Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

Chương 41: Chương 41: À HÁA




Tất nhiên là yến hội lần này không thể kết thúc một cách tốt đẹp.

Tuy rằng Triều Phong không nói gì, nhưng tất cả khách khứa có mặt đều có thể cảm nhận rõ được cảm giác của anh lúc này, đại khái chính là: hừ, sớm biết sẽ như này thì đã không gọi nó lên đây —— kiểu như vậy đó.

Thậm chí còn có chút hối hận không thể thốt lên thành lười, không hiểu tại sao Lục Cảnh Nam lại đột ngột trở mặt như thế.

Bán bánh tráng cũng không lật mặt nhanh vậy đâu.

Dù sao thì cũng không thể do ánh sáng chính nghĩa bỗng dưng chiếu rọi lên đầu đâu nhỉ?

Trong suốt phần thời gian còn lại của bữa tiệc, Triều Phong đều gắng gượng duy trì nụ cười vui vẻ, cố gắng chào hỏi nói chuyện với mọi người. Chỉ tiếc những nhà quyền thế này cũng không dứt được khỏi drama, những khách khứa có mặt chẳng còn tâm trạng đâu mà nghe anh nói lời thoại mà họ đã sớm nghe đến chán chê, họ vẫn cứ chìm đắm không thể thoát ra khỏi nội dung vở kịch đầy đặc sắc vừa rồi, giống như một đám tra ôm dưa không chịu buông tay.

Bởi vì một màn đột phá thừa sức bùng nổ sau đó, nên mọi người cũng không bàn luận mấy đến việc Lục Cảnh Nam thừa nhận bản thân chỉ giá có 32 nữa.

Trọng tâm chính của cuộc bàn tán này vẫn xoay quanh câu chuyện gia đình của Triều gia.

Cái gì mà bị mẹ ghẻ ngược đãi, âm thầm tính kế... Nghe thôi cũng thấy có cảm giác của một bộ phim truyền hình máu chó.

Nhưng chính cái chậu máu chó này, vui vẻ sảng khoái, khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng không nổi.

Khi Triều Thu đi ngang qua người bọn họ, ít nhất cũng nghe được nhiều người thốt lên mấy câu nói thề thốt son sắt: “Tôi nghe nói....”

Từ trong miệng những người này, Triều đại thiếu chính là một con hồ ly mặt đầy ý cười nhưng bụng dạ nham hiểm.

Triều tam thiếu là một bông sen trắng trà xanh tương đối tâm cơ lươn lẹo.

Ba Triều mẹ Triều, một cặp đôi bất công.

Chỉ có Triều nhị thiếu Triều Thu sống trong bùn mà không nhiễm bùn, là một nhóc đáng thương không có ba thương chẳng có mẹ yêu, phải sống trong một gia đình toàn ác bá, bị bắt nạt chèn ép đến mức không gượng dậy nổi.

Triều đại lão không khỏi sờ cằm.

—— Phải nói như nào đây.

Nghe những người này nói một cách chắc chắn tự tin như vậy, nếu y mà không phải Alpha thì chắc y cũng tin sái cổ.

Hơn nữa, cái khác thì không nói, nhưng nội dung bàn tán về Triều tam thiếu có phần hơi đi xa quá thì phải?

Thật sự thì y cũng không hiểu cho lắm, làm thế nào mà họ có thể đọc ra được dáng vẻ tâm cơ từ trên gương mặt trông như cọp giấy kia nhỉ.

Y đang đi loanh quanh trong đám đông, đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ vươn ra kéo y lại. Quay đầu nhìn lên, Alpha cao lớn này đã kéo y vào góc, không nói hai lời dồn y vào góc tường.

Lục Cảnh Nam đứng phía xa nhìn thấy một màn này: “.............”

Ồ, hắn không khỏi cảm thán trong lòng —— công nhận người này dũng cảm thật đó!

Triều Phong cuối cùng cũng có thể tạm thời ở riêng một chỗ với em trai mình. Anh treo nụ cười mỉm đầy tao nhã trên mặt, nhưng thực tế lại ghé sát mặt về phía Triều Thu, trong lời nói tràn đầy ý tứ uy hiếp.

“Tại sao mày cứ phải nói như vậy?”

“Hả,“ Triều Thu thoạt nhìn qua vô cùng mờ mịt, “Không thể nói như vậy ư —— tôi nghĩ mọi người đều muốn ăn ngay nói thật chứ nhỉ!”

Triều Phong dùng ánh mắt xa lạ để quan sát y một lần nữa, anh không thể nào tin được, hình như anh nghe được vẻ trào phúng từ trong giọng nói của đối phương.

Điều này khác hoàn toàn so với ấn tượng về một thằng em trai nhẫn nhục chịu đựng ở trong suy nghĩ của anh.

Hay là, bộ dáng trước kia chỉ là biểu hiện giả dối mà người này dùng để ngụy trang?

“Được lắm.” Anh cắn răng gằn từng chữ, “Một lúc nữa mày phải gửi tin tức cho cánh truyền thông, giải thích rõ ràng vấn đề này một chút....”

Triều đại lão lắc ly Champagne trong tay, khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy sao, tôi nên nói như thế nào đây?”

“Cứ nói là mày bị đụng vào đầu!” Giọng nói của Triều Phong càng ngày càng mất kiên nhẫn, “Nói như vậy không phải rất đơn giản hay sao?”

Không ngờ là đối phương lại nhìn anh bằng ánh mắt chứa đầy vẻ châm chọc.

Ánh mắt như vậy khiến cho trái tim Triều Phong đột nhiên đập mạnh hơn.

“Vậy sao,“ y nhẹ nhàng nói, “Đơn giản giống như —— ý đồ muốn giết tôi của anh với mẹ anh lúc trước sao?”

Chỉ một câu nói này, đột nhiên khiến cho trái tim Triều Phong nhảy dựng lên, lập tức đôi mắt hiện lên vẻ cảnh giác, thậm chí còn không thể kiềm chế được sát ý trên mặt.

—— Nó đã biết!

Nó đã biết!!!

Triều Phong không dám tưởng tượng xem đối phương rốt cuộc đã biết được bao nhiêu, anh càng giữ chặt lấy cổ tay của Omega đang đứng trong góc này, nắm chặt đến mức Triều Thu thấy đau.

“Mày nói nhăng nói cuội cái gì đấy?”

Phản ứng này của anh thật giống với dáng vẻ giấu đầu hở đuôi.

Triều đại lão càng thêm nắm chắc ở trong lòng, y nhìn quét qua mặt đối phương, giọng nói không có chút vẻ để ý nào.

“Tôi đang nói cái gì, chẳng lẽ anh còn không biết rõ sao?”

Y mỉm cười, nheo mắt lại.

“Bằng không thì để tôi nhắc nhở cho anh —— chẳng hạn như, tin tức tố?”

Câu này cũng là một cái móc.

Nếu mẹ con nhà này quả thực có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ mà y gặp phải lúc trước, tất nhiên họ sẽ biết rằng thân phận của y không tầm thường.

Bọn họ sẽ biết rằng, thực ra y là một Alpha.

Giờ phút này, khi y nói ra từ tin tức tố đó, chính là vì muốn nhìn xem bọn họ có để lộ ra dấu vết gì không.

Quả nhiên, ánh mắt của cái người mà y gọi là anh cả này đã khẽ lay động trong tích tắc.

Đồng tử co lại, mặt tái xanh ——

Ừm, tốt lắm.

Đây chính là phản ứng sau khi bị vạch trần, đó thực sự là những gì y đã dự đoán.

Nếu đã thu được tin tức mong muốn thì y cũng không cần thiết phải ở lại đây chơi đùa với Alpha nhỏ bé này nữa.

Thời gian của đại lão không thể bị lãng phí!

Nhưng Triều đại thiếu vẫn còn dồn y vào trong góc tường, hiển nhiên không có ý tứ thả y đi, thậm chí còn bắt đầu tạo áp lực với y nữa. Nhìn cái tư thế này đi, thật sự là đang muốn bóp chết y từ trong nôi luôn này.

Điều này cũng không chuẩn lắm đâu, Triều đại lão nghĩ thầm.

Bắt nạt một bệnh nhân như tui thì làm sao có thể coi là đàn ông!

Còn không thể coi là Alpha! Nắm đấm cứng rắn!

Triều đại lão rất khinh thường kiểu người như thế, trong chốc lát nắm chặt nắm đấm lại, nhịn không được nghĩ xem có nên triệu tập đám đàn em đến đánh anh ta một chút.

Chỉ là đang ở nơi đông người, nếu y thật sự ra tay thì rất dễ bại lộ thân phận ——

Khi đại lão còn đang do dự xem có nên trùm bao tải đánh không, đột nhiên y lại nhìn thấy khách khứa đứng ở phía không xa đều đang như có như không liếc mắt về phía bọn họ, âm thanh bàn tán cũng dần trở nên xôn xao.

“Nhìn xem kìa, bây giờ còn chặn người ở trong góc....”

“Cậu ta vẫn còn chưa đánh đâu nhỉ, nếu đánh rồi thì chẳng phải là càng lúc càng quá phận hay sao?”

“Ôi trời, Triều gia thật là....”

“Chậc chậc....”

Lòng tràn đầy suy nghĩ muốn đánh người - Triều đại lão: “.........”

Triều Phong: “............”

Thái dương của Triều Phong nhảy loạn lên, do e ngại ánh mắt giám sát sáng quắc như ánh mặt trời của quần chúng, cuối cùng anh vẫn phải buông lỏng cổ tay ra.

Anh thật sự không thể nào nghĩ ra được, rõ ràng ban nãy đối phương còn nói ra lời uy hiếp như thế, sao vào trong miệng những người này thì lại biến thành người bị hại đơn thuần đến mức không thể đơn thuần hơn hả?

Anh không thể không buông thằng em trai này ra, nhưng khi rời đi, anh vẫn không nhịn được buông lời cay nghiệt: “Mày chờ đấy.”

Triều đại lão nói: “Được.”

Có gì đâu chứ —— chờ thì chờ thôi, ai không chờ được chứ.

Thật sự thì nên học hỏi y.

Đại lão chân chính sẽ không bao giờ buông lời hung ác mà không hề có chút chuẩn bị nào —— bởi tất cả đều được thực hiện trực tiếp luôn.

Triều đại lão chuẩn bị trực tiếp vào việc đã rút điện thoại di động ra, bĩnh tĩnh gửi tin nhắn cho cả đám đàn em.

“Chuẩn bị nhanh nào, làm việc thôi.”

Mọi người trong “Nanh Sói”: “!!!”

Công việc thật sự mà bọn họ phải đối mặt cũng đã đến, trong chốc lát không nhịn được lệ nóng doanh tròng —— ông trời ơi, cuối cùng cũng có việc để làm rồi!

Có quỷ mới biết từ khi bọn họ gia nhập “Nanh Sói”, đã bao lâu rồi chưa được đi đánh nhau. Nghe thì có vẻ Vẹc - xây lắm, nhưng kiểu tổ chức thành công như bọn họ đôi khi cũng cảm thấy vui sướng hồi hộp khi có đối thủ.

Chứ không phải giống như bây giờ, bất khả chiến bại khiến cho cuộc sống trở nên cô độc hơn bao giờ hết.

Đối với công việc khó kiếm này, tất cả mọi người đều thấy vô cùng phấn chấn, trong chốc lát cả đám đã lao lên tranh giành quyền phát biểu.

“Em sẽ trùm bao tải”

“Không, để em!”

“Em sẽ kéo người ra ngoài, em muốn đánh....”

“Đừng có tranh giành với bố mày, bố đây kìm nén quá lâu rồi!”

“Không có gì để nói cả, chỉ hy vọng vị này có thể phản kháng chút, đừng có giống như lần trước, đánh cũng chẳng có cảm giác gì....”

Đây là sự thật, ban đầu đánh 32 thật sự rất dễ dàng, còn không đủ cho bọn họ nhét kẽ răng. Nếu sớm biết đó là lần ăn cuối cùng trong suốt vài tháng thì khi đó bọn họ nhất định sẽ không kết thúc một cách qua loa như thế.

Cũng may, bây giờ lại có hy vọng mới rồi....

Ngay lập tức, ánh mắt mọi người khi nhìn Triều Phong đã tràn ngập khát vọng chói lọi.

Triều đại thiếu tâm trạng đang bất ổn chợt thấy sau cổ ớn lạnh, không khỏi ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Không biết có phải do anh nhầm lẫn hay không, sao anh cứ cảm thấy mấy nhân viên phục vụ đi ngang qua mình đều đang nhìn anh như đang nhìn đĩa.... thịt?

*

Cùng lúc đó, Giản Nhiêu cũng đang đưa mắt quan sát cả đại sảnh.

Không giống với đôi mắt không bao giờ nhìn bề tôi tớ của Triều Phong, trí nhớ xuất chúng của hắn có thể giúp hắn dễ dàng nhận ra khuôn mặt quen thuộc của những người này.

Gương mặt này, tất cả đều đã từng xuất hiện ở trong video giám sát của đấu trường và cũng chính là cái đám người lúc trước đã đóng giả làm kẻ cướp để phối diễn kia.

Và bọn họ lại xuất hiện ở đây, mục đích là gì?

Giản Nhiêu không dám chắc chắn, nhưng hắn đoán rằng vẫn liên quan đến Triều Thu như cũ.

Rốt cuộc trên người Omega này có cái gì mà có thể khiến bọn họ phải xuống tay đến tận lần thứ 3 như thế?

Trùng hợp đúng lúc này, Triều Thu cũng nhìn thấy hắn từ trong đám người, ánh mắt y rực sáng lên ngay lập tức, vội vàng vẫy tay: “A Nhiêu!”

Từ góc nhìn của Giản Nhiêu, đối phương ngây thơ lại hồn nhiên giống như một tấm chiếu chưa trải sự đời.

Nhưng khi hắn nhìn thấy đối phương thì cũng không khỏi cảm thấy phức tạp trong lòng, nhớ lại chuyện người này nói muốn bao dưỡng hắn...

Triều Thu đến gần.

Khí sắc của y có vẻ tốt hơn so với thời gian trước, cả người từ trên xuống dưới đều tràn ngập cảm giác không nói rõ được, khiến cho người ta không thể nào di chuyển mắt được. Chỉ nhìn vào khuôn mặt này thì y chính là một Omega nhỏ bé rụt rè đầy yêu kiều.

Nhưng đâu ai có thể ngờ đến, Omega này lại có thể gan dạ đi đến đấu trường thi đấu ngầm để bao dưỡng A chứ....

Triều đại lão nhìn thấy tình O trong mộng, ánh mắt y không nhịn được mà đảo quanh trên người đối phương —— bộ âu phục màu xám bạc được cắt may ba chiều đầy lưu loát, làm nổi bật rõ ràng vòng eo nhỏ cùng đôi chân thon dài của Omega, hàng cúc được đóng kín ngay ngắn thẳng tắp tạo cảm giác cấm dục.

—— Oa.

Mỗi một ngày lại trở nên đẹp đẽ và ngon cơm hơn.

Giọng nói y ôn tồn: “Sao hôm nay lại đến đây? Đã lâu rồi không gặp em.”

Thật ra cũng không lâu lắm, lúc có ý đồ bao dưỡng vào mấy ngày trước thì đã gặp qua rồi.

Giản đại lão: “...... Ừm.”

Triều đại lão không hề cảm nhận thấy thái độ kỳ quái của đối phương, chỉ nghĩ là hắn đang thẹn thùng, dù sao thì đa số Omega đều có kiểu phong cách dễ xấu hổ, dễ ngại ngùng. Y làm Alpha nên tất nhiên phải săn sóc gấp bội, làm bộ như không phát hiện ra.

“Có muốn uống cái gì không?”

Bạch nguyệt quang: “Không cần....”

Hắn còn chưa nói hết câu, Vương Đại Vi đã nôn nóng tiến đến gần đó.

Gã vẫn không hiểu tại sao lão đại lại muốn một mối tình OO có độ khó cao như thế, chẳng khác gì tình yêu như kiểu Plato.

Đương nhiên là áo bông nhỏ tri kỷ như gã phải lên sân khấu để phát huy giá trị rồi!

Áo bông nhỏ bưng nguyên một khay Champagne, làm bộ như vô tình đi đến rót rượu cho những người xung quanh Giản Nhiêu, lập tức khua chân một cái, dùng một tư thế thoạt nhìn có độ khó rất cao, chuẩn không cần chỉnh hất rượu về phía tình O trong mộng của Triều đại lão ——

Nhưng mà gã đã sai lầm hai chỗ.

Một là Giản lão đại đã nhận ra gã nên đã sớm phòng bị gã rồi.

Hai là Giản lão đại chính là đại lão real, tốc độ phản ứng nhanh đến mức người thường không thể nào địch nổi.

Trong lúc rượu đang được hất đến thì hắn đã nhanh chóng hành động, còn nhân tiện kéo theo người bên cạnh mình.

Đáng tiếc là Triều đại lão không có tốc độ như hắn, đột nhiên bị túm lấy còn thấy ngơ ngác, lập tức đâm thẳng vào lòng của bạch nguyệt quang. Một ly rượu trợ công thúc đẩy tình tiết kia của cấp dưới, có phân nửa đã đổ thẳng vào người y.

Triều đại lão đột nhiên ướt đẫm nửa người: “...........???”

Vương Đại Vi: “..........”

Vương Đại Vi yên lặng buông ly rượu xuống, nuốt một ngụm nước miếng.

Ồ hố.

[24/07/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Vương Đại Vi: Áo bông nhỏ như tui chỉ sợ sẽ bị phế bỏ....

Triều đại lão: (nhìn tư thế của chính mình) cũng.... vẫn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.