Mãi đến tận khi gáy bị túm lấy, Giản Nhiêu vẫn thấy mông lung.
Hắn vừa mới từ trên đấu trường đi xuống, mồ hôi trên mặt vẫn còn chưa kịp lau khô, tin tức tố thuộc về Alpha cũng hơi không khống chế được mà nhẹ nhàng lan tràn trong không khí.
Tựa như mùi thơm mát của bọt tuyết.
Nhưng mà trong đấu trường này cũng không có người nào biết thân phận của hắn, việc bây giờ hắn là A hay là O cũng không quan trọng.
Dù thế nào thì hắn cũng không thể ngờ đến việc chính mình sẽ đột nhiên bị người khác tập kích ngay trước cửa toilet như thế.
Hắn không thể nhận ra bước chân của kẻ tập kích này, giống như một viên đạn nhỏ đâm thẳng vào ngực hắn trong tức khắc, sau đó kiễng chân, vươn tay ra ——
Đè hắn vào vách tường.
Đến tận lúc này, bạch nguyệt quang vẫn như cũ chưa hề nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề này. Hắn thành công nhận ra danh tính của người đến dựa vào chiếc mặt nạ chưa che khuất non nửa khuôn mặt này —— trí nhớ của Giản đại lão tốt lắm, đã từng gặp qua là không quên được, huống chi người này còn để lại ấn tượng khá sâu sắc trong lòng hắn.
Đối phương chỉ là một Omega tay trói gà không chặt, nơi này lại còn là địa bàn của mình, từ trên xuống dưới đều là người của mình. Cho dù có vấn đề thật thì vấn đề này có xảy ra được sao?
Với kiểu suy nghĩ như này nên Giản Nhiêu cũng không sinh ra quá nhiều cảnh giác, còn tưởng rằng đối phương đang say.
Dù sao thì Triều Thu cứ loạng choạng như vậy, chỉ có thể bám vịn lấy tay hắn để giữ vững tư thế, hoàn toàn trông giống như say rượu.
Hắn đành phải đỡ lấy cơ thể của người này, tránh cho việc đối phương ngã oặt xuống từ trong ngực hắn.
Nhưng mà Giản đại lão lại không biết rằng, ở bên ngoài, không chỉ có mỗi Omega phải tự bảo vệ lấy bản thân mình mà Alpha cũng phải tự bảo vệ chính bản thân.
Bởi vì Triều Thu vừa quay đầu sang đã há miệng, ngẩng đầu rồi cắn một phát vào gáy của hắn ——
Bị.
Cắn.
Rồi.
“.......”
Vừa nhận ra điều này, đồng tử của bạch nguyệt quang run lên.
Bị cắn rồi ư?!
*
A.
—— Sướng.
Triều Thu từ từ nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy không gian xung quanh đột nhiên yên ắng hẳn đi.
Cảm giác răng nanh ma sát trên cổ tương đối rõ ràng, răng nhọn tùy tiện chà đạp tuyến thể đáng thương bên dưới. Tin tức tố đậm đặc ở trên người y truyền thẳng về phía đối phương, trong nháy mắt này cứ như y bị ai đó ném lên cao, cảm giác sung sướng trước nay chưa từng có, cảm giác chiếm hữu này trong nháy mắt đã tràn ngập khắp cơ thể y ——
Nhưng trong lòng y vẫn có chút lo lắng, biết rõ người mà mình đang đối mặt đây là một Omega yếu đuối cần được chăm sóc cẩn thận, nhất định không được phép lỗ mãng.
Huống hồ bây giờ Omega này đã tạm thời thuộc về y.
Trái tim Triều đại lão tràn ngập dịu dàng, y dùng đầu lưỡi liếm đi vết máu, nhận thấy cả người đối phương cứng ngắc như tượng, y thương tiếc an ủi, dùng môi nhẹ nhàng chạm vào da thịt của người này.
Đây là lần đầu tiên y đánh dấu một Omega.
Trước đây, Triều đại lão cũng đã từng nghĩ đến cảnh tượng này, nhưng trước kia y cũng đã tưởng tượng hẳn hoi trước rồi, sau khi y bắt đầu nói lời yêu với đối phương thì y cũng sẽ tự động nói ra thân phận thật sự của mình, buông bỏ xiềng xích quấn chặt trên người mình nhiều năm, thẳng thắn vô tư sánh vai với người nọ đi về phía ánh sáng.
Chứ không phải ở trong đấu trường ngầm đầy u ám này, không có âu yếm, không có an ủi, trực tiếp cắn lên như thế....
Cái loại trực tiếp này đối với Triều đại lão mà nói thì chẳng khác đếch gì gặm cổ vịt cả, chẳng có tí mỹ cảm nào.
Trong lòng y không khỏi sinh ra cảm giác áy náy với bạch nguyệt quang.
“Đừng buồn bã,“ y nhỏ giọng hứa hẹn bên tai đối phương, “Lần đánh dấu tiếp theo, tôi nhất định sẽ cho em cảm giác tốt hơn....”
Bạch nguyệt quang: “.....”
Bạch nguyệt quang: “............”
Bạch nguyệt quang: “...........................”
Trong nháy mắt bạch nguyệt quang không kìm lòng nổi mà để lộ ra vẻ mặt nghi ngờ cuộc sống.
Có ý gì cơ.
Gọi là cái gì.... Đánh dấu?
“Chỉ là tạm thời,“ Triều Thu cố gắng duy trì dáng vẻ thân sĩ sau khi cắn người ta một phát, lưu luyến bịn rịn thu lại răng nanh của mình, “Em không phải sợ hãi —— chỉ do hôm nay tôi bị mất kiểm soát tạm thời. Khi đánh dấu hoàn chỉnh, tôi nhất định sẽ lại đến thăm em.”
Nói đến việc đánh dấu hoàn chỉnh, cái mặt mo này của Triều đại lão cũng không nhịn được mà đỏ lên.
Suy cho cùng, cho dù hắn có là một đại lão uy phong một cõi, nhưng đứng trước chuyện tình cảm thì vẫn là lần đầu tiên mà thôi.
Bạch nguyệt quang: “......”
“Hai ngày này đừng để vết thương bị dính nước,“Triều đại lão săn sóc nói, “Tin tức tố của tôi quá nồng, em.... chịu được không?”
Bạch nguyệt quang: “.....”
Mặt hắn không chút thay đôi rũ mắt xuống, nhìn Omega nhỏ bé đang ngượng ngùng đứng trước mặt mình lúc này, cảm thấy sau gáy đột nhiên nhói lên, trong lúc nhất thời vậy mà hắn lại thấy nghi ngờ chính bản thân mình.
Hắn là Alpha đúng không?
Người trước mặt này là Omega đúng không?
.....
Là ai đánh dấu ai hả???
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian hắn rời khỏi tinh cầu Thủ Đô đã phát minh ra được công năng mới, khiến cho Omega cũng có thể đánh dấu ngược lại Alpha?
Bạch nguyệt quang duy trì vẻ im lặng, trên thực tế thì sau khi bị cắn não hắn đã rơi vào trạng thái đông cứng rồi, một lúc lâu sau cũng không trả lời lại.
Triều Thu sau khi cắn được một phát cũng tỉnh táo hơn, nhận ra được mình vẫn còn đang đeo mặt nạ, chỉ sợ đối phương không hề nhận ra mình.
Bị một người xa lạ chưa gặp bao giờ đánh dấu, có Omega nào chịu nổi.
Hơn nữa đây còn là tình O trong mộng không ăn khói lửa nhân gian của y.
Y vội vàng hạ giọng an ủi nói: “Đừng sợ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em....”
Cuối cùng bạch nguyệt quang cũng phục hồi lại tinh thần, nhíu mày nói, “Không cần.”
Giọng nói của hắn có hơi thay đổi, nghe vào tai có cảm giác kiên định, so với bình thường còn tăng thêm vẻ trầm khàn hơn.
“Tôi không phải Omega,“ hắn thản nhiên nói, “Cậu tìm nhầm người rồi.”
Triều đại lão không khỏi sửng sốt.
Y cẩn thận quan sát, lúc này mới phát hiện ra đối phương quả nhiên không phải Omega, mà là nguyên chất, chân chính, không có một tí chiết khấu nào ——
Alpha.
Thậm chí ngay cả mùi hương cũng có một chút khác biệt nho nhỏ với Giản Nhiêu.
Giản Nhiêu là như tùng như tuyết, còn của hắn thì lại hơn cả thế, thêm một chút vẻ tĩnh lặng của rừng, ngửi vào chính là vẻ thanh nhã của rừng tuyết ban ngày.
Hơn nữa, đối phương còn đeo mặt nạ.
............
Mặt nạ này nhìn qua có vẻ hơi quen mắt.
Triều đại lão suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra.
Đây không phải là mặt nạ đen mà y chuẩn bị chào mời hay sao.
Nhớ tới nháy mắt vừa rồi, y nhịn không được trợn tròn hai mắt, trong lòng ảo não ——
Sao lại như thế!
Vậy mà y lại có thể coi Alpha mà mình định mời chào thành tình O trong mộng rồi cắn lên gáy á!!!
Cái kỳ dịch cảm chết tiệt này, tin tức tố xao động đều chảy ngược về phía đầu y!
Trong chốc lát, vẻ mặt Triều đại lão trở nên vô cùng đặc sắc, cuối cùng vẫn đứng thẳng lưng, khẽ cười nói: “Ngại quá.”
—— Cỗ máy thời gian có thể đưa y quay trở về 10 phút trước được không?
Hoặc là quay về một ngày trước cũng được.
Y nhất định sẽ đi xử lý cái nhà sản xuất ra lọ thuốc ức chế kia.
“Không có việc gì.” Đối phương bình tĩnh nói, giọng nói không hề có chút phập phồng, “Uống rượu sao?”
Triều đại lão bây giờ vẫn chưa thể để lộ thân phận Alpha của chính mình, do dự trong chốc lát, vẫn ừ một tiếng.
Thà nhận say rượu còn hơn nhận việc mình không thể phân biệt được rõ AO trong kỳ dịch cảm rồi túm lấy người ta cắn bừa bãi. Trong lòng Triều đại lão vẫn còn sót lại một tia hy vọng cuối cùng.
Mặt nạ đen: “Uống rượu gì?”
Triều Thu suy nghĩ, không chắc chắn nói: “Nước?”
Y nhớ rất rõ là Vương Đại Vi đã đưa nước cho y.
“.....”
Đối phương nhìn y một cách sâu xa.
Triều đại lão phản ứng lại, nghiêm mặt nói: “Rượu Brandy.” [1]
[1]. Rượu Brandy được hiểu là tên gọi chung của các loại rượu mạnh (spirit) có độ cồn trung bình 40 độ trở lên. Trong 8 họ rượu được thế giới công nhận thì rượu Brandy là họ rượu được xếp vào loại đắt tiền nhất.
Tương đối phù hợp với thân phận đại lão của y.
Tuy nhiên Giản Nhiêu đã không còn tin vào điều này nữa. Omega này không chỉ trả lời ngược lại hắn mà ngay cả cách nói chuyện cũng trước sau mâu thuẫn, rõ ràng không chỉ uống mỗi rượu.
Mà là.... uống mấy thứ lung tung lộn xộn nào đó.
Đôi mắt của hắn trở nên sâu thẳm, tự mình nhận ra được lý do chính xác của đối phương.
Trong vài năm gần đây, ở thế giới ngầm cũng lưu hành một số loại thuốc chuyên dành cho Omega, phần lớn là có thể khiến cho tinh thần của Omega tan rã, thúc ép đối phương bước nhanh vào kỳ phát tình, đây là một dạng thủ đoạn xấu xa. Không ít những O nhỏ bé chưa trải sự đời đều bị lừa như thế, kết quả cuối cùng cũng tương đối thê thảm.
Giản Nhiêu chưa bao giờ cho phép thứ đồ bẩn thỉu như thế xuất hiện bên trong đấu trường ngầm của mình. Nhưng hiện tại xem ra thì e rằng có kẻ dám coi thường quy tắc của hắn, dám xuống tay tại đây.
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, không cho phép đối phương từ chối: “Trước mắt thì đi theo tôi.”
Trong lòng Triều Thu đang dạt dào suy nghĩ về việc phải làm sao mới có thể mời hắn đến dưới trướng của mình, nghe được lời này thì thấy vô cùng vui mừng, thậm chí còn không thèm hỏi vấn đề phải đi đâu, nhanh chóng nhấc chân đi theo.
Y đang tự cảm thấy thực lực của bản thân thật siêu quần, nhưng ở trong mắt của Giản Nhiêu thì lại không hề có ý tứ như vậy.
Omega này, quả nhiên là ngây thơ đơn thuần.
Một câu cũng không hỏi mà đã đi theo người khác.
Lại nghĩ lại việc lúc trước đối phương còn bị một đám diễn viên cưỡng ép kéo đến để diễn cảnh bắt cóc.... Bị lừa gạt uống thuốc như này xem ra cũng không có gì là kỳ quái cả.
Hắn không nhịn được mà nhìn đối phương.
Không biết bây giờ hiệu quả của thuốc đã hết chưa?
Cùng lúc đó, Triều đại lão lại suy nghĩ: làm sao để có thể thu đối phương làm đàn em sau khi mình vừa mới mạo phạm người ta xong hả?
Đáp án cuối cùng chính là: biểu hiện phong cách lãnh đạo của chính mình ra, chứng tỏ rằng Nanh Sói là một tổ chức quyết đoán, dũng cảm, có tầm nhìn, một tổ chức đầy tính nhân văn đáng giá để gia nhập vào!
Vì biểu đạt ra được phong cách này, vẻ mặt của Triều Thu ở dọc đường đi đều vô cùng hòa nhã.
“Ngày nào cũng đánh lôi đài như thế có vất vả quá mức không?”
“Thu nhập hàng tháng bây giờ của anh là bao nhiêu?”
“Có cảm thấy vui vẻ không?”
“Có điều gì mà anh cảm thấy không hài lòng về công việc của mình hay không?”
......
Y chỉ tự giác quan tâm chăm sóc cho thuộc hạ mà thôi, nhưng đặt trên điểm nhìn của Giản Nhiêu thì ý tứ cũng thay đổi ít nhiều.
Suy cho cùng đây vẫn là một Omega mềm mại đáng yêu, cứ không ngừng áp sát vào người hắn, lại còn ngọt ngào ân cần hỏi những câu hỏi khéo léo như vậy.
Không những thế, hai bên má của y còn đang ửng hồng, ngay cả cần cổ tinh tế lộ ra bên ngoài cũng đang ửng đỏ lên, kèm theo đó là xương quai xanh tinh xảo hơi nhô lên.
Trông cứ như thể đang cố tình dụ - dỗ.
Hắn mím chặt môi, một câu cũng không trả lời lại. Bước chân Triều Thu đuổi theo bước chân của hắn còn có vẻ hơi gắng gượng, đi đường chẳng khác gì con thỏ đang bật nhảy, “Anh....”
Không biết bước chân của mặt nạ đen chậm lại từ khi nào, vừa vặn khiến cho Triều Thu có thể không xa không gần theo sát được. Triều đại lão không hỏi thăm được vấn đề nào từ miệng đối phương, đang phán đoán ở trong lòng thì lại nghe thấy đối phương nói: “Đến rồi.”
Triều Thu: “?”
Y tập trung nhìn kỹ, lúc này mới nhận ra nơi đối phương đưa mình đến chính là phòng giám sát.
Camera ở đây không dễ phát hiện, cũng không rõ chúng được giấu ở đâu, mỗi một góc trong đấu trường thi đấu đều được quay lại một cách rõ ràng rành mạch.
Mặt nạ đen: “Chuyển về một giờ trước.”
Hắn quay đầu sang hỏi Triều Thu: “Cậu ngồi ở tầng mấy?”
Triều đại lão lúc này vẫn còn đang lơ mơ, trả lời: “Tầng hai.”
Video theo dõi ở tầng hai nhanh chóng được mở ra. Sau khi tua nhanh được một lúc, Vương Đại Vi cùng với đàn em khác và cả y xuất hiện ở trong tầm ngắm của camera. Vương Đại Vi đưa cho y cốc nước, sắc mặt của Omega nhỏ bé trên màn hình dần dần trở nên ửng hồng, hai chân như sắp nhũn ra.....
Giản Nhiêu có trí nhớ vượt trội, trong nháy mắt vừa nhìn thấy Vương Đại Vi, hắn đã ngay lập tức nhớ ra đây chính là một trong đám diễn viên lúc trước nói rằng phải diễn tập cảnh bắt cóc.
Hiện tại nhìn thấy, chỉ sợ gã ta đã dán mắt vào Triều Thu từ khi đó.
—— Khó trách.
Trước đó hắn cứ luôn cảm thấy chuyện này có gì đó rất quái lạ, bây giờ nghĩ lại, vậy đây chắc là một băng đảng chuyên nghiệp chuyên môn lừa gạt những Omega khờ dại đơn thuần như này.
Lúc đó bọn chúng đã không thể thành công nên bây giờ lại thử thêm lần nữa.
Giản Nhiêu không nén được mà cười lạnh một tiếng.
Đã thế còn đụng phải hắn nhiều lần như vậy, coi như là do bọn chúng tự tìm đường chết.
“Không cần sợ hãi.” Hắn quay đầu sang nói với nạn nhân Omega nhỏ bé vẫn đang đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt mù tịt, “Ở chỗ này thì bọn chúng sẽ không dám ra tay lần nữa.”
Triều đại lão khờ dại đơn thuần: “???”
Không đúng, y vẫn chưa hiểu gì cả.
Không phải là y đã cắn người sao?.... Làm sao mà y lại trở thành người bị hại rồi?
Vương Đại Vi chân chính vô tội ở cách đó không xa: “A —— hắt xì!”
Gã lau mặt, sau đó mờ mịt đứng dậy nhìn trái nhìn phải.
Quái lạ.
Ai đang nhắc đến mình?
[21/04/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Triều đại lão cho rằng: Tin tức tố tràn ngập toàn thân đối phương, nhất định đối phương sẽ không chịu nổi....
Trên thực tế: Một chút tin tức tố cũng không có, từ đầu đến cuối chỉ là gặm cắn đơn thuần.
Cay.