[Phó đạo diễn Sở ]: “Tuyết Nham, vào phòng hóa trang đi, chuyên viên trang điểm đã đợi cô rất lâu rồi đấy.”
Nói xong, ông ấy cho trợ lý An Kỳ của Tuyết Nham một cái nháy mắt, yêu cầu An Kỳ nhanh chóng kéo Tuyết Nham vào phòng hóa trang.
An Kỳ cũng không cẩu thả, lập tức kéo Tuyết Nham đi.
Bên trong phòng thay đồ...
“Nếu không phải Thẩm Điềm đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất, tôi sẽ không đóng bộ phim tai này của ông ta.”
Tuyết Nham bất mãn nói.
Thanh Vũ đã đầu tư hàng chục triệu đô la cho bộ phim này vì tôi, tôi không cần phải nói công ty đánh giá tôi như thế nào.
Nếu không có tôi, Thẩm Điềm làm gì có kinh phí nhiều như vậy..
Sao ông ta dám nói tôi trước mặt nhiều người như vậy, ông ta thật sự cho rằng sau lưng tôi không có ai sao?
Tuyết Nham thầm nghĩ trong đầu
“Này, đừng có nói nhảm như vậy.”
An Kỳ lo lắng nói.
Đây là đạo diễn đấy, nếu ai đó nghe thấy, tung lên mạng hay truyền tai nhau đến Thẩm Điềm, sẽ thực sự khó khăn cho Tuyết Nham để tạo dựng tên tuổi trong làng giải trí.
“Trang điểm trước đi.”
“Sau này đi ra ngoài không cần phải nói cái gì, chỉ cần nghe theo và làm.”
Tuyết Nham nghe vậy chỉ gật đầu, không nói gì.
Tuyết Nham trang điểm xong, lúc bước ra tình cờ nhìn thấy Kiều Ninh và Trắc Hàn đang diễn với nhau.
“Người phụ nữ đó trông rất quen, tôi đã nhìn thấy co ta ở đâu rồi nhỉ?”
Tuyết Nham chỉ vào Kiều Ninh đang diễn với Trắc Hàn.
“Ngày cô ấy thử vai, cô có mặt ở đó.”
Nghe đến đây, cô ta không nói gì nữa, chỉ im lặng gật đầu.
An Kỳ tiếp tục nói:
“Cô ấy cũng là một nghệ sĩ của Thanh Vũ.”
“ Là nghệ sĩ do Trịnh Thiến dẫn đắt.”
Nghe vậy, Tuyết Nham nhíu mày.
Nghệ sĩ do Trịnh Thiến dẫn dắt?
Khi Tuyết Nham vào Thanh Vũ, cô ta nghĩ rằng mình sẽ theo Trịnh Thiến nhưng cô đã được giao cho một người đại diện mới vô nghề.
Tuyết Nham buồn về chuyện này rất lâu.
Đoạn diễn của Kiều Ninh và Trắc Hàn về cơ bản chỉ diễn một lần là qua, vì vậy nó kết thúc rất nhanh.
Kiều Ninh tình cờ gặp Tuyết Nham nên chủ động tiến lên chào hỏi.
“Tuyết Nham, bây giờ cô có thời gian không?
“Tại sao chúng ta không trò chuyện một chút với nhau?”
Kiều Ninh rất tốt bụng nói.
Tuyết Nham chảnh chọe đáp lại:
“Tôi không rảnh, cô có thể trò chuyện với trợ lý của tôi.”
Nghe đến đây, Kiều Ninh hơi xấu hổ.
Tuyết Nham khoanh tay rời đi, trợ lý của cô ta cũng theo sau.
“Người phụ nữ này thật sự quá đáng.”
Người vừa nói là Bạch Nhãn, cũng là một người đóng vai nữ thứ.
Bạch Nhãn ra mắt trong một nhóm nhạc nữ. Cách đây vài năm, giới giải trí hay tổ chức các cuộc thi tìm kiếm tài năng để mọi người bình chọn để chọn ra những thần tượng hát hay và nhảy tốt. Họ thành lập một nhóm và sau đó tan rã khi hết hạn hợp đồng.
Mặc dù Bạch Nhãn ra mắt trong một nhóm nhạc nữ, cô ấy cũng đã từng tham gia diễn xuất trong một số bộ phim truyền hình được sản xuất lớn trước đây, cô ấy cũng có một số kỹ năng diễn xuất nhưng không quá nổi bật.
Bạch Nhãn cũng có thể được coi là tiền bối của Tuyết Nham. Bạch Nhãn vốn đã không hài lòng, thêm vào đó là việc đọc kịch bản vào tuần trước, Tuyết Nham đã tìm nhiều lý do để không đến. Cô ấy là không muốn diễn với người phụ nữ này, không có ấn tượng tốt về Tuyết Nham.
Tuần trước, khi đọc kịch bản, mối quan hệ giữa Kiều Ninh và Bạch Nhãn trở nên tốt đẹp hơn, và họ là bạn tốt trong đoàn phim.
“Công ty của cậu đã nghĩ gì để nâng đỡ một người như vậy?”
Bạch Nhãn thật sự không thể hiểu nổi, một người như Kiều Ninh cần kỹ năng diễn xuất có kĩ năng, cần ngoại hình đẹp có ngoại hình đẹp, tính tình lại hiền lành, tốt tính vậy tại sao lại không nhận được tài nguyên tốt?
“Có lẽ là do Tuyết Nham được đào tạo chuyên nghiệp và có điều kiện tốt hơn.”
Nghe vậy, Bạch Nhãn lắc đầu.
Ngay cả khi họ xuất thân từ một trường cao đẳng, vẫn có nhiều nghệ sĩ bắt đầu từ những điều rất cơ bản, và rất ít người trong số họ có thể diễn tốt.
Trừ khi người này đã đóng qua nhiều bộ phim và chương trình truyền hình chất lượng cao trong thời gian đi học, và kỹ năng diễn xuất được khán giả công nhận.
Mấy năm gần đây cô ấy không nghe nói đến việc Tuyết Nham có tham gia bộ phim chương trình truyền hình nào.
“Ninh Ninh, đừng buồn!”
Bạch Nhãn an ủi nói.
Nghe điều này, Kiều Ninh khá bối rối.
Buồn?
Trông cô có buồn không?
Và...tại sao cô phải buồn?
Mặc dù các quy tắc ngầm thật sự có thể phát triển tốt hơn,có thể nhận được nhiều tài nguyên tốt hơn, nhưng danh tiếng của họ sẽ bị hủy hoại.
Có những người tự đi lên bằng chính bản thân họ vẫn có thể một mình đứng trên đỉnh cao.
Vì vậy, Bạch Nhãn cảm thấy rằng những quy tắc ngầm hay gì đó thật sự không cần.
Nghe đến đây, một chữ “Sốc” được viết trên mặt Kiều Ninh
Cô với Bạch Nhãn mới thảo luận vài câu, Kiều Ninh cũng không biết tại sao Bạch Nhãn lại nghĩ nhiều và xâu xa như vậy.
“Cậu nghĩ hơi nhiều rồi.”
Nếu cô thực sự muốn vai nữ chính của Tuyết Nham thì cô chỉ cần động nói miệng là xong, không cần quy tắc ngầm nào cả.
Dù gì thì cô cũng có thể coi là chủ nhân của Thanh Vũ, nếu ai đó quy tắc ngầm với cô thì Trần Hạo Hiên e rằng có thể ăn không ngồi rồi.
Nghe vậy, Bạch Nhãn lắc đầu.
Không phải cô ấy suy nghĩ nhiều, chính là cái giới giải trí này u ám, chỉ là Kiều Ninh nghĩ quá đơn giản.