Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc

Chương 15: Chương 15: Yeah hey hey hey hey hey




Cuối cùng Triều Thu cũng thất bại trong việc giành thanh toán ở cửa, chỉ có thể đứng sang một bên, trơ mắt nhìn tình O trong mộng của mình bình tĩnh tiêu sái rút thẻ ra, tích một cái —— quẹt thẻ.

Triều đại lão cảm giác tôn nghiêm Alpha của mình đã chịu khiêu khích cực mạnh, nhưng càng khiến y kinh ngạc chính là, tại sao sức lực của Omega này lại lớn như vậy?

Quả thực là khỏe đến chết người ấy!

Lấy thể chất của một A chất lượng cao như y, vậy mà y có đẩy thế nào thì hắn vẫn luôn bất động... Đối phương cứ như được gắn chặt với mặt đất, nhìn thì tưởng lảo đảo loạng choạng, nhưng cuối cùng vẫn không bị đẩy ra.

Đây rốt cuộc là kỹ năng thần kỳ gì thế?

Không đợi y suy xét ra nguyên nhân, Giản Nhiêu đã quay đầu về phía y, quơ quơ cái vé trong tay. Hắn còn cao hơn Triều Thu nửa cái đầu, dáng người thon gầy, cũng không phải loại lom khom dễ gãy trong gió. Ít nhất theo cách nhìn của Triều Thu, y sẽ cảm thấy vòng eo hắn vừa rắn chắc kiên cố, lại còn hữu lực.

Khí tức của người này giống với y, là thanh tùng mảnh mai bất khuất, tuyết đè không cong.

Triều đại lão vẫn còn khả năng, Triều đại lão vẫn có thể trở mình.

"Đi chưa?"

"... Ừm."

Đến cùng vở kịch diễn cái gì, kỳ thật Triều Thu cũng không để ý, dù sao cũng chỉ là mấy câu chuyện tình yêu thê lương mỹ miều. Nhìn vai chính AO vì gút mắc tình cảm mà đau đớn muốn chết, trong lòng Triều Thu lại yên ả như hồ nước tĩnh lặng, không nổi lên nửa gợn sóng.

Thậm chí còn mệt tới mức buồn ngủ.

Liên quan gì tới y chứ —— trong sinh mệnh của y, chưa bao giờ tồn tại hai chữ thất bại.

Hơn nữa, mục tiêu của y chính là báo thù.

Tình yêu, cùng lắm chỉ là dệt hoa trên gấm, khả ngộ bất khả cầu. [1]

[1] Gốc 可遇不可求: Có thể gặp gỡ nhưng không thể mưu cầu.

Trái lại thì Giản Nhiêu vừa nhớ ra gì đó, hơi hơi nhíu mày, nghiêng đầu liếc mắt quan sát y.

Triều đại lão mới ngáp xong một cái, nước mắt rưng rưng.

Từ góc nhìn của Giản Nhiêu, trên đồng tử màu hổ phách của bé Omega mảnh mai này đều bị bịt kín một tầng hơi nước mỏng manh, giống như kìm lòng chẳng được, lã chã chực khóc...

Giản Nhiêu không khỏi dừng lại một lát.

Hắn nhớ tới những lời đồn đãi mà mình từng nghe: Sau khi bị từ hôn ở trước mặt mọi người, Omega thế thân không thể chịu đựng nổi, trong cơn tuyệt vọng vậy mà đã vội vàng lựa chọn chấm dứt sinh mệnh mình.

Lại nhìn nội dung vở kịch trên sân khấu.

Vai chính Omega bởi vì Alpha thanh mai trúc mã của mình yêu người khác, bấy giờ đang đứng trên vách núi Hoang tinh đòi chết đòi sống, thao thao bất tuyệt đọc lời kịch.

......

Cũng khó trách việc bản thân bị đồng cảm, Giản Nhiêu nghĩ.

Tuy rằng lúc ấy y có thể hành hung chiếm tiện nghi của Alpha kia trong phòng vệ sinh, nhưng quả nhiên vẫn giống như lời đồn, tình cảm thật sự rất sâu nặng với Lục Cảnh nam, không thể tự thoát ra được.

Giản Nhiêu rút khăn giấy ra, đưa cho y.

Triều đại lão: "???"

Mặc dù y vẫn nhận lấy, nhưng trên mặt đầy vẻ mông lung —— đang yên đang lành sao tự nhiên đưa khăn giấy cho y?

"Lau chút đi."

Giản Nhiêu nhỏ giọng nói.

Triều Thu: "......"

Triều Thu vô cùng mờ mịt mà nhìn hắn, trùng hợp vào lúc này lại có một con côn trùng nhỏ đậu ở sườn mặt tình O trong mộng, còn đang rung cánh.

Triều đại lão hiểu rồi, đây là một loại ám chỉ!

Y mừng thầm trong lòng, nhưng vẫn ráng duy trì phong độ của một quý ông, bĩnh tĩnh duỗi tay qua, nhẹ nhàng cọ một cái ở trên gò má đối phương, động tác vừa thể hiện khí phách lại vừa có chừng mực.

Khoang mũi ngập tràn mùi hương thơm ngát như giữa rừng tuyết vụn, Triều đại lão thu tay lại trước động tác vừa thoáng cứng nhắc của đối phương, khẽ cười.

"Được rồi."

"!!!"

Phóng viên truyền thông ẩn núp đằng sau: "......!!!"

Lần này, người mông lung biến thành Giản Nhiêu.

Hắn chầm chậm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cánh tay vừa thu về của Omega kia. Cánh tay ấy vô cùng nhỏ nhắn, móng tay phiếm màu hồng nhạt như búp hoa non, cứ như vậy mà nhẹ nhàng nâng lên, chạm tới sườn mặt hắn ——

Thoáng.

Lướt.

Vụt.

Qua.

"......"

Giản Nhiêu sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp người nào to gan lớn mật tới vậy.

Nhưng hắn lại không thể cất lời —— Bởi sau khi lau xong, Omega đối diện cũng có vẻ rất ngượng ngùng, còn khó xử mà mỉm cười bối rối với hắn. Đôi mắt ấy sáng long lanh, làm đại lão sa vào kinh diễm, động tác muốn trốn về sau cũng cứng đờ lại.

... Rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?

Cùng lúc đó, Lục Cảnh Nam trơ mắt nhìn tiêu đề "Chấn động! Triều Thu thế mà lại tay trong tay đi dạo phố cùng tình địch" phát triển thành "Triều Thu cười nói ngọt ngào với Giản Nhiêu, cử chỉ thân mật lau mặt giúp đối phương" cuối cùng không thể ngồi yên được nữa.

Giờ chỉ cần ngồi thêm một lát, hắn nghi ngờ bản thân sẽ bị shock đến nhồi máu cơ tim.

Huống hồ, theo cái xu hướng phát triển này, hắn thật sự sợ rằng giây tiếp theo tin tức mới sẽ là, hai người chán ghét tình yêu AO, thông báo chuẩn bị đâm đầu [2] đi chơi OO...

[2] Gốc 头铁- Đầu sắt: Ngôn ngữ mạng, ám chỉ những người cứng đầu, bướng bỉnh, sau được dùng để chỉ những người chơi game một cách liều lĩnh, không sợ chết...

Mặc dù không có khả năng với người khác, nhưng khi đặt ở trên thân Triều Thu thì lại biến thành hoàn toàn có khả năng!

Bởi vì vốn dĩ người này chưa bao giờ xuất chiêu đúng theo sách vở bài bản!

Lục Cảnh Nam hỏa tốc gọi tài xế, hùng hổ lái xe đuổi đến cửa rạp hát. Khi hắn đến nơi, vở kịch cũng vừa mới kết thúc, hai Omega chính sóng vai đi ra từ bên trong.

Nói thật, hiện giờ Lục Cảnh Nam nhìn Triều Thu đều có chút ê răng.

Hắn dựa vào cửa xe, cố gắng trấn tĩnh hô một câu: "Tiểu Nhiêu."

Hoàn toàn ngó lơ kẻ bên cạnh bạch nguyệt quang, thậm chí còn lười liếc mắt với y.

Lục Cảnh Nam tính kỹ cả rồi, vừa tới nơi là hắn đã quan sát cặn kẽ, xung quanh chỗ này có rất nhiều phóng viên.

Hắn sẽ bóc trần thuộc tính thảo mai của Triều Thu ngay tại đây, khiến y xấu hổ ê chề buộc phải hạ màn trước mặt bạch nguyệt quang!

Nhưng thật ra hắn vẫn hơi lo ngại, bởi vì khi Triều đại lão thấy hắn, chẳng những không so đo chuyện hắn không chào hỏi, ngược lại trên mặt còn hiện lên một tia mừng rỡ.

... Mừng rỡ?

Triều đại lão khách sáo chào hỏi với tình nhân cũ 32 tệ: "Lâu rồi không gặp."

Lâu rồi, là đã cách mấy ngày chưa gặp.

Lục Cảnh Nam cũng không mắc mưu của y, chỉ dùng đôi mắt xanh xám hệt sương mù mênh mông nhìn chăm chú vào bạch nguyệt quang, thâm tình gọi: "Giản Nhiêu."

Có rất nhiều Omega bị Lục Cảnh Nam rù quến đều nói, đôi mắt ấy của hắn như sở hữu ma lực, vừa tĩnh mịch lại lạnh nhạt, tựa như sương mù bao trùm biển khơi.

Nhưng lúc này Triều Thu nhìn đôi mắt đó, y chỉ nghĩ tới một loài sinh vật:

Husky.

Ừm, càng nhìn càng thấy giống...

Husky vẫy đuôi chạy về phía bạch nguyệt quang, thân mật nói: "Giản Nhiêu, em muốn đi xem hí kịch thì tại sao lại không gọi cho anh."

—— Thực ra, lời này là vì kích thích Triều Thu nên mới nói. Giản Nhiêu xưa nay tính tình lãnh đạm, đối với phương thức thổ lộ như mưa rền gió dữ của Lục Cảnh Nam, đừng nói là lộ vẻ cảm động, căn bản ngay cả cái liếc mắt cũng không có.

Nhất là chuyện bình thường như đi ra ngoài cùng hắn, chắc chỉ có trong mơ.

Còn việc thỉnh thoảng bắt gặp, đấy đều là Lục Cảnh Nam sử dụng trăm phương ngàn kế để đào bới được hành trình của đối phương rồi sáp tới tiếp cận.

Quả nhiên, nghe xong lời này, ánh mắt Giản Nhiêu thậm chí còn chẳng dao động, chỉ bình tĩnh nói: "Lục tiên sinh bận rộn."

"Không bận," Lục Cảnh Nam vội nói, "Dạo này anh khá rảnh rỗi, không có việc gì quan trọng..."

Hắn cố gắng hết sức để thể hiện việc bản thân rất nhàn rỗi, rốt cuộc cũng chỉ đổi được mấy câu đáp lời không mặn không nhạt của Giản Nhiêu. Mặt khác, Triều Thu sau khi nghe được chuyện công ty hắn thiếu việc, bất giác khẽ nhíu mày —— sao lại lưu lạc tới nông nỗi này?

Lục Cảnh Nam trong trí nhớ của y tốt xấu gì cũng là tổng tài công ty Lục gia, không nói một ngày phải trăm công ngàn việc, nhưng ít nhất cũng phải liên tục tham dự mấy hội nghị lớn nhỏ.

Đâu như bây giờ, lại rảnh mốc mồm ở nhà moi chân.

Triều Thu vẫn luôn ôm một loại áy náy đối với việc chỉ trả cho tình nhân cũ 32 tệ, dù sao thì cũng do Triều đại lão chưa bao giờ làm chuyện nào mất mặt như vậy. Chia tay mà không giữ được thể diện cho hắn, chung quy lại sẽ tạo thành bóng ma tâm lý to lớn với đối phương.

Xem nè, đây rốt cuộc là phải chịu bao nhiêu tổn thương rồi chứ —— thậm chí bây giờ còn chẳng dám nhìn thẳng y!

Triều đại lão rất thương cảm.

Y mang theo tâm lý bồi thường, hỏi: "Tại sao lại như vậy, công ty có vấn đề gì hả?"

Lục Cảnh Nam đang tỏ lòng trung thành: "......"

Alpha đơ ra một lúc, suýt chút nữa là tăng xông.

Mẹ nó đây là có ý gì? Rủa hắn??

Hay là lại nói bóng nói gió để phản công???

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi," Hắn cũng mặc kệ cái flag 'không thèm nhìn cái nào để cậu ta nhục chết' mà mình mới cắm xuống, vội vàng bộc bạch với bạch nguyệt quang, "Công ty của anh vẫn rất tốt!"

Tốt đến mức không thể nào tốt hơn!

"Không cần mạnh miệng," Triều đại lão than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, rất dung túng, "Nếu không phải xảy ra vấn đề... Tại sao anh lại nhàn rỗi thành như vậy?"

Lục Cảnh Nam: "......"

Đây chỉ là mánh khóe để cường điệu thôi được không! Chả nhẽ tôi nói tôi nhớ người ta đến mức không buồn ăn uống thì tôi phải thật sự không được nuốt nửa hạt gạo nào chắc???

"Công ty của tôi thật sự không sao cả!"

Tiếc rằng Triều Thu đã dùng ánh mắt 'Tình nhân cũ nhất quyết không chịu hạ thấp sĩ diện' để nhìn thấu hắn, dùng giọng điệu như là dỗ trẻ con nói: "Được rồi được rồi, không sao."

Lục Cảnh Nam chết tâm.

Hình như hắn đã phát hiện, bản thân ở trước mặt Triều Thu... chưa bao giờ cãi thắng được.

Lúc nào người chịu thiệt cũng là hắn, mẹ nó đúng là đồ xảo quyệt!

*

Triều đại lão đặt việc này ở trong lòng.

Sau khi về đến nhà, y đặt thuốc lên mặt bàn, quay đầu gửi tin nhắn cho Vương Đại Vi. Chưa tới 10 phút, đàn em số 1 đã vội vàng chạy đến cửa, nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của y, gã không khỏi lo lắng: "Lão đại, có phải anh cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Triều Thu thử áp lên trán mình, chẳng qua chỉ hơi nóng xíu thôi, uống thuốc là được. Đối với Alpha mà nói, không tính là chuyện gì lớn.

Y cũng không để ý, chỉ phân phó Vương Đại Vi ngồi xuống: "Có chuyện này, muốn giao cho anh làm."

Từ khi gia nhập "Nanh Sói" tới nay, đây là lần đầu tiên Vương Đại Vi nhận được nhiệm vụ, ngay lập tức chú trọng, thẳng lưng ưỡn ngực gật đầu thật mạnh.

"Ngài nói đi."

Sẽ là nhiệm vụ gì đây? Đại lão đỉnh cấp như vậy, chỉ sợ là việc khiêu chiến khó lường nào đó...

Vương Đại Vi càng nghĩ càng kích động, ngày trước cùng lắm thì gã chỉ xem bọn lắt nhắt đánh nhau, còn chưa chân chính tham dự sự kiện khủng bố khuấy động mưa gió nào đâu...

Gã như ngừng thở, mong đợi nhìn chăm chú vào gương mặt nghiêm túc của lão đại.

Triều Thu cong ngón tay lại, gõ từng cái lên mặt bàn, cộp, cộp, cộp, giống như cây búa nhỏ, nện vào trong lòng Vương Đại Vi, đập gã đến lo lắng bất an.

Sau một hồi lâu, lão đại Nanh Sói cuối cùng cũng mở miệng.

"Anh đi," Y mạnh mẽ ra lệnh một cách ngắn gọn, "Để cho thuộc hạ của chúng ta, tới chiếu cố tập đoàn Lục thị một chút."

Vương Đại Vi đang mong đợi nhiệm vụ khó lường: "......?"

Vương Đại Vi mờ mịt: "Hả?"

Lục thị nào cơ?

Gã hít thở không thông mà suy nghĩ, chẳng phải là công ty của tên Lục Cảnh Nam ngày trước dám đá lão đại mình trên tin tức đó chứ?

"Chăm sóc hắn cho tốt," Triều Thu nhíu mày, ngả lưng vào ghế dựa phía sau, chậm rãi nói: "Chuyện thương nghiệp tôi không hiểu lắm. Nhưng ở phương diện khác, các anh cứ xem, việc nào có thể ra tay thì ra tay."

Y nghi ngờ là có tổ chức âm thầm ngáng chân Lục Cảnh Nam, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể xuống tay ở phương diện này. Nếu thực sự có tổ chức khác nhúng tay, y sẽ có thể kịp thời ngăn cản, đền bù cho hắn nhiều hơn được chút ít cũng được.

Vương Đại Vi: "......"

Vương Đại Vi tiếp nhận nhiệm vụ này trong sự mông lung.

Sau khi rời khỏi nhà lão đại, đầu tiên gã hùng hùng hổ hổ chạy đến chỗ đàn em quân sư của mình. Hai người ngồi xổm trên ghế hút thuốc đối mặt với nhau, Vương Đại Vi ưu sầu giữa đám mây mù lượn lờ.

"Mày nói xem rốt cuộc là lão đại có ý gì?"

Vốn dĩ gã cho rằng bản thân sẽ đi khiêu chiến những tổ chức khác của khu 9 —— Thậm chí liều mạng một chút, xông thẳng đến Bạch gia - chủ quản của khu 9!

Cướp Hoang tinh của hắn!

Chiếm lấy mạch khoáng của hắn!

Chơi Alpha của hắn!

Gã không tài nào nghĩ được, thế mà mình lại nhận một nhiệm vụ ngoài dự đoán như vậy...

Đàn em quân sư vỗ đùi, nói: "Này nhá —— Anh giai, tại sao có mỗi việc ấy mà anh cũng không hiểu! Đây là để anh đi khiêu chiến đó!"

Vương Đại Vi như lọt vào trong sương mù: "Khiêu chiến?"

"Đúng rồi," Đàn em nói, "Anh xem, tuy rằng anh đã theo lão đại, nhưng lão đại vẫn chưa hiểu rõ anh. Cậu ta sẽ giao cho anh nhiệm vụ đơn giản chắc? Không, cậu ta muốn nhân cơ hội quan sát năng lực của anh!"

Vương Đại Vi rít thuốc lá một hơi thật sâu, cảm thấy có đạo lý: Đây là vừa thu thuộc hạ xong nên cho đi học hỏi kinh nghiệm!

Nhưng mà, "Đi bảo hộ như thế nào," Gã suy nghĩ đến hói đầu, nói, "Cũng không thể đến chỗ đó xin làm bảo vệ chứ?"

Với đầu óc của Vương Đại Vi, gã chỉ có thể nghĩ ra biện pháp bảo hộ như vậy.

Đàn em hận không thể rèn sắt thành thép: "Anh à, sao anh nghe mãi không hiểu ý trên mặt chữ thế! Anh thật sự nghĩ rằng đại ca để anh đi làm nhân viên bảo vệ chắc?"

Vương Đại Vi không có năng lực: "...... Vậy thì thế nào?"

Khi đại ca nói lời này, nhìn rất là chân thành!

"Đây," Đàn em nói, "Đó chính là khảo nghiệm thứ hai, đại ca muốn nhìn thử xem anh có hiểu cậu ta hay không."

Nó ngồi xổm xuống đất, phân tích đầu cua tai nheo cho gã: "Anh xem quan hệ của đại ca với Lục Cảnh Nam là gì —— chẳng phải người yêu cũ sao, đây chính là kẻ thù! Hơn nữa lão đại còn chuẩn bị đi chơi OO! Trong cái tình hình như này, lão đại có thể để anh đi bảo vệ cho con hàng kia được chắc? Bảo vệ ở đây chắc chắn là nằm trong dấu ngoặc kép!"

Vương Đại Vi bừng tỉnh: "Ồ."

"Ngẫm lại câu kia xem," Đàn em tiếp tục nói, "Đó rõ ràng là đang nhắc nhở anh, chuyện thương nghiệp tôi không đắc thủ, nhưng có rất nhiều phương thức khác để chỉnh người. Cái này, hiển nhiên là lão đại muốn xuất ra ác khí..."

Vương Đại Vi không hút thuốc nữa, chỉ cảm thấy bản thân đã giác ngộ ra chân lý: "Có đạo lý!"

Gã nghĩ tới đây, không khỏi cảm thấy xấu hổ: "Quả nhiên lão đại vẫn là lão đại, câu nào câu nấy nói ra đều cao thâm khó dò như vậy..."

Gã nhớ lại câu "có thể ra tay thì ra tay" kia, thậm chí sống lưng phía sau còn lạnh run lên.

"Đây mới là đại lão," Đàn em kinh nghiệm phong phú tổng kết, "Nếu nói thẳng ra, vậy ai còn gọi là lão đại nữa? Đó là bọn tôm tép cùi bắp."

Tôm tép cùi bắp Vương Đại Vi liếc mắt lườm nó một cái, phang ngay một cú lên đầu nó.

"Đừng lắm mồm, mau nghĩ xem làm thế nào để hủy hoại người kia đi..."

Lục Cảnh Nam đột nhiên hắt xì: "......???"

Quái lạ.

Chẳng lẽ là Giản Nhiêu nhớ mình?

[03/03/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Cảnh Nam: Rốt cuộc là tôi đã trêu chọc ai...

Chỉ có 1 chữ, THẢM.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.