Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

Chương 17: Chương 17: Ái chà chà




Triều Thu nghiêm túc.

Y nghĩ nghĩ một chút, hiện nay Nanh Sói vẫn chưa hoàn toàn mở rộng được quy mô, hẳn là có liên quan trực tiếp tới độ nổi tiếng. Y thực sự chưa tham gia vào mấy công chuyện kiểu như này, nhưng cảm thấy có lẽ cũng na ná như tiếp thị một thương hiệu nào đó thôi —— mà vấn đề này hoàn toàn có thể giải quyết nhờ quảng cáo.

Chỉ cần quảng cáo tốt, các đàn em sẽ bu đến không ít.

Thậm chí y còn làm một đoạn video ngắn để tuyên truyền, đương nhiên không thể trắng trợn chiêu sinh kiểu "Hey mấy em trai, đến Nanh Sói nào! Nếu cưng là một Alpha đỉnh cấp thì hãy tới Nanh Sói!! Thăng quan, phát tài, đến với Nanh Sói!!! "—— Việc này hoàn toàn không hợp với gu thưởng thức của đại lão, cứ suy ngẫm nhiều nữa thì thành đại lão trọc đầu mất.

Đại lão đánh giá cao sự tinh tế, thần bí và khơi gợi trí tò mò của mọi người.

Có thể thu hút sự chú ý của mọi người trong nháy mắt.

"Có thể không?"

"Đương nhiên! Đương nhiên!" Săn tìm ngôi sao ngày càng nhiệt tình, "Chúng tôi có thể cung cấp nền tảng lớn nhất trong khoảng thời gian tốt, ngài có thể xem mình muốn cái nào, chẳng hạn như vào khung giờ vàng từ 7 giờ tối đến 9 giờ tối ——"

Triều thái tử từ chối, "Không được."

Y nói ra lý do của mình, "Quá nhiều người xem."

Hơn nữa giờ đó là giờ các bộ phim truyền hình chiếu, rất không phù hợp với khí chất lãnh huyết cao ngạo của Nanh Sói.

Săn tìm ngôi sao: "....."

Anh hai, cậu nói muốn làm tuyên truyền đó!

Nếu không có nhiều người xem thì còn tuyên truyền cái mẹ gì!!

Gã thử thăm dò, "Vậy thì ngài muốn....?"

Triều thái tử nghĩ nghĩ một chút rồi nói cho gã thời gian lý tưởng, "Một đến ba giờ sáng."

Đêm nguyệt hắc phong cao. [1]

[1]. Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Bắt nguồn từ "Nguyệt hắc sát dạ nhân, phong cao phóng hỏa thiên", tức là "Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả." Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối), chỉ thời gian thích hợp làm chuyện xấu.

Là lúc giết người – phóng hỏa!

Nghe rất phù hợp với một người như y, người bước ra từ huyết vũ tinh phong!

Săn tìm ngôi sao: "......."

Gã chưa từng thấy một người nào kiểu như này từ trước đến giờ.

Sau khi bàn bạc xong, Triều Thu hẹn gã gặp mặt rồi cúp điện thoại. Omega ngồi cạnh y đã nhanh chóng đảo mắt nhìn qua: "...... A Thu, mày muốn quảng cáo lúc một tới ba giờ sáng?"

Mặc kệ là muốn quảng bá cho cái quần què gì đi nữa, đứa nào thèm xem vào cái giờ đấy hả?

Triều Thu thản nhiên đưa tay xoa xoa đầu cậu, chỉ nói: "Mày không hiểu đâu."

Hiện tại y chỉ có thể tạm ẩn mình trong đêm đen.

Y hơi ghen tị với những người như Ôn Hân, chẳng có gì phải kiêng dè, luôn hướng về cái tốt.

Ôn Hân thật sự không hiểu, cậu chỉ có thể tự nhủ khuê mật của mình có dụng ý khác —— dù sao thì dáng vẻ hiện tại của Triều Thu rất tự tin.

Hơn nữa nhìn Triều Thu thì cứ tưởng y làm việc không có kế hoạch, thực tế chưa từng ăn chút thiệt thòi nào, Ôn Hân vừa nhào bột vừa nghĩ: A Thu muốn chọn vào khung giờ đó, chắc là đang muốn chỉnh ai đấy....

Haiz, suy nghĩ của con người phức tạp quá, nghĩ hoài hổng ra.

Bánh ngọt mới làm được một nửa, Triều Thu đã nhận được một cuộc gọi, là đàn em gọi tới.

Cậu nhóc mở miệng đã tỏ vẻ vui sướng như ăn tết: "Lão đại! Chúng tôi đã chăm sóc Lục Cảnh Nam một trận ngon lành rồi!"

Vừa nghe thấy ba chữ 'Lục Cảnh Nam' radar Ôn Hân đã dựng đứng, lập tức quay đầu về phía Triều Thu, cố gắng nghe xem bên kia đang nói gì.

Triều đại lão cố kỵ AO nên hơi phòng bị nghiêng người ra rồi tiếp tục nghe người bên kia báo cáo: "Chúng tôi nghe ngóng được hắn có một bữa tiệc lớn. Theo ý của ngài nên bọn tôi đã chọn thời điểm xuất thủ cực kỳ hợp lý để ra tay. Hiện giờ hắn đã không thể đi được nữa.... lão đại, ngài có muốn tới xem chút không?"

Triều Thu nghe cái hiểu cái không, đặc biệt là Ôn Hân khi nghe tới tên tra công thì càng hứng khởi, không ngừng chen đầu về phía y, chỉ lo đầu óc khuê mật nhà mình bị úng nước rồi lại nhặt bạn trai từ trong thùng rác về. Y bị chen tới chen lui nghe không rõ lắm, chỉ mở hồ nghe được đối phương bảo '32' được mời tới một bữa tiệc lớn, "Tốt lắm."

Ăn no tới độ không đi được, bữa tiệc này phải lớn tới mức nào vậy?

Tốt xấu gì thì '32' cũng là một tổng tài bá đạo đó!

Triều Thu nhớ đối phương ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, trong lúc nhất thời cảm thấy chua xót.

Sao lại lưu lạc tới mức này chứ?

Công ty tự nhiên làm ăn kém tới nỗi cơm ăn không đủ no ư?

Đến như vậy rồi mà vẫn cậy mạnh ở trước mặt y.....

Triều lão đại không nhịn được nhíu mày, nhưng dù sao thì đấy cũng chỉ là bạn trai cũ của y, không nên chăm sóc hắn quá nhiều, càng không thể cho Lục Cảnh Nam có thêm hy vọng.

Huống chi y đã có tình O trong mộng, đương nhiên nên giữ khoảng cách với bạn trai cũ.

Nghĩ đi nghĩ lại thì chắc là đối phương cũng không muốn bị y nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng này của mình.

"Không cần."

Y bình tĩnh nói.

"Mấy người thay tôi chăm sóc hắn đi."

Dừng một chút rồi lại bổ sung: "Nếu hắn muốn ăn bữa tiệc lớn thì để hắn ăn nhiều chút."

Đây là sự dịu dàng cuối cùng của đại lão.

Đàn em đầu bên kia ngượng ngùng cười cười: "Thật ra, lão đại à, nãy tôi sợ ngài tức giận nên không dám nói thật. Hiện tại hắn không những không đi được mà còn đứng dậy không nổi...."

Bởi vì chân sắp bị đánh gãy rồi.

Này thì có gì để mà tức giận, Triều đại lão không hiểu, nghĩ lại có lẽ do đối phương tiêu nhiều tiền quá nên sợ mình cáu, thản nhiên khích lệ: "Ừ, rất tốt, trở về thưởng."

Cũng không thể để đàn em của y chịu thiệt được.

Đàn em đột nhiên được đại lão khích lệ: "!"

Cậu ta hưng phấn tới độ thở cũng không xong!!!

Cậu ta vội vã nhìn về phía đám anh em rồi xua xua tay.

"Tiếp tục đi, không được dừng, lão đại khen tao rồi!"

"Cái gì? Khen mày rồi hả?"

"** má, tao cũng muốn được khen......."

"Xem ra anh Vương nói không sai, lão đại thực sự có ý này......"

Sau khi phỏng đoán được ý của lão đại thành công, Vương Đại Vi dựa người lên tường, cực kỳ kiêu ngạo hút thuốc, "Chứ còn gì!"

Gã trợn tròn mắt nói mò, "Vừa nghe lão đại nói tao đã biết chuyện này không đơn giản."

Đám đàn em lại bắt đầu dồn dập khen gã, liên tục tán thưởng gã 'hiểu ý', 'đa mưu túc trí', làm cho Lý Cẩu Đản – hiện là Vương Đại Vi ngất ngất ngây ngây, thiếu chút nữa là tìm không phân rõ được phương hướng, nếu không phải do gã nặng quá thì có khi còn bay được lên trời rồi.

Lục Cảnh Nam mơ mơ màng màng không hiểu tại sao mình bị trói vào bao bố xong còn bị đánh.

..... Ủa ** mé.

Hắn đã làm sai cái gì?

*

Suốt một ngày Lục Cảnh Nam không có mặt ở công ty.

Vương Đại Vi tụ họp đánh người xong thì ném hắn vào một góc âm u rồi đường ai nấy đi. Chỉ để lại '32' trong bao tải đợi hồi lâu, hắn xác nhận bên cạnh không có giọng nói của đám người phát rồ ban nãy thì mới hơi giãy giụa chút.

Hắn đi không được, đành lăn lộn trong bao tải, nhịn đau cố gắng bò ra ngoài.

Lục Cảnh Nam càng nghĩ càng giận.

** mé nhà nó.

..... Cáu nhất ở chỗ, từ đầu tới đuôi hắn không biết người đánh hắn cao thấp ra sao, lý do gì mà đánh hắn.

Đánh thì cũng phải có nguyên do chứ?

Cũng không thể chỉ vì bình thường hắn đi đường kiêu ngạo quá, xong thấy ngứa mắt nên mới không nhịn được mà đấm vỡ alo chứ!

Bình thường hắn vẫn tự tin mình là Alpha được một trong chín đại thế gia – Bạch gia - che chở, người bình thường có ai dám chọc đến đâu, lúc đi ra khỏi cửa cũng không cần mang theo vệ sĩ....

Bò được một nửa vẫn không thấy ánh sáng, bỗng nhiên hắn nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.

Lục Cảnh Nam không dám di chuyển, chỉ lo đám thần kinh kia quay lại —— nhưng có vẻ không phải, cặp chân kia không nặng không nhẹ đá hắn một cái, giọng nói có vài phần khí chất của thiếu niên.

"Ồ," Người này cảm thán, "Hình như gặp được cùng ngành."

"Đâu ra," bên cạnh một giọng nữ khác vang lên, "Có vẻ mạng sống của cùng ngành này kết thúc rồi."

Lục Cảnh Nam trong lòng dâng lên một tia hy vọng.

Hắn muốn cầu cứu nhưng trong lòng cảm thấy không nên —— dù sao thì mối quan hệ của tổ chức Alpha cũng rất phức tạp, thứ hai là hắn không xác định được mấy người này có phải đám bệnh thần kinh ban nãy không, là bạn hay là thù của chúng?

Nếu như là bạn, thì chẳng phải mới ra hang hổ đã vào hang sói ư?

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn ngậm chặt miệng, co thành một cục. Hắn cố nén đau đớn căm hận trong lòng, hôm nay hắn chịu đựng khuất phục bao nhiêu thì sẽ trả lại gấp trăm lần!

Hai người kia nói chuyện cũng không lâu.

Bọn họ chỉ đi ngang qua rồi tiện thể hàn huyên vài ba câu, không để ý nhiều. Dù sao thì Alpha vốn là chủng loại hiếu chiến sôi nổi, chỉ động chạm một chút rồi dẫn đến choảng nhau cũng là bình thường, chỉ cần không liên lụy tới Beta phổ thông hay Omega gì đó thì nhóm các thế gia cũng lười nhúng tay vào. Những Alpha cũng không còn xa lạ gì với việc thấy người bị đánh trên đường, bọn họ đã nhìn cái này quá quen rồi, thậm chí thỉnh thoảng còn tự mình động thủ nên càng không hề thấy ngạc nhiên gì.

Ngay cả khi bước ngang qua, họ vẫn có thể vô cùng thích thú suy nghĩ rằng đánh rất tốt.

Hai người chậm rãi đi xa hơn, một trong hai người nhuộm đầu tóc vàng, trong miệng còn nhai kẹo cao su, hắn ta nở nụ cười nhìn trông như một đứa trẻ.

Nữ Alpha đi song song với hắn ta: ".... Nhổ cái kẹo của mày ra, nhai cả đường rồi còn vị gì nữa?"

"Nhổ gì mà nhổ," tóc vàng nói, "Nhai kỹ chút nữa vẫn còn ngọt mà."

Hắn ta ôi một tiếng, "Cái này tao gọi là trước sướng sau khổ."

Nữ Alpha cười nói: "Tự biết lát nữa bị ăn mắng à?"

"Lão đại sẽ không mắng đâu," tóc vàng cau mày, "Ngài ấy lườm tao một cái tao đã sợ co quắp vào rồi chứ mắng gì nữa. Chị Đao à, không tin thì chờ...."

Trong lúc nói chuyện bọn họ đã tới được chỗ cần đến. Sau khi kiểm tra danh tính thì họ được người canh cửa dẫn vào, tóc vàng nhổ kẹo cao su ra, sửa sang quần áo một chút rồi mới đẩy cửa ra, khi nhìn thấy bóng người ngồi sau bàn làm việc, hắn ta lập tức nghiêm nghị.

"Lão đại."

Hắn ta cẩn thận báo cáo lại thành quả của mình.

"Ngân Phong tạm thời chưa cân nhắc đến việc gia nhập, em đã thử thuyết phục nhưng gã còn do dự. Theo phân phó của ngài thì bọn em không động thủ, ngài xem...."

Người đàn ông ngồi sau bàn không đáp lời, hắn chỉ nâng mắt lên. Tóc vàng cảm nhận được dư quang nhàn nhạt đảo qua trên người, rõ ràng không có động tác gì nhưng lại khiến mồ hôi lạnh trên lưng hắn ta không ngừng đổ xuống, vị Alpha đỉnh cấp kia áp bức hắn ta tới nỗi thở cũng không xong, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn: "Nhưng em cũng tìm ra được một đầu mối mới."

Người đàn ông bị bóng tối che khuất nửa người, không thấy rõ thần sắc trên mặt, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Biểu hiện hắn có hứng thú.

Tóc vàng vội vàng nói: "Em nghe bọn họ nói, ở khu 9 gần đây có một nhân vật rất giỏi, phải là cấp S. Có người kể rằng người nọ thực lực cực tốt, người mang theo bên cạnh cũng không ít, tính ra cũng phải một nghìn. Trước đó có vài đội ngũ mấy chục người đối đầu với hắn đều sợ quá tự đầu hàng.... Lão đại, chúng từ đâu ra chẳng biết, nói không chừng có thể dùng làm người của mình đấy?"

Mồ hôi làm ướt đẫm quần áo tóc vàng, hắn ta run sợ quan sát động tác của lão đại.

Một hồi lâu sau hắn ta cũng đợi được người đàn ông nọ mở miệng.

"Tên."

"Cái này," Đầu vàng nhỏ giọng nói, "Hiện nay tin tức về hắn quá cơ mật, bọn em còn phải tra......."

"Vậy tra đi."

Người đàn ông nhàn nhạt nói, tay cầm bút, cán bút đen thui nằm gọn trong ngón tay thon dài trắng nõn, lông mày của người nọ dày như vũng mực không tan được.

"E là không đơn giản. Đừng quá coi thường, đừng bỏ lỡ một lần nào nữa."

Hắn không khoan nhượng thất bại lần nữa.

[18/03/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Sau này công nhìn thấy Triều đại lão.

Nhân vật ghê gớm, thực lực siêu khủng......

Triều đại lão: Đúng, không sai, nghe cái đã biết nói tui rồi!

Công:..................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.