Lúc chiều, Tống Vân Tề nhận được cuộc gọi của bạn học, muốn cậu tham gia vào một buổi giao lưu.
Chuyên ngành lịch sử bọn họ cơ hồ đều là nữ sinh, vì vậy nam sinh trở nên quý hiếm như quốc bảo, đã ít rồi, mà Tống Vân Tề cậu còn vừa đẹp trai vừa nhà có tiền nên tự nhiên trở thành nam thần của toàn bộ khoa lịch sử.
Kỳ thật với diện mạo của Tống Vân Tề, muốn làm nam thần của trường cũng không vấn đề gì, bất quá Tống Vân Tề không muốn nổi bật, nhường một chút, vị trí nam thần liền là của người khác.
Tình huống Tống Vân Tề như vậy cũng không lo không tìm được bạn gái, nhưng mà Tống Vân Tề từ trước tới nay mắt cao hơn đầu, còn một lòng chuyên tâm học hành, nên cũng chưa coi trọng ai, vẫn như cũ là một bảo vật tồn tại cấp quốc gia, bọn họ mỗi lần có buổi giao lưu đều kéo Tống Vân Tề tới, nhằm hấp dẫn những học muội hoặc học đệ.
Bất quá kéo Tống Vân Tề đi còn bởi một nguyên nhân khác, mỗi lần hội họp đều là Tống Vân Tề trả tiền, vung tiền như rác, đời trước cậu nguyện ý làm kẻ ngốc, Tống gia cũng không thiết chút tiền ấy mà cậu lại muốn lôi kéo hảo cảm, Tống Vân Tề là nguyện ý tới.
Chẳng qua sống lại một đời, nếu lại phải trải qua những việc như vậy thì chứng tỏ cậu quá ngây thơ rồi.
Nhưng mà Tống Vân Tề vẫn đi, đây là cớ để cậu có thể ra khỏi nhà, nhân cơ hội này cậu phải đi gặp vị Hoắc tam gia kia, Tống Vân Tề lái xe đến trước cửa KTV Lan Đình, KTV này là một trong những KTV nổi danh nhất của Yên Kinh, hóa đơn ở đây ít nhất phải lên đến hàng vạn, những cuộc hội họp lúc trước cũng phải hai vạn, Tống Vân Tề nhiều lần vung tiền như rác, tự nhiên biết vì sao bọn họ lựa chọn chỗ đắt như vậy, không phải đều vì cậu ngốc sao.
Tống Vân Tề dừng ở cửa KTV, cũng đi vào, nhưng không đi đến phòng của mấy người bạn học kia, Tống Vân Tề ở bên trong đi một lát lại vòng ra cửa, cậu không biết Tống Hồng Đạt có tìm người giám sát cậu không, nên cẩn thận thì cũng cẩn thận một chút.
Ra cửa, Tống Vân Tề đúng sở trường tìm ra địa chỉ Hoắc gia, chuẩn bị bắt một cái xe, đột nhiên trước mặt xuất hiện một chiếc Porsche màu đen.
Tống Vân Tề nhìn con xe này một cách nghiêm túc, đến khi lái xe bước xuống, Tống Vân Tề mới nhớ ra được, này không phải là chiếc xe ngày hôm qua đưa cậu về Tống gia sao?
Gặp lại là duyên, Tống Vân Tề gõ cửa kính xe, cửa phía sau mở ra, một cỗ hương vị khó chịu lại bay ra, Tống Vân Tề theo bản năng bịt chặt mũi, nhưng rất nhanh cảm thấy làm vậy có chút không ổn, làm bộ dụi dụi mũi, rồi đem tay hạ xuống, “Chào tiên sinh a, không nghĩ tới hôm nay lại gặp nhau.”
Người đàn ông tự hồ cũng ngoài ý muốn gặp lại Tống Vân Tề, gật gật đầu, không có ý nói chuyện.
Tống Vân Tề cũng không để ý, dù sao người ta cũng đã giúp cậu, “Ngày hôm qua, cám ơn tiên sinh đã giúp đỡ, vừa vặn lại thấy xe của ngài, nên mới muốn cùng ngài chào hỏi, không có làm phiền ngài chứ?”
Tống Vân Tề cười rộ lên, mặt mày hồng hồng, làm cho người khác khó lòng dời mắt.
Diện mạo Tống Vân Tề so với mấy người Tống gia thì xuất sắc hơn, hoặc có thể nói diện mạo cậu nếu thả vào giới giải trí cũng có thể đánh bẹp rất nhiều người, đời trước người nói diện mạo cậu không giống người Tống gia cũng không ít, bất quá cậu lại ngốc nghếch không hoài nghi gì.
Chính là Tống Vân Tề tươi cười như vậy, người đàn ông cũng tựa hồ giống như không nhìn thấy, Tống Vân Tề đợi hồi lâu mới nghe được người đàn ông nói một câu: “Không cần cảm kích.”
Người đàn ông giống như đã thật lâu rồi không có nói chuyện, ba chữ nói ra thật khô khan.
Tống Vân Tề không thèm để ý, hướng người đàn ông phất phất tay, “Tiên sinh chắc là đang có việc bận, không quấy rầy nữa, tạm biệt.”
Người đàn ông không nói gì, trực tiếp đóng cửa xe lại.
Tống Vân Tề cũng không để ý, đi lên phía trước một chút, bắt một chiếc taxi, trực tiếp nói ra địa chỉ Hoắc gia.
Biệt thự Hoắc gia không phải là ở ngọai thành, mà là ở trung tâm Yến Kinh, Tống Vân Tề chưa từng tới nơi này, nhìn từng tòa từng tòa biệt thự, vẻ mặt mờ mịt, chỉ có thể tự thân vận động mở định vị tìm nhà.
Chờ lúc cậu vừa vặn đi tới điểm trên di động, trước cửa Hoắc gia lại xuất hiện chiếc xe Porsche màu đen quen thuộc, Tống Vân Tề nhìn chiếc xe dừng bên ngoài biệt thự, có chút mộng bức.
Đây rốt cuộc là duyên phận kiểu gì vậy?
Không đợi Tống Vân Tề suy nghĩ cẩn thận, một người mặt đồng phục bảo an chạy ra, “Tam gia đã về rồi.”