-
【 a a a hôn! Hôn trán rồi hôn cằm đều rất xịn, hai người cố gắng lên! Sân khấu này là của hai người, ánh sáng này là của hai người, hãy cho em thấy vầng hào quang của cơm tró 】
【 cưỡi ngựa thật soái, hôn nhau thật soái, làm cái mẹ gì cũng thấy soái 】
【 ban nãy thầy Tịch nói một đồng là sao? Gió lớn quá tui nghe hông rõ 】
【 Khởi Khởi ngây dại là như thế nào? Cuối cùng một đồng nghĩa là sao, rốt cuộc có ý tứ gì? 】
【 giống hồi nhỏ hả? Mỗi lần làm một điều tốt sẽ được một đồng, đủ mười đồng sẽ đổi được một bộ xếp hình? 】
【... chẳng lẽ, cứ đủ mười đồng tiền sẽ đổi một tư thế? 】
【??? Các lầu trên, tui thích lắm, tiếp đi, tui ngồi đây chờ, tiếp đi, hãy cho tui thấy sức tưởng tượng bay xa của các bồ 】
Làn đạn hưng phấn xẹt xẹt comments chạy như điên.
Xe của Chu Nguyên Kỳ nhanh chóng khởi động, Hứa Dật bọn họ cũng ngồi lên ngựa cưỡi đi.
Không có bất kỳ quần áo bảo hộ hay mũ bảo hiểm, Hứa Dật cũng không dám chạy quá nhanh, chỉ có thể đi theo Bạch Khởi cách một đoạn tương đối xa.
Mà Tịch Thừa Quân thậm chí còn không chớp mắt, anh siết chặt dây cương trong tay, như thể vô cùng thành thạo, đã ra vào trường đua không biết bao nhiêu lần.
Anh và Bạch Khởi đã sớm biến mất ở lối vào con hẻm.
Chu Nham Phong trong xe đột nhiên hoàn hồn, vỗ mạnh vào đùi một cái: "A! Anh Tịch biết đi đường tắt hả?"
Chu Nguyên Kỳ giật mình.
Khi đi học ở đây, hắn luôn được xe gia đình đưa đón, hắn chưa bao giờ nghĩ đến trên đường phố nước ngoài còn có những đoạn đường tắt ngoằn ngoèo như ở Trung Quốc.
Nghĩ bằng cùi chỏ cũng biết đi đường tắt còn nhanh hơn đi ô tô!
Chu Nguyên Kỳ lập tức hỏi người lái xe bằng tiếng Anh: "Anh có biết đường tắt không? Anh có thể đến địa điểm nhanh hơn không?"
Người lái xe lắc đầu: "Có một con đường ở đằng kia, nhưng chúng tôi không thể đi."
"Tại sao không đi được?"
Thiệu Đình Đình nói nhỏ: "Bởi vì xe của chúng ta không vào được."
Chu Nguyên Kỳ: "......"
Trách mình quá giàu mà!
Trách Lincoln quá lớn mà!
【 ha ha ha IQ khách mời mới cảm thấy hơi rung rinh 】
【 có mỗi vợ hắn còn tỉnh táo ha ha 】
Chu Nham Phong thở dài: "Anh Tịch hẳn là đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, cho nên mới không muốn đi ô tô, nhất định phải cưỡi ngựa. Ngựa thì có lẽ đều qua được những lối tắt, đúng không?"
【 Chu ảnh đế: trái tym của toi rất đau. Mỗi lần tới khi chương trình phát sóng, tui đều để nhạc nền này cho Chu ảnh đế 】
【 thầy Tịch thông minh quá ker! 】
【 cùng nhau cưỡi ngựa còn tình hơn cùng nhau lái xe, không biết trong phim của Trịnh đạo có cảnh này hơm? 】
【 chắc là hong đâu, cũng đâu phải film điện ảnh của hai người mà lắm cảnh tình cảm được 】
Làn đạn không khỏi thở dài một lần nữa, khi nào bộ phim sẽ ra mắt đây.
Bạch Khởi lúc này đã chậm rãi quên mất, chính mình vẫn còn ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực của Tịch Thừa Quân.
Cưỡi ngựa là môn thể thao rất dễ gây nghiện.
Bạch Khởi ghiền ghiền, nhịn không được nắm lấy cương, cứ như vậy cùng tay Tịch Thừa Quân để chung một chỗ, cậu nhỏ giọng xin phép anh: "Thầy Tịch ơi, cho em thử được không?"
Tịch Thừa Quân cũng buông tay, tuỳ ý để cậu chơi.
"Thầy Tịch quen thuộc đường xá ở đây lắm sao?" Bạch Khởi hỏi.
Tịch Thừa Quân: "Ừm, khá quen."
Bạch Khởi hỏi xong lập tức tỉnh táo lại, cảm thấy chuyện này cũng quá thú vị, cậu giả bộ bĩu môi giận dỗi nói: "Tại sao trước đây em không biết?"
Tịch Thừa Quân: "Anh đã từng nói."
Bạch Khởi nín bặt, bắt đầu tự chiêm nghiệm lại quá khứ.
Thầy Tịch từng nói với cậu thiệt hả? Tại sao cậu lại hoàn toàn không có ấn tượng nhỉ? Trí nhớ của cậu tệ đến như vậy sao?
Ánh mắt Tịch Thừa Quân hơi tối xuống, anh nhìn thoáng qua Bạch Khởi. Nhưng bởi vì ở góc độ từ trên xuống, anh chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp, một chút cằm, và những cúc áo sơ mi nhỏ nhỏ.
Tịch Thừa Quân đột nhiên phản kích nói: "Tại sao Khởi Khởi lại không quan tâm? Vì cái gì mà em đã quên lời anh nói?"
Bạch Khởi bị anh hỏi hai câu, mặt đần thối luôn.
Thật sự... là mình quên sạch rồi hỏ?
Bạch Khởi mở to mắt.
Cậu hoàn toàn không nghĩ đến, một người đàn ông "n gay thẳng" và "trưởng thành" như Tịch Thừa Quân sẽ lừa cậu.
Khán giả nghe rõ mọi thứ, làn đạn trở nên phấn khích.
【 ồ ồ ồ! Khởi Khởi tại sao không nhớ anh? Em khai mau, em nhớ ai? Khi em thấy cudon lòng êm nhớ ai 】
【 cảm giác của thầy Tịch là: Anh phải hung ♂ hăng thu ♂ thập em một chút 】
【 chít chưa chít chưa, Khởi Khởi ngày mai khỏi xuống giường nha 】
Bạch Khởi còn đang đắm chìm trong sự bàng hoàng không biết có phải mình đã mất trí nhớ hay không, cậu một tay giữ chặt dây cương, ấp úng nói: "Cái kia... cái kia, thầy Tịch, em, em sai rồi."
Tịch Thừa Quân giơ tay nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng vuốt ve, trầm giọng hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"
Làm sao ai biết làm sao, làm sao ai biết làm sao bây giờ?
Suy nghĩ của Bạch Khởi rơi vào bế tắc.
Chẳng lẽ thầy Tịch còn muốn phạt cậu sao?
Bộ não Bạch Khởi xẹt xẹt lướt qua những đoạn "trừng ♂ phạt" kinh điển trong vô số tác phẩm văn học.
À cái này.
Khả năng hơi mạnh bạo đó.
Bạch Khởi nghiêm túc suy nghĩ, nếu cái dạng "trừng ♂ phạt" này thì chân cậu sẽ lập tức bị gãy luôn đó.
【 đm Khởi Khởi thiệt sự đáng yêu mà ha ha ha, cậu ấy đang tự hỏi chốc nữa thầy Tịch sẽ phạt gì mình sao? Đừng sợ đừng sợ, thầy Tịch doạ cậu thoy 】
【 áu, mị thấy thầy Tịch quá là fcuk hắc nha? 】
Tịch Thừa Quân đột nhiên nói: "Rẽ trái."
Bạch Khởi thu hồi mớ suy nghĩ trong sáng ấy đi, cậu lập tức quay đầu ngựa, chạy tới con đường bên trái.
Cậu nhẹ nhàng kẹp chặt lưng ngựa, ngựa liền chạy nhanh hơn.
Camera nhanh chóng chuyển động theo từng xóc nẩy của hai người.
【 Bạch Khởi nắm dây cương? Anh Tịch là bản đồ sống? Boà moẹ nó hai người này sát phạt quá! Chời dậy ai chơi lại phu phu nhà bọn họ 】
【 ha ha ha Bạch Khởi ngày thường thật sự là vợ boé nhỏ, bây giờ lại uy mãnh chưa kìa, camera-man chạy theo không kịp ha ha ha 】
Nhóm chương trình chỉ có thể tạm thời từ bỏ quay cận cảnh chuyển sang quay tầm xa.
Màn ảnh nhấp nháy chuyển đổi.
Khán giả chỉ có thể nhìn thấy Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân biến thành những chấm nhỏ, đi vào ngõ tối, giống như hai điểm màu duy nhất trên bản đồ.
Ngược lại càng khiến khung cảnh trở nên nghệ thuật hơn.
Flycam quay xung quanh, cho phép khán giả nhìn thấy địa điểm đầu tiên.
Đây là một tòa nhà có kiến trúc hình tròn, có thể mơ hồ nhìn thấy một tấm biển treo trên đó ghi chữ "CLUB".
Nhân viên của ê-kíp chương trình đứng đó đảm nhiệm vai trò dẫn dắt.
"Bèo lắm chắc cũng mười phút nữa mới đến nhỉ."
"Đúng vậy, đường xá ở đây rất phức tạp, cho dù có đạp ga hết đát cũng không thể vượt qua những chiếc xe khác."
"Chơi game trước thì sao?"
【 nhân viên công tác còn có thể tạo minigame luôn? 】
【 đừng quá vui mừng nha, vợ chồng người ta đến rồi kìa 】
Bạch Khởi cưỡi con ngựa lao thẳng đến tòa nhà.
"Thầy Tịch thầy Tịch, làm sao dừng lại?" Bạch Khởi đột nhiên quên mất chuyện này, "Có phải giống trong phim truyền hình, kêu hú hú là nó dừng lại không?"
Tịch Thừa Quân nhanh chóng vòng tay ôm lấy Bạch Khởi, sau đó đặt tay lên mu bàn tay cậu, nắm cả tay cậu cùng dây cương siết ngược lại.
Bạch Khởi vô thức rũ mắt xuống, luôn có cảm giác như đã mơ hồ vẽ ra hình dáng của bắp tay săn chắc ẩn dưới lớp quần áo lúc Tịch Thừa Quân ra sức.
Con ngựa bị kéo lại đến mức móng trước giơ lên, hí vang một tiếng, sau đó đáp mạnh xuống đất.
Nhân viên công tác: "......"
"Thầy Tịch? Tới rồi?"
Tịch Thừa Quân gật đầu, đầu tiên xoay người xuống ngựa, sau đó mở rộng vòng tay với Bạch Khởi.
【 má, năng lực bạn trai anh Tịch xứng đáng 100 điểm 】
Bạch Khởi nghiêm túc suy nghĩ xem mình có đè gãy tay Tịch Thừa Quân hay không, sau đó cậu vừa xoay eo liền trực tiếp nhào cả người vào lòng anh.
Giây tiếp theo, Tịch Thừa Quân vững vàng đón lấy cậu, ôm cậu thật chặt trong vòng tay, mắt cũng không thèm chớp một cái, rất nhẹ nhàng thoải mái, cứ như cậu không nặng kí lô nào.
Tịch Thừa Quân giữ nguyên cái ôm, xoay người lại.
Bạch Khởi:?
Cả hai chân của cậu đều không chạm đất.
Thầy Tịch thật sự bế cậu cái một luôn đó!
Khi Tịch Thừa Quân đặt cậu xuống, Bạch Khởi cúi đầu, nhìn thấy một tấm poster dán trên cửa với dòng chữ "Đệ Nhất" được in trên đó.
Tịch Thừa Quân đặt cậu vào giữa hai chữ.
【 đệ nhất dành cho Khởi Khởi 】
【 boà moẹ choa nó, tôi cảm giác tình yêu trên đời này đặc biệt ngọt ngào hơn khi thấy hai người này tình củm a a a 】
Nhân viên công tác hỏi: "Rút thăm chứ?"
Bạch Khởi: "Rút thăm?"
Các nhân viên gật đầu, lấy từ trong tay rất nhiều thẻ card đặt trước mặt hai người.
"Rút thăm xong các bạn có thể đi vào. Có thẻ khen thưởng trong đó, chẳng hạn như manh mối của trò chơi hoặc manh mối của đích đến cuối cùng, trong đó cũng có thẻ trừng phạt..."
【 tổ tiết mục, mấy người thật biết cách chơi 】
【 như thế nào là trừng phạt? Trước mặt mọi người hôn kiểu Pháp mười phút sao? 】
Thẻ do Bạch Khởi rút.
Sau khi đọc xong nội dung trên tấm card, mặt cậu như nứt ra.
【 thẻ gì thế? Mị tò mò a a a 】
Nhân viên công tác nói: "Vui lòng các bạn đọc nội dung trên thẻ."
Bạch Khởi: "......"
Tịch Thừa Quân nheo mắt, đưa tay cầm lấy tấm card, đọc lên: "Có người nói rằng, yêu nhau lâu năm có thể sẽ dần quên mất mị lực của bạn đời. Vì vậy, mỗi cuộc hôn nhân đều trải qua thử thách có mới nới cũ, thất niên chi dương..."
Tịch Thừa Quân không lên tiếng nữa, anh cứng người cmnr.
【 lời này đúng thật không bao giờ sai, có biết bao người bởi vì như vậy mà hôn nhân đổ vỡ, cỏ dại mới lạ không bằng bông hoa xinh đẹp trong nhà... Nhưng dù sao cũng là con người, không phải súc sinh mà không thể khống chế chính mình 】
【 cảm thấy biểu hiện của thầy Tịch trở nên nguy hiểm áu áu? 】
Tịch Thừa Quân sóng yên biển lặng nói rõ ràng từng chữ tiếp theo: "Mời vị khách rút thăm trúng tấm card này ngồi một mình tại nơi dễ thấy nhất, nhận lấy những ánh mắt tán thưởng và lời tán tỉnh của người xung quanh. Hãy một lần nữa để người bạn đời ấy biết được sức quyến rũ của bạn có thể chết người như thế nào."
Không biết có phải nghe lầm hay không, nhân viên công tác mơ hồ cảm thấy thầy Tịch ôn hoà trước mặt khi đọc đến từ 'chết' có hơi nhấn âm.
Giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy có một áp lực vô hình đột ngột ập xuống.
【! Sốc vãi cả con chym! 】
【 tổ tiết mục chơi cái gì zậy hả 】
【 công nhận thiệt á, có một số người thật sự rất toả sáng, chỉ là đứng kế bạn đời nên phần toả sáng ấy bị chính mình kiềm hãm lại, thật chờ mong màn phát huy của Bạch Khởi 】
Nhân viên công tác lúc này cũng sắp ngất xỉu tới nơi, hắn chỉ là nhân viên quèn thôi, làm sao biết sẽ còn có tấm thẻ dính độc này trong đây, mà cũng không biết Bạch Khởi sẽ rút trúng thẻ này, bây giờ hắn đíu dám nhìn vào mắt của Tịch Thừa Quân luôn, hắn sợ anh Tịch dùng mắt mà băm hắn chết.
"Đây là loại thẻ gì?" Tịch Thừa Quân từ tốn hỏi.
"Thẻ, thẻ khen thưởng."
"......"
Các nhân viên cúi đầu, im thin thít hổng dám hó hé.
Hắn luôn cảm thấy tính mạng của mình đang ngàn cân treo sợi tóc.
【 đkm, này là thẻ khen thưởng hả ha ha ha 】
【 đột nhiên bắt đầu tò mò những người khác nếu bắt trúng thẻ trừng phạt sẽ như nào đây ha ha ha 】
Nhân viên công tác cà lăm nói: "Mời, mời, hai, hai, người, người, vào, vào, vào trong."
Tịch Thừa Quân nhìn Bạch Khởi.
Bạch Khởi ngoan ngoãn đứng đó, háo hức nhìn anh, hoàn mỹ làm vợ bé nhỏ trong mắt chỉ có anh.
Tịch Thừa Quân: "Vào đi thôi."
Cả hai cùng nhau bước vào "CLUB".
Vừa bước vào cửa, bọn họ lập tức bị mùi rượu và mùi mồ hôi bên trong xộc vào mặt. Cùng lúc đó, kèm theo những tiếng hét lớn, cả đám người hào hứng gọi hai cái tên, một người dường như là Kevin, người kia là Tony.
Bạch Khởi lấy hơi để không bị chết ngạt trong đây.
Ngước mắt lên, nhìn về phía trước.
Là một võ đài cực lớn.
Xung quanh được bao bọc bởi lưới dây, bên ngoài lưới là những khán giả phấn khích hò hét điên cuồng, bọn họ cầm trong tay những cốc bia to bằng chiếc ủng, mỗi khi lắc qua lắc lại hay phấn khích vỗ tay, sẽ có bia tràn ra ngoài.
Bạch Khởi bây giờ đã hiểu.
Đây là một câu lạc bộ quyền anh*.
Bạch Khởi nhìn chăm chú võ đài một hồi lâu, sau đó cậu quay đầu hỏi nhân viên công tác: "Òm... Nơi dễ thấy nhất ở đây hình như là trên võ đài, chẳng lẽ tôi phải bắt ghế ngồi trên đó sao?"
______________
Chú thích:
- Quyền anh, còn gọi là đấm bốc hay boxing là môn võ và thể thao đối kháng giữa hai người, xuất phát từ phương Tây, sử dụng cú đấm kết hợp với di chuyển chân, đầu và thân mình. Hình ảnh: