Sau Khi Sống Lại Trở Thành Hạt Châu Trên Tay Chồng Trước

Chương 23: Chương 23: Ăn miếng trả miếng






Thời điểm vị đại nhân kia uy hiếp nàng cường thế cỡ nào nha.

Đường Uyển bị hắn uy hiếp, trong nháy mắt đó, thật sự cảm giác hôn sự của mình sẽ bị trì hoãn.

Thế nhưng rõ ràng hắn nói lúc nào nàng tiêu hết vàng bạc, hắn mới cho phép ý chỉ tứ hôn truyền xuống.

Không nghĩ tới ý chỉ tứ hôn đã đến nhanh như vậy.

Đường Uyển cảm thấy chắc hẳn giờ phút này vị đại nhân kia sợ là đang nằm trên giường bệnh tức giận muốn hôn mê đi.

Bất quá bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này, bởi vì đây là Hoàng đế tứ hôn, bởi vậy Đường Uyển vội vàng đứng dậy, lại thấy sắc mặt Thái phu nhân âm tình bất định nhìn nàng, nàng rủ mắt xuống, che dấu niềm vui trên mặt.

Trường Bình Hầu phu nhân cảm thấy tim bị đè nén.

Xem như đây hết thảy là an bài thật tốt giống như tâm nguyện của nàng, Trường Bình Hầu phu nhân đích thật là muốn Đường Uyển đi làm quả phụ cho Thanh Bình Quận vương, thế nhưng về sau nghe tới đây là Hoàng đế tứ hôn, Trường Bình Hầu phu nhân không khỏi thương tiếc nhìn thoáng qua ái nữ Đường Huyên bên người ngơ ngác cắn khóe miệng, lộ ra mấy phần thương tâm, trong lòng vẫn vô cùng khổ sở.

Đường Huyên cùng Nhị hoàng tử là ông trời tác hợp, thế nhưng có lẽ là vì hôn sự Nhị hoàng tử không nghe lời trưởng bối, cũng có thể là trong cung có chút hiểu lầm với ái nữ của nàng, không biết rõ A Huyên thật ra là một cô nương lương thiện đơn thuần, bởi vậy cho tới bây giờ, trong cung cũng không triệu kiến Đường Huyên.

Đường Uyển chiếm tiên cơ tiến cung thì cũng thôi đi.

Đằng này là chuyện Hoàng đế tứ hôn thể diện như vậy, nhưng cũng rơi vào trên người Đường Uyển.

Đường Uyển được tứ hôn với Thanh Bình Quận vương, chính là người đầu tiên được tứ hôn sau khi tân quân đăng cơ.

Vinh quang toả sáng như vậy, chỉ sợ khắp kinh thành đều biết tới ý chỉ tứ hôn này, thời khắc này Đường Uyển vạn chúng chú mục cỡ nào chứ.

Rõ ràng người thứ nhất có thể được tứ hôn hẳn là nữ nhi của nàng mới đúng.

"Đừng khó chịu, chẳng qua là đi làm quả phụ, phong quang thì được cái gì. Ngươi cùng Nhị hoàng tử tình nghĩa thâm hậu, ngày sau con cháu cả sảnh đường hoàn toàn không thể đánh đồng. Bất quá là cái hư danh mà thôi." Trường Bình Hầu phu nhân cúi đầu vội vàng an ủi Đường Huyên, Đường Huyên liền ngửa đầu cười nói: "Ta không khó chịu. Mẫu thân, ta cao hứng vì Nhị muội. Nhị muội cuối cùng cũng được như người ta, hơn nữa còn làm Quận vương phi, có tiền đồ tốt như vậy. Trông thấy hôn sự nàng tốt như vậy, ta cũng an tâm. Bằng không thì vì chuyện ta cùng Nhị hoàng tử... Ta sẽ áy náy đến không thể ngủ yên."

Nàng hiểu chuyện lương thiện như vậy, Trường Bình Hầu phu nhân liền nhịn không được ôn nhu vỗ vỗ tay của nàng, trong lòng lại không cam tâm tình nguyện, cũng không thể không mang theo Đường Huyên ra tiếp chỉ.

Ý chỉ tứ hôn trong cung được đưa đến trong tay Đường gia, thái giám tuyên bố xong còn cố ý đi tới trước mặt Đường Uyển cười nói: "Thái hậu nương nương hôm nay gặp cô nương, thời điểm Bệ hạ tới thỉnh an Thái Hậu, ngài liền nói với Bệ hạ, cô nương ôn nhu điềm tĩnh, chính trực lương thiện, ngoài mềm trong cứng, là cô nương vô cùng tốt, xứng đôi với Thanh Bình Quận vương, bởi vậy liền mệnh Bệ hạ lập tức tứ hôn, miễn cho nương nương nhớ cô nương ngủ không yên."

Hắn cũng không nhìn người Đường gia vẻ mặt cứng ngắc, chỉ nói với Đường Uyển đang đỏ mặt vô cùng: "Bệ hạ nói, đã nhiều năm Thái hậu nương nương chưa khích lệ một cô nương nào như vậy, khen nhiều lời hay đến thế, có thể thấy được cô nương đích thật là tài đức xuất chúng, bởi vậy gọi ta tới, còn ban thưởng cô nương một chiếc kính vạn hoa*, là cống phẩm tiền triều, các cô nương tuổi nhỏ đều thích."

*kính vạn hoa:



"Đa tạ Bệ hạ."

Đường Uyển vội vàng nói.

Kỳ thật ở kiếp trước nàng đi lại trong cung, cũng không phải là chưa quen thuộc với Hoàng đế.

Chính là một vị tính tình ôn hòa, cũng đặc biệt hiền lành.

Không chỉ có thiện đãi trưởng bối cùng thê thiếp, cũng thiện đãi Đường Uyển làm goá phụ của Thanh Bình Quận vương, thậm chí ngay cả thời điểm nhận nhi tử thừa tự, vô số người muốn ngấp nghé vương vị Thanh Bình vương phủ, đưa ấu tử vào trong cung cho Đường Uyển chọn lựa làm con trai Hoàng tộc, thời điểm Đường Uyển chọn lựa Phượng Niệm, vốn có cản trở rất lớn.

Bởi vì Phượng Niệm cũng không phải ấu tử Vương phủ bình thường, hoặc là con cháu không có quyền kế thừa Hoàng gia, mà là một trưởng tử của Vương phủ, nguyên phối sinh ra, thân phận tôn quý, vốn nên kế thừa Vương tước Vương phủ ấy, đến cùng bởi vì Đường Uyển năn nỉ, còn thêm Phượng Niệm tự nguyện, bởi vậy Hoàng đế mới làm chủ đưa Phượng Niệm cho nàng nhận làm con thừa tự.

Nghĩ đến những sự tình kia, khuôn mặt Đường Uyển càng phát ra nhu hòa.

"Cô nương không cần khách khí. Bệ hạ nói, nếu cô nương thật tâm cảm kích, thì thường xuyên tiến cung thỉnh an Thái hậu nương nương, thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Vả lại Đại công chúa cũng nói trong cung không thú vị, muốn cùng cô nương thường xuyên thân cận trò chuyện." Trong lúc thái giám cười tủm tỉm nói đến chỗ này, ánh mắt quét qua Thái phu nhân sắc mặt âm tình bất định, liền ôn nhu cười nói: "Bệ hạ còn nói, có thể nuôi ra Nhị tiểu thư thành cô nương tài đức vẹn toàn như vậy, đến cùng trong phủ không tính là hoàn toàn không có ưu điểm."

Lời này của hắn lập tức khiến Trường Bình Hầu phu nhân đổi sắc mặt, không khỏi vội vàng miễn cưỡng cười hỏi: "Ý này của ngài là sao?"

Chẳng lẽ lúc trước Hoàng thượng cảm thấy nữ nhi Đường gia không có ưu điểm sao?

Đây chẳng phải là xem thường Đường Huyên.

Đường Huyên nhìn đơn thuần, giờ phút này thân thể suy nhược cũng đã lung lay sắp đổ.

Khuôn mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt, nước mắt ở khóe mắt không khỏi lăn xuống, trên gương mặt xuất hiện vẻ u buồn.

Nàng đột nhiên khóc thút thít một tiếng.

Thái giám kia lại chỉ nhìn thoáng qua Đường Huyên giờ phút này nước mắt nhạt nhoà lê hoa đái vũ* trong lúc đại hỉ sự tứ hôn của đường muội, nhíu mày không nói gì thêm, lại phá lệ trịnh trọng thi lễ Đường Uyển, về sau mới mang theo người trong cung trùng trùng điệp điệp rời đi.

*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Bất quá hắn mới đi khỏi mấy bước, Đường Uyển liền vội vàng nháy mắt với Thanh Vụ đứng một bên. Thanh Vụ buồn cười, liền đem mấy cái hà bao phình lên vừa chuẩn bị xong im lặng nhét vào tay mấy đại thái giám hầu hạ trước mặt Hoàng đế thấp giọng nói: "Biết các ngươi không muốn nhận. Chẳng qua tốt xấu gì cũng là đại hỉ sự của Nhị tiểu thư, coi như là tiền mừng, cùng Nhị tiểu thư chúng ta chung một chỗ cao hứng chút."

"Đây là bạc của Quận vương phủ sao?" Khóe miệng thái giám co giật thấp giọng hỏi.

"Làm sao ngươi biết?"

"Thì... Trong cung tức giận đến thổ huyết." Thái giám kia hàm hồ nói.

Thanh Vụ không biết làm sao, khóe miệng cũng co quắp một chút, quay đầu nhìn ánh mắt ngây thơ của Đường Uyển, nhỏ giọng nói: "Nhị tiểu thư chúng ta thật sự vất vả." Nàng cũng không nói là vất vả thế nào, thái giám kia lại nặng nề mà thở dài một hơi nói: "Nàng không chịu khổ thì còn ai dám chịu khổ nữa chứ."

Nói một câu cao thâm khó lường như vậy, trong lúc này thái giám đột nhiên giật mình một cái, lập tức phát giác mình nói sai, không khỏi nhìn sắc mặt Thanh Vụ, quả nhiên, trên mặt Thanh Vụ đã lộ ra nụ cười ý vị thâm trường nói: "Lời này có chút đạo lý. Ta thay Nhị tiểu thư chúng ta nhớ kỹ."

"Ngươi không thể..."

"Trước mặt hoàng thượng cùng hoàng hậu tốt nhất nên nói một chút lời hay giúp Nhị tiểu thư chúng ta."

"Ta làm sao dám nói trước mặt Bệ hạ cùng nương nương..."

"Ngươi không dám thì ai dám." Thanh Vụ thấy khuôn mặt đại thái giám đờ đẫn, bình thường như u hồn đã rời đi, lúc này mới đi tới, thấp giọng nói với Đường Uyển nhịn không được vụng trộm vui vẻ: "Tiểu thư, đã chuẩn bị tốt, vị đại nhân này nói ngày sau sẽ nói tốt cho tiểu thư trước mặt Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương."

Nàng mỉm cười, ôn nhu từ ái, Đường Uyển do dự một chút hỏi: "Sẽ không làm khó vị đại nhân này chứ?" Nàng đương nhiên biết trước mặt Hoàng đế cùng hoàng hậu có thái giám tâm phúc thường xuyên khen mình là vô cùng tốt, thế nhưng lại cảm thấy sẽ làm khó dễ người đó. Thanh Vụ liền cười nói: "Không làm khó xử. Vị đại nhân này khó được là người tốt, cũng không miễn cưỡng. Ngược lại, hắn chân tình nguyện ý nói chuyện cho tiểu thư."

Nàng luôn là một người ôn hòa ổn trọng, hai đời Đường Uyển đều một lòng tin tưởng nàng, liền vội lộ ra nụ cười nhỏ nhắn nói: "Vậy cũng tốt." Thật ra thái giám này ở kiếp trước nàng đã gặp qua, mười phần khách khí với Quận vương phi là nàng, mặc dù khuôn mặt không tươi cười niềm nở, bất quá người này cũng không xấu.

Đường Uyển lập tức tin tưởng Thanh Vụ.

Giờ phút này nàng cầm ý chỉ tứ hôn, nhưng vẫn cảm thấy như ở trên mây, có chút cảm giác không dám tin.

Dĩ nhiên nàng... Một đời này đơn giản như vậy, lại lấy được ý chỉ tứ hôn nhanh như vậy.

Trước đó, nàng luôn lo lắng, luôn sợ một đời này xảy ra nhiều chuyện khác nhau khiến hôn sự của nàng xuất hiện biến cố.

Thế nhưng cũng may bất kể sự tình thay đổi nhiều hay ít, duy nhất chỉ có hôn nhân của nàng không bị thay đổi.

Nàng sẽ gả cho linh vị Thanh Bình Quận vương, cả đời trông coi Quận vương phủ hắn lưu lại, dưỡng bệnh thật cẩn thận, cố gắng sống lâu trăm tuổi, một lần nữa nhìn thấy Thanh Bình Quận vương phủ hưng thịnh phồn hoa.

Sau đó... Nàng lại nguyện ý cả đời cầu nguyện làm bạn với Phật.

Nghĩ tới đây, Đường Uyển nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng nắm chặt ý chỉ tứ hôn, giống như cầm tính mạng của nàng.

Không... Có lẽ hôn sự cùng Thanh Bình Quận vương, so tính mạng của nàng còn trọng yếu hơn, còn muốn nhắc nàng phải kiên trì.

Nghĩ tới đây, hốc mắt Đường Uyển không khỏi chua xót, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Ở kiếp trước lúc mới bắt đầu nàng cũng không lập tức trân trọng cuộc hôn nhân che chở nàng cả đời này.

Mà đời này, nàng hi vọng mình trông coi linh vị của hắn, nuôi đại nhi tử, hiếu thuận Thái hậu cùng hoàng hậu thật tốt, cũng không tiếp tục muốn làm Đường Uyển ở một đời kia đến cuối cùng mới hiểu được điều gì là trân quý.

Nàng cũng không cần làm một Đường Uyển ẩn nhẫn cả đời như kiếp trước.

Nàng đời này, chính là muốn ỷ thế hiếp người, chính là muốn cậy sủng mà kiêu, trước tiên muốn sống cuộc sống thật tốt, sống thật cao hứng.

"Nhị muội." Ngay thời điểm Đường Uyển nắm lấy ý chỉ tứ hôn rơi lệ, thiếu nữ mỹ mạo lê hoa đái vũ chậm rãi đi tới trước mặt của nàng, thế nhưng trên mặt cũng đã lộ ra mỉm cười vui vẻ.

Nàng đi đến trước mặt Đường Uyển, dùng nụ cười ngây thơ khoái hoạt lộ lúm đồng tiền cười đến đầy mặt vui vẻ với Đường Uyển, chúc mừng nàng: "Chúc mừng Nhị muội có thể gả cho Quận vương nha. Nhị muội có kết cục tốt như vậy, nhảy lên trở thành Quận vương phi, hưởng thụ vinh quang vô tận, ngày sau cả đời có chỗ dựa vào, ta thật cảm thấy cao hứng thay Nhị muội. Vả lại về sau ta cùng Nhị muội còn có thể làm chị em dâu, chúng ta còn muốn làm tỷ muội tốt nhất nha."

Hốc mắt Đường Uyển phiếm hồng, nghe lời này thật tàn nhẫn, từ từ ngẩng đầu nhìn trên mặt Đường Huyên dường như thật tình cao hứng vì nàng.

Dáng vẻ nàng cao hứng giống như Đường Uyển không phải đi làm quả phụ.

Nhìn Đường Huyên còn dám cười chúc mừng nàng như vậy, còn luôn miệng còn muốn cùng nàng làm tỷ muội tốt, Đường Uyển đột nhiên cười cười, một tay nắm chặt thánh chỉ trong tay, một tay khác bỗng nhiên nâng lên, tát Đường Huyên một cái vang dội.

"Ta nhịn ngươi rất lâu."

Một cái tát của nàng quất Đường Huyên lảo đảo té lăn trên đất, nhìn gò má nàng đỏ lên, đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng thống khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.