Đường Uyển không khỏi ngẩn người, không nhịn được hai mắt nhìn thiếu niên kia nhiều hơn.
Đương nhiên Quảng Lăng hầu đối với nàng mà nói là người quen.
Thế nhưng Đường Uyển nhớ kỹ ở kiếp trước hắn được phong tước sau khi nàng gả vào Quận vương phủ.
Một đời này sao Quảng Lăng hầu sớm được phong tước vậy?
Nàng đang nghi hoặc một chút, cảm thấy thời điểm kiếp này trở nên hoàn toàn khác biệt, Thái hậu đã cười bảo nàng đi đến trước mặt mình, ánh mắt rơi vào mắt Đường Uyển, thấy ánh mắt nàng trong suốt cùng yêu mến, hơi sững sờ, thần sắc càng trở nên nhu hòa.
“Ngươi gọi là Đường Uyển? Đây là cái tên rất hay.” Thấy Đường Uyển mím khóe miệng cười với mình, rụt rè như một đóa hoa nhỏ, Thái hậu liền ôn hòa hỏi: “Làm sao nhìn thấy ta lại muốn khóc? Là ta hù dọa ngươi?”
“Không có không có. Chính là Thái hậu nương nương từ ái, nhìn thấy ngài, phảng phất như là thấy được trưởng bối lòng ta muốn thân cận.” Đường Uyển cũng biết mình thất thố, chỉ là nàng ở thời điểm kiếp trước cũng không phải là người lanh lợi, ngơ ngác trôi qua một đời, dựa vào Thái hậu hoàng hậu con trai, nàng kỳ thật không có nửa phần tâm cơ, đương nhiên cũng không biết nên che giấu thế nào.
Giờ phút này ánh mắt nàng vô thức nhìn thoáng qua Quảng Lăng hầu im lặng ngồi ở một bên, thu hồi ánh mắt thật nhanh ngượng ngùng nhỏ giọng nói với Thái hậu: “Cũng không biết làm sao, gặp Thái hậu nương nương đã cảm thấy thân thiết, muốn chảy nước mắt.”
Nếu như đổi lại là người bên ngoài nói lời như vậy, không khỏi có hiềm nghi nịnh nọt Thái hậu.
Dù sao thô bỉ lấy lòng như vậy sớm đã bị Thái hậu nghe tới.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt Đường Uyển chân thành trong suốt, còn có dáng vẻ nàng kinh ngạc nhìn mình không bỏ, đầu lông mày Thái hậu không khỏi giãn ra mấy phần.
“Vậy ngươi cứ coi ta là trưởng bối của mình.” Thanh âm của nàng nhu hòa mấy phần, kêu Đường Uyển ngồi ở bên cạnh mình. Đây vốn là có chút đi quá giới hạn, có điều thời điểm một đời trước Đường Uyển thường xuyên rúc vào bên người Thái hậu nghe nàng giảng chuyện xưa của Thanh Bình Quận vương, bởi vậy suy nghĩ một chút liền không từ chối, thuận thế ngồi ở bên cạnh Thái hậu.
Nàng rất quen thuộc nâng trà bên cạnh lên, cảm nhận chắc chắn một chút nhiệt độ của nước trà, cảm thấy đây là nhiệt độ Thái hậu thích nhất, mới đưa cho Thái hậu, lập tức nghĩ tới bây giờ mình mới chỉ là nữ nhi hạ thần vừa mới tiến cung, tay giơ lên một nửa liền cứng ngắc.
“Là hài tử hiếu thuận.” Thái hậu lại cười tiếp nhận, nâng trà uống, vỗ tay Đường Uyển ôn hòa nói: “Đại khái là duyên phận, ngươi dâng trà thật ra đang cùng tâm ý của ta.”
Nàng cảm thấy có chút cảm giác kỳ quái.
Dường như Đường Uyển làm mỗi một chuyện đều khiến nàng đặc biệt cảm thấy giống như tri kỷ.
Giống như nàng muốn Đường Uyển ngồi ở bên cạnh mình, thần nữ bình thường sẽ kinh sợ khước từ, liên thanh nói không dám, nhưng mà Đường Uyển lại rất quen thuộc liền ngồi ở bên cạnh nàng.
Nghĩ tới đây Thái hậu không khỏi sinh lòng xúc động.
Rốt cuộc nàng vẫn là lão nhân, cũng hi vọng những vãn bối trẻ tuổi mình yêu thích thân mật thân cận với mình như những con cháu nhân gia bình thường. Chỉ là mỗi một lần nàng nói như thế, dường như trong mắt người chung quanh chẳng qua chỉ là lời giả ý, chưa có người coi là thật.
Giờ phút này trông thấy Đường Uyển thành thật như vậy, chính mình nói gì cũng nghiêm túc làm theo, Thái hậu sinh ra mười phần hảo cảm với Đường Uyển.
Thấy mặt của nàng vẫn tái nhợt suy nhược như cũ, nhìn thiếu đi mấy phần huyết sắc, Thái hậu liền ôn hòa nói với Đường Uyển: “Ta nghe nói ngươi bệnh, trong núi dưỡng bệnh, bởi vậy liền gọi thái y tới xem ngươi, không nghĩ rằng ngươi đã trở về Hầu phủ. Bây giờ vừa vặn chỗ này của ta có thái y, liền gọi hắn tới nhìn xem.”
Không chỉ có Thanh Vụ, Thái hậu cũng nói hai chữ “Nghe nói”, Đường Uyển biết Thái hậu ân cần, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “ Thái hậu nương nương nghe ai nói vậy?”
Chuyện nàng bệnh bị chuyển đến trong từ đường, trừ người trong nhà, người ngoài biết đến cũng chỉ có Phượng Chương.
Nhưng nếu nói Thái hậu là từ miệng Phượng Chương biết chuyện nàng bị bệnh, Đường Uyển không thể nào tin tưởng.
Phượng Chương mới bị nàng tát mười, chỉ sợ trước mắt còn không thể ra cửa.
“...” Dường như Thái hậu cảm thấy vấn đề này khó trả lời, cố gắng nghĩ ngợi, Đường Uyển chăm chú nhìn mình, nàng lộ ra ánh mắt giảo hoạt không giống tuổi nói: “ Ngươi thử đoán xem.” Nàng còn nháy mắt với Đường Uyển.
Đường Uyển không biết làm sao, nhìn tâm tình Thái hậu dường như trở nên vui vẻ hơn mấy phần nhất thời không biết nên nói gì.
Thái hậu nương nương hoạt bát như vậy, thời điểm kiếp trước nàng chưa từng gặp qua nha.
“Đoán không được ạ.” Nàng có chút ủy khuất nhỏ giọng nói.
Nàng làm sao có thể biết trong cung còn có ai nhiệt tình như vậy.
Có điều trong vô thức, Đường Uyển nghĩ đến thanh niên tuấn mỹ cường thế hôm qua.
Chỉ là suy đoán, Đường Uyển lại cảm thấy khả năng không lớn.
Thanh niên kia đem Nhị hoàng tử trừng phạt thành như thế, còn dám tiến cung hay sao? Đây chẳng phải là muốn chết.
Bởi vì đây là trước mặt Thái hậu, Đường Uyển giống như lập tức tìm về cảm giác kiếp trước mình quen thuộc dựa vào, thậm chí so với Đường gia còn tự tại hơn, do đó nhìn cũng hoạt bát mấy phần. Thái hậu gặp nàng ủy khuất mím miệng, không khỏi vỗ tay ghế cười nói: “Vậy ngươi từ từ đoán.”
Nàng cười như vậy Đường Uyển cũng chưa từng thấy qua.
Đường Uyển cảm thấy đời này so với kiếp trước Thái hậu thật sự quá không giống nhau, không khỏi yếu ớt gật đầu. Nàng trở nên nhu thuận, Thái hậu liền gọi thái y mau tới bắt mạch cho nàng, các thái y nói đây là tâm tích tụ bởi vậy liên lụy tâm mạch, thân thể còn bị khí lạnh xâm nhập, Đường Uyển khẽ giật mình.
Ở kiếp trước, đúng là nàng có bệnh tim, thái y bảo nàng tinh thần phải luôn thoải mái.
Bất quá khi đó thời gian Đường Uyển trôi qua thư thái, cũng không cảm thấy mình dáng vẻ mình không thả lỏng, bây giờ mới biết được, thì ra chính là lòng nàng mang tâm bệnh, có lẽ chính là từ thời điểm những năm này của nàng bắt đầu.
Còn thân thể bị khí lạnh xâm nhập, chỉ sợ là tại thời điểm nàng bệnh bị đưa vào trong núi ẩm ướt lạnh, do đó mới thành chứng bệnh như vậy.
Lúc còn trẻ bệnh căn không dứt, bởi vậy nàng sống không được lâu.
Thế nhưng kiếp trước nàng cũng không biết bệnh căn của mình mắc phải ở thời điểm này, dù sao lúc ấy nàng là người không chỗ nương tựa, còn bị các trưởng bối chán ghét, thậm chí biết mình có thể vào cung được tuyển chọn làm quả phụ nàng còn rất sợ hãi và thương tâm.
Cho dù nàng trở về Hầu phủ điều dưỡng thêm mấy ngày nữa, thế nhưng Trường Bình Hầu phu nhân cũng không tốt bụng đến mức nói cho nàng nghe thái y căn dặn nàng chú ý cái gì, chẩn đoán nàng có chứng bệnh gì... Trường Bình Hầu phu nhân ước gì nàng gả cho Thanh Bình Quận vương, giải trừ nguy cơ về sau mình ở Đường gia đi đời nhà ma, đương nhiên sẽ không nhắc nhở nàng.
Về phần sau khi nàng gả đến Quận vương phủ, cũng không đặc biệt coi trọng thân thể khoẻ mạnh, dù ngày thường có chút không thoải mái, có thể nhẫn thì nên nhẫn, rất ít mời thái y đến xem bệnh cho mình.
“Tích tụ tại tâm? Tâm mạch bị hao tổn?” Nụ cười trên mặt Thái hậu không còn, không khỏi lộ ra nhiều hơn mấy phần lo lắng hỏi: “Nghiêm trọng không?”
Bên cạnh nàng, Quảng Lăng hầu một mực không nói gì cũng thuận thế nhìn thái y một chút, ánh mắt rơi vào trên thân Đường Uyển thần sắc hoảng hốt.
Hắn nhìn sắc mặt Đường Uyển thiếu đi huyết sắc một lát, chậm rãi thu hồi ánh mắt, có chút mím chặt khóe miệng.
“Chứng bệnh còn nhẹ, chỉ là phải điều dưỡng thật tốt, buông lỏng tâm tình đương nhiên sẽ không lưu lại mầm bệnh. Có điều ngày sau cô nương đừng đau lòng bi thương, suy nghĩ nhiều chuyện vui vẻ chút.” Thái y suy nghĩ một lát, liền cung kính nói với Thái hậu: “Nương nương không cần lo lắng, vị cô nương này cũng không lo ngại.”
Dáng vẻ hắn có lòng tin mười phần trị liệu tốt Đường Uyển, Thái hậu liên tục gật đầu nghiêm nghị nói: “ Thân thể A Uyển là quan trọng nhất. Ta giao nàng cho ngươi, ngươi phải điều dưỡng thân thể nàng thật tốt.” Nàng hết sức trịnh trọng, thấy thái độ Thái hậu đối với Đường Uyển vô cùng coi trọng, thái ý biết chỉ sợ Đường Uyển đã vào mắt Thái hậu, bận bịu dập đầu nói: “Thần tất nhiên không dám thất lễ.”
“Cần dược liệu thuốc bổ gì, đều ghi vào sổ sách Từ An Cung.” Thái hậu gật đầu nói.
Đây là muốn đem tư khố của Thái hậu đến phụ cấp một nữ nhi hạ thần.
Thái y kia càng trở kinh sợ.
Thấy hắn mười phần sợ hãi gật đầu, Thái hậu lúc này mới lộ ra ý cười rất nhỏ, nhìn dáng vẻ Đường Uyển còn có chút hoảng hốt, liền ôn hòa nói với nàng: “Ngươi đừng sợ, thái y này là lão nhân trong cung, y thuật vô cùng tốt. Hắn đã nói có thể chữa trị, đương nhiên nhất định không phải nói dối.”
Nàng cười tủm tỉm, vẫn từ ái giống ở kiếp trước, Đường Uyển liền không vạch trần chân tướng các thái ý nói dối, ở kiếp trước thời điểm trị liệu cho nàng, các thái y không nói với nàng một câu nói thật. Thế nhưng nàng vẫn cong mắt gật đầu nói: “Ta cũng nhất định nghe theo thái y, dưỡng bệnh thật tốt.”
Nàng nhu thuận đến nỗi khiến lòng người mềm mại.
Thái hậu thấy nàng cũng không cự tuyệt mình đưa nàng dược liệu thuốc bổ, trở nên càng cao hứng.
“Nhưng mà thái y nói ngươi tích tụ tại tâm.” Thấy Đường Uyển hơi sững sờ, ánh mắt Thái hậu vô ý rơi vào trên người Quảng Lăng hầu ngồi ngay ngắn cả người đều rất an tĩnh, một lát thu hồi ánh mắt, đáy mắt nhiều hơn mấy phần phức tạp nói với Đường Uyển: “ Thật ra ta có nghe người ta nói chút sự tình của ngươi. Chuyện Nhị hoàng tử, là ngươi bị ủy khuất.”
Thấy Đường Uyển nhìn mình ngây ngẩn cả người, Thái hậu khoát tay nói: “Lúc trước ta chỉ biết Nhị hoàng tử từ hôn, hại một cô nương, lại không biết cô nương kia chính là ngươi.”
Nàng ở trong thâm cung, ngày đó biết Phượng Chương thế nhưng từ hôn cưới người khác, không ngờ trước mặt cô nương kia cưới đường tỷ của nàng liền buồn nôn cực độ, bởi vậy đặc biệt tức giận, đối với Phượng Chương cháu trai ruột được tìm trở về cũng không thích, cho tới hôm nay còn lãnh đạm vô cùng, cự tuyệt Phượng Chương đến bái kiến nàng trong cung.
Chỉ là Thái hậu không nghĩ tới sự việc kia cô nương chịu tổn thương cùng nhục nhã lớn nhất lại chính là Đường Uyển.
“Ta vốn nghĩ Phượng Chương phụ lòng ngươi, Hoàng gia rốt cuộc nên có trách nhiệm với ngươi, nghĩ đến danh tiếng quá khứ, người bên ngoài không còn nói ngươi, ngươi trải qua cuộc sống an ổn liền chọn cho ngươi một cửa hôn sự tốt, không cần chịu tai họa của nghiệt chướng kia.”
Phượng Chương từ hôn, thanh danh Đường Uyển đã không còn, trở thành nữ nhân bị hôn phu ruồng bỏ khiến người chế giễu, còn có những nhà bây giờ nghĩ đến về sau Phượng Chương rất có thể sẽ trở thành Thái tử tiếp theo, cũng không dám để ý tới Đường Uyển.
Thái hậu trải qua quý phi loạn chính thời tiên đế, đương nhiên hiểu được nữ tử nhận tổn thương nam tử để lại ngày sau sẽ rất gian nan, Phượng Chương trơ trẽn sở tác sở vi*, đã vậy những người đó còn muốn đem thanh danh Đường Uyển quên sạch, lại cho Đường Uyển điệu thấp tuyển một mối hôn sự tốt khiến nàng không đến mức bị hại cả đời.
*Sở tác sở vi: hành động đã thực hiện
Chỉ là Thái hậu không nghĩ rằng nàng cùng Đường Uyển vẫn còn có duyên phận như thế.
“Thái hậu nương nương, ngài chớ tức giận vì Nhị hoàng tử. Ta mặc dù chịu nhục, thế nhưng lại thật cao hứng không gả cho hắn. Gả cho một người bội bạc, không phải đó mới là nữ tử bất hạnh nhất sao?”
Đường Uyển bây giờ đã không nghĩ về chuyện của Phượng Chương.
Từ khi tát hắn mười bạt tai, Đường Uyển cảm thấy mình không còn dính líu gì với Phượng Chương nữa.
Nàng đỏ mặt, muốn tự đề cử mình, lại lo lắng Thái hậu cảm thấy da mặt nàng dày, bởi vậy lúng ta lúng túng nhỏ giọng mà nói: “ ta, ta...”
“Ta hiểu rõ tâm ý của ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không khiến tâm ý của ngươi thất bại.” Thái hậu cười càng tủm tỉm nói.
Đường Uyển lại khiếp sợ rồi.
“Ngài, ngài biết tâm ý của ta?” Đường Uyển càng hoảng hốt lo sợ.
Chuyện nàng muốn gả đến Thanh Bình Quận vương phủ thủ tiết, làm sao Thái hậu nương nương đều biết?!
Không chỉ ở trước mặt Thái hậu tiến cử nàng, còn giống như khen nàng, giúp nàng biểu tâm ý.
Đến, đến cùng là ai lấy việc giúp người làm niềm vui như thế!