Bên này, Tống Vân Tề lái xe máy tới trường học tham gia cuộc thi, cùng lúc đó, tại Tống gia, Tống Hồng Đạt sắc mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Tống Vân Kha, càng nhìn càng tức giận, đập bàn một cái “Đồ vô dụng! Có một chuyện cũng làm không xong, giữ mày lại còn tác dụng gì nữa? Khụ Khụ..........”
Tống Hồng Đạt chưa kịp nói xong đã ho khan liên tục, Giang Hải Liên vội vàng tiến lên vỗ nhẹ vào lưng Tống Hồng Đạt “Được rồi, người cũng đã đi rồi, có đuổi theo cũng không kịp, giờ chỉ hy vọng là nó ở trên đường gặp sự cố thôi.”
Tống Vân Kha bị mắng thì cúi gầm mặt, trong lòng tràn đầy hận ý đối với Tống Vân Tề, nếu Tống Vân Tề không chạy đi thì mình làm sao có thể bị mắng.
Tống Hồng Đạt nhịn ho, nghiêm mặt, “Mày còn đứng đây làm gì? Còn không mau tới trường học đi. Buổi chiều nhớ đi đón nó, để giống như bây giờ nữa thì tao sẽ không tha cho mày!”
Tống Vân Kha nghe xong liền vội vàng cầm chìa khóa xe lên đi ra ngoài.
Sau khi người rời đi, Giang Hải Liên đỡ Tống Hồng Đạt ngồi xuống, có chút lo lắng nói: “Ông nói chúng ta có thể thành công theo cách này không? Nhà họ Hoắc cũng không phải bị ngu, nếu họ phát hiện chúng ta dùng Tống Vân Kha thay thế Tống Vân Tề thì phải làm sao?”
Tống Hồng Đạt lạnh mặt nhìn Giang Hải Liên, “Không đời nào! Chỉ cần Tống Vân Tề không muốn gả, ai biết được người đó là Tống Vân Tề mà không phải là Tống Vân Kha, ai mà không biết hai đứa đó lớn lên cùng nhau chứ? “
“Nhưng mà...... Không phải trên giấy khai sinh có ghi ngày tháng sao? Người nhà họ Hoắc vẫn có thể kiểm tra ra được.” Giang Hải Liên vẫn cảm thấy không ổn.
“Hừ, kiểm tra, bà nghĩ tôi không có chuẩn bị hả? Từ khi biết người nhà họ Hoắc chọn Tống Vân Tề, tôi đã chuẩn bị từ lâu, bây giờ chỉ cần đợi người nhà họ Hoắc tới.” Tống Hồng Đạt nói xong liền lộ ra nụ cười đắc ý, bất quá không được bao lâu, đã kịch liệt ho khan.
Giang Hải Liên vừa oán giận vừa vỗ nhẹ vào lưng Tống Hồng Đạt, “Ông xem ông, tại sao đột nhiên lại ho dữ dội như vậy? Để tôi gọi bác sĩ Đường qua!”
Tống Vân Tề hoàn toàn không biết tình hình ở nhà họ Tống, cậu lái xe máy an toàn đến trường, để tránh cho xe máy bị người giở trò, Tống Vân Tề còn cố tình để xe ở một nơi tương đối bí mật trước khi vào phòng thi.
Cuộc thi này cậu đã chuẩn bị từ rất lâu, mặc dù đã là chuyện của kiếp trước, nhưng đến giờ cậu vẫn còn nhớ rất rõ, sau khi vào phòng thi cậu không hề hồi hộp chút nào.
Cuộc thi kéo dài từ buổi sáng cho tới 5 giờ chiều mới kết thúc, có một giờ để nghỉ ngơi, nhưng trong khoảng thời gian này, không được ra ngoài hoặc sử dụng điện thoại di động để tránh gian lận, bởi vì phần mềm của người đứng nhất sẽ được giao cho Yến gia, đây chính là một trong 4 đại gia tộc của Yến Kinh, nếu như thắng cuộc, rất có thể sẽ được vào làm việc cho Yến gia, điều mà ai cũng ao ước.
Tống Vân Tề hết mình trong phần thi để khoe thành tích nhưng cuối cùng cậu chỉ giành được giải khuyến khích.
Cho dù như vậy, Tống Vân Tề vẫn cảm thấy rất vui vẻ, cậu đã cố hết sức nên tuyệt sẽ không oán hận.
Năm giờ chiều, Tống Vân Tề đúng giờ rời khỏi phòng thi, nhìn thoáng qua đã thấy Tống Vân Kha đang đợi bên ngoài, cậu biết Tống Vân Kha sẽ không để cậu trở về an toàn, cho nên cậu tuyệt đối không thể đi cùng hắn. Tống Vân Tề tiến lại gần giám thị, thảo luận với thầy về những vấn đề trong cuộc thi, thấy cậu đang nói chuyện với người khác, tất nhiên Tống Vân Kha sẽ không tiến lên chen vào, hắn đứng chờ, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Tống Vân Tề.
Đợi một lát càng có nhiều người hơn, Tống Vân Tề xin phép thầy đi vệ sinh rồi rời đi.
Cậu chen vào đám đông để tránh tầm mắt của Tống Vân Kha, sau đó chạy đi tìm chiếc xe cậu đã giấu nhưng chưa tiến lại gần đã phát hiện có điều gì đó không ổn. Tống Vân Tề chửi thề, cậu không ngờ Tống Vân Kha còn chưa từ bỏ, ngay cả đã giấu xe rồi mà vẫn bị hắn tìm được.
Một khi đã như vậy, cậu chỉ còn cách nghĩ biện pháp khác.
Tống Vân Tề nhanh chóng đi ra cổng trường, vừa ra khỏi cổng liền thấy Tống Vân Kha cũng đi ra, hiển nhiên là tới đón cậu, đúng lúc này, có một chiếc xe chạy tới, ngay khi xe dừng lại, Tống Vân Tề trực tiếp gõ cửa “Đại ca, cứu mạng a, cho tôi đi nhờ một đoạn được không?”
Tài xế không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, xuống xe muốn đuổi người đi, nhưng chưa đợi tài xế mở miệng, cậu nghe thấy ghế sau xe có tiếng nói, “Lên xe!”
Thấy chỗ ghế phụ còn trống, Tống Vân Tề không chút nghĩ ngợi bước lên xe. Cậu không hề lo lắng đó là người tốt hay người xấu, bởi lẽ chả còn ai ác hơn người nhà họ Tống!
Tống Vân Tề vừa lên xe liền phát hiện trong xe có một mùi rất khó chịu, trong lòng chợt hối hận, nhưng đây là lựa chọn của mình, không còn cách nào khác.
Sau khi Tống Vân Tề ngồi xuống, cậu quay đầu lại cảm ơn người đàn ông ngồi ở ghế sau, vừa quay qua nhìn, trên mặt cậu đầy vẻ bất ngờ, người đàn ông ngồi ở ghế sau toát lên khí chất chững chạc, khuôn mặt điển trai của anh ta khiến Tống Vân Tề không biết phải diễn tả như thế nào, trên người anh ta mặt một bộ tây trang, thân người không cao không thấp, một bộ dáng đúng chuẩn tổng tài bá đạo, làm cho Tống Vân Tề phi thường ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, sắc mặt của người đàn ông rất nhợt nhạt, Tống Vân Tề cảm giác rằng anh ta dường như đang gồng lên, có vẻ rất khó chịu, không biết anh ta đang bị bệnh hay có chuyện gì khác xảy ra.
Tống Vân Tề im lặng nhìn người đó một lúc, cho đến khi người đó ngẩn đầu lên, cậu mới ngượng ngùng quay đi, “A, thực xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm, tôi chỉ muốn nói cảm ơn thôi.”
Người đàn ông không tỏ vẻ gì, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Cậu đi đâu?”
Tống Vân Tề nghe thấy lời của người đàn ông, lại a lên một tiếng, sau đó nói: “Đến số 48 đường Thanh Thành, làm phiền rồi.”
Người đàn ông liếc nhìn lái xe một cái, cái gì cũng chưa nói nhưng người lái xe do dự, “Tam gia, hiệu trưởng vẫn đang đợi ngài.”
“Lái xe!” Người đàn ông không giải thích gì, lạnh lùng phun ra hai chữ, người tài xế không nói được gì, lái xe rời đi.
Tống Vân Tề cảm thấy người đàn ông này thật kỳ lạ, quay đầu nhìn ra bên ngoài, lại không thấy Tống Vân Kha đâu.
Tống Vân Tề nghĩ, cậu nhất định phải về nhà trước Tống Vân Kha.
Xe dừng trước cửa nhà họ Tống, Tống Vân Tề nói cảm ơn rồi xuống xe, trùng hợp là xe của Tống Vân Kha cũng chạy tới cửa, may mà thoát được, cậu trực tiếp đi về phía Tống Vân Kha. “Tiểu Kha, em cũng về rồi, thật là trùng hợp.” Tống Vân Tề cười nói.
Sắc mặt Tống Vân Kha vô cùng khó coi, “Anh hai, sao anh không đợi em, anh biết rõ là em đến đón anh mà, anh muốn ba mắng em sao?”
Tống Vân Tề thầm nghĩ, đúng vậy, tất nhiên là muốn rồi.
Nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ thành khẩn, “Sao lại vậy được, anh nghĩ là em đến trường chơi, anh lại vừa vặn gặp người quen, liền nhờ xe trở về. Ai nha, đừng nói nữa, mau vào nhà đi, anh đói rồi.”
Tống Vân Tề nói xong, không quan tâm đến phản ứng của Tống Vân Kha, bước chân vào nhà trước.
Mà vừa vào cửa, cậu ngửi thấy trong phòng khách có một mùi rất khó chịu, giống như mùi lúc sáng, nhưng mà bây giờ mùi đó càng nồng hơn.
@Tiểu Minh