Quặng mỏ gì đó đã định trước là không cần nghĩ nữa.
Tô An Hòa cùng lắm cũng chỉ đến đây ra mặt một chút, cậu ta không có kiên nhẫn ăn uống tại đây nên không nán lại bao lâu.
Tuy là như thế nhưng vẫn đủ đến khiến những vị khách có mặt tại đây bàn tán rất lâu.
Chủ yếu bàn luận về việc rốt cuộc tại sao Tô An Hòa lại tới đây.
Thật ra đáp án cũng tương đối rõ ràng, cậu ta là một Omega, lại đối xử với Triều Phong đặc biệt hơn so với người khác —— đáp án còn có thể là cái gì?
“Chắc chắn sẽ thành!” Triều Thu nghe thấy bên cạnh có người nhỏ giọng nói, “Nói như vậy, Triều đại thiếu thật sự lợi hại đấy, thế mà có thể nắm chắc được cậu ta....”
“Làm sao? Cậu ta là kiểu khó ở chung à?”
“Dễ ở chung á?”
Ở giữa có người bật cười thành tiếng, “Chắc bồ không nghe thấy tên tuổi của cậu ta vào mấy năm trước đúng không? Cậu ta rất khinh thường người khác, Alpha do thuộc hạ đưa đến đều bị vị thiếu gia này coi như ngựa để cưỡi....”
Người nghe không khỏi líu lưỡi.
“Đến mức như vậy mà Tô lão cũng không quản?”
“Quản kiểu gì?” Có vị khách hạ giọng nói, “Tô lão vẫn là người nuông chiều trẻ nhỏ, nuông chiều đến mức không có biên giới.... Những người xung quanh đó đều tự nguyện dâng lên để cậu ta chơi đùa, cậu ta không hề làm chuyện gì bắt buộc người khác cả, như này thì sao mà quản được?”
Còn có một câu mà người này vẫn chưa nói ra. Dựa vào thân phận địa vị của thiếu gia này, muốn cái gì cũng có người tha thiết mong chờ dâng lên tận nơi, cậu ta muốn chỉnh ai thì cũng sẽ có người vội vã gấp rút chỉnh hộ cậu ta, cậu ta còn cần phải đi ép buộc người ta nữa sao?
“Nhưng mà Triều Thu ấy.”
“Đắc tội một người như vậy, chỉ sợ tương lai sẽ cực khổ rồi nhỉ?”
Không riêng người này nghĩ thế.
Người Triều gia tiến hành tổ chức yến hội này cũng nghĩ như vậy.
Triều Phong nâng ly rượu, đáy mắt anh tràn ngập ý cười thản nhiên. Sau khi Tô An Hòa rời đi, số người nịnh nọt tâng bốc anh cũng tăng lên rõ rệt, một đám người vây xung quanh liên tiếp khen anh trẻ tuổi anh tuấn, tiền đồ vô lượng.
Tất cả mọi thứ anh đều đặt vào trong tay, trong mắt lộ rõ vẻ hả lòng hả dạ, nhưng vẻ tươi cười vẫn tao nhã lịch sự như cũ.
“Quá khen, quá khen.”
Anh tránh thoát khỏi một đống rắm cầu vồng và nói: “Tôi xin phép vắng mặt một chút.”
Trong góc đại sảnh, Triều tam thiếu đang đứng bên cạnh bàn tráng miệng, chăm chú chọn lựa món tráng miệng để có thể mang về cho các người anh em ăn bữa phụ.
Đúng thế —— Triều tam thiếu rất tận tụy với công việc theo đuổi giấc mộng của bản thân, cho dù có đi đến đâu cũng sẽ không quên tìm cách lấy được lợi ích về cho anh em “Nanh Sói”!
Ai nhìn vào cũng phải thốt lên một tiếng vô cùng cảm động!
Cậu chọn được vài món rồi đứng đó ăn thử luôn xem sao, đang định bảo quản gia đóng gói nhiều thêm chút nữa.
Chợt nghe thấy giọng nói của anh cả vang lên phía sau: “Mày đang làm cái gì?”
Triều tam thiếu: “..........”
Triều tam thiếu như một con sóc đang tích trữ đồ ăn thì bị phát hiện, rùng mình quay người lại.
“Anh, anh cả....”
Triều Viễn không sợ ai, chỉ sợ duy nhất người anh trai này.
Người giống như Triều Phong, tuy rằng ngoài mặt cười hiền lành nhưng thực tế thì mày sẽ không bao giờ đoán ra được anh ta đang nghĩ cái gì trong lòng. Triều tam thiếu sợ phải giao tiếp với người như vậy, chung quy vẫn cứ cảm thấy đối phương sâu không lường được —— hơn nữa, cái kiểu sâu không lường được này không hề giống với anh hai của cậu ta.
Dù sao anh hai cậu ta chỉ ra oai với người ngoài, còn đối với người trong Nanh Sói thì lại chưa bao giờ cố ý ngụy trang. Thậm chí bọn họ còn hay tụ tập ăn lẩu với nhau, không khí trên dưới của bang phái vô cùng hòa thuận, tràn ngập cảm giác vui vẻ.
Nhưng Triều Phong thì không giống như thế.
Cho dù là anh em với nhau đấy, Triều Viễn vẫn sợ anh theo bản năng.
Giống như một con thỏ sợ hãi trước mặt một con hồ ly đa mưu túc trí.
Nếu cậu ta mà có lỗ tai dài thì có khi bây giờ cả hai lỗ tai đã dựng đứng lên rồi.
Triều đại thiếu nhìn cái bộ dạng này của em trai, không nhịn được nhăn mày.
“Vừa nãy không phải chuyện của mày, mày chen mồm vào làm cái gì? Bảo làm việc đứng đắn thì mày không làm, cả ngày cứ ở bên ngoài chơi đùa cái gì hả?”
Triều Viễn thành tâm nói: “Nhưng em thấy em đang làm việc đứng đắn mà....”
Theo đuổi giấc mơ không được coi là làm việc đứng đắn à?
Nhận ra được giá trị của cuộc sống không phải là việc đứng đắn sao??
Lùi lại một nghìn bước mà nói, cho dù không nói đến cấp độ cao như cuộc sống thì riêng việc cậu ta bảo vệ lão đại của mình thôi, cũng đủ để coi là việc đứng đắn rồi!
Nếu không thì cần một đàn em như cậu ta làm cái gì? Vai cậu không thể khiêng mà tay cũng không thể gánh....
Đúng thế. Tay sai. Đàn em Triều rất tự mình biết mình.
Triều Phong càng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh lùng nói: “Mày đã quên chuyện của Bạch gia rồi à?”
Đàn em Triều lúc này mới giật mình nhớ ra, đúng, ba mẹ với anh cả đã bảo cậu phải tiếp cận với Omega của Bạch gia kia cơ mà!
“Với cả,“ Triều Phong dừng một lúc, giọng nói càng trầm hơn, “Đừng có lúc nào cũng theo đuổi giấc mơ, mày không có tài năng đâu.”
Những lời này rất gây tổn thương người ta, Triều tam thiếu ngơ ngác nhìn anh, mắt cũng đỏ ửng lên.
“Đúng,“ Triều Phong cười lạnh nói, “Mày vào tổ chức thì chỉ có người ta đánh mày —— mày chẳng có một chút lợi ích nào cả.”
A!
A a!!
A a a!!!
Triều tam thiếu phải hứng chịu lấy 1000 điểm bạo kích từ phía anh cả nhà mình!!!
Cậu nhìn Triều Phong rời đi, nhịn không được khóc hu hu tủi thân chui đầu vào trong vòng tay của anh hai. Triều đại lão bất ngờ không kịp trở tay đã bị cậu ta ôm chặt lấy, đành phải vỗ vỗ bờ vai của cậu rồi hỏi xem cậu bị làm sao.
Đàn em Triều hu hu nghẹn nghèo: “Hức... Anh cả nói em không có tài năng!”
Sau khi khóc lóc kể lể xong, cậu ta còn ngẩng đầu lên chứng thực lại.
“Em thật sự không có tài năng gì sao, anh hai?”
Lời này.... ánh mắt của Triều Thu không khỏi dao động.
Thật lòng mà nói, quả thật tư chất của Triều Viễn bình thường, bằng không thì lúc trước cậu ta dự tính mang tiền tiến tổ như vậy mà sao không có một ai chịu nhận. Nhưng hiển nhiên không thể nói thật vào lúc này, nhìn dáng dấp của đứa nhỏ xui xẻo này mà xem, phỏng chừng giây tiếp theo có thể khóc đến mức ướt hết quần áo của y mất....
Triều đại lão đành phải an ủi em trai: “Đều là lời nói bậy.”
Đàn em Triều ngừng khóc, ngẩng đầu chờ y nói ra lý do một hai ba bốn năm.
Triều Thu: “...........”
Triều Thu dần cảm nhận được áp lực nặng như núi dưới ánh mắt đầy vẻ mong chờ của cậu.
“Ví dụ như....”
Khóe miệng đàn em Triều cong lên một cái, nhìn cũng biết sắp tủi thân đến khóc rồi, “Ví dụ như?”
“Ví dụ như tất cả mọi người đều thích cậu,“ Triều đại lão thâm trầm nói, “Tôi nghĩ cậu rất thích hợp làm về mảng tổ chức văn hóa trong tổ chức chúng ta.”
Trời đất chứng giám, y không còn biết phải nói gì nữa.
Bởi vì định nghĩa của Triều tam thiếu ở “Nanh Sói” càng giống với biểu tượng linh vật hơn....
Hay là tán tài đồng tử.
Hoặc là mèo cầu tài.
Triều tam thiếu nhìn y, thử nói: “Cái này quan trọng lắm sao?”
“Đương nhiên!” Vì trấn an em trai, Triều đại lão đành phải thuận miệng nói: “Vô cùng quan trọng —— một tổ chức thành công sao có thể thiếu một bản sắc văn hóa tuyệt vời? Cậu đã đóng một vai trò quan trọng trong việc này!”
Triều Viễn không cảm thấy tủi thân nữa, ánh mắt lại sáng rực lên lần nữa.
“Vậy,“ cậu nhỏ giọng nói, “Em có chức vị gì không ạ?”
“Đương nhiên,“ Triều Thu nói, “Ừm, cậu chính là một trong ba chủ chốt của Nanh Sói... Từ nay về sau chính là.... chính là.... chính là tổ trưởng tổ xây dựng!”
Thật nguy hiểm mà, từ khi Nanh Sói thành lập cho đến nay vẫn chưa xảy ra vụ đánh nhau nào.
Thay vào đó lại có một tổ xây dựng đặc biệt, sự phát triển của tổ chức này....
Triều Viễn nghe xong quả nhiên rất vui mừng. Không nói đến chuyện tổ xây dựng, chỉ bằng cách gọi ba chủ chốt hàng đầu cũng đủ khiến cậu ta thấy đắc ý trong thoáng chốc.
“Anh hai yên tâm,“ cậu nắm chắc thời gian biểu để thể hiện lòng trung hành, “Em nhất định sẽ cố gắng chăm chỉ lập kế hoạch, tuyệt đối không bôi nhọ tổ chức!”
Triều đại lão: “Ừm....”
Những người khác trong Nanh Sói chắc sẽ hiểu được rằng, đây chỉ là phương pháp y dùng để lừa gạt thằng nhóc này mà thôi nhỉ?
Nhưng mà sự thật đã chứng minh, Triều đại lão đã hy vọng quá nhiều rồi.
Những người khác trong Nanh Sói đều KHÔNG- HIỂU- RÕ.
Ba ngọn đuốc mới nhận chức Triều Viễn này bùng cháy mãnh liệt ngay từ lúc bắt đầu rồi. Triều đại lão nhìn thấy cậu cùng với mấy người khác ồn ào suy nghĩ ở trong phòng, bày ra một đống tư liệu lung tung lộn xộn trong đó thì chỉ cảm thấy đau đầu, cũng không hiểu cái đám người này đang chuẩn bị làm cái gì nữa.
Khi được hỏi, Triều tam thiếu đã nói: “Xin tổ chức cứ yên tâm!”
Nhìn cái bộ dáng này mà xem, nhìn sự háo hức muốn được người khen ngợi đó, khiến cho Triều đại lão không thể thốt ra được câu gì cả.
Đành phải mặc kệ cho em trai ngốc này tung hoành.
Từ sau yến hội lần trước, y không hề nhàn rỗi chút nào. Một mặt phải âm thầm điều tra chuyện của Triều gia, một mặt khác phải liên tục tiến hành thu thêm người để mở rộng quy mô của Nanh Sói. Hiệu quả quảng cáo ổn áp lắm, với tư cách là người có triển vọng bên mảng HR, Vương Đại Vi nhanh chóng vui mừng rạo rực nói cho y biết bọn họ đã tuyển đến một đám người vô cùng ưu tú.
Triều Thu nghi ngờ: “Ưu tú?”
Cuối cùng đàn em chắc chắn nói: “Tương đối!”
Triều Thu gật đầu. Y vẫn rất tin tưởng mắt nhìn của Vương Đại Vi, mặc dù mạch não của gã thỉnh thoảng hay đi chệch hướng, nhưng ở mảng phân biệt kiểu này thì không có chút vấn đề nào cả.
Nhớ lại ngày trước, lúc đó chẳng phải gã ta mới liếc mắt một cái đã nhận ra y chính là một đại lão siêu cấp hay sao.
“Vậy là được rồi,“ y cặn dặn, “Không thể keo kiệt với nhân tài. Có thể cho thì cứ dựa theo tiêu chuẩn cao nhất mà cho đi.”
May mắn có Triều tam thiếu —— bây giờ, khi Triều Thu nói những lời này thì y cũng cảm thấy tự tin hơn.
Tiền lương của đám người Nanh Sói cũng không thấp hơn so với các tổ chức khác!
Thậm chí còn cao hơn so với những người khác một chút!
Vương Đại Vi đáp ứng, lại xin chỉ thị: “Vậy nếu những người đó muốn tiếp tục tranh thủ thêm.... Còn có cách kiếm tiền nào khác không?”
Gã điên cuồng ra hiệu bằng mắt, ví dụ như dựa vào ưu thế về thể hình chẳng hạn, cậu hiểu ý tui mà.
Triều đại lão hiểu không? Triều đại lão hoàn toàn không hiểu. Y không get được ám chỉ của đàn em tri kỷ, chỉ dùng thái độ giải quyết việc chung nói: “Chúng ta nhận người chứ không bắt người ta phải bán đứt tự do thân thể, nếu có theo đuổi cái nào khác thì cứ tự nhiên thực hiện.”
Vương Đại Vi “Ồ” một tiếng, ghi chép lại vào trong cuốn sổ nhỏ của mình:
Làm tiểu bạch kiểm, có thể thực hiện được.
Gã lại ngẩng đầu lên, tiếp tục xin chỉ thị: “Vừa rồi bên tổ xây dựng có nói là, những anh em mới gia nhập hy vọng có thể tổ chức hoạt động.”
“Hoạt động gì?”
“Ừm thì... hoạt động có thể trợ giúp những người đó theo đuổi ước mơ khác.”
Ví dụ như tuyển chọn nhóm tiểu bạch kiểm chẳng hạn....
Vô cùng có ích đối với cả thể xác lẫn tinh thần.
Triều Viễn cũng có sở trường trong việc tiếp thu ý kiến của quần chúng, từ một suy ra ba, thậm chí còn cấu tứ ra một loạt các hoạt động để giúp anh hai cậu có thể vui sướng thoải mái hơn. Nếu Triều Thu chướng mắt người mới thì tiếp đó vẫn có thể tổ chức bình chọn trực tiếp —— thật không dám giấu diếm, áp phích của cuộc tuyển chọn cậu ta đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chỉ chờ đại lão gật đầu cho hoạt động Tiểu bạch kiểm 101 này thôi.
Triều đại lão hoàn toàn không biết gì về việc này nhíu mày lại: “Đã tiến hành xây dựng nhóm nhanh như vậy? Cũng được.”
Dựa theo tính tình của Triều Viễn thì kiểu gì cũng là ăn lẩu tập thể, ăn thịt nướng hoặc đấu vật gì đó. Bằng không thì cái đám Alpha nguyên chất này còn có thể làm cái gì? Hẹn hò được chắc?
—— Hầy.
Mới nghĩ đến đây thôi mà y cũng phải bật cười.
[13/08/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Hậu kỳ.
Giản đại lão nhìn áp phích của Tiểu bạch kiểm 101, đồng tử co rút lại nhanh chóng:
Không có chút hứng thú nào đối với Alpha đâu rồi?!