy bữa cơm của Nặc Nặc thì sao?” Biệt Nhất Cách hỏi.
Lâm Lạc nói: “Cuối tuần, cuối tuần mang mọi người ra ngoài ăn bữa lớn, muốn ăn gì thì ăn đó, ok không?”
Hạ Văn Thu cười nói: “Được.”
Ở trong tập thể nhỏ này, tính cách cậu cũng trở nên hào phóng rộng rãi không ít.
Cuối tuần, lúc Lâm Lạc và bạn cùng phòng đi liên hoan, Tinh Ngộ cũng đang liên hoan.
Nhà Tinh Ngộ và nhà Miêu Tố Quân, tổng cộng 7 người ăn cơm ở Miêu gia.
Miêu gia mời bếp trưởng hạng sao làm đầu bếp, ăn trong nhà cũng thuận tiện, còn tư mật thân cận, không cần đi ăn ngoài.
Bố mẹ Miêu gia nghe nói Tinh Ngộ muốn hẹn người trong nhà ăn cơm liền gọi bố mẹ Tinh Ngộ đi cùng, hai nhà rất lâu rồi chưa ăn chung với nhau.
Trên bàn ăn, người hai nhà hoà thuận vui vẻ.
Mẹ Miêu vẫn luôn gắp rau cho Tinh Ngộ.
“Lâu thế này chưa gặp tiểu Tinh, sao mà trông gầy đi không ít?” Mẹ Miêu nói “Sẽ không phải là công việc mệt đi?”
Mẹ Tinh cười nói: “Người trẻ tuổi mà, gầy chút mới đẹp.”
“Nhưng cũng không thể quá gầy” Mẹ Tinh nhìn Miêu Tố quân nói “Tố Quân hiện giờ quá gầy rồi, em xem cánh tay nhỏ gầy, quá gầy cũng không tốt với thân thể đâu.”
“Đâu có, con bây giờ không phải vừa đẹp à?” Miêu Tố Quân hắng giọng.
“Anh Tinh Ngộ, anh nói xem?”
Tinh Ngộ liếc nhìn Miêu Tố Quân, 4 người lớn đều nhìn anh, đợi phản ứng của anh.
Tinh Ngộ hơi cười nói: “Em hơi gầy, nên ăn nhiều chút.”
Mẹ Tinh hơi nhíu mày, điên cuồng ra hiệu bằng mắt cho Tinh Ngộ: Gắp rau cho người ta!
Ai biết Tinh Ngộ làm như không thấy, còn không hề để ý tới.
Mẹ Tinh chỉ đành tự mình gắp rau cho Miêu Tố Quân, cười nói: “Tố Quân năm nay bao nhiều rồi, 22 rồi hả?”
“Vâng.” Miêu Tố Quân gật đầu “Vừa tròn 22.”
“Vậy cũng không còn nhỏ nữa.” Mẹ Tinh nói “Cũng tới tuổi có thể nói chuyện cưới gả rồi.”
Mẹ Miêu cười: “Tố Quân vẫn còn học đại học, còn nhỏ mà.”
“Hiện giờ biết bao sinh viên đại học kết hôn sinh con rồi.” Mẹ Tinh nói “Tôi nghe nói kết hôn còn cộng thêm điểm đấy.”
Tinh Ngộ nhíu mày, chen lời nói: “Sinh viên vẫn nên lấy việc học làm chủ.”
“Đương nhiên” Anh nhìn Miêu Tố Quân nói “Nếu như Tố Quân có người thích, đương nhiên có thể yêu đương, nhưng yêu đương cũng cần phải không ảnh hưởng nhiều tới học.”
Mẹ Tinh trách cứ nói: “Bố mẹ người ta ở đây, con trái lại ở đây giáo dục cái gì.”
Tinh Ngộ cười nói: “Tố Quân là con nhìn lớn lên, giống như em gái con vậy, con làm anh trai nhắc nhở vài câu là chuyện thường.”
Mẹ Tinh và mẹ Miêu nhìn nhau.
Mẹ Miêu tuy rằng không có gì không hài lòng về Tinh Ngộ, nhưng anh vẫn luôn không có ý gì với con gái yêu của mình, mẹ Miêu tất nhiên cũng không thể ép con gái mình gả cho anh.
Công chúa nhỏ nhà Miêu gia bọn họ không biết bao nhiêu người thích, lại không phải không thể gả ra ngoài? Làm sao cứ phải treo cổ trên một cổ thụ cơ chứ.
Chỉ là bị vướng bởi mặt mũi hai nhà, mẹ Miêu mới luôn không nói rõ được.
Tinh Ngộ cứ treo em trai em gái ở miệng, Miêu Tố Quân có chút ỉu xìu, cắn đũa không nói chuyện.
Ăn cơm xong, Tinh Ngộ nói chuyện với bố Miêu và bố mình, mẹ Tinh lại kéo tay Miêu Tố Quân an ủi.
Mẹ Miêu không vui nói: “Chị, không phải em nói chứ, người theo đuổi Miêu Tố Quân nhà chúng em không biết bao nhiêu, nếu như Tinh Ngộ nhà chị thật sự không có ý gì, em thấy cũng không cần miễn cưỡng người trẻ tuổi bọn chúng.”
“Con cái có phúc của con cái, để bọn chúng tự mình chọn.”
“Mẹ.” Miêu Tố Quân thế nhưng không ủng hộ lời mẹ nói, kéo tay áo mẹ cô, nhỏ giọng nói “Mẹ đừng nhiều lời, chuyện giữa con và anh Tinh Ngộ, chúng con tự mình sẽ xử lí tốt.”
“Chính là......” Miêu Tố Quân nhìn mẹ Tinh, muốn nói lại thôi “Theo như con quan sát, anh Tinh Ngộ gần đây hình như cùng một sinh viên trường con đi lại khá thân.”
“Hình như là quen biết anh ấy ở thành phố Vân Hải, hai ngày trước anh Tinh Ngộ còn ra ngoài tới trường học tìm cậu ta, hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, ăn xong anh Tinh Ngộ còn đặc biệt đưa người ta về.”
Mẹ Miêu nghe xong liền đen mặt.
Con gái nhà mình mặt nóng dán mông lạnh người ta, Tinh Ngộ còn không minh bạch với người khác.
Mẹ Tinh vội nói: “Sinh viên trường các con? Bác sao lại không biết một chút nào?”
Trong lòng mẹ Miêu nói: Con trai bà bây giờ tự mình bươn chải bên ngoài, bà biết cái quỷ ý.
Lấy được tình báo từ Miêu Tố Quân, mẹ Tinh quay về liền tìm người đi tra con trai mình gần đây thân cận cùng người nào.
Không tra không biết, tra cái giật cả mình.
Hoá ra Tinh Ngộ bắt đầu từ mùa đông năm ngoái tiếp xúc với nam sinh tên Lâm Nặc kia.
Có điều, đối phương rốt cuộc là đứa trẻ mới thành niên không lâu, con trai mình tuổi tác cách biệt lớn, lại là con trai.
Mẹ Tinh cũng không muốn chính mình đoán mò, tránh cho hiểm lầm cái gì, quay người gọi Tinh Ngộ lại hỏi, mở miệng liền nói:
“Con với đứa tên Lâm Nặc là quan hệ gì?”
Thoạt nhìn khí thế hung hăng.
Thế nhưng, Tinh Ngộ hiểu rõ tính cách mẹ mình, cũng không vội tức giận, không nhanh không chậm hỏi:
“Cái gì là quan hệ gì?”
“Mẹ nghe nói con gần đây đi lại khá thân với cậu ta?” Mẹ Tinh hỏi.
Tinh Ngộ nói: “Vậy thì?”
Mẹ Tinh nhíu lông mày liễu, sắc mặt trầm xuống: “Tinh Ngộ, mẹ đang nói chuyện đàng hoàng với con.”
“Con cũng đang nói chuyện đàng hoàng với ngài” Tinh Ngộ bình tĩnh nói “Con thân cận với cậu ấy thì sao? Con không thể thân với người khác à?”
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ vào thời gian 2021-07-13 18:02:26~2021-07-14 18:04:41 ném ra phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi nha ~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Dư ngữ 1 cái;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!