Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 20: Chương 20: Ta cần




Đêm khuya ở Đoan vương phủ giống như có một kết giới ngăn cách.

Ngay cả bóng tối cũng dày đặc hơn thế giới bên ngoài rất nhiều, trong vòng chưa đầy một phần tư giờ, những cái bóng vẫn đang vặn vẹo và vùng vẫy trên tường chảy xuống đất như nước thải, cuối cùng dính chặt vào người Thích Trác Ngọc.

Không chỉ như thế, oan hồn trong Đoan vương phủ không chỉ có ở trong viện.

Phượng Tuyên ngẩng đầu, nhìn thấy một ít bóng đen vọt tới từ bốn phương tám hướng, cũng giống như nước gần như bao trùm toàn bộ vương phủ. Cuối cùng tất cả đều đi thẳng về phía Thích Trác Ngọc. Cả người Thích Trác Ngọc sắp bị oan hồn bao phủ, nhưng mà oan hồn cuồn cuộn không ngừng còn đang bám lên người hắn.

Trong bóng tối, làn da Thích Trác Ngọc càng thêm trắng bệch, màu môi đỏ chót giống như diễm quỷ chỉ xuất hiện vào ban đêm u mị, làm cho một màn này trở nên quỷ dị mà kinh tâm động phách.

Trên người những oan hồn kia đều là dấu vết bị thiêu đốt.

Đông đúc và chồng chất lên nhau, giống như những lớp thịt thối. Khuôn mặt vặn vẹo trong nháy mắt đến gần Thích Trác Ngọc lộ ra biểu tình thỏa mãn, tham lam vô tận xé rách nguyên thần Thích Trác Ngọc. Cơ thể đau đớn gấp trăm lần, mà nguyên thần bị xé rách còn đau gấp ngàn lần.

Vẻ mặt Thích Trác Ngọc vẫn âm trầm, không hề thay đổi chút nào.

Đây là phương pháp tự hại mới của đại ma đầu hay sao?

Phượng Tuyên không hiểu, nhưng rất sốc.

Y do dự một hồi xem có nên giúp Thích Trác Ngọc hay không?

Nhưng có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên hắn làm điều đó.

Oan hồn quản gia thích buôn chuyện vừa rồi nhìn y cười hì hì: "Vô dụng... Ngươi căn bản không giúp được hắn..."

Phượng Tuyên cảm giác như lão có chuyện muốn nói, vì thế im lặng làm khán giả. Thoạt nhìn Đoan vương phủ không chỉ có Thích Trác Ngọc là người thích đánh đố, oan hồn quản gia đã nhanh chóng tiếp tục: "Bởi vì chúng ta đều vì hắn mà chết, đây là hắn nợ chúng ta! ”

Phượng Tuyên im lặng một giây, hỏi một câu: "Các ngươi bị lửa thiêu chết sao? ”

Oan hồn quản gia âm u: "Đúng! ”

Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi lại hỏi: "Vậy người phóng hỏa là sư huynh của ta? ”

Khuôn mặt oan hồn tả tơi của quản gia vặn vẹo giây lát "Không."

Phượng Tuyên mê man: "Nếu không phải huynh ấy đốt, vì sao các người phải quấn lấy huynh ấy báo thù? ”

Oan hồn quản gia: "..."

Mẹ kiếp, bị hỏi khó.

Chủ yếu là chưa bao giờ có người dám can đảm đến hỏi một con quỷ, oan hồn quản gia nhất thời thẹn quá hóa giận: "Nào có nguyên nhân vì sao! Người trong Đoan vương phủ đều chết hết! Người phóng hỏa cũng chết chỉ có Thích Trác Ngọc không chết, không quấn lấy hắn thì quấn lấy ai?! ”

Huống chi oán khí nhiều năm khó tan, bọn họ vẫn luôn hút nguyên thần của Thích Trác Ngọc để duy trì hồn thể. Thích Trác Ngọc cũng không hề phản kháng, dần dà, chuyện này đã trở thành chuyện đương nhiên.

Phượng Tuyên thản nhiên lên tiếng: "À. Thì ra là các người không biết xấu hổ. ”

Oan hồn quản gia: "..."

Mẹ kiếp.

Thì ra Trường An điên cuồng truyền tin đồn thế tử phi điêu ngoa phóng túng quả nhiên là thật?! Đó là tính khí khó ưa gì vậy không biết?

Cũng may bọn họ đều đã chết, nếu còn sống chẳng phải còn phải hầu hạ tiểu thiếu gia kiêu căng này sao?!

Chờ một chút, tự nhiên cảm thấy may vì mình chết sớm là cái khỉ gì?

Phượng Tuyên không để ý đến lão nữa, dùng linh lực ở trong tay hóa ra mấy cái băng trùy, sau đó thông qua khống chế băng trùy, chậm rãi lột ra một ít oán khí trên người Thích Trác Ngọc.

Bổn mệnh y thuộc hoả, cho nên điều khiển băng trùy còn chưa thành thạo lắm, lột nửa ngày cũng không thấy quỷ hồn trên người Thích Trác Ngọc ít đi chút nào.

Đang lúc chuyên tâm bóc oan hồn, quỷ hồn quản gia lại cười nhạo: "Vô dụng, chỉ dựa vào linh lực yếu ớt này của ngươi, căn bản là không thể thương tổn bọn ta..."

Phượng Tuyên lười nghe nó nói chuyện, chỉ chuyên chú chuyện trong tay mình.

Quỷ hồn quản gia lơ lửng bên cạnh y: "Đừng uổng phí sức lực. Chỉ cần Thích Trác Ngọc không muốn để cho bọn ta biến mất, thế gian này sẽ không có bất luận kẻ nào có thể giết chết bọn ta! " Lão nói xong lại cười khằng khặc đầy quái dị: "Hơn nữa, Thích Trác Ngọc tuyệt đối sẽ không để cho bọn ta biến mất..."

Phượng Tuyên nghe xong liền cảm thấy kỳ quái, theo như lời oan hồn quản gia nói thì Thích Trác Ngọc như là mặc kệ chúng nó sống trong Đoan vương phủ này vậy.

Nhưng những oan hồn này chẳng hề cảm kích Thích Trác Ngọc, còn hút nguyên thần tra tấn hắn, thoạt nhìn chẳng khác nào một loại trừng phạt cực hình.

Chẳng lẽ đại ma đầu là tự nguyện dùng nguyên thần của mình nuôi chúng hay sao?

Cái quái gì thế này? Chủ sở hữu và thú cưng hả?

Phượng Tuyên thở dài, muốn nói đại ma đầu không hổ là đại ma đầu, nuôi thú cưng cũng độc đáo như thế.

Oan hồn quản gia ở đó khiêu khích nửa ngày, phát hiện Phượng Tuyên hoàn toàn không nghe vào, còn đang dùng băng trùy ý đồ lột quỷ hồn ngoài cùng.

Lão bối rối: "Ngươi không nghe ta nói sao?"

Phượng Tuyên: "Nghe. ”

Oan hồn quản gia rít gào: "Vậy ngươi còn uổng phí sức lực!"

Sau đó một cây băng trùy vỡ vụn, Phượng Tuyên lại hóa ra ba cây băng trùy, không thèm để ý tới lão, tiếp tục bóc quỷ hồn.

Oan hồn quản gia bị nghẹn họng, ùng ục lẩm bẩm: " Ngươi đúng là quái thai, tuyệt xứng với tên điên Thích Trác Ngọc."

Nó nói xong, ánh mắt trở nên tham lam mà thèm muốn rồi lập tức gia nhập đội quân oan hồn hấp thu trên người Thích Trác Ngọc.

Khuôn mặt vặn vẹo xé nát nguyên thần Thích Trác Ngọc, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn quỷ dị.

Phượng Tuyên không biết tốn bao nhiêu linh lực, lúc dừng lại đầu ngón tay đã có chút run rẩy.

Nhưng quỷ hồn hấp thu trên người Thích Trác Ngọc hình như không có ít đi, lúc y đang chuẩn bị hóa ra băng trùy lần nữa, đỉnh đầu truyền đến giọng của Thích Trác Ngọc: "Sao ngươi còn ở chỗ này? ”

Hả?

Nghe ngươi nói cái quỷ gì kìa.

Giờ y cũng muốn lăn giường ngủ lắm, nhưng bên trong Đoan vương phủ nhiều quỷ như vậy, ngay cả một chỗ sạch sẽ cho y ở cũng không có. Nhờ phước của hắn, y còn chưa ăn được hai phần tuyết lê ướp lạnh đây.

Phượng Tuyên không nói gì, chủ yếu cũng là không biết nói cái gì.

Đề tài đại ma đầu tìm làm cho y rất khó tiếp. Được cop

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.