Vành mắt Lâm Dữ Hạc hơi nóng lên.
Những cảm xúc tích tụ lại đang cuồn cuộn trào dâng, có dùng từ ngữ được khắt khe chọn lọc thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào miêu tả hết toàn bộ cảm xúc trong đó được. Cậu chỉ biết mình muốn tiến lại gần nguồn nhiệt đó hơn một chút, nhiều thêm một chút.
Sau đó người đàn ông cúi người xuống, hôn lên mắt cậu.
Động tác ấy rất nhẹ, nhưng lại giống như bổ sung nhiệt lượng, ấm áp lại ngứa ngáy, khiến cậu sẵn sàng mở miệng, muốn giãi bày tâm tình.
“Em không muốn chủ động làm hại mình.” Lâm Dữ Hạc nhẹ giọng nói.
Lục Nan lại hôn hôn cậu, như thể khen thưởng, cũng như thể cậu quá ngoan, hôn không đủ.
“Tôi biết.” Lục Nan nói: “Em làm tốt lắm.”
Anh lại ngồi lại gần Lâm Dữ Hạc thêm một chút, dán lên chàng trai, vừa vươn tay ra là liền có thể ôm chặt lấy cậu.
“Tư vấn tâm lý cũng vậy.”
“Bác sĩ nói tiến triển rất tốt, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, thời gian của chúng ta vẫn còn rất nhiều.”
Lâm Dữ Hạc gật đầu.
Trước giờ cậu thể hàn sợ lạnh, chân tay quanh năm đều lạnh ngắt, bây giờ lại phát hiện ra hình như tình huống cũng không đến nỗi khó khăn như vậy, mới chỉ một cái ôm thôi là đã có thể khiến cậu cảm nhận được ấm áp.
Tâm lý suy sụp của cậu cũng vậy, mới chỉ cần được người khác phát hiện ra, quan tâm hỏi han một câu thôi là đã đủ để xoa dịu đi rất nhiều rồi.
Có một số người trước giờ chưa từng đòi hỏi, nhận được một chút xíu thôi đã cảm thấy quá nhiều.
Lâm Dữ Hạc đã học tâm lý học rất lâu rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên có được trải nghiệm thực tế đến như vậy, thì ra có người chỉ đơn giản dùng vài câu nói và vài động tác thôi là đã có tác dụng lớn như vậy.
Cảm xúc của cậu đã tốt hơn rất nhiều rồi, đang muốn nói cảm ơn thì lại nghe thấy Lục Nan nói:
“Có điều loại chuyện đó cũng không chỉ là làm tổn thương, làm tình thú cũng được.”
Lâm Dữ Hạc giật mình, chậm hơn nửa nhịp mới kịp hiểu ra.
“...”
Cậu nhìn chằm chằm vào mặt Lục Nan, rất muốn biết có phải đối phương bị ai đó đóng giả thành hay không, thậm chí còn muốn vươn tay ra chạm vào da mặt của đối phương.
Nhưng cậu vẫn là đánh giá thấp người đàn ông rồi. Nói lên lời không đoàng hoàng như vậy, nhưng Lục Nan vẫn mặt không đổi sắc, vẫn có thể đeo cái vẻ mặt lạnh băng, đè cậu xuống hôn đến mềm nhũn ra thì thôi.
Mềm đến mức tan cả ra, ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu nóng lên. Toàn bộ làn da trắng ngần lộ ra bên ngoài cũng đều nhuộm một tầng sắc đỏ mỏng manh, cả người đều bị động chạm vào khiến cho biến thành màu hồng phấn xinh đẹp. Trốn không thoát, vậy nên chỉ có thể mềm nhũn ra thành một đoàn, co lại trong lòng người đàn ông, bị tên đầu sỏ kia ôm chặt lấy, vây kín lấy không một kẽ hở.
Đâu cũng không thể đi.
Đâu cũng không muốn đi.
——
Đêm ấm áp luôn khiến cho người ta ngủ rất ngon, nghỉ ngơi tốt rồi, tinh thần cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Lần tiếp theo đi tư vấn tâm lý, tâm thái Lâm Dữ Hạc đã bình tĩnh hơn kha khá rồi.
Tuy rằng quá trình này vẫn sẽ hao tổn tinh lực, làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi.
Một tiếng trò chuyện kết thúc, Lâm Dữ Hạc có cảm giác không khác gì vừa hoàn thành một bài kiểm tra.
Có lẽ là nhìn thấu tâm tình của cậu, sau khi kết thúc, Tạ Minh Thâm không nói chuyện với Lục Nan nữa, ngược lại lại dẫn Lâm Dữ Hạc tới phòng tiếp khách.
Cách bày trí của phòng tiếp khách trông thoải mái hơn phòng làm việc một chút, còn có người bưng tới phong phú các loại trà bánh*.
Thật ra bất kể có trang trí như thế nào đi chăng nữa, có thể rời khỏi phòng làm việc đó là Lâm Dữ Hạc cũng thấy thoải mái hơn chút rồi.
“Nào, ăn tự nhiên đi.” Tạ Minh Thâm nhiệt tình quan tâm Lâm Dữ Hạc.
Ông lấy một quyển sách mỏng xuống từ trên giá sách, đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Dữ Hạc.
“Hai ngày trước chú dọn dẹp đồ rồi tìm được cái này, vừa vặn cháu đang ở đây nên muốn mang tới xem cùng cháu.”
Tạ Minh Thâm mở sách ra, lúc này Lâm Dữ Hạc mới phát hiện đó là một quyển album ảnh.
Ảnh chụp bên trong đều được bọc lại, tuy được bảo vệ rất cẩn thận, nhưng vẫn có thể nhìn ra được những bức ảnh này đã có khá nhiều tuổi rồi.
Tạ Minh Thâm nhìn ảnh chụp, trong giọng nói mang theo hoài niệm: “Nhoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy rồi.”
Lâm Dữ Hạc liếc mắt một cái liền nhìn thấy mẹ mình trong bức ảnh.
Cậu mấp máy môi, lại không thể phát ra âm thanh nào.
Trong bức ảnh, trông mẹ vẫn vậy, bà cười mỉm nhìn về phía camera, giữa lông mày mang theo ý cười dịu dàng. Làn gió nhẹ thoảng qua mái tóc dài hơi xoăn như mây trời của bà, ngay cả mặt trời cũng như ưu ái mỹ nhân, vì bà mà toả chiếu thứ ánh sáng chói mắt nhất.
Những bức ảnh đó được gìn giữ quá tốt, đến mức trong giây phút hoảng hốt, làm cho người ta cảm thấy như thể người trong bức ảnh lại một lần nữa đứng trước mặt mình.
“Vân Dao là đại mỹ nhân nổi tiếng gần xa của bọn chú đó, đi trên đường đều sẽ có người chủ động tiến tới, hỏi bà ấy có muốn làm người nổi tiếng hay không.”
Tạ Minh Thâm nói.
“Còn có rất nhiều người muốn theo đuổi bà ấy, chú nhớ hồi đó bên cạnh phòng khám có một cửa hàng hoa, mỗi ngày cửa hàng hoa đó đều sẽ nhận được đơn đặt tặng hoa tới phòng khám, sau này Vân Dao đành phải đi tìm ông chủ, bảo ông ấy rằng nếu như lại có hoa nữa thì liền trực tiếp tặng cho nhà trẻ trong góc phố.”
“Lúc bà ấy mới tới phòng khám là vào mùa đông, khi đó mỗi ngày bà ấy đều đưa đón cháu đi học, nhưng vẫn có người không chịu tin rằng bà ấy đã có đứa con lớn như vậy.”
Tạ Minh Thâm cười cười.
“Sau này thời tiết ấm lên, thỉnh thoảng cháu không đeo khẩu trang, bọn họ nhìn thấy mặt cháu rồi mới không thể không chết tâm.”
Lâm Dữ Hạc thực sự quá giống mẹ, mắt to, có lúm đồng tiền, tóc hơi nhạt màu, môi hồng răng trắng, giống như một tiểu thiên sứ lai giữa hai dòng máu, hai má mềm mại đến mức khiến ai nhìn thấy cũng đều không nhịn được mà muốn hôn một cái.
Tạ Minh Thâm nói: “Trưởng thành rồi cháu vẫn rất giống bà ấy, thế nên dù đã nhiều năm không gặp rồi nhưng chú vẫn chỉ cần vừa liếc qua một cái là liền nhận ra cháu.”
Lâm Dữ Hạc nhàn nhạt cười cười, môi mím lại có hơi chặt.
Lại lật qua vài trang, trong ảnh còn có cả Lâm Dữ Hạc hồi nhỏ.
Cậu đang ngồi ở chiếc bàn lớn cạnh cửa sổ, đang mở một quyển sách giáo khoa rất lớn.
Từ nhỏ Lâm Dữ Hạc đã luôn rất ngoan, cho dù ở độ bảy tám tuổi này những đứa trẻ khác đều là nghịch ngợm đến mức lên nóc nhà lật ngói*, thì cậu vẫn cứ ngồi yên tĩnh trước bàn, nghiêm túc làm bài tập.
*Lên nóc nhà lật ngói: câu đầy đủ là “Ba ngày không đánh lên phòng bóc ngói” (三天不打上房揭瓦). Dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, cũng dùng ám chỉ những lỗi nhỏ nếu không được sửa chữa kịp thời, tích lũy qua thời gian thì sẽ tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng được.
Tạ Minh Thâm nói: “Chú nhớ hồi đó cháu thường xuyên ngồi làm bài tập trong phòng làm việc của Vân Dao, mọi người đều khen cháu, không cần phụ huynh ngồi kèm cũng có thể làm hết bài tập, chữ viết còn đẹp như vậy, khiến cho các cô chú đã có con trong phòng khám ngưỡng mộ không thôi.”
Khoé môi Lâm Dữ Hạc hơi cong lên, vô thức vân vê ngón tay.
“Vất vả cho các cô chú phải chăm sóc cháu rồi.”
“Nào có thể nói là vất vả.” Giọng điệu Tạ Minh Thâm rất ôn hoà: “Cháu vừa ngoan lại hiểu chuyện, mỗi tuần có mấy ngày không tới, mọi người còn rất nhớ cháu nữa đó.”
“Lúc đó mọi người còn chuẩn bị đồ chơi, sợ cháu ở trong phòng khám quá chán, có điều cháu vẫn luôn ngồi làm bài tập rồi đọc sách, hình như cũng chưa từng dùng tới những đồ chơi đó.”
Tạ Minh Thâm nhớ lại, nói: “Chú nhớ hồi đó cháu chẳng muốn cái gì cả, chỉ cần có chút đồ ngọt là đã có thể ngồi ngoan thật lâu. Có lần khách mang tặng hai hộp bánh điểm tâm* tự làm, bởi vì quá ngọt nên mọi người chỉ chia nhau một hộp rồi không động đến nữa. Kết quả ngày hôm sau, hộp bánh điểm tâm còn lại trong tủ lạnh không thấy đâu nữa, có người tò mò muốn biết nó đâu rồi, thì mới nghe thấy cháu nói, cháu đã hỏi mẹ rồi, mẹ nói được ăn cháu mới tự mình ăn hết.”
Lúc đó, dáng vẻ rụt rè tưởng rằng mình sai rồi của Lâm Dữ Hạc nhỏ bé thật sự khiến cho mọi người đau lòng muốn chết, vội vàng dỗ cậu nói không sao đâu, cứ ăn tự nhiên.
Sau đó mỗi ngày trong phòng khám đều sẽ có người chuẩn bị chút điểm tâm ngọt, để cho Lâm Dữ Hạc.
“Khi ấy cháu thật sự rất thích đồ ngọt.”
Tạ Minh Thâm nói, ông nhìn nhìn trà bánh ở trước mặt Lâm Dữ Hạc, hỏi.
“Hiện tại không còn thích nữa sao? Chú thấy những món điểm tâm ngọt này cháu đều không động vào.”
Lâm Dữ Hạc siết chặt ngón tay lại, dừng lại trong phút chốc rồi mới mở miệng.
“Vâng, có lẽ là lớn rồi nên khẩu vị cũng thay đổi.”
“Vậy sao?” Tạ Minh Thâm nói: “Chú nhớ rõ hồi nhỏ cháu còn luôn mang kẹo theo bên người, Vân Dao cũng nói là càng ngọt cháu càng thích, ăn cháo còn phải cho thêm đường.”
“Mọi người đều nói chưa từng thấy đứa trẻ nào thích ăn ngọt như vậy, chú còn tưởng rằng bây giờ cháu cũng vẫn thích, vậy nên mới đặc biệt chuẩn bị những cái này.”
Lâm Dữ Hạc mím mím môi: “Cảm ơn chú.”
“Không cần không cần “ Tạ Minh Thâm xua tay, vẻ mặt giống như có chút tiếc nuối: “Bây giờ thật sự không ăn đồ ngọt nữa sao?”
“Vâng.” Lâm Dữ Hạc đan chéo mười ngón tay lại, đầu ngón tay lại vô thức bóp lòng bàn tay, nói: “Không ăn nữa ạ, cháu sợ sâu răng.”
“Sâu răng?” Tạ Minh Thâm hỏi: “Cháu từng sâu răng sao? Chú đã xem hồ sơ bệnh án của cháu, hình như không nhìn thấy cháu có từng đi khám răng.”
Ông nói: “Chú nhớ hồi đó cháu ăn rất nhiều kẹo, mọi người trong phòng khám cũng lo là không tốt cho răng của cháu, Vân Dao còn nói cháu coi chừng sâu răng, kết quả cháu lại rất kiêu ngạo mà nói không đâu, mỗi ngày cháu đều chăm chỉ đánh răng.”
Lâm Dữ Hạc trầm mặc lại.
“Là sau này từng đau răng sao?” Tạ Minh Thâm hỏi: “Sao bây giờ lại lo lắng về vấn đề sâu răng rồi?”
“... Không ạ.”
Giọng Lâm Dữ Hạc khô khốc, thái dương có chút đau nhức, như thể nói chuyện sẽ phải tiêu hao rất nhiều sức lực.
“Mẹ cháu... trước khi mẹ cháu mất, đã nói với cháu, phải cẩn thận không là bị sâu răng.”
Vẻ mặt mẹ trong bức ảnh thật dịu dàng, ánh mắt hiền từ, đã rất lâu rồi Lâm Dữ Hạc không nhớ tới một mẹ của cậu dịu dàng như vậy, thậm chí hôm nay khi nhìn thấy còn cảm thấy có chút xa lạ.
Điều khắc sâu hơn trong ký ức của cậu là dáng vẻ mẹ đeo ống trợ thở nằm trên giường bệnh, gầy đến mức khớp xương cũng đều nổi lên rõ ràng. Sắc mặt mẹ trắng bệch, ánh mắt lại vẫn dịu dàng, lòng bàn tay lạnh băng gầy guộc nắm lấy tay cậu, giọng nói đứt đoạn, sức khoẻ đã yếu đến mức ngay cả mở miệng cũng không thể nào nói liền mạch.
“Chăm sóc tốt cho chính mình, đừng kén ăn, ăn kẹo xong nhớ phải đánh răng, coi chừng sâu răng, có chuyện gì thì tìm ba con.”
“Mẹ phải nghỉ ngơi một lát, Ninh Ninh ngoan, con phải, khoẻ mạnh mà lớn lên nhé...”
Lâm Dữ Hạc nghiêm túc ghi nhớ lại từng câu nói một.
Những đứa trẻ hạnh phúc là đợi đến sau khi thành niên, đợi đến khi gặp được chuyện cần phải tự mình gánh vác mới trưởng thành.
Còn một số đứa trẻ khác lại là trưởng thành chỉ trong một đêm.
Vào cái đêm dài đằng đẵng ấy, Lâm Dữ Hạc trưởng thành trong một đêm, mặt trời buổi sáng sớm vẫn nhô lên như thường lệ, chẳng khác gì so với mọi ngày, còn mẹ cậu lại không thể đợi được câu “chống đỡ được qua ngày hôm nay thì sẽ có chuyển biến tốt” của bác sỹ.
Lưu lại trong ký ức cuối cùng của Lâm Dữ Hạc chỉ còn lại vỏn vẹn một đêm ấy, để cậu lại với nỗi nhớ nhung da diết trong những tháng ngày không còn mẹ bên cạnh.
Sau đó hình như không còn gì ngọt ngào nữa.
——
Trên đường từ viện nghiên cứu về nhà, Lâm Dữ Hạc còn mệt hơn so với những lần trước.
Cậu nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế ở hàng sau. Xe chạy rất bình ổn, nhưng cậu lại hơi chóng mặt, dây thần kinh căng chặt đã mệt mỏi đến cực điểm, nhưng lại vẫn cứ hết lần này đến lần khác không ngừng hồi tưởng về đoạn đối thoại vừa rồi.
Thật ra Lâm Dữ Hạc có thể phát hiện ra một chút manh mối, cậu cũng đã học tâm lý học, có thể hiểu được tại sao Tạ Minh Thâm lại phải cố chấp truy hỏi như vậy, đối với chút chuyện cỏn con là ăn kẹo mà cũng buộc phải truy hỏi kỹ càng đến cuối cùng.
Bác sỹ tâm lý không được bỏ qua một chút chi tiết nào, một chút thay đổi không đáng kể nhất cũng có khả năng chính là căn nguyên tạo nên vết thương khổng lồ.
Vậy nên Lâm Dữ Hạc vẫn trả lời.
Mặc dù loại trả lời này khiến cậu có chút khó chịu.
Càng ngày càng khó chịu.
Lâm Dữ Hạc cảm thấy nên trách chính mình quá không chuyên tâm, cậu đã học nhiều lý luận như thế, vả lại từ nhỏ đã tiếp xúc với các ví dụ chữa bệnh thức tế trong phòng khám của mẹ, biết rằng không được giấu bệnh sợ thầy, thế nhưng hiện tại cậu vẫn nảy sinh cảm giác muốn kháng cự.
Cậu cảm thấy mình rất thất bại, rõ ràng là thích tâm lý học như vậy, kết quả lại ngay cả bản thân cũng không thể thuyết phục nổi.
Bên ngoài gió lạnh thổi không ngừng, trong xe có bật máy sưởi, không lạnh chút nào. Thế nhưng gió ấm này lại khiến Lâm Dữ Hạc cảm thấy có chút khó thở, đầu cũng bắt đầu đau nhức, giống như say xe, cảm giác buồn nôn tràn ra từ lồng ngực.
Sức lực trên người dường như cũng bị rút đi mất, thật lâu sau cậu cũng không hề cử động.
Tư thế ngồi của Lâm Dữ Hạc vẫn luôn rất ngoan, dù cho hiện tại cậu rất khó chịu cũng vẫn ngồi rất đoan chính, không có nghiêng lệch.
Thẳng đến khi bên cạnh đột nhiên truyền tới một lực độ nhẹ nhàng, cậu bị kéo sang bên cạnh, dựa vào lồng ngực to lớn vững chãi.
Người đàn ông, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lồng ngực.
Công việc của Lục Nan rất bận rộn, cho dù không bắt buộc phải đến công ty, nhưng chuyện nên xử lý lại không ít chút nào. Trên đường đưa đón Lâm Dữ Hạc anh cũng luôn phải xử lý tài liệu.
Lúc này anh tận lực thả nhẹ động tác, như thể cho rằng Lâm Dữ Hạc đã ngủ rồi, muốn để cho cậu ngủ thêm thoải mái hơn chút.
Lâm Dữ Hạc muốn nói cậu không ngủ, nhưng cậu đã quá mệt rồi, không còn sức lực để mở miệng nữa. Cái ôm ấm áp này lại quá dễ chịu, khiến cậu an tâm ngủ trong đó, không muốn rời xa.
Mùi trầm hương thoang thoảng cũng dần dần lấn át đi mùi của điều hoà trong xe, khiến Lâm Dữ Hạc dễ thở hơn rất nhiều.
Cậu chôn mình vào trong lòng Lục Nan, chậm rãi khôi phục lại, không hề nhúc nhích.
Người đàn ông cũng không động đậy, có vẻ như ngay cả tài liệu cũng không xem nữa rồi.
Trong xe yên tĩnh một lúc lâu.
Thẳng đến khi có người đột nhiên mở miệng.
“Ninh Ninh.”
Giọng Lục Nan trầm thấp, khẽ hỏi.
“Em nhớ mẹ rồi sao?”
Chỉ là một câu đơn giản, lại khiến vành mắt cậu nóng lên, chóp mũi chua chát, phòng tuyến thật khó khăn mới dựng lên được bị phá vỡ một cách dễ dàng.
Lồng ngực Lâm Dữ Hạc đột nhiên sinh ra một trận đau khổ, đau đến mức không ngăn được mà bắt đầu run cầm cập.
Vừa đau vừa khó chịu.