Tống Vân Tề không biết mình đã ngủ bằng cách nào, lúc mở mắt ra, ánh sáng chói mắt ập vào, cậu theo bản năng đưa tay lên chắn ngang, vừa động mới cảm giác được tay của mình thế nhưng không nâng lên được, cậu nhớ tới đời trước, cả người đều bị phế đi. Không đợi cậu hiểu chuyện gì đang xãy ra, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm, “Tỉnh?”
Thanh âm nam nhân xa lạ có chút quen thuộc.
Tống Vân Tề thích ứng trong chốc lát, cuối cùng cũng có thể mở mắt ra, bức tường màu trắng đập vào mắt, tiếp đó là một nam nhân đang mặc âu phục, nam nhân thật gầy, sắc mặt trắng bệch, chính là bộ dạng của một con ma ốm.
Đầu óc cuối cùng cũng hoàn hồn, “Tam gia, sao ngài lại ở chỗ này?”
Tống Vân Tề giật mình, vừa mở miệng liền cảm giác được cổ họng của mình một mảnh bỏng rát, cả người khó chịu, cậu hiểu rõ, cậu đang ở bệnh viện, trên người cậu cũng có người khó ngửi, nhưng mà ít hơn Hoắc Khải một chút.
“Tôi nhận được tin nhắn.” Hoắc Khải giải đáp nghi hoặc của Tống Vân Tề.
Mà Tống Vân Tề cũng nhớ ra, cậu tựa hồ đã gửi cho Hoắc Khải một cái tin nhắn, trong đó có chút ý trào phúng, không mong gì sẽ có người đến.
“Cậu không cần nói chuyện, cổ họng cậu hiện tại không tốt, bác sĩ nói tạm thời không thể uống nước.”
Đây là lần đầu tiên Tống Vân Tề nghe được Hoắc Khải nói một câu dài như vậy.
Tống Vân Tề ngoan ngoãn gật gật đầu, mặc dù trong đầu đầy nghi hoặc nhưng chịu đựng không mở miệng, mà hiển nhiên Hoắc Khải cũng không có ý định nói cho Tống Vân Tề biết tại sao cậu lại ở bệnh viện.
Hoắc Khải cũng không có ý tứ rời khỏi, trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ, Tống Vân Tề hơi ngước đầu lên, nhìn đến cái laptop đang được đặt trên đùi Hoắc Khải, hẳn là đang xử lý công việc.
Cậu cuối cùng nhịn không được: “Tam gia, là ngài mang tôi từ Tống gia tới đâu sao?”
“Không được nói chuyện!”
Hoắc Khải một chút cũng không có ý đáp lại Tống Vân Tề, không ngẩng đầu lên nói một câu, lại tiếp tục việc của mình, cũng không để ý tới Tống Vân Tề.
Tống Vân Tề bị làm cho nghẹn khuất, muốn nói lại không thể nói, vốn đã không thoải mái, vậy mà còn gặp việc này, có thêm bao nhiêu khó chịu.
Nhưng mà cậu đúng là không dám mở miệng nói chuyện, vì thế Tống Vân Tề oán hận nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ tiếp, trên người vẫn còn rất đau. Bất quá không đợi cậu ngủ, liền vang lên tiếng đập cửa, âm thanh lạnh như băng của Hoắc Khải cùng lúc vang lên, “Vào đi!” Người đi phía trước là Ngô Thuyên, hắn tiến vào, cung kính hướng về Hoắc Khải nói, “Tam gia, Tống tiên sinh cùng Tống phu nhân đến, muốn nhìn xem Tống thiếu gia.”
Hoắc Khải nghe những lời này, ngước mắt lên, “Ngô Thuyên, đi mua hai cuốn sách Luật pháp tới đây, đưa cho Tống tiên sinh và Tống phu nhân.” “Vâng!” Ngô Thuyên lên tiếng, sao đó đem cửa đóng lại, tự nhiên Tống Hồng Đạt và Giang Hải Liên phía sau hắn không thể vào phòng bệnh. Tống Vân Tề nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, trong lòng đối với Hoắc Khải càng thêm bội phục, thủ đoạn này so với cậu càng muốn cao hơn, Tống Vân Tề quyết định từ nay về sau hảo hảo theo Hoắc Khải học tập cho tốt.
Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn âm thanh đánh bàn phím của Hoắc Khải. Nhưng mà cũng không được bao lâu, tiếng đập cửa lại vang lên, Hoắc Khải đem laptop đóng lại đặt lên bàn, “Vào đi!”
Lần này người đi vào là bác sĩ, nhìn phản ứng của Hoắc Khải, hiển nhiên là đã biết người vào là ai, vậy nên mới đóng laptop lại.
Bác sĩ vào phòng, đi đến trước mặt Tống Vân Tề, đầu tiên sờ sờ cái trán Tống Vân Tề, sau đó xốc chăn lên nhìn vết thương trên người cậu, “Hiện tại cảm giác thế nào?”
Tống Vân Tề trầm trọng lắc đầu, cảm giác một chút cũng không tốt.
Bác sĩ an ủi, “Vết thương có vẻ nặng, còn phải theo dõi. Mức độ này có thể khởi tố, cậu có cần bệnh viện làm chứng để mở phiên tòa không?”
Bác sĩ hỏi như vậy, Tống Vân Tề có chút ngây ngẩn cả người.
Cậu còn chưa nói gì, Hoắc Khải đã mở miệng trước, “Mở!” Đơn giản lại trực tiếp.
Bác sĩ hiển nhiên là cùng Hoắc Khải có quen biết, không tức giận, “Nếu tam gia đã mở miệng, vậy nhất định phải mở.”
Theo sau cầm lọ thuốc mỡ đặt trên tủ đầu giường, “Thoa cái này, có thể giảm đau, nếu dưỡng tốt, không bao lâu có thể xuất viện.”
Sau đó rời đi.
Chân trước bác sĩ vừa rời đi, chân sau Tống Hồng Đạt cùng Giang Hải Liên liền vào, mỗi người trong tay đều cầm một cuốn sách luật.
Trong lòng Tống Vân Tề nhịn không được nở nụ cười, cậu cảm thấy cậu hẳn là nên cảm tại Hoắc Khải đi.
“Vân Tề, con trai của ta, con thế nào rồi? Cuối cùng cũng tỉnh rồi, con hù chết mẹ.” Giang Hải Liên đem sách đặt bên giường, ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng nhìn Tống Vân Tề.
Đúng là diễn tốt ghê a, Tống Vân Tề cảm thấy giới giải trí còn nợ bà ta một giải diễn viên xuất sắc.
Tống Vân Tề không quan tâm bà ta, trực tiếp nhắm nghiền hai mắt.
Bên này Tống Hồng Đạt chưa kịp đi đến bên giường đã nghe một âm thanh, “Tống tiên sinh, không ngại thì đến xem bản kế hoạch thu mua này đi?”
@Tiểu Minh