Mưa lớn cứ tuôn thâu đêm suốt sáng.
Mùa đông năm nay bắt đầu sớm, nhưng chưa bao giờ thấy một trận mưa lớn như vậy. Bóng đêm như mực đổ, sấm sét xé trời, một tia chớp giáng xuống chiếu sáng một sơn động yên tĩnh.
Thanh âm mưa gió đan xen hình thành ở bên ngoài sơn động giống như quỷ khóc sói gào, càng làm nổi bật sự yên tĩnh chết chóc trong sơn động.
Đống lửa cháy hai ngày sắp tắt, chỉ còn có những đốm lửa khe khẽ nổ lách tách, hai thiếu niên ngồi bên đống lửa.
Một người mặc hoa phục áo gấm màu vàng nhạt, một người khác chỉ mặc xiêm y vải thô đồng phục do tu chân giới phát hành.
Một lúc lâu sau, thiếu niên áo gấm không ngồi yên được nữa, đứng dậy nói: “Đại sư huynh lâu như vậy chưa về, nhất định đã xảy ra chuyện! Chúng ta ngồi ở chỗ này không đi tìm, chẳng lẽ phải chờ thần tiên đến cứu hắn sao! ”
Phượng Tuyên nằm trên mặt đất nghe được lời này, nghĩ thầm: Cười chết, thần tiên đến cũng không cứu được.
Bởi vì y là thần tiên.
Đây đã là ngày thứ hai Phượng Tuyên bị giáng chức xuống phàm.
Đối mặt với bức tường hang động tối tăm và gồ ghề, khẽ thở dài một hơi, y vẫn không hiểu, mình đường đường là Thái tử điện hạ của thần giới, trên vạn tiên dưới một thần, chỉ là đánh vỡ một ngọn đèn thần hồn nho nhỏ của thần giới, sao lại bị trừng phạt giáng chức hạ phàm lịch kiếp?
Hơn nữa chỉ cần hạ phàm đi một chuyến là được, chờ y hạ phàm trọng sinh ở trên người phàm nhân này, mới biết được kiếp nạn mình phải trải qua khó khăn như nào!
Thượng thần lịch kiếp đều có số mệnh, chỉ khi hoàn thành cốt truyện được viết trong sổ mệnh mới có thể tính là lịch kiếp thành công, trở về thần giới.
Nếu không kết cuộc chính là hồn phi phách tán, vĩnh viễn đọa trong luân hồi.
Thân phận lịch kiếp của Phượng Tuyên ở thế gian là đệ tử ngoại môn của Phiếu Miểu tiên phủ, bí danh Tiểu Thất.
Nguyên chủ là một người bình thường có nhan sắc không có tài hoa, có tài hoa lại không có thực lực, tư sắc bình thường, tư chất bình thường, các phương diện đều bình thường không có gì lạ, thậm chí ngay cả cái tên nghiêm túc cũng không có.
Chỉ vì sư tôn nhặt được từ dưới tàng cây thứ bảy của sơn môn, hắn đã ghi tên là Tiểu Thất, an bài ở trong tiên phủ làm đệ tử vẩy nước quét nhà.
Cảnh tượng trước mắt không xa lạ gì, trước khi hạ phàm Phượng Tuyên đã xem qua sổ mệnh của phàm nhân này.
Trong sổ mệnh viết, tối nay là kì thi cuối năm của Phiếu Miểu tiên phủ, nguyên chủ và thiếu niên áo gấm trước mặt vô tình lạc vào bí cảnh, bị tách khỏi các đệ tử khác, rồi kẹt trong sơn động này.
Cùng bọn họ rơi vào bí cảnh còn có đại đệ tử cấp cao nhất của Phiếu Miểu tiên phủ Thích Trác Ngọc, cũng là đại sư huynh trong miệng thiếu niên áo gấm.
Trước đó một nén nhang, Thích Trác Ngọc thấy mưa nhỏ bèn chủ động rời khỏi sơn động dò đường, ai biết đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Thiếu niên áo gấm gấp đến độ xoay vòng vòng, cúi đầu nhìn thấy Phượng Tuyên bình tĩnh ngồi tại chỗ, trong mắt không khỏi hiện lên một tia ghen ghét: “Ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn có thể tham gia kỳ thi cuối năm của môn phái, còn không phải là do dính ánh sáng của đại sư huynh! Trước mắt đại sư huynh đã rời đi được một khắc, tại sao ngươi không lo lắng chút nào vậy chứ?!”
Nghe nói vậy, Phượng Tuyên ha hả cười lạnh.
Lo cho Thích Trác Ngọc? Vậy không bằng y lo cho mạng nhỏ của mình còn hơn.
Đúng vậy, chỉ có 50 đệ tử nội môn xuất sắc nhất trong môn phái mới có thể tham gia kỳ thi cuối năm của Phiếu Miểu tiên phủ. Mà nguyên chủ là một đệ tử quét dọn ngoài cửa tối nay có thể theo tới rèn luyện, hoàn toàn là do dính ánh sáng của Thích Trác Ngọc.
Không vì cái gì khác, bởi vì nguyên chủ và Thích Trác Ngọc có duyên trời định, sinh ra nên trở thành đạo lữ, trừ phi một phương hồn phi phách tán, nếu không đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không tách ra.
Nếu như câu chuyện của tất cả mọi người trên thế gian có thể viết thành một quyển thoại bản, vậy Thích Trác Ngọc tuyệt đối chính là nam chính hoàn toàn xứng đáng trong đó, mà nguyên chủ chính là người qua đường pháo hôi sơ lược trong quyển sách.
Thích Trác Ngọc thành danh từ thuở thiếu niên, có thiên phú dị bẩm, mới vào Phiếu Miểu tiên phủ đã được tiên sư nổi tiếng nhất Tô Khanh Nhan chọn trúng làm đồ đệ cấp cao nhất của hắn. Bởi vì có cái gọi là danh sư xuất cao đồ, sau khi bái nhập môn hạ Tô Khanh Nhan, tốc độ tu luyện của Thích Trác Ngọc một ngày đi ngàn dặm, chưa tới mười năm đã trở thành thiên tài hóa thần kỳ trẻ tuổi nhất tu chân giới.
Tu Chân giới phàm là tiên tử có tên trong danh sách, không ai là không ái mộ hắn, không ai tâm không duyệt hắn, bao gồm cả vị thiếu niên áo gấm trước mắt y, đích tử chưởng môn Kỷ Phương Tân.
Cho nên sau khi nguyên chủ và Thích Trác Ngọc thành hôn, bắt đầu một đoạn cuộc sống tối tăm. Y tu vi thấp lại bị người ta đố kỵ, cơ hồ mỗi người ở tu chân giới đều có thể khi nhục trêu chọc y. Cũng may Thích Trác Ngọc là một quân tử ôn nhuận như ngọc, đối đãi với y cực tốt. Nguyên chủ cũng bởi vì như thế, mới dần dần sinh lòng ái mộ đối với trượng phu, càng lún càng sâu.
Nhưng ai biết được đây mới là sự khởi đầu của cơn ác mộng.
Bề ngoài Thích Trác Ngọc gió trong trăng tỏ, ôn nhuận như ngọc, thực tế tính cách có thù tất báo, trời sinh tà cốt, là một ác ma chính hiệu! Hắn vì đạt tới mục đích tu luyện dùng mọi thủ đoạn, thậm chí sử dụng cổ thuật để rút ra sợi dây tơ tình của chính mình, sớm đã tu luyện Vô Tình Đạo mất tích từ lâu.
Phải biết rằng, tu sĩ tu luyện Vô Tình Đạo, đều cần đoạn tình tuyệt ái, sát sư giết vợ.
Thích Trác Ngọc người này trời sinh điên cuồng, thất tình tận diệt, trên sổ mệnh viết tương lai hắn còn muốn dùng nguyên thần mười vạn tu sĩ tu luyện tà thuật, dùng tế ma đao.
Khuấy đến toàn bộ thế gian sinh linh đồ thán, người chết đói khắp nơi.
Thẳng đến sau này dã tâm của hắn bại lộ, Thích Trác Ngọc mới bị trục xuất ra khỏi Tu Chân Giới. Trong lúc này, chỉ có sư tôn Tô Khanh Nhan của hắn đối với hắn không rời không bỏ, sinh tử nương tựa lẫn nhau.
Ngày tu thành Vô Tình Đạo, hắn đương nhiên không muốn giết sư tôn tốt của mình, trái lại ánh mắt rơi vào người đạo lữ hắn chưa bao giờ nhìn thẳng.
Trên khuôn mặt tuấn tú kia lộ ra một nụ cười tà ác, khiến người ta run lên bần bật, không rét mà run:
“Tiểu Thất. Chỉ có mạng của ngươi mới có thể đổi lấy mạng sư tôn ta.”
“Ngươi yêu ta như vậy, sẽ đồng ý cho ta chứ.”
Đồng ý.
Đồng ý mẹ ngươi ấy.
Nhìn thấy phần cuối cuốn sổ mệnh chua xót của phàm nhân này, Phượng Tuyên chỉ cảm thấy khóe miệng giật giật.
Bởi vì kiếp này y chính là đạo lữ xui xẻo Tiểu Thất kia, bị Thích Trác Ngọc lấy ra tế thiên “Vợ cả”!
Mà y, cũng chỉ có thể bị Thích Trác Ngọc giết vợ về sau chứng đạo, mới tính là lịch kiếp thành công, mới có thể trở lại thần giới.
Khoảng cách thời gian dã tâm Thích Trác Ngọc bại lộ chỉ còn lại có một năm, nghĩ đến thời gian của mình không còn nhiều, Phượng Tuyên nằm ngửa.
Nghĩ đến đây, y mới chậm rãi trả lời câu hỏi vừa rồi của Kỷ Phương Tân: “Lo lắng cũng vô dụng.”
Trong sơn động yên tĩnh, một tia sét khác giáng xuống, chiếu sáng khung cảnh bên ngoài sơn động.
Bóng cây lay động, bóng quỷ trùng trùng điệp điệp, mưa to rơi xuống, trong bóng tối không biết cất giấu bao nhiêu yêu thú rục rịch.
Kỷ Phương Tân nhìn một màn bên ngoài, cũng có hơi khiếp đảm, không khỏi cảm thấy Phượng Tuyên nói có vài phần đạo lý. Ban đêm yêu thú hoành hành, dùng tu vi của bọn họ đi cũng chỉ làm cho đại sư huynh thêm loạn.
Thật không ngờ, vào thời khắc mấu chốt, tên rác rưởi này lại có suy nghĩ thấu đáo.
Kết quả một giây sau, Phượng Tuyên trực tiếp lấy một chiếc chăn từ trong túi trữ vật ra, chậm rãi quấn quanh người để giữ ấm, tiếp tục giải thích: “Dù sao thì trời mưa to như vậy, mà ta lại không mang theo ô.”
Sao mà đi ra ngoài được.
Sư huynh chết là chuyện nhỏ, quần áo mới mua của bổn tiên quân bị ướt mới là chuyện lớn, cám ơn.
Không hợp lý cũng phải hợp lý.
Dù sao cũng là thái tử điện hạ tôn quý nhất tam giới, tại thần giới như châu như bảo, chúng tiên nâng trăng nuôi lớn.
Tuyệt đối không thể để cho mình ăn một chút cay đắng khổ sở nào.
Kỷ Phương Tân nghe được: …
Người này thật sự là đệ tử ngoại môn sao? Sao còn yếu hơn cả đích tử trưởng môn như hắn thế? Dính tí mưa cũng không được?!
Kỷ Phương Tân từ nhỏ tâm đã duyệt Thích Trác Ngọc, đối với đệ tử ngoại môn Phương Tuyên ti tiện hận thấu xương. Mắt thấy người trong lòng sống chết không rõ, là đạo lữ chính đáng của Thích Trác Ngọc, tiện nhân Phượng Tuyên này ngược lại vẫn rất tốt, không thèm quan tâm phu quân mình ra sao, chỉ muốn quấn chăn ngủ!
Cơn tức giận vừa lắng xuống bỗng bùng lên trong lòng, đang định rút roi ra nổi điên, kết quả vừa mới vuốt tới chuôi roi, nghĩ lại, vẻ mặt Kỷ Phương Tân bỗng nhiên cổ quái, không hiểu sao dừng lại, trong lòng có tính toán.
Đại sư huynh giờ phút này sinh tử chưa biết, nếu cái tên ngoại môn này không đi tìm hắn, vậy một mình đi tìm đại sư huynh không phải là tốt rồi sao? Nếu có thể cứu đại sư huynh một mạng, hoặc là cùng chung hoạn nạn với hắn, khiến hắn ngưỡng mộ để mình trong lòng.
Nhịp tim Kỷ Phương Tân đập nhanh hơn bao giờ hết.
Hắn hếch cằm lên, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cao ngạo: “Ngươi không đi tìm thì ta tự đi! ”
Trước khi đi, Kỷ Phương Tân ghét bỏ ném lại một câu: “Thật không biết đại sư huynh sao lại cưới một tiểu nhân ác độc bạc tình bạc nghĩa như ngươi! ”
Sau khi Kỷ Phương Tân rời đi, trong sơn động càng thêm tĩnh mịch.
Phượng Tuyên an tâm thoải mái quấn chặt chăn nhỏ của mình, không phải là y bạc tình bạc nghĩa, là bởi vì y biết Thích Trác Ngọc căn bản là không sao.
Chẳng qua là bởi vì hắn vận dụng thượng cổ cấm thuật rút tơ tình ra vẫn chưa hoàn toàn thành công, tơ tình không có triệt để thoát ly nguyên thần, ngược lại trở thành tình độc.
Vào thời điểm giờ tý ngày mười lăm hàng tháng, tình độc sẽ phát tác, nhất định phải cùng người song tu giao hợp mới có thể làm dịu độc này.
Tính toán thời gian là đêm nay.
Mà trên sổ mệnh của nguyên chủ cũng có viết, nguyên chủ lúc này đã động tình với Thích Trác Ngọc, cam nguyện hiến thân vì hắn làm dịu tình độc. Cấm thuật thượng cổ tình độc ngay cả Thích Trác Ngọc cũng không thể chịu đựng được, huống chi y là một người bình thường, cho nên sau khi song tu nguyên chủ mỗi mười lăm đều phải chịu đau đớn thấu tim, càng thêm khó khăn cho cuộc sống hôn nhân vốn không hạnh phúc.
Nghĩ tới đây, Phượng Tuyên nằm phẳng càng thêm hợp tình hợp lý. Dù sao người không thể vì nam nhân, ngay cả mạng cũng không cần.
Tình yêu độc này, ai yêu ai sẽ trúng.
-
Thời gian Phượng Tuyên hạ phàm không nhiều lắm, còn chưa thể thích ứng với cuộc sống thế gian.
Hơn nữa y là phượng hoàng thần tộc thượng cổ, bản mệnh thuộc hỏa, linh căn nguyên chủ lại thuộc băng, bởi vậy đặc biệt sợ lạnh.
Lúc thức dậy một lần nữa, là do bị lạnh mà tỉnh.
Lửa trại trong sơn động đã dập tắt chỉ còn lại than đen, mưa lớn không biết đã ngừng từ lúc nào, bên ngoài trời đã hửng sáng.
Những ngọn núi hoang dã ban ngày trông không đáng sợ như ban đêm.
Cỗ thân thể này của Phượng Tuyên linh lực thấp kém, còn chưa tích cốc, bị nhốt trong núi một ngày một đêm, hiện tại vừa mệt vừa khát. Nghỉ ngơi một hồi, y chuẩn bị đi ra ngoài tìm chút nước suối giải khát.
Rời khỏi sơn động cách đó không xa có một dòng suối nhỏ trong vắt, nước suối trong suốt thấy đáy, hương vị cũng coi như ngọt ngào, chỉ là so với Lễ Tuyền ở trên Cửu Trọng Thiên còn kém xa, lễ tuyền kia là do phụ quân và tam giới chi lực tiêu không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo tự mình chế tạo, chỉ một giọt là có thể khiến phàm nhân phi thăng thành tiên.
Còn có những người bạn chơi ngày thường của y, Tư Mệnh, Nguyệt Nga, Kinh Ngọc sư huynh…
Nghĩ đến đây, Phượng Tuyên có hơi buồn.
Đặc biệt là sau khi uống nước xong, trong nước phản chiếu ra gương mặt bình thường không có gì lạ của mình, lông mày nhỏ mắt hạnh, đại khái bởi vì tuổi còn nhỏ, trên má còn có chút mập mạp, chống chết cũng chỉ có thể khiến người ta khen một câu thanh tú đáng yêu. So với gương mặt vốn được xưng là đệ nhất mỹ nhân tam giới của mình, giá trị nhan sắc kém không chỉ mười vạn tám ngàn dặm.
Bây giờ, nỗi bi thống trong lòng Phượng Tuyên ít nhất gấp mười lần so với vừa rồi.
Thôi, đã đến rồi thì cứ tạm an ổn ở đây đi.
Phượng Tuyên thu dọn túi trữ vật của mình, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Đúng lúc này, đống đá lộn xộn cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng rên rỉ yếu ớt, nhuốm đầy dục vọng khó có thể nhận ra: “Ưm......”
Thanh âm kia như miếng ngọc vỡ trong núi vắng, tuy trầm thấp nhưng quyến rũ đến cực điểm, làm cho người ta không thể không nhìn về phía nơi phát sinh ra âm thanh.
Sáng sớm sương mù còn chưa tan đi, thị lực Phượng Tuyên không tốt, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một thanh niên mặc bạch y nằm ở trên đống đá đổ nát. Mặc dù thanh niên kia chỉ có bóng dáng mơ hồ, nhưng khí tức quanh người lại cực kỳ cao quý, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Không biết vì sao, chỉ liếc mắt một cái, trong lòng Phượng Tuyên lại có dự cảm không tốt, hơn nữa dự cảm này càng ngày càng mãnh liệt.
Đã quá nửa đêm, tình độc sớm đã phát tác xong.
Không thể xui xẻo như vậy, sáng sớm đã bắt gặp hắn ở đây?!
Đáng tiếc trời không như ý nguyện, một giây sau, thanh niên ở trên đống đá loạn bỗng nhiên mở mắt ra, cứ như vậy đụng thẳng vào tầm mắt của y.
Đó là một đôi mắt hoa đào khiến người ta khó quên, đáy mắt lấp lánh, ánh nước long lanh trong suốt, giống như vòng xoáy muốn hút linh hồn người ta vào sâu bên trong. Mà không lâu sau, cũng là đôi mắt hoa đào này, lạnh như băng, từ trên cao nhìn xuống, một kiếm xuyên tâm y.
Chủ nhân của ánh mắt hoa đào này không ai khác chính là đại sư huynh của Phiếu Miểu Tiên phủ, Thích Trác Ngọc!
Cùng lúc đó, giọng nói giống như ma chú trong sổ mệnh vang lên trong đầu Phượng Tuyên:
“Tiểu Thất, chỉ có mạng của ngươi mới có thể đổi mạng sư tôn.”
......
Cứu! Mạng!
Tình độc này, không phải là y trúng đấy chứ?!
- ------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mở một tiểu thuyết mới ~
Đã lâu không viết đam cổ, có chút ít nhào nháo! Có lẽ đó là một câu chuyện điên rồ và một tác phẩm xuất sắc... Phượng Hoàng nhỏ vẫn còn rất đẹp! So với thương cảm không thể cùng các tiểu đồng bọn chơi đùa, càng thương cảm bổn tiên quân sao lại chuyển thế thành một gương mặt bình thường như vậy!! Trả lại mỹ mạo bổn tiên quân đi!!!
Hy vọng tất cả các bạn thích câu chuyện này! Sau đó, rất nhiều văn án là do tôi tự sáng tác, tóm lại là tôi thích tu tiên và huyền huyễn cổ đại, xin hãy khoan dung nhiều hơn!!!
Đã đến lúc một người mù chữ vô vọng bắt đầu đấu tranh…
Lần này vẫn là một câu chuyện tình yêu chua xót ngọt ngào! Chủ yếu là nhân vật chính công thụ yêu đương nhỏ vân vân!