Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không ai lên tiếng.
Trong tay Nhiếp Âm Chi vẫn còn đang cầm chiếc trâm cài hung khí, trong đầu nàng vô vàn suy nghĩ lướt qua, <Di dời thương tổn> không thể giấu được, chỉ cần nàng sử dụng nhất định Cố Giáng sẽ phát hiện.
Vạn nhất sau này gặp lúc nguy hiểm thực sự cần di dời thương tổn thì việc Cố Giáng biết trước để chuẩn bị tâm lý dù sao cũng tốt hơn là bị tập kích bất ngờ.
Nhiếp Âm Chi tin là hắn sẽ thấu hiểu, dù sao nàng bây giờ chỉ có tu vi Kim Đan, năng lực thừa nhận thương tổn quá yếu, tuỳ tiện một tu sĩ Nguyên Anh nào cũng có thể bóp chết nàng, nàng sống sót thì hai người họ mới có thể sống sót được.
Vậy cứ nói với hắn trước, như thế thì đối với cả hai bên đều tốt, nàng còn có vẻ thẳng thắn thành khẩn nữa.
Nhiếp Âm Chi mặt không đổi sắc đứng dậy, bình tĩnh ngồi xuống mép giường, “Ta mới học được một chú thuật mới, có liên quan đến ngươi cho nên muốn tới thông báo với ngươi một tiếng, mong nhận được sự đồng ý của ngươi.”
Cố Giáng lau giọt máu trên ngón út, cơn gắt ngủ lúc mới ngủ dậy phát tác, con ngươi đen kịt, từng đợt ma khí nhẹ nhàng quanh quẩn quanh người hắn, khí tràng vô cùng âm trầm, phảng phất như thể chuẩn bị đi giết người đến nơi luôn rồi.
Nhiếp Âm Chi bây giờ đã không còn sợ hắn nữa, ngược lại còn cảm thấy dáng vẻ đầu tóc rối tung, ngồi hằm hằm một chỗ của hắn bây giờ có chút đáng yêu nữa.
Nàng gỡ bỏ hình thức “Di dời thương tổn”, cau mày nhịn đau cắt trên ngón tay một miệng vết thương ấn lên môi hắn, “Thật xin lỗi, ngươi đừng giận mà.”
Vì trấn an ma đầu, cũng vì trải sẵn chiếu cho chuyện muốn nói sau đó cho nên miệng vết thương của nàng rất sâu, máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài, nhiễm hồng môi Cố Giáng, còn trượt từ khoé miệng hắn chảy xuống.
Phản ứng của Cố Giáng có chút chậm, giống như còn chưa tỉnh ngủ, Nhiếp Âm Chi vừa rầm rì chịu đau vừa chủ động chọc luôn ngón tay bị thương vào miệng hắn.
“Không được lãng phí đồ ăn, hôm đó hiến tế ta mất rất nhiều máu, bây giờ còn chưa tẩm bổ lại hết được đâu.” Cho nên mỗi giọt máu của nàng đều vô cùng trân quý đó.
Cố Giáng lúc này mới duỗi tay bắt lấy cổ tay nàng, vết máu chảy đến cằm, khi đang run rẩy nhỏ giọt giữa không trung thì bị một sợi ma khí bao trùm rồi lan lên trên, nuốt hết vết máu rớt trên cằm lại.
Khoé môi Cố Giáng giật giật, Nhiếp Âm Chi cảm nhận được đầu ngón tay có cảm xúc mềm mại bao lấy, đầu lưỡi hắn liếm qua ngón tay nàng.
Cảm giác kì lạ từ ngón tay lan ra. Nhiếp Âm Chi trợn hai mắt, cổ tay hơi run lên, theo bản năng muốn rụt lại lại bị Cố Giáng dùng sức nắm chặt lấy cổ tay, bàn tay như kìm sắt khống chế nàng mạnh mẽ.
Tiếng nuốt trong ban đêm yên tĩnh trở nên vô cùng rõ ràng.
Trái tim nàng đập thình thịch, tầm mắt rơi xuống hầu kết đang trượt lên trượt xuống của hắn, trong lòng đột nhiên có một loại xúc động muốn nhào lên cắn một cái lên trái hầu kết kia.
Cố Giáng rũ mắt, hết sức chuyên chú liếm vết thương trên tay nàng, môi lưỡi linh hoạt, không có nửa điểm tạp niệm.
Nhiếp Âm Chi hoảng thần trong chốc lát sau đó nhanh chóng áp xuống tâm tư kiều diễm của mình, bình tĩnh lại. Nàng đường đường là Đại tiểu thư Nhiếp gia, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy chứ, tuyệt đối không thể dễ dàng rụt rè như vậy được.
Tay nàng chống trên giường, cúi người xuống thấp hơn một chút, chân mày mảnh dài hơi nhướng lên, khoé môi cong cong, đầu ngón tay giật giật cố tình mang theo vài phần đùa giỡn, chạm vào đầu lưỡi hắn, mơn trớn hàm răng hắn.
Cố Giáng ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của nàng, sửng sốt, sau đó buông cổ tay nàng ra.
“Từ bỏ rồi?” Khẩu khí Nhiếp Âm Chi mang theo vài phần tiếc nuối.
Nàng rút tay lại. Đêm nay ánh trăng sáng vượt mức quy định, cộng thêm thị giác nhạy bén của tu sĩ, nàng có thể thấy một cách rõ ràng trong nháy mắt nàng rút ngón tay mình ra thì từ đầu ngón tay nàng đến khoé môi hắn có kéo theo một sợi chỉ bạc khả nghi.
Rốt cuộc là nàng đang làm cái gì thế này?!!
Trong đầu Nhiếp Âm Chi ong ong, trong lòng thì hốt hoảng nhưng trên mặt vẫn vô cùng tự nhiên, chìa tay ra trước mặt hắn, ngón tay nhỏ dài óng ánh nước, đầu ngón tay ửng đỏ, miệng vết thương đã bị liếm khép lại, một đoạn cổ tay lộ ra dưới ánh trăng càng thêm trắng nõn như bạch ngọc.
Khẩu khí Nhiếp Âm Chi mang vẻ kiêu căng sai khiến người khác: “Toàn là nước miếng của ngươi, lau khô cho ta.”
Cố Giáng không chút nào tức giận vì khẩu khí của nàng, nghe lời trùm cả tay áo bao lấy tay nàng.
Như này còn không bằng nàng tự lau còn hơn.
“Được rồi được rồi, để ta tự làm.” Nhiếp Âm Chi có chút ghét bỏ vội vàng rút tay về, lấy khăn tay của mình ra tự lau.
Cố Giáng liếm máu nàng xong áp suất thấp quanh người đã sớm tan hết, cơn gắt ngủ biến mất không còn sót chút nào, thoả mãn nheo mắt lại, “Ngươi nói ngươi vừa học được cái gì?”
Đúng rồi, nàng tới là để làm chính sự, không phải để trêu ma đầu.
“Di dời thương tổn là nhánh đầu tiên của thuật pháp cộng sinh chú. Nếu ta sử dụng thuật pháp này thì trong khoảng thời gian nhất định tất cả thương tổn trên người ta sẽ dời đến người ngươi.”
Cố Giáng xoa xoa vết thương đã sớm khép lại trên đầu ngón tay út, bất đắc dĩ nói, “Tại sao người chịu thiệt luôn là ta thế?”
Nhiếp Âm Chi yên lặng nói, sau này ngươi còn chịu thiệt nhiều hơn nữa cơ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thành khẩn, “Chú thuật này vốn chính bản thân nó đã không tồn tại sự ngang hàng. Nhưng ngươi cứ yên tâm, những thương tổn như vừa rồi ta sẽ tự chịu, chỉ khi nào bị nguy hiểm đến tính mạng....”
Cố Giáng xua xua tay, nằm lại xuống giường, vẻ mặt mê ly một cách kì quái, “Đều được, tuỳ ngươi hết.”
Nhiếp Âm Chi á khẩu, nàng đã chuẩn bị một rổ lý do để thuyết phục nhưng lại không có đất dụng võ, nghẹn trong cổ nuốt vào không được mà nhả ra cũng không xong, cảm thấy có chút bức bối.
“Cái gì cũng được vậy ta ăn luôn ngươi có phải cũng được hay không?” Nàng cố ý khiêu khích nói.
Cố Giáng ồ một tiếng, không quan tâm.
Nhiếp Âm Chi bị hắn chọc tức, vươn ngón tay ra chọc hắn, “Ngươi lại muốn ngủ?? Tu sĩ nào có cần ngủ nhiều như thế? Mỗi lần ngươi bảo ngủ là ngủ thật luôn đấy à?”
Cố Giáng không thèm phản ứng nàng.
Nhiếp Âm Chi không muốn cứ như thế mà đi, trở về chỉ có một mình rất chán, tuy rằng ở bên cạnh Cố Giáng cũng rất chán, nhưng dù sao có hai người vẫn hơn có một người.
Nàng chọc một đường từ cánh tay lên đến bả vai rồi lên đến xương quai xanh, sau đó hơi do dự rồi nhẹ nhàng chạm vào hầu kết của hắn.
Hầu kết của Cố Giáng trượt xuống khỏi ngón tay nàng, hắn mở to mắt, liếc nhìn nàng một cái rồi lăn một vòng vào trong, nhường cho nàng một khoảng giường.
Nhiếp Âm Chi ngồi trên mép giường một lát sau đó vén gọn mái tóc của hắn sang một bên ngả đầu nằm xuống.
Một lúc sau nàng giơ tay che mặt, sao mọi chuyện lại trở thành như này? Trời sáng đến đít rồi còn ngủ cái gì mà ngủ chứ? Tại sao nàng lại nằm xuống chứ??
Quả nhiên bệnh lười sẽ lây lan.
Nhiếp Âm Chi nhìn thoáng qua ánh sáng nhàn nhạt lộ ra qua song cửa sổ, đôi mắt lơ mơ, có chút buồn ngủ.
Đột nhiên từng làn đạn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, hàng mi dày của nàng run rẩy, con ngươi vừa nhuốm chút buồn ngủ lập tức tỉnh táo.
<Vị đại huynh đệ đang rình coi trong hoa viên chỉ sợ tam quan đã vỡ nát!>. Truyện Quan Trường
<CMN CMN? Liếm ngón tay?? Còn ngủ chung?? Đây là muốn làm gì?? Có phải mọi chuyện phát triển hơi nhanh rồi không???>
<Tỷ muội lầu trên liệu sự như thần, cái cảnh ngày đêm song tu chỉ sợ không còn xa nữa rồi!>
<Khiếp sợ.jpg, ma đầu có phải quá mức nhẫn nhục rồi không?? Nhiếp Âm Chi làm gì hắn cũng không phản kháng, Phật đến độ muốn thăng thiên luôn! Đây thực sự là người thiếu chút nữa tiêu diệt Tu chân giới luôn đó hả??!!>
<Có khi nào do lỗi của lập trình viên không? Dù sao Cố Giáng trong nguyên tác chỉ là một nhân vật với một câu bối cảnh, AI căn bản không thể thiết lập tính cách được.>
<Cho dù chỉ có một câu cũng khiến người ta thấy khác xa so với nguyên tác.>
<Được rồi được rồi, pass hết mấy chuyện vớ vẩn đó đi! Bây giờ mị chỉ muốn xem Nhiếp Âm Chi làm hắn thôi!! Nhiếp Âm Chi cố lên, mau thượng hắn, thịt hắn đeeeeeee!!! Nhiếp Âm Chi, rốt cuộc cô có được hay không thế?!!>
Nhiếp Âm Chi đảo qua làn đạn, toàn bộ tâm trí bị mấy chữ “có người rình xem ở hoa viên” chiếm đóng.
Nàng không hề cảm nhận được sự tồn tại của đối phương chứng tỏ người này tu vi cao hơn nàng, nhưng không lý nào Cố Giáng cũng không phát hiện ra được.
Cố Giáng vừa mới uống máu của nàng xong, lần này so với 1, 2 giọt như các lần trước thì nhiều hơn nhiều, chẳng lẽ vì vậy nên hắn mới sơ sót sao?
Nhất thời Nhiếp Âm Chi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng xoay người, đào ma đầu đang dính sát vào bên kia giường kéo lại, kéo đầu hắn dán về phía mình, từ bên ngoài nhìn vào là một tư thế vô cùng thân mật, giống như nàng đang cố tình làm nũng vậy.
Cũng bởi vì vậy nên làn đạn bắt đầu thét chói tai.
<Yaaaaa, bắt đầu rồi sao? Chúng ta sắp được xem “cái đó” rồi sao? Sẽ không bị “tắt đèn” chứ??>
<Lầu trên câm miệng đi! Tắt đèn cái beep ấy! Ngồi đây đều là đại gia bỏ tiền, sang lên bạn eiii>
<Hai người bọn họ tuyệt đối đã làm rồi, quá quen thuộc!>
<Vì sao??? Vì sao tuyến nữ phụ lại phát triển ngọt như vậy chứ??? Mị khóc!>
Nội dung sau đó bắt đầu chuyển sang thảo luận Cố Giáng có được hay không, có phải nàng sẽ ngồi trên tự mình động hay không.
Càng ngày càng quá quắt.
Cố Giáng nhắm mắt lại, mặc kệ nàng lăn lộn, những giọt máu nàng vừa mới đút cho hắn quả nhiên vẫn có chút tác dụng.
Nhiếp Âm Chi đối với một bầu trời từ ngữ ô uế làm như không thấy, thần thức của nàng bị kiếm khí đâm bị thương còn chưa khỏi, không cách nào truyền âm qua thần thức, nói thầm thì lại không ổn lắm.
Nhưng nàng đoán người bên ngoài nhất định kiêng kị Cố Giáng, tuyệt đối không dám thả thần thức tới gần đây. Cho nên nàng dán sát vào tai Cố Giáng, dùng giọng nói nhỏ nhất nói: “Cố Giáng, hình như bên ngoài có người.”
“Ừ.” Cố Giáng hàm hồ nói, hiển nhiên đã biết.
Môi Nhiếp Âm Chi dán lên lỗ tai hắn, giận đến ngứa răng, hận không thể cắn một cái, “Mặc kệ hắn à?”
Cố Giáng bị hơi thở của nàng phả lên tai đến phát ngứa, giơ tay ngăn mặt nàng dính sát lại vào mình, “Ngươi là chủ nhà, nếu muốn đãi khách thì ngươi tự mà đi.”
Nhiếp Âm Chi: “????” Nhìn nàng trông hiếu khách đến thế cơ à??
Nhiếp Âm Chi muốn bóp chết hắn đến nơi rồi, vẫn chưa từ bỏ ý định niệm kinh cạnh tai hắn, “Tổ tông, ở thời điểm nhạy cảm này lại vào Chiết Đan Phong, nhất định là người tới không tốt, hắn là tới thăm dò tình báo, chẳng lẽ mặc kệ hắn rình coi à? Nhỡ may hắn cứ ngốc ở đó không đi thì sao?? Tu vi của người kia cao hơn ta, nhỡ may hắn nhân cơ hội ngươi không ở đây giết ta thì sao? Cho nên tốt nhất chúng ta cứ giết hắn trước đi.”
“Hắn không dám, nếu hắn động thủ ta sẽ biết.” Cố Giáng bị Nhiếp Âm Chi quấy rầy đến phiền, hối hận đã nhường giường cho nàng, “Ngươi rõ ràng là đệ tử chính đạo sao hở tí là đói đánh đòi giết thế.”
Nhiếp Âm Chi chán nản, nàng cũng rất muốn hỏi, ngươi rõ ràng là đại ma đầu vậy mà người ta vuốt mặt không nể mũi, sấn đến tận nhà rình ngươi ngủ rồi vì sao ngươi vẫn thờ ơ như vậy??
“Cho dù hắn không động thủ, nếu hắn vẫn luôn núp ở chỗ tối, nhỡ may hắn nhìn trộm ta tắm rửa thì sao?”
Cố Giáng phát ra một tiếng cười khẽ không rõ từ trong mũi, hiển nhiên vấn đề ngu xuẩn này không đang để hắn mở ra cái miệng tôn quý của mình trả lời.
Nhiếp Âm Chi ngồi thẳng dậy, giận no cả bụng rồi, còn ngủ cái rắm!
<Xin lỗi, mị sai rồi, bọn họ chắc chắn vẫn còn trong sạch.>
<Cố Giáng thật biết cách chọc tức người khác. Tui nghi ngờ một nghìn năm trước hắn chính là đem lưỡng đạo chính ma tức chết.>
<Tôi thì tò mò đại ma đầu Phật hệ như vậy, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể bức hắn động thủ đây?>
<Lúc trước giết Tang Vô Miên nếu không động thủ thì làm sao mà sống được? Khi đó Nhiếp Âm Chi mà chết thì hắn cũng sẽ chết.>
<Loại người thế nào cũng được này thực ra mới là người khó đối phó nhất. Thoạt nhìn có vẻ vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, làm thế nào cũng không giận nhưng thực ra là không để bụng thôi. Có thể nhân nhượng mình thì cũng nhân nhượng người khác được. Bạn trai cũ của tui là người như thế, rất khó nắm giữ.>
Nhiếp Âm Chi nghiêng đầu nhìn về phía người đang nằm yên tĩnh bên cạnh mình, giơ tay vén tóc mai ra sau tai, lộ ra ý cười xấu xa.
Nàng nghiêng người ngồi lên người Cố Giáng, nắm lấy cằm hắn, cúi người hôn xuống.
Để xem bây giờ ngươi còn nói tuỳ ngươi, sao cũng được nữa hay không.
Để xem ngươi còn ngủ được nữa hay không.
Lời tác giả.
Cố Giáng: Ha hả, theo đuổi lão bà ư? Còn lâu nhé.