Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

Chương 24: Chương 24: Má ơiiii




Ôn Hân càng nhìn càng thấy căng thẳng. Cậu nghiêng người sang một bên, tránh né ánh mắt của đám bắt cóc, dùng khẩu âm nói với Triều Thu: "Tao giữ chân thằng này, mày nhanh chóng chạy thoát nhé?"

Nhưng mà nhìn khuê mật của cậu lúc này có vẻ như đã bị dọa đến choáng váng mất rồi, vẫn đứng vững vàng không nhúc nhích.

Ôn Hân sốt ruột —— bây giờ không chạy thì phải chờ đến tận khi nào chứ!

Nếu đợi đến lúc đám bắt cóc phản ứng lại thì có lẽ đã quá muộn!

Cậu cảm thấy thật đau tim, trực tiếp thẳng thắn dùng cơ thể mình để ngăn trở tầm mắt của bọn bắt cóc, rồi lại nháy mắt thêm vài cái với khuê mật của mình.

Đã hiểu ý chưa?

Đó là cửa!

Triều đại lão: "....."

Triều đại lão dứt khoát nói thẳng, "Không có việc gì."

Sao lại không có việc gì? Ôn Hân căng thẳng, muốn nói rồi lại thôi.

Những kẻ bắt cóc này chính là Alpha, có cộng thêm hai người bọn họ thì với cái thân thể nhỏ bé này thì chẳng bằng nổi một tên cao to khỏe mạnh trong đám bắt cóc.

Một cú đấm thôi ước chừng cũng có thể đấm ngã bọn họ rồi.

Triều Thu nói: "Hắn ta đã rửa tay chậu vàng rồi."

Nhưng mà vẻ mặt của Ôn Hân vẫn phức tạp, một bộ dạng lo lắng kiểu "Tao không tin, tao cho rằng mày đang bị uy hiếp".

Vì để cho cậu thấy an tâm, Triều đại lão đành phải nâng cánh tay lên khoác lên vai người đàn ông mạnh mẽ bên cạnh.

"Thế này được không?"

Trong nháy mắt lão đại bọn bắt cóc đã cứng ngắc thành tảng đá.

Gã lén lút nuốt một ngụm nước miếng, cũng cố gắng hết sức thẳng lưng, cố gắng khiến cho bản thân lộ ra vẻ cao lớn vĩ đại hơn.

Trên thực tế thì con gà ở trong lòng gã đã sớm gào thét chói tai rồi.

..... A

Là đại lão.

Đại lão chạm vào gã!

A!

A a a a a a a a a!!!

Tóc gáy của gã dựng thẳng lên trong nháy mắt, phấn khích đến mức lỗ chân lông cũng phải giãn nở ra để hô hấp. Mỹ nhân ngốc nghếch dùng ánh mắt đầy nghi ngờ để quan sát gã, "Vì sao hắn ta cứ run rẩy?"

Triều Thu: ".... Chỉ là hơi xúc động thôi."

Đồng thời, y cảnh cáo vỗ vỗ vào người lão đại bọn bắt cóc, ý bảo đối phương thu liễm lại.

Lão đại bọn bắt cóc lại càng run rẩy hơn.

Ôn Hân nhìn bộ dáng không có lực sát thương này của gã thì bây giờ mới chịu tin, chỉ là vẫn thấy vô cùng khó hiểu: "Làm sao mà tên này đột nhiên rửa tay chậu vàng?"

Rửa tay kiểu này hình như có vẻ hơi nhanh quá đấy, cậu cũng chỉ mới ngất đi được một lúc thôi mà.....

Từ từ, ánh mắt của cậu đột nhiên đông cứng lại, chính mình sẽ không hôn mê tận 3 ngày 3 đêm chứ?

Đối với vấn đề này, Triều Thu đã giải thích là: "Do hắn ta nghĩ thông suốt."

Ôn Hân vẫn còn đào bới gốc gác, "Làm sao lại thông suốt?"

Có vẻ như cậu thực sự muốn biết rõ quá trình đám bắt cóc này dừng cương trước vực đúng lúc, bỏ gian tà để đi theo chính nghĩa như thế nào.

"...."

Triều đại lão quay đầu qua, hòa nhã dễ gần nói với kẻ bắt cóc, "Nghĩ kiểu gì mà thông suốt được? Hỏi mấy người đấy."

Kẻ bắt cóc: "....."

Gã vừa mới bị Vương Đại Vi giáo dục, biết rõ được rằng thân phận đại lão của Triều Thu là dạng thông tin cơ mật không thể tiết lộ, thậm chí trước khi Ôn Hân tỉnh lại, Triều Thu đã đuổi hết đám đàn em đi, chỉ vì sợ khuê mật hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng bị một đám cao to bao vây.

Gã thực sự không muốn nở mày nở mặt hai lần đâu, lại bị cái đồ chậm tiêu Vương Đại Vi kia nói là kiểu người gặp chuyện bất bình thì hăng hái xông lên làm việc tốt.

Nhưng nếu không dùng nguyên nhân này thì làm gì còn con đường nào có thể xoay chuyển tình thế một cách đột ngột lại còn hợp logic hả?

Kẻ bắt cóc trầm mặc một lúc lâu, mới cố gắng chọn lọc từ ngữ: ".... Bởi vì tôi đã yêu giáo dục."

Là thật đó, yêu giáo dục.

Mỹ nhân ngốc nghếch: "???"

*

Ba mẹ Ôn gia còn đang dạo bước bên trong biệt thự.

Mấy người hầu đều bị kiểm tra gặng hỏi một vòng, không ai phát hiện ra tiểu thiếu gia đã chuồn ra ngoài từ lúc nào, đi chỗ nào, gặp gỡ ai, tất cả bọn họ đều không thể nói rõ được.

Nguồn thông tin duy nhất là từ cuộc điện thoại của bọn bắt cóc, trong đó chỉ nói Ôn Hân đang ở trong tay bọn chúng, nhưng bọn chúng không đảm bảo nguyên vẹn cho con tin.

Cúp điện thoại xong, mẹ Ôn đã bị dọa phát khóc.

Người này dù có thiếu đi bộ phận nào cũng không được mà!

Ba Ôn vẻ mặt âm trầm, hung tợn cắn điếu thuốc trên miệng.

"Thế nào, Bạch gia đã trả lời chưa?"

Bọn họ không có thế lực về phương diện này, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Bạch gia để tìm người.

Mẹ Ôn nói không thấy, "Hôm nay bên Bạch gia cũng đang xảy ra chút chuyện, bây giờ tự lo thân mình còn không được, chỉ sợ cũng chẳng có thời gian giúp đỡ chúng ta."

Bà nắm chặt lấy tay chồng mình, vẫn còn hơi run rẩy.

"Làm sao bây giờ đây? Tiểu Hân cũng không thể chờ đợi mãi được... Nếu cứ đợi thêm một giây cũng có thể xảy ra chuyện không may!"

Một tinh cầu Thủ Đô to lớn như này có đến 13 khu, nếu không có thế gia ra mặt giúp đỡ thì bọn họ làm sao có thể nhanh chóng tìm được người?

Ba Ôn vẫn đang hút thuốc, lông mày của ông nhanh chóng nhíu chặt lại, cuối cùng kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay, "Thử bên phía Tô lão gia tử xem."

Trong trận chiến với trùng tộc năm đó, người lãnh đạo thực sự chính là Tô lão gia tử Tô Hằng.

Năm đó đúng lúc ông ấy đang ở thời kỳ đỉnh cao, có thủ đoạn, cũng có tầm nhìn xa trông rộng, sau khi đại thắng trở về cũng không hề tự cho là mình có công lao mà kiêu ngạo, thay vào đó ông ấy đã từ bỏ quyền hành của mình, chia đều hết cho các thế gia cùng tham gia chống địch với mình. Chỉ bằng khí phách dũng cảm dám chắp tay nhường quyền lực ở tinh cầu Thủ Đô đã đủ để mọi người phải khuất phục. Cho nên sau khi Hám gia bị nhiều thế gia vây công dẫn đến sụp đổ, nhưng Tô Hằng vẫn luôn đứng ở thế bất bại, tuy rằng đã ẩn lui nhưng ông ấy vẫn là nhân vật hàng đầu trên tinh cầu Thủ Đô, từ trên xuống dưới, ai cũng phải cấp cho ông ấy mấy phần thể diện.

Mẹ Ôn nói: "Chỉ sợ chuyện này không có quan hệ gì với ông ấy...."

"Không phải ông ấy có một cháu trai hay sao?" Chồng của bà nói, giọng nói hơi khô khan, "Đi tạo chút quan hệ với người này."

Trên thực tế thì cả hai người đều biết phần hy vọng này cực kỳ xa vời, nhưng đến giờ Ôn Hân sống chết không rõ, bọn họ thực sự cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Vợ chồng hai người chuẩn bị lễ vật để nhanh chóng đưa đến cửa, không ngoài dự liệu của bọn họ, cháu trai của Tô Hằng căn bản không thèm để bọn họ vào mắt, ngay cả cửa cũng không để hai người bước vào. Hai hàng bảo vệ đứng trước cửa mời bọn họ đi ra, mẹ Ôn lúc rời đi đã quay đầu nhìn lại, còn có thể nghe rõ được tiếng cười cợt của đối phương phát ra từ trong hoa viên, còn có Alpha đang cúi người xuống, phối hợp đưa ngựa cưỡi cho đối phương.

Mũi bà cảm thấy chua xót, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.

Ôn Hân của bọn họ tuy rằng không được cưng chiều đến mức này nhưng cũng là một tiểu thiếu gia yêu kiều nhận muôn vàn sủng ái, bây giờ vẫn còn chưa biết đang phải chịu khổ cực ở chỗ nào.

Còn chưa đi được xa, bỗng nhiên thấy người hầu nhà bọn họ vội vàng chạy tới, vẻ mặt đầy vui sướng báo với họ: "Tiểu thiếu gia, tìm được tiểu thiếu gia rồi!"

Ba mẹ Ôn Gia mừng rỡ, vội hỏi: "Thằng bé ở đâu?"

"Ở cùng với Triều thiếu gia," người hầu giải thích, "Nghe nói là do Triều thiếu gia dùng tình yêu thương của mình để cảm hóa bọn bắt cóc, thành công cứu được thiếu gia của chúng ta ra ngoài!"

Ba mẹ Ôn gia: ".....!!!"

*

Cho dù có nói như thế nào thì lần hành động đầu tiên này đã đạt được thành công lớn.

Ba mẹ Ôn gia nhận được tin tức đã nhanh chóng tự mình đến đón người về. Trong mấy giờ đồng hồ từ khi con trai nhỏ bé của họ bị bắt cóc, bọn họ không thể ăn uống được gì, khuôn mặt luôn được chăm sóc tốt từ trước đến giờ cũng trở nên tiều tụy hơn vài phần, sau khi nhìn thấy Ôn Hân bình an không có chuyện gì, cũng không thèm quan tâm đến việc đối phương tại sao lại lén lút chuồn ra khỏi nhà, chỉ biết ôm lấy con trai mà khóc nức nở.

Một đứa con này của bọn họ so với vàng bạc châu báu còn quý giá hơn hẳn.

Hồi phục lại tinh thần, hai người lại lần nữa rối rít cảm ơn Triều Thu, muốn tặng cho y chút quà nhưng lại bị Triều Thu khăng khăng từ chối.

Dù sao thì Ôn Hân cũng là bạn bè của y, y cứu bạn bè của mình thì không có vấn đề gì phải nói ở đây cả.

Huống hồ lúc đến cứu người cũng chẳng gặp khó khăn gì.

—— Chỉ là cầm đầu một đám người đi đến nghiền ép người ta mà thôi.

Ba Ôn thực sự cảm động, cũng tỏ vẻ, bác đã sớm biết cháu sẽ không chịu nhận.

Triều Thu: "....."

Trong lòng Triều đại lão đột nhiên dâng lên dự cảm không mấy tốt đẹp.

"Cho nên?"

"Cho nên chúng ta đã chuẩn bị sẵn cho cháu một phần quà đặc biệt." vẻ mặt mẹ Ôn đầy vẻ chờ mong, "Mở ra nhìn thử xem!"

Triều đại lão mở ra.

Triều đại lão run rẩy.

Y khó có thể tin được cúi đầu nhìn, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn tiếp, tính toán nhìn xem trên mặt hai vị trưởng bối này có dấu vết nói đùa hay gì đó không.

Nhưng thật đáng tiếc, vẻ mặt của bọn họ xem ra đều vô cùng nghiêm túc.

Mẹ Ôn nhớ lại: "Cha của cháu khi còn sống cũng là một người tốt bụng, cũng đã từng có cái này, hiện giờ đến cháu cũng coi như con trai kế thừa chức nghiệp của cha mình...."

Cái thứ len sợi này cũng coi là kế thừa chức nghiệp á!

Triều Thu dự định từ chối, việc này thật sự không hề phù hợp với khí chất đại lão của y. Y là một người được sinh ra từ trong thù hận, là một người tràn ngập lãnh huyết từ trong xương cốt, làm sao có thể có kiểu danh hiệu như vậy được cơ chứ!

Nhưng hiển nhiên cả hai vị trưởng bối đều rất thích.

"Cầm lấy đi," bọn họ ôn tồn nói, "Cha của cháu trên trời có linh, chắc chắn sẽ càng vui vẻ."

"....."

Lời như này cũng đã nói ra rồi, Triều đại lão đành phải nhận.

Mặt y không hề đổi sắc cầm lấy một bên của tấm cờ thưởng, nghe người bên cạnh mình khích lệ nói y "Hiền lành", "Có tình yêu thương", trong chốc lát không khỏi rơi vào lo lắng ——

Cứ tiếp tục như này thì y còn có thể duy trì sự lãnh khố của một đại lão hay không?

......

Các đàn em thành công lui thân đang đi dạo ở trên đường, đoạn video Ôn Hân được cứu viện thành công đang được chiếu ở trên màn hình lớn.

Các đàn em đều tự cảm thấy mình cũng có một phần công lao, xem đến mức vui vẻ cả người.

Chỉ tiếc duy nhất một điều đó là không có đánh nhau, ngứa tay ghê.

"Aish," trong đó có một đàn em bình luận một câu, "Bộ dạng của Ôn thiếu gia này đáng yêu thật đấy."

Nhất là ở trên màn hình lúc này, ánh mắt phiếm hồng sau khi bị dọa hoảng sợ, môi cũng hồng hồng —— nhìn bộ dáng này, yếu đuối mềm mại, vừa đáng yêu vừa đáng thương. Bởi vì người đầu tiên cậu nhìn thấy là Triều Thu nên lúc này còn đang ôm chặt cánh tay Triều Thu không chịu buông.

Một đám này toàn là Alpha tuổi trẻ khí thịnh, không nén được dừng chân trong chốc lát.

Đàn em đứng đầu Vương Đại Vi lại càng xem đến mức chuyên tâm, đột nhiên thò tay vuốt cằm.

"Bọn mày nói xem, tiểu thiếu gia này cùng với Giản thiếu gia, ai xứng với lão đại hơn?"

Sau khi nhìn một lúc, gã cảm thấy người này với lão đại nhìn cũng rất ngọt ngào đó.

Có vẻ tốt nhỉ.

—— Có khá nhiều không gian để thảo luận về vấn đề này.

Các anh em liên tiếp bày tỏ đủ các loại ý kiến khác nhau, phần lớn là căn cứ theo sở thích của mình, có người thích kiểu đóa hoa lạnh lùng cao ngạo như bạch nguyệt quang, cũng có người yêu thích đóa hoa trắng nhỏ như Ôn Hân hơn.

Chỉ có người cố vấn chắc chắn nói: "Làm gì mà phải chọn?"

Vương Đại Vi: "Nghĩa là sao?"

Người cố vấn thâm trầm nói: "Thời thế tạo anh hùng, anh hùng thì phối với mỹ nhân. Cũng đâu có ai nói rằng chỉ có thể có một người đúng không?"

Bóng đèn trên đỉnh đầu Vương Đại Vi phát sáng.

Đúng thế —— Tại sao phải lựa chọn, người trưởng thành không thể chọn hết à?

Thậm chí không chỉ dừng lại ở hai người thôi đâu, nếu lão đại thật sự có tâm muốn chơi OO, bọn họ còn có thể tổ chức tuyển phi....

He, mình quả nhiên là một con người tri kỷ không chịu được mà.

Gã còn chưa kịp suy nghĩ xong, chợt nghe thấy đàn em bên cạnh kêu lên một tiếng như gặp quỷ.

Vương Đại Vi trừng mắt, "Kêu cái gì?"

Đàn em chỉ vào màn hình, giọng nói hơi lắp bắp.

"Lão.... lão đại.... lão đại ở trên kìa....."

"Chắc chắn ở trên," Vương Đại Vi mất kiên nhẫn nói, "Không phải lão đại mới cứu cậu ấy ra sao, vừa nãy mắt mày mù nên không thấy à?"

"Không phải," đàn em nói năng lộn xộn, "Là cái khác cơ ——"

Vương Đại Vi nghi ngờ ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu, ánh mắt của gã cũng không nhịn được mà trợn trừng lên.

....

Trên màn hình là một cuộc phỏng vấn.

Người bị phỏng vấn là Triều đại lão.

Cái này thì cũng chẳng có gì kỳ quái cả.

Kỳ quái chính là, trong tay y cầm một tấm cờ thưởng màu đỏ, vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng.

Mà ở bên cạnh y chính là mấy dòng chữ "Nhân vật rung động của năm ở tinh cầu Thủ Đô" đang phát sáng rực rỡ.

Nó hình thành sự đối lập rõ nét với vẻ mặt cứng ngắc nghiêm nghị chẳng khác nào dì ghẻ của y.

Các đàn em ở đây: "???!!!"

[13/04/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Triều đại lão: (tự kiểm điểm) vì cái gì cơ chứ, rõ ràng tui lãnh khốc như thế....

------

Vốn dĩ định gõ 6k chữ cơ, nhưng sáng tác không thấy hài lòng lắm, nên chỉ đến được một nửa đây thôi.

Hôm nay không đăng được, phân cảnh Triều đại lão cắn cổ chỉ có thể hẹn vào một ngày đẹp trời nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.