Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

Chương 5: Chương 5: Uầyyyyy




Mãi cho đến 11 giờ đêm, Triều Thu mới lái xe chở đám học sinh tiểu học còn đang lưu luyến bịn rịn này trở về nhà.

Vốn dĩ trước mặt y chỉ có hai đứa nhóc, nhưng cái đám nhóc con này cứ như nhiễm sắc thể phân bào ấy, sao chép với tốc độ cực nhanh, kết bè kết đội mà gia nhập vào đội ngũ. Chỉ trong thời gian chốc lát, một đám ranh con trước mặt y từ hai tăng lên thành ba mươi, bốn mươi đứa, nhìn có vẻ như đều học cùng một trường, đồng phục và khăn quàng đỏ còn chưa cả tháo xuống. Mấy chục ánh mắt hàm chứa đầy sự sùng bái đều nhìn y chằm chằm, hai tay che miệng lại, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thảng thốt để phối hợp với câu chuyện xưa của y, toàn bộ quá trình đều vô cùng tập trung: “Oa!”

Nghe đến đoạn hồi hộp kích thích, thậm chí có đứa còn cong miệng lên, bị dọa phát khóc.

Triều thái tử: “....”

Không phải chứ, như vậy mà còn muốn tiến vào thế gia để diệt trùng tộc à?

Triều thái tử lại một lần nữa lo lắng việc không có ai để kế tục cho mình.

“Đi đi đi,“ Y đuổi đám nhóc này về, giống như đang lùa một đám vịt con đang tập tễnh bước đi, “Tất cả về làm bài tập đi.”

Đám trẻ con vô cùng không muốn, lần lượt quay đầu bước đi. Cầm đầu chính là nhóc béo đã la hét ồn ào muốn được bái Triều Thu làm lão đại, những đứa trẻ khác cũng dùng ánh mắt đầy khát vọng nhìn y chăm chăm, thậm chí còn moi sạch tiền trên người đưa cho y, mưu đồ muốn được gia nhập ngay tại chỗ.

Cầu xin đó!

Làm ơn đi, đây là ước mơ mới nhất của chúng em đấy!

Bị những ánh mắt chibi ngập nước sáng lấp lánh này nhìn chăm chú với vẻ mong ngóng mòn mỏi kiểu này, đổi thành ai thì cũng sẽ mềm lòng. Đương nhiên, ngoại trừ Triều thái tử lãnh khốc tàn nhẫn ra.

“Không được.”

“Vì sao cơ chứ?”

Mấy nhóc đàn em chịu đả kích, trong hốc mắt ùng ục nước mắt, chực khóc.

Triều thái tử chắp tay sau lưng, từ từ nói: “Mấy đứa còn quá nhỏ.”

Điều này chắc chắn không thể chấp nhận được, thử tưởng tượng một chút xem, về sau khi những thế gia khác tới cửa khiêu khích, y chỉ có thể phái một đám nhóc đậu đỏ mít ướt này lăn ra ngoài đối chiến....

Như này thì còn đánh đấm cái gì nữa?

Tưởng tượng thôi cũng đủ thấy không có tôn nghiêm của một ông chủ lớn rồi.

Đám tiểu đậu đinh [1]: “Oa hu hu...”

[1]小豆丁- Tiểu đậu đinh: Là nhân vật hoạt hình trong phim “Đồ đồ tai to”, dùng để chỉ mấy đứa trẻ con đáng yêu với ý cưng nựng.

Một đợt tiến công bằng nước mắt hạ xuống, cho dù là Triều thái tử thì cũng có chút không chống cự được. Vì thế y thả nhẹ giọng điệu của mình xuống, miễn cưỡng tạo cho bọn nhóc này tí hy vọng: “Chờ sau khi mấy nhóc có thể khiêng được pho tượng ở tinh cầu Thủ Đô rồi nói tiếp.”

Đây là tiêu chuẩn thu đàn em thấp nhất của y.

Đám nhóc choáng váng.

“Khiêng...”

Pho tượng???

“Đúng,“ Triều thái tử nói, “Rất dễ dàng.”

Dựa vào tư chất của y, một tay cũng có thể nâng lên dễ dàng.

Liên tục bị từ chối, nhóm đậu đỏ đành phải mang theo giấc mộng mới, không tình nguyện tản đi. Đợi đến khi đi xa, bọn nó còn nói:

“Oa! Vừa rồi lão đại thật sự quá ngầu!”

“Đúng vậy, mày có nghe thấy không?” Một đứa khác ngữ khí càng thêm sùng bái, nói, “Anh ấy dùng một tay cầm súng để xử lý nhiều người như vậy! Cứ như thế này, —— đoàng!”

“Còn che giấu thân phận của chính mình nữa, càng ngầu hơn!”

“Tao cũng muốn được như vậy!!! Tao nhất định phải làm đàn em của anh ấy!!!!!”

“Là lão đại của tao, ok? Không phải của mày.”

“Lão đại của chúng ta không được sao? Hình như anh ấy là Alpha cấp A, tao cũng rất muốn gia nhập cùng anh ấy.”

“Thế nhưng mà,“ trong đó có một đứa nhóc nhỏ giọng nói, “Cái pho tượng kia, nghe nói là □□ trăm cân đó....”

Quán quân cử tạ năm ngoái, một đám Alpha tư chất mạnh mẽ, hình như cũng nâng khoảng tầm 600 cân nhỉ?

“.....”

“.....”

Nhóc béo nhớ tới anh trai lạnh lùng có động tác đầy phóng khoáng này, kiên định nói: “Tao biết rồi, nhất định là bởi vì chúng ta không đủ mạnh mẽ!”

Chờ bọn nó có thể mạnh được như anh trai này, thì có thể làm được!

*

Cùng lúc đó, đại lão vô cùng mạnh mẽ đã hoàn thành việc cứu vớt giấc mơ của lũ nhóc, vẫn còn đang đi du đãng trên đường.

Vốn y đã ngắm được mục tiêu kế tiếp cho mình rồi —— đó chính là một tên trộm vừa kiếm được nhiều tiền, lúc này đang cảm thấy mỹ mãn với số tiền cầm trên tay, lảo đảo đi ngang qua bên người Triều Thu. Triều thái tử cảm thấy người này vừa nhìn đã thấy có tố chất, thực sự thích hợp để bị mình cướp đoạt, huống hồ cơ thể của beta này cũng gầy yếu, còn không đủ để cho y đấm một phát, có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Rất thích hợp để y dùng làm chút việc.

Nghĩ như vậy, Triều Thu khẽ đưa đầu lưới liếm hàm dưới của mình, im hơi lặng tiếng nhếch mép ở trong bóng đêm.

Y nhìn xung quanh trái phải, không có người.

Tốt lắm.

Triều thái tử bước chân nhanh hơn, lặng yên không một tiếng động đi đến gần phía tên trộm, đang định bộc lộ răng nanh hung ác của mình, ai ngờ lại bị cuộc gọi của Ôn Hân làm đứt đoạn cuộc đi săn, chỉ có thể mặt không chút đổi sắc nhận điện thoại: “.... A lô?”

Tại sao lại cứ phải chọn thời điểm này!

Triều đại lão vô cùng phiền muộn.

Nhưng thân là một Alpha đầy săn sóc, khiến y không thể phát tiết sự phiền muộn này đối với Omega được, đành phải mím chặt môi của mình lại.

Ôn Hân ở đầu bên kia đang hét lên như một con gà.

“Chị em! Chị em ơi!!!” Cậu phấn khởi đến mức không thể diễn tả được bằng lời, “Nghe nói mày đã đá đít Lục Cảnh Nam?!”

“....” Triều Thu ngẩng đầu suy nghĩ, thật khó khăn mới đào ra được hình ảnh Alpha bị mình làm cho nghẹn họng trân trối ngày hôm nay, “Ồ, là anh ta à.”

Nếu không đề cập tới thì y suýt chút quên mất.

“Làm sao,“ y nhăn mày lại, “Anh ta tìm mày để tố cáo?”

—— Cái kiểu này thật không đủ tiêu chuẩn, phí tổn thất tinh thần cũng đã cho rồi, thế mà còn dám đi tố cáo nữa!

“Tố cáo méo gì!” Ôn Hân ở đầu dây bên kia nhảy dựng lên, một tay một bỏ mặt nạ trên mặt, cấp bách muốn nghe được càng nhiều chi tiết hơn nữa, “Chị em à, mày lại đây rồi kể lại tỉ mỉ cho tao nghe được không?”

Triều Thu cau mày, đang muốn từ chối.

Ôn Hân: “Ồ, đúng rồi, tạp chí tao đặt lúc nãy tới rồi đấy, có rất nhiều anh trai cơ bụng dễ nhìn.”

“....”

Thật đáng xấu hổ khi Triều thái tử lại thấy động tâm.

Y không có hứng thú gì với Alpha cả, nhưng... làm ơn đi, đó là cơ bụng đó.

Đương nhiên, Triều Thu cũng không nhận thấy được hành vi của mình có gì không đúng cả —— dù sao, cơ thể cùng với sức mạnh đều như nhau, đều là căn cứ để xác minh kẻ mạnh.

Thích nhìn cơ bụng cũng không thể chứng minh rằng y có ham muốn với thân thể người ta, có thể ngay thẳng nói đây là sự tán thưởng giữa những kẻ mạnh đối với nhau, cũng không khác gì sự cảm thông và đồng cảm đâu.

Vớ vẩn có khi lại tìm được đàn em thích hợp từ trong đó cũng nên á....

“Được,“ sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Triều thái tử ra vẻ đạo mạo cũng quyết định tạm thời dỡ bỏ gánh nặng trên vai, lao thân mình vào giữa vòng tay của những anh trai có cơ bắp gọn gàng đó, “Tao đến ngay lập tức.”

Sau khi ngắt điện thoại, y liếc mắt nhìn về phía tên trộm phía trước vẫn đang hồn nhiên không biết nguy hiểm đang gần kề, hơi nhếch mép cười nhạo.

—— Mày nên cảm ơn trời đất đi.

Là khối cơ bụng đã cứu vớt được cái tấm thân của mày đấy.

*

Nửa giờ sau, Triều Thu đến dưới tầng nhà Ôn Hân, ấn vang chuông cửa.

“Đến đây! Tới ngay.”

Ôn Hân giống như một con bướm đập cánh lao đến, chạy vội đến cửa lớn mở cửa cho y, dép lê cũng không đi hẳn hoi, “Đến đây đến đây!”

Phía sau vang lên âm thanh ấm áp của một người: “Ngài đi chậm một chút.” Cầm áo khoác thay cho cậu chủ nhỏ của mình.

Triều thiếu gật đầu với ông: “Chú Lưu.”

Chú Lưu là một người đàn ông trung niên có tướng mạo dễ mến, nhìn bộ dạng khoảng chừng 30 đến 40 tuổi, tuổi cụ thể thì không rõ. Ông là một Beta, không ngửi thấy mùi vị tin tức tố, cười rộ lên cũng để lộ hai rãnh cười thật sâu, rất ôn hòa, nhìn thấy Triều Thu mặc một nửa đồng phục bệnh nhân cũng không hề lộ ra vẻ mặt khác thường nào, “Triều thiếu gia.”

“Ôi trời, đi vào rồi nói.” Ôn Hân kéo người đi vào, gấp không chờ được kéo người đi lên tầng, “Tao rất nóng lòng muốn nghe mày nói....”

Ngày trước Triều Thu cũng đã tới căn nhà này rồi, bây giờ bước vào thì vẫn không cái gì thay đổi cả. Căn biệt thự nhỏ tinh xảo lại còn hoa lệ, có tổng cộng ba tầng, được ba Ôn mẹ Ôn đặc biệt mua cho đứa con bảo bối của mình, ngoài ra ở phía sau còn có một nhà ấm thủy tinh với ánh sáng mặt trời vô cùng tốt.

Phòng ngủ ở tầng hai, chỉ bật một ngọn đèn mờ nhạt. Ôn Hân ngồi trước gương, cẩn thận bôi vẽ lên gương mặt trắng như sứ của mình, đồng thời cũng thúc giục Triều Thu kể chi tiết sự việc.

Chai lọ cao thấp được bày la liệt trên mặt bàn, Triều Thu nhìn đến hoa cả mắt. Y nhăn mày lại, cầm lấy một lọ nước hoa lên với vẻ vô cùng khó tin.

“Hôm nay nó đã được đưa lên tiêu đề!” Ôn Hân còn phấn khích hơn so với y rất nhiều, “Mày xem này ——”

Đáng ngạc nhiên là tin tức đầu đề lại là một video, bên cạnh nó lúc này còn đánh dấu chữ “Bạo“.

Dễ nhận thấy rằng những ai ấn vào xem video đầu bị chấn động không nhẹ.

“Á đù.... á đù....”

“Tui tuyệt đối không thể ngờ tới, nội dung của vở kịch lại có thể như vậy.”

“Chuyện này... Không phải nói là vị hôn thê của Lục Cảnh Nam mê thằng chả này đến chết hay sao? Như vậy mà là mê à?”

“Theo tôi nhìn thì thấy không phải mê luyến, là mê muội mới đúng đi...”

“Nói thật chứ, tôi cũng là Alpha, tôi xem mà còn phải xấu hổ thay Lục tổng [đầu chó]”

Triều Thu đại khái nhìn lướt qua, có vẻ video được những vị khách có mặt trong quán trà ghi lại. Đoạn video này không được rõ ràng lắm, nhưng vẻ mặt phẫn nộ sau khi bị làm cho nhục nhã của Lục Cảnh Nam thì lại được quay chụp vô cùng rõ ràng, kèm theo cả câu nói đột ngột vang lên “Tôi chỉ đáng giá ba mươi”, cũng nghe thấy rõ được... Quá mức rõ ràng luôn đó.

Thậm chí vì người quay video lúc đó cũng đứng gần hơn một chút, nên một câu này càng nghe đến mức rõ ràng.

“Ba mươi tệ” thành công khiến chủ đề lệch hướng.

“Nói đùa sao, Lục Cảnh Nam đáng giá ba mươi tệ.”

“Thật hay giả vậy? Tui vẫn cứ nghĩ phương diện kia của Alpha đều rất mạnh chứ.”

“Lầu trên đang nói đến phương diện nào đấy, sao tui đọc mà không hiểu gì hết trơn vậy? Là chỉ khoai lang, ô mai, đào mương, đào giếng hay là phát triển nông nghiệp thế?”

“Nhỏ giọng một chút, không phải là con hàng Lục Cảnh Nam này....”

“Suỵt, không thể nói hai từ đó đối với Alpha được.”

“Có lý khi nghi ngờ rằng giai đoạn trước Lục Cảnh Nam đi đào đất mãnh liệt quá, nên đến giai đoạn sau thì suy yếu dần.”

......

Bọn họ buôn dưa lê đến mức khí thế ngất trời, đương nhiên là Lục Cảnh Nam cũng nhìn thấy, suýt chút nữa nôn ra gan.

Con mẹ nó, cái đám người này dựa vào cái gì mà nói hắn không được? Rõ ràng là hắn vẫn rất tốt!

Hắn phẫn nộ mở tài khoản của mình lên, giận dữ đăng bài lên: “Điều này mà mấy người cũng dám tin? Triều Thu cậu ta còn chưa được thử qua đâu!”

Trợ lý Joy - người chạy đến ngăn cản, nhưng đã quá muộn màng nên chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy hắn ấn nút “Gửi”:.....

Ôi trời. Hình như ông chủ tức giận đến mức choáng váng rồi.

Quả nhiên, những bình luận bên dưới không hề nhận ra được sự sai lầm trong lời bàn luận của họ như Lục Cảnh Nam nghĩ, ngược lại thì tất cả đều tỏ vẻ khiếp sợ —— Cái gì cơ? Đã lâu như thế rồi, thế mà vẫn chưa thử qua?

Phải biết rằng, đây cũng đâu phải là hai Beta đâu —— đây là Alpha cùng Omega đó, trưởng thành rồi, lại có thể trong sáng, thuần khiết! Mỗi ngày đều nằm chung chăn trên cùng một cái giường!

Đến như thế mà vẫn có thể nhịn được không đánh dấu... thì thật khó để khiến cho người ta không thể không không nghi ngờ Lục Cảnh Nam.

Ôi đáng thương thế.

Nếu như không có bệnh, thì làm sao có thể như vậy được. Nói thẳng ra ấy, cái gọi là thế thân cũng chỉ là một cái cớ quang minh chính đại do Lục Cảnh Nam tìm ra để ngụy trang, kỳ thực là để che đậy cho việc hắn không được....

Cho dù có là tiểu O ngày trước đã từng ngủ với Lục Cảnh Nam đứng ra làm chứng, thì rất nhanh cũng lại bị mọi người hoài nghi tiếp, bắt đầu tự hỏi về việc Lục Cảnh Nam có thực sự chơi bời phóng túng quá mức dẫn đến liệt dương hay không.

Ôn Hân lướt điện thoại, phát ra âm thanh ríu rít vì được ăn dưa đến vui vẻ. Chỉ có Triều Thu đang suy nghĩ về ba mươi tệ kia của mình, quả thật cảm thấy mình có hơi keo kiệt bủn xỉn, vô cùng hổ thẹn, vì thế cũng cầm di động lên.

Ôn Hân: “Mày định làm cái gì?”

Triều Thu: “Giải thích hộ anh ta.”

Ôn Hân: “???”

Ôn Hân gào thét thảm thiết rồi lao đến cướp đoạt, ý đồ ngăn cản y lại: “Không được mà!”

Cậu đang vô cùng sung sướng, hạnh phúc đấy!

Nhưng mà Triều Thu đã nhanh tay hơn, đã ấn gửi đi rồi.

Ôn Hân lại thấy đau tim, nhanh chóng lướt lại về trang chủ, liền nhìn thấy tài khoản của Triều Thu vừa chuyển tiếp cái bài đăng kia của Lục Cảnh Nam, kèm theo dòng chữ: “Tôi làm chứng, anh ấy vượt hơn giá trị ba mươi tệ.”

Bên dưới có người hiểu ý đã nhanh chóng hỏi y rằng giá trị vượt nhiều hay ít, Triều Thu kiểm kê lại toàn bộ cả nhà mình, nghiêm cẩn trả lời lại: “Ít nhất cũng ba mươi hai tệ.”

Bởi vì y còn có 2 tệ nữa, là phí bảo vệ mà đứa nhóc kia nhất quyết đưa cho y.

Ôn Hân sau khi nhìn thấy bình luận này: “.... Phụt.”

Niềm hạnh phúc vui sướng của cậu đã quay trở lại rồi.

Phải đánh dấu trang này lại mới được.

[01/01/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Học sinh tiểu học/ Ôn Hân: “Lão đại của tao là lợi hại nhất! Lão đại của tao vô cùng trâu bò!!!”

-------------

Còn một đoạn là lời cảm ơn của tác giả với độc giả tặng quà ủng hộ truyện, không liên quan đến nội dung, vậy nên về sau những nội dung không liên quan đến truyện thì mình xin phép không dịch, cảm ơn các bạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.