Sau Khi Tái Sinh, Tôi Dấn Thân Vào Giới Giải Trí

Chương 64: Chương 64: Sự trừng phạt của xã hội




Kiều Ninh gật đầu. Ký tên xong, người phục vụ vui vẻ rời đi. Sau khi người phục vụ rời đi, tinh cách chanh của Kiều Mẫn đã lên tới đỉnh.

“Tôi thực sự không hiểu. Cô hiện tại còn không có tác phẩm nào nổi tiếng, vậy mà vẫn có người thích cho được.” Kiều Mẫn chua chát nói.

Kiều Ninh muốn có tác phẩm nhưng không có tác phẩm, và kỹ năng diễn xuất của cô. Những người hâm mộ này chưa bao giờ xem cô diễn nên không biết diễn xuất ra sao. Cô ta thực sự không hiểu những người này thích Kiều Ninh chỗ nào, và những người này có thể nói fan của Kiều Ninh trông như thế nào.

Một người hâm mộ đã đến xin chữ ký, hãy cùng xem Kiều Ninh là người như thế nào.

Cô ta không biết giỏi hơn Kiều Ninh bao nhiêu lần. Cần tác phẩm có tác phẩm, càn ngoại hình đẹp có ngoại hình đẹp. Tại sao cửa hàng này không có bất kỳ người hâm mộ nào đến xin chữ ký cô ta?

Kiều Mẫn đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó.

“A, người vừa nãy là người cô thuê tới phải không?” Giọng điệu của Kiều Mẫn vô cùng chắc chắn, cứ như thể cô ta đang nói “người vừa rồi là do Kiều Ninh thuê tới“.

Ngô Mễ mở cửa bước vào từ bên ngoài, và tình cờ nghe thấy lời nói của Kiều Mẫn.

“Cô nghĩ rằng cả thế giới đều giống như cô sao?”

Ngô Mễ đã tìm hiểu mọi thứ trước ở nhà, biết Kiều Mãn là ai, và cũng biết rằng nhân cách cô ta ra sao. Thứ hai, Ngô Mễ cảm thấy rằng Kiều Ninh sẽ không rảnh rỗi làm cái việc đấy.

Vì vậy, Ngô Mễ tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Kiều Mẫn

“Kiều Ninh xinh đẹp, tài năng và thông minh, cư nhiên sẽ có nhiều người thích.”

“Và cũng có rất nhiều người ghen tị với cô ấy.” - giống như cô.

Và đương nhiên Ngô Mễ không có nói ba chữ sau.

“Cô từ đâu đến?” Kiều Mẫn không biết Ngô Mễ, vì vậy cô ta tất nhiên không biết Ngô Mễ là trợ lý mới của Kiều Ninh.

Phổi của Kiều Mẫn gần như muốn nổ tung sau khi nghe những lời của Ngô Mễ.

“Biến đi cho khuất mắt tôi.”

Mọi người đến lượt mọi người khen ngợi Kiều Ninh, những lời này thực sự khiến cô ta như muốn bùng nổ vì tức giận.

“Xin cho tôi hỏi. Cô có quyền gì để bảo tôi biến?”

“Rốt cuộc cô cũng không phải chủ của tôi.”

Sau khi Kiều Mẫn nghe thấy từ “chủ”, đột nhiên cô ta muốn cười lớn. Đây không phải là tự chuốc họa vào thân sao? Kiều Ninh có lẽ thậm chí còn không nghĩ ra, Ngô Mễ hỏi cô ta mà gần như muốn thừa nhận Kiều Ninh là chủ của mình.

Kiều Mẫn vô duyên vô cớ cười thành tiếng khiến mọi người trong phòng nhìn cô ta với vẻ mặt kỳ dị và hoang mang. Tất cả mọi người đều sợ rằng trong một giây tiếp theo, Kiều Mẫn sẽ phát điên.

“Chị gái à, người của chị chưa hỏi đã khai rồi kìa. Haizz...đúng là chủ sao thì đầy tớ vậy haha!” Kiều Mẫn nói một cách chế giễu.

Vấn đề này phải làm cho nó trở thành một tìm kiếm nóng, để mọi người có thể thấy Kiều Ninh là một người phụ nữ vô dụng khi dạy người của mình không ra cái cả.

Khi đó, mọi người sẽ biết bộ mặt thật của Kiều Ninh, và sẽ không ai thích Kiều Ninh.

Cô ta thực sự hạnh phúc khi chỉ nghĩ về nó bây giờ.

“Ai nói tôi khai? Như vậy là như thế nào?” Ngô Mễ tỏ ra không hài lòng.

Có thể ăn uống bừa bãi, nhưng không thể nói chuyện bừa bãi.

“Cô vừa nói ' Rốt cuộc cô cũng không phải chủ của tôi.' Kết hợp lại, vừa rồi cô đối với Kiều Ninh khen như vậy. Rõ ràng chủ của cô chính là Kiều Ninh.”

“Nói tóm lại, cô chắc chắn là người được cô ta thuê tới tiếp.” Kiều Mẫn như giả làm “thám tử” và phân tích nó.

Mặc dù phân tích của Kiều Mẫn được đưa ra, nhưng thật đáng tiếc...

Phân tích là sai, sai hoàn toàn.

“Cố ý vu khống người khác sẽ bị cảnh sát giam giữ hơn năm ngày và không dưới mười ngày.”

“Nào có chuyện đấy, không cần phải dọa, tôi không tin.” Kiều Mẫn nói với vẻ khinh thường.

Nghe vậy, Ngô Mễ lắc đầu bất lực. Này, mù chữ không đáng sợ, không biết về pháp luật mới thực sự là đáng sợ!

“Hơn nữa, tại sao tôi lại bị nói là vu khống ở đây? Tôi rõ ràng nói sự thật, đúng chứ?” Cô ta nói một cách tự tin nhất có thể.

Rốt cuộc cô ta cũng chỉ nói sự thật mà thôi, làm sao có thể nói là vu khống được?

“Tôi vừa mới ghi âm lại. Mong chú cảnh sát có thể đối xử tốt với cô.” Ngô Mễ lắc điện thoại trong tay cô ấy và nói.

Ngô Mễ đã nghe thấy giọng điệu gay gắt của Kiều Mẫn ngay trước khi bước vào cửa, vì vậy, để khiến Kiều Mẫn không chối lại, cô ấy đã ghi âm cuộc trò chuyện trước khi bước vào.

“Ồ! Tôi dường như vẫn chưa giới thiệu về bản thân. Tôi là trợ lý mới của Kiều Ninh. Tôi tên là Ngô Mễ. Kiều Ninh đúng là chủ của tôi. Chỉ có điều...không phải như những gì cô vừa nói!” Ngô Mễ quay đầu lại và nhìn Kiều Mẫn như thể câu đó được cố tình nói với cô ta.

“Tôi sẽ gửi đoạn ghi âm vừa rồi cho chú cảnh sát.”

Mặc dù, bị giam giữ vài ngày không phải là một hình phạt nghiêm khắc, và cô ấy không biết liệu nó có khiến Kiều Mẫn thay đổi hay không.

Nghe vậy, Kiều Mẫn không nói gì, chỉ nắm chặt tay, nghiến răng dữ dội, hai mắt như muốn xé Ngô Mễ thành từng mảnh.

“Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi chỉ muốn cô nếm thử sự trừng phạt của xã hội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.