Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

Chương 36: Chương 36: Đụ máa




【 Chủ đề: Bàn về đoạn quảng cáo lúc nửa đêm 】

【1L: 】Có ai xem đoạn quảng cáo phát sóng vào lúc 2 giờ sáng như rui không?.......... Có cao nhân nào có thể đến nói cho tui biết rốt cuộc cái quảng cáo đó nói về cái gì được không ạ?

【2L: 】Tui cũng xem rồi. Nhưng mà tui cũng chẳng hiểu gì, rốt cuộc quảng cáo này tuyên truyền cái gì?

【3L: 】Thứ lỗi tui mạo muội, trừ hình ảnh một cái răng nanh lóe sáng trong khung cảnh đen sì, tui chỉ thấy được cảnh người đó bảo mọi người nâng pho tượng ở quảng trường trung tâm... Còn nói gì mà “Chỉ có người thành công mới có thể bước chân vào chỗ của tôi”, cửa nào, cửa ở đâu, di chuyển được nó thì có thưởng tiền cho mọi người không?

【4L: 】??? Nếu như tui nhớ không nhầm ấy thì hình như pho tượng đó cũng phải vài trăm cân???

【5L: 】Cái này thì ai có thể nhấc lên cho nổi hả —— đây chắc phải có thần lực trời sinh thì mới được ấy nhỉ!

【6L: 】Trước đây đã từng có Alpha thử. Hình như cho đến bây giờ vẫn chưa có người nào thành công.

【7L: 】Éc, tui chẳng hiểu cái gì hết á. Mọi người rảnh rỗi đến phát điên rồi à? Lỡ ăn đêm no quá hay sao?:)

【7L: 】Mấy người cập nhật tin tức chậm quá đấy —— nghe nói đây là một đoạn quảng cáo tuyển người của một tổ chức thần bí, hơn nữa thủ lĩnh cầm đầu cũng là một vị đại lão nổi danh, chỉ dựa vào tên tuổi của đại lão kia thôi mà bây giờ cũng có một đống người đứng xếp hàng chờ để nâng pho tượng kia rồi!

【8L: 】??? Đại lão gì cơ?

【9L: 】Tin tức của lầu trên nghe được từ đâu thế? Nói thật với mọi người, thực ra trước kia cũng có người đã gặp được đại lão kia ở trong hẻm Hoa Chi. Lúc ấy, đại lão ấy đã giao cho người này một nhiệm vụ, cũng là di chuyển pho tượng kia, ầy, để tui nói cho mấy người biết....

Tinh cầu Thủ Đô vẫn bình yên như mọi khi.

Lưu Tiểu Quân đeo cặp sách trên lưng đi ra khỏi trường tiểu học, cẩn thận nhìn ngó trái ngó phải. Hai bên đều là các bậc phụ huynh đang nhốn nháo chờ đợi đón con, lẫn lộn vào trong đó còn có bóng dáng của những đứa trẻ, chúng đang nói cái gì đó cùng với ba mẹ mình, không một ai để ý đến nó đang đứng bên này.

Nó nhẹ nhàng thở ra một hơi, không chút dấu vết vẫy tay ra phía sau. Sau vài giây, một đám học sinh tiểu học thò đầu ra khỏi cổng sau trường tiểu học, giả bộ lơ đãng xen lẫn vào trong đám người rồi đi về phía trước.

Lưu Tiểu Quân rất có ý thức của một thủ lĩnh, nghiêm ngặt kéo đám em trai em gái dưới trướng đi lượn mấy vòng, sau khi chắc chắn không có người theo dõi bí mật nào thì mới đưa cả đám đến căn cứ bí mật.

Cái gọi là căn cứ bí mật, thật ra chính là một cái ngõ cụt ở phía sau trường học, bình thường cũng không có người nào đi vào.

Lưu Tiểu Quân bảo nhóc béo đi trông chừng, “Không được để cho người khác đi vào quấy rầy hội nghị của chúng ta!”

Nhóc béo ừ hử một tiếng rồi quay người đi, đặt mông ngồi xuống đầu ngõ. Còn đám tiểu đậu đinh còn lại thì đồng loạt ngồi thẳng lên trên cặp sách, nghiêm túc đặt hai tay lên trên đầu gối, đưa mắt nhìn lão đại của chúng.

“Ghi chép lại đi,“ Lưu Tiểu Quân dặn dò cô bé ngồi bên cạnh mình, “Hội nghị toàn thể lần thứ 6 của của Nanh Sói chi nhánh tiểu học.”

Nó dùng vẻ mặt uy nghiêm liếc nhìn đám nhóc trước mặt mình.

“Các bạn học sinh,“ Lưu Tiểu Quân đứng ở trên một tảng đá lớn, bắt đầu diễn thuyết phát biểu, “Bây giờ thời khắc quan trọng đối với chúng ta đã đến.”

“Đội ngũ của chúng ta đã và đang không ngừng phát triển trong mấy tháng vừa qua, bây giờ, chúng ta đã thành lập được cứ điểm tại trường Tiểu học Số 1, Tiểu học Số 2, Tiểu học số 7, nhân số đã tăng đến 132 thành viên.”

“Đây có được coi là thành tựu không? —— Đương nhiên là có.”

“Nhưng chúng ta cũng không thể thỏa mãn với thành tựu như vậy được, lúc nào chúng ta cũng phải luôn tự hỏi, chúng ta có năng lực làm cái gì cho Nanh Sói, nên làm cái gì để chúng ta có thể trở thành một thành viên đủ tư cách của Nanh Sói, những vấn đề như này, mong rằng mọi người phải luôn khắc ghi trong lòng.”

Vẻ mặt của nó hết sức nghiêm túc.

“Đêm qua, sau khi lén mở TV để xem phim hoạt hình, tao để nhìn thấy một quảng cáo quen thuộc.”

“Nói vậy chắc các bạn học ở đây cũng đã biết rồi.”

“Đúng, chính xác —— chính là quảng cáo của Nanh Sói.”

“Vì sao mà tao có thể liếc mắt một cái đã nhận ra? Không chỉ vì tiêu chuẩn tuyển chọn thành viên quen thuộc, mà còn có một loại cảm giác quen thuộc, một cảm giác mà khi nhìn vào liền cảm thấy nhiệt huyết tàn phế.”

Phía dưới có người nhỏ giọng nói: “Lão đại, đó là nhiệt huyết sôi trào.”

Lưu Tiểu Quân: “..........”

Lưu Tiểu Quân lại ngẩng đầu lên lần nữa, “Này, cái này mà tao lại không biết chắc?”

“Nhưng cái này không phải trọng điểm.”

Nó đề cao âm thanh.

“Trọng điểm ở đây là lão đại đã tuyên bố trên quảng cáo như vậy, chứng minh rằng anh ấy thực sự muốn tuyển thành viên.”

Nó đưa mắt nhìn người bên dưới với vẻ mặt đầy hy vọng.

“Thời điểm như thế này, Nanh Sói chi nhanh Tiểu học Số 13 chúng ta phải làm gì?”

Đám nhóc hai mặt nhìn nhau, cũng không hiểu cho lắm.

Lưu Tiểu Quân từng trải thở dài một hơi, rất có dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tại sao lại có thể như vậy, chẳng lẽ ở đây chỉ có duy nhất nó là người có kinh nghiệm dẫn đường chỉ lối thôi sao?

Cũng may mà nó có một người cậu từng trải, chứ không ấy à, chỉ dựa vào một đám nhóc này, đến kiếp sau bọn họ cũng không thể trở thành một thành viên của Nanh Sói!

“Đương nhiên là trợ giúp lão đại rồi!”

Nó vung tay lên.

“Chúng ta phải nắm bắt cơ hội này để giới thiệu Nanh Sói cho nhiều người hơn —— từ hôm nay trở đi, mọi người phải phân công nhiệm vụ với nhau, phải đảm bảo rằng quảng cáo này sẽ truyền khắp mọi ngóc ngách ở tinh cầu Thủ Đô! Truyền thẳng đến tai của từng người một!”

Lưu Tiểu Quân ngắn gọn hùng hồn phân công công việc, bởi vì nó mới bị gãy răng cửa nên lúc nói chuyện hơi bị lọt gió chút.

“Mày, diễn đàn! Mày, quảng cáo! Bọn mày, tuyên truyền bên trong trường học! Còn cả bọn mày nữa, chiếm đóng khu vực bình luận đi!”

“Nếu có thể nắm bắt được cơ hội lần này, nói không chừng chúng ta có thể trở thành thành viên chính thức của Nanh Sói. Tao hy vọng tất cả bọn mày phải nhớ kỹ, Nanh Sói của chúng ta —— chính là dây chuyền!”

*

Nhưng mà trên thực tế, nội bộ Nanh Sói đang không có tâm tư suy nghĩ về vấn đề tuyển người.

Trước mặt bọn họ bây giờ đang có một tờ báo.

Nếu lúc này Lục Cảnh Nam có mặt tại đây, nhất định hắn sẽ cảm thấy vô cùng quen thuộc —— dù sao thì đây cũng là bài báo mà hắn vừa mới đọc cách đây không lâu, thậm chí để cả vẻ mặt cũng không sai lệch mấy.

Trông cứ như được sao chép y nguyên lại từ khuôn mặt của hắn.

Các đàn em: “...........”

Vương Đại Vi: “............”

Các đàn em: “............”

Vương Đại Vi: “................”

Một lúc sau, có đàn em khó khăn mở miệng nói.

“Thế cho nên,“ cậu ta thong thả nói, “Hai ngày trước lão đại đi đến đấu trường thi đấu.... Chính là vì cái này sao?”

Bao dưỡng Alpha???

Các đàn em rơi vào trạng thái nghi ngờ mãnh liệt, nói chào mời nhân tài để phát triển tổ chức đâu! Bây giờ muốn mời chào tuyển dụng ở đâu, ở trên giường hả?

Vương Đại Vi cũng rơi vào trạng thái buồn khổ trước nay chưa từng có, im lặng hút điếu thuốc nhìn tờ báo, u buồn nói: “Vậy mà tao lại không hiểu rõ lão đại một chút nào.”

Uổng công gã còn tự xưng bản thân chính là áo bông nhỏ bên cạnh lão đại.

Không khí đột nhiên ngưng trệ lại một cách khó hiểu.

Trong cái bầu không khí như này, chỉ có người cố vấn vẫn duy trì năng lực tư duy nhanh chóng từ đầu đến cuối. Gã ta vỗ vai Vương Đại Vi, hơi có dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Anh Vương, làm sao anh có thể bị đánh bại vào thời điểm như này chứ?”

Tất cả mọi người đều nhìn gã ta. Người cố vấn nói: “Bọn mày có biết tao nhìn thấy cái gì từ đây không?”

......... Cái gì?

“Đầu tiên, thực ra Nanh Sói chúng ta khá giàu có!” Người cố vấn dõng dạc nói, “Mày thử đổi sang người khác, ở đâu có thể có người dễ dàng tặng Hoang tinh với khoáng sản hả?”

Nói, nói cũng đúng phết.

Tinh thần mọi người không khỏi nâng lên một chút, mặc kệ tình huống có ra sao đi chăng nữa, có tiền vẫn tốt nhất.

Chỉ có Vương Đại Vi nghi ngờ nói: “Nhưng cho đến bây giờ lão đại vẫn chưa từng đề cập đến Hoang tinh gì đó với chúng ta.....”

“Đấy là vì cái gì, anh vẫn chưa chịu hiểu sao?” Người cố vấn vỗ bờ vai của gã, lời lẽ thấm thía, “Anh nghĩ lại xem anh vừa nói cái gì.”

Vương Đại Vi: “...... Nói gì cơ, cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ được lão đại?”

“Đúng thế!” Người cố vấn vỗ tay, “Anh cẩn thận suy nghĩ lại xem, đây không phải là nguyên nhân mà lão đại vẫn chưa đề cập đến sao?”

Gã ta thong thả bước qua bước lại.

“Tất cả chúng ta đều biết rằng lai lịch thân thế của lão đại là bí ẩn, cái Triều gia kia cũng không nhất định là thân phận thực sự của cậu ấy. Cậu ấy đã có nhiều tài nguyên như vậy, vì sao không muốn tiết lộ cho chúng ta? —— Nguyên nhân duy nhất chính là cậu ấy vẫn chưa đủ tin tưởng chúng ta!”

Vương Đại Vi đã tin vào câu nói anfy. Dù sao thì mọi thứ về lão đại đều bí hiểm như vậy, sao có thể dễ dàng cho người ta biết con át chủ bài của mình được.

Huống chi đây lại còn là Triều đại lão thần bí.

“Vậy cái thứ hai thì sao?”

“Thứ hai,“ người cố vấn giơ ngón trỏ lên, “Bọn mày nhìn thấy tin tức, còn tao lại nhìn thấy được thời cơ.”

“Thời cơ cái gì?”

Người cố vấn chỉ nói với vẻ đầy ý tứ hàm xúc, “Vì sao lão đại muốn bao Alpha?”

Vương Đại Vi ngẩn ra, đột nhiên im lặng.

Chợt như được giội nước lên đầu.

Chợt như vừa tỉnh khỏi giấc mơ.

Còn có thể vì cái gì —— một Omega muốn bao dưỡng Alpha, đương là bởi vì cậu ấy cảm thấy thiếu hụt cả về thể chất lẫn tinh thần đó!

Uổng công mình luôn tự cho là đàn em tốt nhất —— thế mà đến cả nhu cầu cơ bản của lão đại cũng không phát hiện ra!

Vương Đại Vi vô cùng hối hận, ân hận vì lúc đầu đã sai lầm.

Tại sao gã lại không có chút tầm nhìn xa nào vậy!

“Thực ra bây giờ cũng chưa muộn,“ người cố vấn vuốt cằm nói, “Dù sao thì hình như mặt nạ đen không đồng ý, không bằng chúng ta....”

“Trói hắn bắt đến đây?”

Người cố vấn bình tĩnh nói: “Đánh không thắng được.”

Mấy người khác hai mặt nhìn nhau, rơi vào im lặng.

Hiển nhiên, bọn họ cũng không đánh thắng được.

“Vậy làm sao bây giờ,“ Vương Đại Vi nghĩ đến hói đầu, “Đánh thì không đánh lại được, trói cũng không thể trói nổi, vậy chúng ta phải giúp lão đại thực hiện nguyện vọng như nào!”

Ánh mắt người cố vấn có chút lơ mơ.

“Không hẳn không được....”

“Vậy thì vẫn có thể đổi người khác.....”

Vương Đại Vi: “?”

Người cố vấn: “Ừm, dù sao bộ dáng lão đại cũng đẹp, hơn nữa phí bao dưỡng còn có quặng mỏ.”

Vương Đại Vi: “..........!!!”

Ban đêm.

Sau khi Triều Thu rửa mặt xong thì đi về phòng của mình, vén chăn chuẩn bị lên giường nằm.

Chăn vừa bị vén lên, cả người y đều rơi vào trạng thái hoang mang tột độ.

—— Một đám đàn em đang nằm ở trên giường y, tư thế quyến rũ, bộ dáng xinh đẹp.

Triều Thu: “...........”

Triều Thu: “....................”

Triều Thu: “...................................”

Triều Thu: “Hỏi liều một câu, mấy người đang làm cái gì?”

Y suýt chút phải lùi chân ra ngoài để nhìn xem đây có phải phòng của mình hay không, không sai, đúng là phòng y.

Cho nên.

Cái đám không biết chui ra từ đâu đây đang dự định vẫy khách ở trên giường của y sao?

Không thể trách Triều Thu nghĩ đến vẫy khách. Chỉ bằng cái dáng điệu này của bọn họ, diện mạo như thế này, thật sự khiến cho người ta không thể nghĩ ra được từ ngữ nào phù hợp hơn —— đại lão nhiệt tình với tình yêu OO liếc mắt một cái cũng thấy cay hết cả mắt, cứ như đang nhìn một đám lợn nguyên con đang nằm phơi trên sạp bán hàng.

Cầm đầu vẫn là đàn em tri kỷ Vương Đại Vi. Vương Đại Vi xoa tay, lắp bắp nói: “Lão đại, chúng tôi cho rằng nước phù sao không chảy ruộng ngoài, muốn bao dưỡng thì không bằng bao luôn người một nhà là chúng tôi ấy, cam đoan kín miệng mà nhìn cũng không tệ....”

Mắt thấy sắc mặt lão đại chuyển sang màu đen một cách nhanh chóng, Vương Đại Vi bổ sung: “Chúng tôi đã sàng lọc hết mấy đứa xấu xí đi rồi!”

Ở chỗ này đều có bộ dáng tương đối đẹp trai ấy, cam đoan không thua kém so với mặt nạ đen!

Triều Thu: “...........”

Y phải báo cảnh sát.

[18/06/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Triều đại lão (giơ cây đuốc lên): Đốt đi, đốt sạch sẽ.

----

Đàn em: Ban đầu bọn tui không nghĩ đến.

Nhưng mà, thật sự lão đại giàu lắm á.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.