Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

Chương 1: Chương 1: Uầy




Con người trong lúc xui xẻo, uống ngụm nước lạnh cũng sặc.

Những lời này trước đây Triều Thu không thể nào tin, y luôn cảm thấy cuộc sống của mình giống như giá cổ phiếu, bây giờ đã nhảy xuống đáy, nhưng chắc cũng sẽ như đồ thị hàm số bậc hai, kiểu gì mà chả phát triển thành đường cong rồi đi lên.

Đụng đáy thì phải bắn ngược lên chứ?

Thẳng đến lúc này, y giống như cái bao tải bị xé nát tươm quăng lên cao, “Bịch” một cái văng tới vỉa hè ven đường, y mới ý thức được, còn có thứ xui xẻo hơn việc rớt xuống giới hạn dưới. [1]

[1] Giới hạn dưới là giới hạn do sở giao dịch chứng khoán quy định đối với cổ phiếu: vd như người ta quy định cổ phiếu A có mức tăng giảm hàng ngày là ±10%, nếu tăng thì chỉ được tăng đến 10%, còn nếu giảm thì sẽ giảm xuống mức lớn nhất. (Editor không chơi cổ phiếu nên có sai thì mọi người sửa giúp nhé =v=)

Thí dụ như: Huỷ niêm yết. [2]

[2] Là một thuật ngữ trong chứng khoán, là tình huống một công ty niêm yết chủ động hoặc thụ động chấm dứt việc niêm yết của mình (bị loại khỏi sàn giao dịch chứng khoán, không còn được niêm yết, giao dịch) do không đáp ứng được các tiêu chuẩn liên quan đến tài chính và niêm yết khác của sàn giao dịch, tức là nó chuyển từ một công ty niêm yết sang một công ty chưa niêm yết.

Lại thí dụ như, thời điểm huỷ niêm yết, người đối diện kia vẫn còn cổ phiếu tồn kho lại tìm được đường sống trong chỗ chết, bật lên đúng lúc, đâm thẳng một đường đi lên.

Đôi mắt y bị máu làm cho mơ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn xuyên qua đám người vây xung quanh mình, ngước lên màn hình lớn ở trên cao. Bên trong màn hình lớn chính là khuôn mặt lo lắng của vị hôn phu vừa mới vứt bỏ lễ đính hôn của y, hắn đang đứng chờ ở lối ra sân bay giữa một đám phóng viên. Khi Omega bình an vô sự không nhanh không chậm đi ra, lệ nóng đã đầm đìa đôi mắt.

... Mà Omega kia, đáng chết làm sao, vừa vặn thế nào, lại cố tình ——

Có chút giống với dáng vẻ của y đến như vậy.

Tốt lắm, cực kỳ tốt. Triều Thu nghĩ, còn cái gì có thể so được với việc bản thân trước khi chết lại phát hiện, hoá ra mình chỉ là thế thân để tăng thêm độ máu chó trong mấy câu chuyện cũ rích cơ chứ?

Ngay cả chính y, cũng cảm thấy bị kích thích đến thấu triệt rồi.

Người tên Triều Thu này, ở xã hội thượng lưu, xem như người ai ai cũng biết, ai ai cũng hay.

Đương nhiên, tám chữ này gắn với y, chẳng tính là lời hay ý đẹp gì cho cam.

Năm Triều Thu lên 5 tuổi mồ côi mẹ, 6 tuổi có mẹ kế, người ba ruột cũng theo đúng truyền thống mà biến thành ba ghẻ.

Năm y 16 tuổi, tuyến thể mới khoan thai trưởng thành, phân hoá thành một Omega.

Vừa mới trưởng thành, đã bị ép lên con đường mai mối không lối về.

Lần đầu tiên xem mắt, đối phương chỉ ngửi y một chút liền quay đầu đi.

Lần thứ hai xem mắt, sau khi đối phương ngửi y thì do dự một hồi, cuối cùng vẫn là quay đầu đi ra ngoài.

Lần thứ ba xem mắt, Triều Thu đã có thể mỉm cười mà nói với đối tượng xem mắt: “Cảm ơn, đi ra ngoài nhớ đóng cửa.”

Suy cho cùng, y cũng chỉ là một Omega mảnh mai, cửa mở lớn quá, sẽ bị gió thổi lạnh.

Kỳ thật Triều Thu là người rất dễ dàng thỏa mãn, y cũng rất hài lòng đối với mùi tin tức tố của mình. Dẫu sao, so với mùi rau thơm hoặc sầu riêng làm người người tôn kính mà không thể gần gũi, y chẳng qua chỉ là không có mùi thôi mà.

Mùi của y gần giống như nước —— vô thanh vô tức, không hiện không lộ.

Nếu như bắt y cả ngày ngửi mùi rau thơm, y xác định rằng mình chắc chắn có thể gầy. Nôn mà gầy.

Đáng tiếc ngoại trừ y, không ai cảm thấy như vậy. Thậm chí mẹ kế y còn suốt ngày lo lắng sốt ruột nói: “Vậy phải làm sao bây giờ... Cho dù là rau thơm, cũng sẽ có người thích, nhưng...”

Triều Thu hiểu ý trong lời nói còn dang dở của bà.

Thân là một Omega, y lại không có mùi hương.

Cái này còn làm cho người ta tuyệt vọng hơn cả mùi thối.

Điều ấy cũng chính là nguyên do khiến y trở thành Beta trên bản chất.

Thế nên sau khi y được Lục Cảnh Nam lượm đi, tất cả mọi người đều cảm thấy y đã nhặt được món hời siêu lớn.

Mà nói về Lục Cảnh Nam... Đó lại là một đoạn nghiệt duyên.

Khi đó y giống như món hàng đại hạ giá, bị hết người này đến người kia từ chối, còn nhận hẳn cái danh “Omega thất bại nhất lịch sử” vang dội khắp các lều báo lớn nhỏ.

“Cứ trì trệ mãi sẽ chẳng cống hiến được gì cho gia tộc.” Ba của y đã nói vậy, sau đó lão tiêm cho y một liều thuốc mẫn cảm, ép y vào kỳ mẫn cảm, thừa dịp tụ hội nhốt y lại với nhị công tử La gia ăn chơi trác táng trai gái không tha, định bụng ép hai người bọn y gạo nấu thành cơm.

Kết quả suy tính của lão bị Triều Thu nhìn ra, y kéo thân thể nóng bừng bỏ chạy, nhảy từ cửa sổ xuống bể bơi dưới tầng.

—— y đã gặp Lục Cảnh Nam đang bơi ở chỗ đó.

Lục Cảnh Nam, chính là Vương Lão Ngũ [3] nổi tiếng trong vòng Alpha kim cương. Theo như cách nói của bầy ong bướm suốt ngày lượn lờ xung quanh hắn, thì hắn được miêu tả là “Tuấn mỹ như Apollo trong thần thoại, sáng chói đến độ làm người ta không thể mở mắt.”

[3] Vương Lão Ngũ là một nhân vật trong phim, dùng với hàm ý trêu chọc chỉ những người đàn ông độc thân, chưa có gia đình.

Đôi mắt hắn nghiêng về màu xanh xám, thận trọng u buồn, giống như “Sương mù dày đặc bao trùm biển khơi“.

Triều Thu cảm thấy nhóm Omega đó cực kỳ có văn hoá, tỷ như khi bọn họ khen Lục Cảnh Nam, đều dùng ngôn từ văn vẻ hoa mỹ.

Y đã từng đọc thơ của bọn họ viết cho Lục Cảnh Nam trên mạng, bảy mươi hai dòng dài đằng đẵng, lại còn áp vần.

Mà y, cũng chỉ biết nói ——

“Đẹp, thật sự rất đẹp.”

Đặc biệt là cơ bụng.

Nói thật, làm gì có Omega chân chính nào không thích đống cơ bụng chỉnh tề hàng lối như chocolate đâu?

Dù sao y cũng thích.

Thích đến mức gáy ra — tiếng gà.

Lúc y đang chuyên tâm ngắm cơ bụng, Lục Cảnh Nam lại rũ mắt xuống, liếc mắt nhìn nhóc Omega chật vật không thể tả bị ném đến bên cạnh mình, sau đó chán ghét dùng một tay đẩy y ra, đẩy cực xa.

Triều Thu thất tha thất thểu đứng còn chả vững, đột nhiên đồng tử Lục Cảnh Nam co rụt lại, cúi người xuống, ngón tay nắm cằm y, cưỡng ép nâng đầu y lên.

“......”

“......”

Ánh mắt đối diện với nhau.

Thứ duy nhất Triều Thu có thể nắm trong tay chính là diện mạo, y cũng chẳng phải là loại móc treo diễm lệ gì, ngược lại vô cùng xứng với mùi tin tức tố của y, mặt mày bình lặng thanh tú, cả người tựa như một cái hồ nước yên ả.

Đặc biệt là lúc này, vì đang gặp rắc rối, khẽ nhíu mày, đó chính là nhân phong trứu diện [4], lại có một tầng ý vị khác biệt.

[4] Gốc- 因风皱面- Nằm trong câu đối của nhà thơ Lý Văn Phủ đối với thầy mình: “Lục thủy bổn vô ưu, nhân phong trứu diện. 綠水本無憂, 因風皺面”

Có nghĩa:

- Nước biếc vốn chẳng ưu tư, bởi gió thổi nên nhăn mặt.

Câu đối này hay ở chỗ nói lên được vì tác động ngoại lai mà làm cho bản chất thay đổi. Bản thân nước không có phiền muộn gì cả, mặt nước nhăn vì bị gió thổi chứ không phải tại buồn lo; cũng như núi xanh bị tuyết phủ nên đầu trắng xóa, chứ không phải vì già mà đầu bạc. (Nguồn: Lãng Phong)

Lục Cảnh Nam nhìn y vài lần, cuối cùng buông tay ra.

“Cho cậu ta thuốc,“ y nghe thấy Lục Cảnh Nam phân phó người hầu, “Giải quyết tình trạng này của cậu ta, rồi hỏi thăm xem là người nhà ai.”

Khi đó, mọi người, bao gồm cả chính Triều Thu, ít nhiều gì đều cho rằng Lục Cảnh Nam có ý với y.

Bởi vì vài ngày sau, Lục Cảnh Nam liền đến cửa, biểu thị rằng muốn ở chung cùng Triều Thu nhiều hơn.

Cha Triều vui mừng khôn xiết vì có thể leo lên gốc đại thụ này, đêm đó lập tức đóng gói con trai, không danh không phận gửi đến Lục gia. Thời gian sau đấy xác thật Lục Cảnh Nam đối xử với y không tồi, vẫn luôn chân thành thâm tình ngắm nhìn khuôn mặt y, vừa gặp là có thể ngắm một hồi lâu.

Lúc ấy Triều Thu còn tưởng rằng đối phương thích diện mạo mình, hiện tại ngẫm lại, trong lòng chỉ còn dư lại một câu đĩ mẹ mày.

Đấy mà là thích y hả —— có mà thích bạch nguyệt quang của thằng chả ấy!

So sánh như thế nào nhỉ —— đúng rồi, đối phương chính là bạch nguyệt quang, còn y chỉ là một hạt cơm dính bên mép bát, gẩy mãi cũng méo xuống được, đối phương là nốt chu sa, thì y chính là vệt máu muỗi bị đập bẹp dí trên tường.

Chỉ có y, toàn bộ quá trình đều ra sức bán tim bán phổi, còn lo lắng Lục Cảnh Nam ngửi mùi tin tức tố nhạt nhẽo của mình mà không ngon miệng, cả ngày nấu cơm cho Lục Cảnh Nam, nhọc lòng vì Lục Cảnh Nam, chẳng biết đã tốn bao tâm tư.

Bây giờ suy nghĩ một chút, chỉ cảm thấy buồn cười —— hoá ra vai hề lại chính là y.

Lúc trước y tồn tại, cũng bởi vì bạch nguyệt quang của hắn chưa trở về.

Một khi bạch nguyệt quang đã trở lại, nơi nào còn có ý nghĩa để cho thế thân như y tồn tại?

Đương nhiên là không rồi, ngay khi Lục Cảnh Nam nói muốn thử mời vị bạch nguyệt quang kia trở về ăn cơm, Triều Thu đã lập tức bị quản gia sai người ném hành lý trục xuất ra ngoài, kể cả ngay trước đó y vừa mới về từ tiệc đính hôn bị vứt bỏ của chính mình. Trong đêm sương lạnh lẽo tăm tối, hai người bọn họ thắp đèn rủ rỉ tai nhau nói chuyện thâu đêm, mà y cũng chỉ có thể lắc lư trên đường cái, quy củ đàng hoàng đi trên đường, còn bị một chiếc xe vượt đèn đỏ đụng trúng.

Chỉ tiếc bản thân tốn công nấu canh cho Lục Cảnh Nam. Y từ sáng sớm tinh mơ đã dậy hầm canh, vốn dĩ muốn cùng Lục Cảnh Nam chúc mừng đính hôn, nhưng quản gia lại nói là khẩu vị của bạch nguyệt quang thanh đạm, uống không quen loại này. Thế nên bát canh của y còn không lên nổi bàn ăn, cũng giống như y, cuối cùng vận mệnh đều giống như chậu nước thừa bị hắt ra ngoài.

Triều Thu mơ mơ màng màng nghĩ, không biết vì sao, còn có một chút khổ sở mơ hồ chẳng thể nói ra. Hàng vạn ngọn đèn nhà nhà thắp sáng trên đỉnh đầu xoay tròn rơi vào mi mắt, có tiếng kinh hô đứt quãng của người bên cạnh, lại có âm thanh xe cứu thương vang lên lúc xa lúc gần. Đám người lộn xộn vây quanh y, tiếng máy móc đơn điệu lặp đi lặp lại.

Nhưng điện thoại của vẫn y chưa reo.

Một tiếng cũng không có.

Y cũng chẳng phải vì mình. Chỉ là ——

Y liều mạng mở to mắt, ngay trong cơn choáng váng đau đớn bất ngờ ập đến não bộ, hốc mắt bỗng nhiên chua xót, có chút muốn khóc.

...... Nồi canh kia y hầm mất bảy giờ đấyyyy.

Đây là suy nghĩ cuối cùng của y.

Ngay sau đó, y hoàn toàn rơi vào hôn mê.

《 Thái tử lãnh khốc: Kiều phi khuynh thành kiên cường muốn sủng 》là một bộ tiểu thuyết khá nổi tiếng trong vòng Omega gần đây, có không ít độc giả. Nếu miễn cưỡng nói quyển sách này có chỗ nào đặc biệt, đó chính là nhân vật chính Tiều Khâu trong tiểu thuyết, thật sự là vẽ ra để làm người khác run chân.

Hắn, tàn nhẫn độc ác, họ hàng không nhận, nhưng khi đối diện với Omega kia, lại toát ra một phần dịu dàng chẳng thể khống chế được.

Hắn, bày mưu tính kế, tính toán từng đường đi nước bước, nhưng khi đối diện với Omega kia, lần đầu tiên biết được cảm giác thế nào là không thể nắm giữ tất cả trong tay.

Người kia, là người duy nhất đã khiến nam nhân lãnh huyết vô tình như hắn phải dồn toàn bộ vào trò chơi may rủi, thề chết không nhân nhượng, yếu thế điềm đạm.

Nhưng Tiều Khâu như vậy, lại có quá khứ làm người khác đau lòng. Thân là thái tử gia nhà họ Tiều, vì báo thù nhà, mà hắn phải giấu tài từ nhỏ, ngụy trang thành Omega trà trộn vào giới thượng lưu, để cho cha mẹ nuôi tuỳ ý đùa giỡn, bởi vì muốn tìm thời cơ đánh một cú trí mạng.

Thế này không thơm [5] được chắc?!

[5] Ngôn ngữ mạng bên Trung, kiểu như bị vả mặt ý.

Vô số bé Omega lòng ngập tràn ý xuân đều cảm thấy thơm chết đi được, hận không thể ôm đôi chân nghe nói là thon dài hữu lực kia của vai chính, cất cao giọng kêu: “Anh ơi up thẳng em đi.”

Đương nhiên bộ truyện này cũng có khuyết điểm, chính là quá dài, khiến cho bé O ở giường bệnh cách vách phải nghe quản gia đọc đứt quãng vài ngày mới xong.

“Trong mắt Tiều Khâu hiện lên bốn phần tranh đấu, ba phần thống khổ, ba phần ẩn nhẫn, cuối cùng vẫn từ từ quay đầu đi, thấp giọng nói: 'Đừng tới gần tôi... Tôi là người sống trong huyết vũ tinh phong'.”

“Ôi!” Bé O nghe đọc sách đong đầy nước mắt.

“Tiều Khâu đạp đầu kẻ phản bội dưới chân, chậm rãi vuốt ve đuôi súng đen nhánh tỏa sáng trong tay.”

“Không sai, tôi chính là Alpha.”

Hắn cười lạnh nói, sau đó thả tin tức tố của mình ra.

“Bây giờ, còn có kẻ nào không có mắt muốn đi lên xem thử?”

“Ồ!” Bé O nghe đọc sách đỏ ửng cả mặt.

“Tiều Khâu vẫn luôn muốn một Omega như vậy —— Không cần phải hiền huệ, cũng chẳng cần phải đẹp —— Nhưng nhất định phải là người giờ phút này có thể đi vào trong tim hắn.”

“Woa...” Bé O nghe xong cảm xúc dâng trào.

Tuyệt dzời!!!

Chờ đến khi cậu khỏi bệnh dọn đi, cũng không quên cầm quyển sách kia theo —— đây chính là bộ truyện cậu thích nhất, về nhà còn có thể đọc lại một chút.

Quản gia xách đồ đạc của cậu, nghe thấy cậu nói: “Người ở cách vách kia thảm thật đó —— Mấy ngày rồi còn chưa tỉnh dậy, cũng chẳng có ai đến thăm.”

Hơn nữa còn không biết vì sao, thoạt nhìn thì y có vẻ hơi quen mắt.

Như là đã gặp ở đâu rồi.

Ở đâu nhỉ...

Mãi đến lúc ra ngoài bệnh viện, nhìn thấy tiêu đề to tướng trên mặt báo lề đường viết “Chấn động! Người đứng đầu Lục gia - Lục Cảnh Nam, rời khỏi lễ đính hôn trước mặt mọi người, lại là vì...”

Nhìn thấy khuôn mặt thất hồn phách lạc ở tấm ảnh bên cạnh, cậu mới đột nhiên thanh tỉnh, che miệng kêu: “A! Người kia... Người kia chính là Triều Thu bị đào hôn!”

Cùng lúc đó.

Triều Thu bị đào hôn chậm rãi ngồi dậy trên giường bệnh, thần sắc phức tạp, đồng tử mở to.

Người bạn duy nhất của y lúc này biết được tin tức, dùng một tay vén tấm màn ngăn cách trong viện lên, vò chiếc khăn tay nhỏ lo lắng nhìn y: “Thế nào? A Thu, mày không sao chứ?”

Triều Thu dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, chậm chạp dùng ánh mắt đầy vẻ phức tạp nhìn chằm chằm bàn tay mình, ngây ngốc trong chốc lát, rốt cuộc lắc lắc đầu.

—— Nên nói như thế nào với cậu đây, bạn iu dấu của tui ơi.

Tui vừa mới ý thức được một điều.

Đôi tay này của tui, dính quá nhiều máu rồi!!!

[31/10/2021]

Tác giả có lời muốn nói:

Triều Thu (nhìn hai tay chăm chú): Hoá ra tui lại là người trâu bò như vậy... Sướng rồi sướng rồi, đá đít cặn bã thôi!

Tra công:......???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.