Từng giọt máu đen nhánh trượt xuống, Tạ Thời buông đứa bé đó ra, cau mày ném con Hoa Ban Xà cắn hắn trong nháy mắt bị linh lực đánh chết sang một bên.
Hoa Ban Xà cứng ngắc há miệng rơi xuống mặt đất, một giọt nọc độc theo răng nhọn của nó nhỏ xuống đất, chẳng qua một lát hoa cỏ quanh thân nó đã khô héo hết.
Con rắn này là một loài rắn độc trong Ma Giới, độc rắn cực kỳ lợi hại, Dạ Liễm hai ba bước chạy lại, vẻ mặt căng cứng, lấy giải độc đan ra cho Tạ Thời.
Giải độc đan đen thui không phải hình dáng tròn vo bình thường, hơi hơi bẹp, tản ra mùi vị kỳ quái, trực tiếp đưa đến bên miệng Tạ Thời. Tạ Thời nghiêng đầu cắn, nếm ra một mùi cực kì tanh hôi.
Hắn ghét bỏ liếm liếm, có chút khó khăn mà nuốt xuống, Dạ Liễm nói: “Sư huynh mau nuốt thuốc, nọc rắn này có thể ăn mòn linh thức người.”
Không biết là độc rắn có hiệu quả hay là bởi vì Dạ Liễm nói một câu như vậy, Tạ Thời lập tức cảm giác linh thức chết lặng trong chớp mắt, hắn không dám kéo dài, chịu đựng vị đắng khiến người buồn nôn kia nuốt viên thuốc vào trong bụng, mặt nhăn thành một nắm.
Cũng không biết Dạ Liễm lấy ra từ nơi nào một viên đường: “Sư huynh sợ đắng thì ăn viên đường này đi.”
Tạ Thời vốn định há miệng lại không biết làm sao mà thay đổi chủ ý, lắc đầu, cố gắng giãn mi tâm làm bộ không thèm để ý chút nào: “Không đắng, đắng cái gì, trẻ con mới sợ đắng.”
Dạ Liễm nhìn hắn một hồi, bàn tay cầm viên đường thu về: “Sư huynh mau đi thôi, rắn này thù dai nhất lại là quần cư, chờ một lúc động đến một đám bò ra thì phiền toái.”
Y vừa dứt lời thì xung quanh đã có tiếng tê tê, Tạ Thời nhìn bốn phía chậc một tiếng, ôm đứa bé khóc đến nấc lên nói: “Đã chậm rồi.”
Một đám mây đen lớn bay tới từ chân trời, ngăn lại ánh nắng mặt trời, tia sáng mờ mờ rồi tối dần, vô số Hoa Ban Xà từ bốn phương tám hướng bò đến, tê tê phun lưỡi, trừng một đôi mắt dựng thẳng tràn ngập địch ý mà nhìn Tạ Thời.
Tiếng tê tê âm lãnh mà quỷ dị, có lẽ là độc rắn vừa rồi còn chưa hoàn toàn tan hết, Tạ Thời cảm thấy tim đập thình thịch, linh lực đình trệ khó có thể điều động, hắn lung lay đầu, nhịn xuống cảm giác đâm nhói rất nhỏ, thấp giọng hỏi Dạ Liễm: “Đệ có…… Nghe thấy tiếng kêu cứu không?”
Giọng nói Dạ Liễm trầm ổn: “Không có. Sư huynh, chúng ta rời đi trước đi.”
Tạ Thời nhíu nhíu mày, ngưng thần lắng nghe, quả thật là có nghe thấy tiếng kêu cứu, từng tiếng thỉnh thoảng không ngừng, tựa như ở cách đó không xa.
Một tay hắn ôm đứa bé, một tay rút trường kiếm ra, đánh bay Hoa Ban Xà muốn đi đến, quay người đi đến nơi phát ra tiếng: “Đứa nhỏ này không có khả năng một mình xuất hiện ở chỗ này, hẳn là còn có người khác.”
Tạ Thời nghĩ rất đơn giản, người bình thường khẳng định là không có cách nào chạy trốn dưới sự vây công của nhiều Hoa Ban Xà như vậy, hắn đã nghe thấy được tiếng kêu cứu thì không thể thấy chết mà không cứu.
Hoa Ban Xà đếm không hết hung ác bò về phía hắn, trường kiếm của Tạ Thời chém ra chặt đứt vô số đầu, mùi hôi thối xông vào mũi, đoạn rắn đầy đất còn đang vặn vẹo không ngừng, hắn không nghe thấy động tĩnh sau lưng bèn quay đầu nhìn, Dạ Liễm vẫn đứng đó, mục quang nặng nề đang nhìn hắn, đáy mắt cuồn cuộn sóng gió.
“A Liễm?”
Những con kia rắn không đi công kích Dạ Liễm, xem như có du tẩu đến bên cạnh y cũng rất nhanh đã tránh đi, chỉ bò đến bên Tạ Thời, Tạ Thời mơ hồ cảm giác kỳ quái, nhưng đầu hắn càng ngày càng đau, giống như bị kim đâm, rắn ở xung quanh liên tục không ngừng xông tới làm hắn không có cách nào phân thần suy nghĩ chuyện khác, chỉ có thể giản lược hỏi một câu: “Sao thế?”
Giọng nói của Dạ Liễm và tiếng tê tê của rắn cùng nhau truyền vào trong tai Tạ Thời: “Sư huynh, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta đi trước có được không?”
Tiếng kêu cứu đó lại rõ ràng hơn, có nam, có nữ, còn có ông lão khàn khàn kêu cứu mạng, tiếng trẻ con khóc nỉ non, tay đứa bé ôm Tạ Thời càng chặt, đại khái là đứa bé này sợ đến choáng váng, cũng không dám khóc lớn tiếng mà chỉ ôm cổ Tạ Thời, ghé vào lỗ tai hắn nấc từng tiếng.
Nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.
Tạ Thời nói: “Nếu đệ sợ thì về trước chờ ta, ta cứu được người rồi sẽ về ngay.”
Tình huống nguy cấp, chuyện này không dám chậm trễ, hắn không còn biện pháp nào giải thích nhiều với Dạ Liễm. Phần lớn Hoa Ban Xà đều bò về bên hắn, chỗ Dạ Liễm rất ít, muốn toàn thân trở ra hẳn không phải việc khó.
Đâm nhói trong đầu chưa tiêu, chỉ là còn có thể chịu đựng. Tạ Thời niệm một câu tốc chiến tốc thắng, quay người lần theo tiếng kêu cứu mà bay qua.
“Sư huynh!”
Dạ Liễm ở phía sau nghiêm túc gọi hắn, giọng nói kia thậm chí được coi à bén nhọn, giống như tiếp nhận thống khổ gì, cảm xúc đè nén sắp bộc phát, “Sư huynh!”
Sắc trời càng đen hơn, mây đen càng ngày càng thấp, cuồng phong bắt đầu càn quét, tình hình này là sắp có mưa to, Tạ Thời cứng rắn ổn định bước chân, trước mắt hắc ảnh trùng điệp, phía sau bóng rắn mơ hồ có bóng người, cuộn thành một cục đang chờ hắn đến cũng giống như từng tiếng kêu cứu.
Bên trong các loại thanh âm, lời nói của Dạ Liễm tự oán tự hận, phá lệ rõ ràng đi vào trong tai hắn: “Sư huynh, huynh lại muốn đi sao?”
Trong đầu Tạ Thời vang lên một tiếng, nháy mắt trong tai không nghe rõ thứ gì nữa, trước mắt hoảng hốt, lúc mở mắt ra lần nữa thì khung cảnh trước mắt đã thay đổi.
Trên tay chợt nhẹ đi, đứa bé vốn ôm không thấy đâu nữa, thay vào đó một con Hoa Ban Xà, lưỡi rắn phun một cái gần như muốn chạm vào mặt của hắn.
Sắc mặt Tạ Thời biến hóa vung tay ném nó ra ngoài. Con rắn kia rơi xuống, cong thân làm ra tư thế công kích, một đôi mắt dựng thẳng hung ác nhìn Tạ Thời.
Tạ Thời và con mắt dựng thẳng kia nhìn nhau, hoảng hốt trong chớp mắt.
Hắn phát giác không ổn, lập tức thu tầm mắt lại, sương mù bốn phía lượn lờ, cách đó không người nằm đầy đất, ai da kêu to, kêu cứu hùng hùng hổ hổ. Vô số Hoa Ban Xà tê tê du tẩu, Tạ Thời không suy nghĩ đã muốn đi về bên kia, nhưng bước chân hắn vừa mới động đã cảm thấy vạt áo bị người kéo lấy.
Giọng nói non nớt vang lên phía sau hắn, yếu ớt oán oán: “Ngươi muốn đi, ngươi lại muốn đi, ngươi vì bọn họ, lại muốn bỏ ta….”
Giọng nói này thật sự quen tai, Tạ Thời quay đầu, giật mình vì người kéo hắn cũng rất quen —
“A Liễm? Sao đệ lại biến nhỏ lại thế này?”
Đứa trẻ gầy còm chỉ cao tới hong hắn, có gương mặt giống hệt Dạ Liễm, chỉ là gương mặt hơi có vẻ non nớt. Cậu bé chăm chú níu ống tay áo Tạ Thời, rơi nước mắt nhìn sang, đáy mắt vốn nên thuần chân lại đựng đầy oán hận.
Cậu há to miệng, tựa như không nghe thấy Tạ Thời nói chuyện, chỉ máy móc lặp lại: “Ngươi muốn đi sao, ngươi muốn đi sao?……”
Tạ Thời bị cậu niệm đến đầu đau muốn nứt ra, linh lực vốn đình trệ bỗng nhiên như sông được mở cống chảy mạnh ra, hỗn hợp có ma khí, tay Tạ Thời cầm kiếm cứng đờ, ý thức được cái gì —— Là tâm ma của hắn.
Tâm ma kia của hắn không hiểu sao mà sinh, lại trầm tịch hồi lâu, dưới kích thích của nọc độc Hoa Ban Xà, vậy mà bạo phát.
Lúc trước Tạ Thời nhập ma cực kì đột nhiên, tâm ma kia tựa như vẫn tiềm ẩn ở đáy lòng hắn, chỉ hơi động suy nghĩ sẽ xuất hiện.
Nhưng tâm ma đến tột cùng là vì sao mà sinh, vẫn luôn là bí ẩn chưa có lời giải đáp trong lòng Tạ Thời.
Tạ Thời suy tư hồi lâu, nghĩ không ra cái nguyên cớ thì cũng lười quản, kết quả lúc này tâm ma bộc phát rào rạt đến thế, lại còn có độc rắn sót lại quấy phá, làm trước mắt hắn tối đi, nhất thời khó mà chống cự lảo đảo một bước.
Bịch một tiếng quỳ một gối xuống đất —— Nếu không phải hắn có kinh nghiệm chiến đấu kịp thời dùng kiếm chống đỡ thì hiện giờ đã dập đầu xuống đất làm đại lễ.
Ma khí không khống chế được tàn sát bữa bãi trong cơ thể, đám sương mù trước mắt làm cái gì cũng nhìn không thấy. Đầu Tạ Thời đau muốn nứt ra, còn phải băn khoăn Tiểu Dạ Liễm đang kéo ống tay áo của hắn, cắn răng nhịn đau quơ quoe, lại sờ vào khoảng không.
Hắn sợ xung quanh có rắn tới, lại sợ kiếm đả thương Dạ Liễm đành phải cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, bằng cảm giác đẩy rắn độc ra, vừa đi vừa tìm: “A Liễm? Đệ đang ở chỗ nào?”
Không người trả lời hắn, chỉ có tiếng tê tê của Hoa Ban Xà và tiếng cầu cứu của đám người.
Tạ Thời nhíu mày.
Huyệt thái dương có hơi căng, một sợi ma khí phá lệ vui vẻ nhảy như cá trạch ở nơi đó, coi đầu hắn như bùn đất, nhất định phải chui vào chỗ sâu hơn, dưới sự chăm chỉ không ngừng thật sự chui ta một lỗ thủng.
Ký ức phủ bụi lặng yên đã lâu không một tiếng động chui ra từ trong lỗ thủng kia.
“Ca ca……”
Tạ Thời lắc lắc đầu, trong nháy mắt mất đi ý thức, lúc mở mắt, đáy mắt bịt kín một tầng sương mù.
“Ca ca……”
Bên cạnh có người nhỏ giọng gọi.
Tạ Thời cảm giác bản thân mình đã quên đi cái gì, suy nghĩ kỹ một chút lại không có cảm thấy không đúng chỗ nào, bèn trở tay nắm chặt tay đứa bé đứng ở bên cạnh hắn, trấn an nói: “Không có việc gì, đừng sợ. Ca ca ở đây.”
Tiểu Dạ Liễm hít mũi một cái, có hơi khiếp đảm, khẩn trương gật nhẹ đầu, gật xong trông thấy đám sương mù trước mặt, cậu lại lo lắng Tạ Thời nhìn không thấy, tranh thủ thời gian nói: “Ca ca ở đây, đệ không sợ.”
Tạ Thời nắm chặt tay cậu, bên trong sương mù dày đặc tìm đường ra.
Lần này hắn đi ra ngoài, là do tu luyện gặp bình cảnh nên đi lịch luyện tìm kiếm cơ duyên. Mấy ngày trước hắn mới vừa đấu một trận sinh tử với một con đại yêu thú, tuy bị trọng thương nhưng cũng có thể cảm giác rõ ràng bình cảnh có chỗ buông lỏng, đang cao hứng chuẩn bị trở về bế quan thì kẹt ở nơi này.
Cái thôn trang nhỏ này nằm ở biên giới phàm giới, bên trong đều là người bình thường, sinh hoạt bình thường coi như an ổn, nhưng có đôi khi khó tránh khỏi cũng sẽ có chút yêu ma đi ngang qua đến nhiễu loạn một phen.
Dám ở chỗ này cũng đều không phải loại lương thiện gì, tiểu yêu ma quấy rối, đám người liên hợp lại hỏa thiêu bổng đánh rồi đuổi đi, nhưng ai ngờ được lúc này lại có một đám Hoa Ban Xà không thể đếm hết được xuất hiện.
Độc của Hoa Ban Xà quá mạnh lại giết không hết, người bình thường không cách nào chống cự, rất nhanh đã thương vong một phần lớn.
Tạ Thời chưa từng nghĩ đến một ngày kia mình gặp phải cảnh giới lưỡng nan như vậy.
Thôn trang nhỏ đã bị Hoa Ban Xà triệt để xâm chiếm, chỉ là những người phàm tục kia cũng có bản lĩnh, dưới tử thương thảm trọng vẫn có hơn mười người tụ tại một chỗ, dùng bó đuốc dọa Hoa Ban Xà, đáng tiếc bó đuốc dần dần dập tắt, bọn họ sắp không chịu được nữa.
Lòng bàn tay đứa trẻ mà Tạ Thời đang nắm thấm ra một tầng mỏng mồ hôi.
Tiểu Dạ Liễm là bán ma, được hắn cứu được từ bên trong miệng đại yêu thú vào mấy ngày trước, đi cùng mấy ngày hắn còn thật thích đứa trẻ ngoan ngoãn này, đang suy nghĩ thay cậu tìm một nơi tốt đẹp để ở thì gặp được cái nơi này.
Nếu là bình thường, ôm một đứa trẻ cứu tầm mười người thì không có vấn đề gì, nhưng hỏng bét là Tạ Thời bị thương chưa lành, thực lực còn sót lại ba bốn phần, thực sự có lòng không đủ lực.
Đứa nhỏ này là người bình thường thì còn tốt nói, nhưng cậu lại là bán ma.
Từ trước đến nay bán ma là tồn tại hèn mọn nhất, huyết mạch không thuần, bất kể là nhân loại hay yêu ma cũng không nguyện ý tiếp nhận bán ma.
Mang theo đứa trẻ cùng cứu người, hắn chỉ có thể dự đoán được một kết cục —— Hắn không rảnh bận tâm quá nhiều, mà đứa bé này sẽ bị người thống hận ma vật đẩy đi ném cho bầy rắn ăn.
Hắn nhìn thôn dân cách đó không xa đang kêu cứu, cắn chặt răng, nội tâm điên cuồng giao chiến.
Lúc này Hoa Ban Xà đã tràn vào thôn trang, bên cạnh hai người không có rắn, Tạ Thời há hốc mồm, muốn để Tiểu Dạ Liễm tránh xa xa chút, chờ hắn đi cứu hơn mười người kia ra sẽ đến tìm cậu.
Lời mới vừa nói một câu, đã ngưng lại.
Bất kể giải thích thế nào, mặc kệ hắn nhìn chính nghĩa cỡ não đều không thể phủ nhận, đây là vứt bỏ rất tàn nhẫn.
Dưới mắt nhìn không thấy rắn độc, nhưng ai cũng không biết trong sương mù sẽ có một hai con lạc đàn không, lặng yên không tiếng động bò đến cắn đứa trẻ này?
Nhưng bên kia……
Bên kia cũng là mười mấy sinh mệnh tươi sống!
Muốn lựa chọn cứu người thì phải từ bỏ đứa trẻ này, như lựa chọn đứa trẻ này, vậy hơn mười người sẽ đoạn mất sinh cơ.
Làm Tiên Quân lâu như vậy, mỗi ngày nghe nói chính là trảm yêu trừ ma, mỗi lần thừa hành chính là cứu tế thương sinh, hắn vốn không có cách bỏ mặc, không cách nào trơ mắt nhìn nhiều người như vậy bị Hoa Ban Xà vây khốn đến chết.
Đứa trẻ giống như ý thức được cái gì đó, cậu đang cố gắng bình tĩnh nhưng trong giọng nói mơ hồ run rẩy bại lộ sợ hãi cùa mình: “Ca ca muốn đi cứu bọn họ sao? Huynh muốn đi sao?”
Tạ Thời muốn nói không, nhưng không biết vì sao, há mồm phun ra đến lại là một tiếng xin lỗi tràn ngập áy náy nhưng kiên định, ngay sau đó hắn cảm giác thân thể không bị khống chế bắt đầu chuyển động —— Hắn buông lỏng tay đứa trẻ ra.
Ký ức bị phủ bụi bởi vì quá thống khổ trong nháy mắt như thủy triều trào lên, đầu Tạ Thời đau muốn nứt ra, vốn không có cách nào phân rõ là quá khứ hay là hiện thực, hắn khó khăn muốn khống chế thân thể của mình đi dắt tay đứa trẻ, nhưng thân thể giống như có ý thức của mình, không nhận khống chế của hắn.
Hắn từng bước từng bước, cách xa đứa trẻ kia.
Linh lực lăn lộn, tựa như muốn phá nát huyết nhục của hắn, hồn phách và thân thể Tạ Thời giống như bị chia làm hai bộ phận, hồn phách của hắn bồng bềnh giữa không trung, thống khổ nhìn thân thể của mình từng bước một đi về bầy rắn, đi về đám người kêu cứu.
—— Nhìn dáng vẻ của đứa trẻ giống hệt Dạ Liễm, bất lực đứng tại chỗ, cho đến khi bị sương mù triệt để nuốt hết.
—— Nhìn đứa trẻ nhỏ gầy kia cho đến khi biến mất tại trong sương mù dày đặc vẫn đang đưa tay, giống như muốn tóm lấy góc áo đang đi càng lúc càng xa kia.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không bắt được.