Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 19: Chương 19: Ninh Ninh, em thật thiếu giáo huấn




Lâm Dữ Hạc vừa kéo cửa phòng định ra ngoài đã nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị đứng ngoài cửa.

Vẻ mặt hoàn hảo như chiếc mặt nạ không khuyết điểm của cậu rốt cuộc cũng xuất hiện một chút dao động.

"... Lục tiên sinh?"

Cơn mưa tối qua tí tách tí tách suốt một đêm, đến tờ mờ sáng mới ngừng lại một xíu. Nhưng trời còn chưa sáng hẳn lại có một trận mưa mới kéo đến, còn mang theo cả sương giá và bông tuyết.

Vào lúc lạnh nhất, trong mưa tuyết lạnh giá người đàn ông vội vã tới đây, mặc dù trên vai không một giọt nước nhưng trên người đã tràn đầy khí lạnh nồng đậm.

Lâm Dữ Hạc chưa từng ở qua đây, không rõ lắm cách âm ở đây như thế nào. Cậu không biết lời mình nói vừa rồi Lục tiên sinh có nghe thấy không, lại đã nghe được bao nhiêu.

Vừa nghĩ tới có khả năng này, thân thể Lâm Dữ Hạc liền không tự chủ được mà cứng lại.

Ánh mắt của người đàn ông trước mặt rũ xuống, lại là góc độ nhìn từ bên trên xuống, giống như là muốn đem cả người cậu khóa chặt trong tầm mắt. Lâm Dữ Hạc chỉ cảm thấy ánh mắt rơi trên người mình nặng trình trịch, giống như thực chất (?)

Trong thoáng chốc, cậu thậm chí nghĩ rằng đối phương đã nghe thấy tất cả.

Một khắc đối diện với ánh mắt ấy như dài đằng đẵng, nhưng cuối cùng vẫn chẳng phát sinh cái gì. Lục Nan nhìn cậu, lúc mở miệng lại cũng chỉ là một câu: "Em định cứ như vậy mà ra ngoài sao?"

Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần: "... Dạ?"

"Khăn quàng cổ đâu?"

Lục Nan hỏi cậu, tỉ mỉ điểm danh từng cái một.

"Khẩu trang, găng tay, không mang theo cái gì đã ra ngoài?"

Lâm Dữ Hạc lúc này mới phản ứng lại được, cậu sờ sờ mũi, rất thành khẩn nhận sai: "Em quên mang theo rồi."

Lục Nan không nói gì, rũ mắt nhìn cậu.

Người nọ đứng ngược sáng, ánh sáng yếu ớt của buổi sớm ngày mưa hắt lên khuôn mặt từng đường nét như tạc tượng của anh. Bóng tối nồng đậm trên gương mặt, khiến người khác càng thêm khó mà nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Im lặng so với trách móc còn đáng sợ hơn. Đúng lúc Lâm Dữ Hạc muốn mở miệng nói gì đó, trên vai bỗng nhiên trầm xuống.

Lục Nan giơ tay ôm lấy bờ vai cậu, đưa cậu vào trong phòng.

"Vào đi."

Mặc dù trong hành lang không có gió, nhưng vẫn là không ấm bằng trong phòng.

Lâm Dữ Hạc hơi mở to hai mắt, không hiểu tại sao người đàn ông lại dẫn cậu vào trong. Không chỉ là mình cậu bất ngờ, Ngô Hân và Lâm ba trong phòng cũng đều là vẻ mặt kinh ngạc.

Ngô Hân lại càng là lòng tràn đầy khiếp sợ, bà ta thế nào cũng không ngờ tới Lục Nan sẽ đích thân tới đây.

Bà ta giật mình một cái, đột nhiên phản ứng lại, hoảng loạn vội vã bước lên phía trước muốn chào hỏi vị khách đáng kính này: "Lục tổng..."

Lục Nan lại căn bản không hề để ý tới bà ta. . Truyện Huyền Huyễn

Lục Nan tháo khăn quàng cổ của mình xuống, giơ tay lên quấn vào cổ Lâm Dữ Hạc.

Lúc bản thân anh quàng khăn cũng chỉ thắt lỏng lẻo, rũ dài xuống trước ngực, khăn quàng cổ như trở thành trang sức. Lúc tháo xuống đeo cho Lâm Dữ Hạc lại là tỉ mỉ mà cuốn, đem đối phương cuốn lấy kín mít, làm cho ngay cả cằm cũng vùi vào khăn quàng cổ mềm mại.

Cuốn chắc khăn quàng cổ xong, Lục Nan lại hỏi: "Khẩu trang đâu?"

Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu để lộ miệng ra khỏi khăn, nhỏ giọng nói: "Em dùng hết rồi."

Bình thường cậu ra ngoài chỉ dùng khẩu trang loại dùng một lần, hôm qua đã dùng cái cuối rồi, còn chưa kịp mua mới.

Phương Mộc Sâm theo ở đằng sau tiến vào cùng bọn họ lấy ra một chiếc khẩu trang mới từ trong túi xách. Lâm Dữ Hạc đang muốn đưa tay ra nhận, khẩu trang lại bị người ở giữa đón lấy.

Lục Nan lấy khẩu trang lại xé rách vỏ gói. Vỏ lilon vang lên vài tiếng sột soạt, trực tiếp bị vo vún lại trong lòng bàn tay người đàn ông.

Người nọ trực tiếp duỗi tay giúp Lâm Dữ Hạc đeo lên khẩu trang.

Đầu ngón tay thô ráp vô tình xẹt qua vành tai mát lạnh, Lâm Dữ Hạc cố gắng kìm chế xúc động muốn chạy trốn, vành tai đỏ bừng lên vì nhiệt độ ấm nóng từ bàn tay người nọ.

Thật vất vả mới chờ được đeo xong khăn quàng cổ với khẩu trang, Lâm Dữ Hạc cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói chuyện: "Như này là được rồi... không cần găng tay nữa, em có thể để tay trong túi áo."

Người đàn ông rũ xuống mắt, mặt không cảm xúc nhìn cậu.

"Vốn cũng không chuẩn bị găng tay cho em."

Lâm Dữ Hạc có chút mờ mịt: "...?"

Nhưng Lục Nan cũng không giải thích cho cậu.

Anh chỉ nói một câu: "Đi thôi."

Hai người cùng nhau rời đi, Ngô Hân cùng Lâm ba còn ở lại trong phòng đều đã choáng váng đến ngây người rồi.

Trước giờ bọn họ đều không ngờ tới Lục tổng còn có một mặt như vậy.

Tận mắt chứng kiến cách Lục Nan và Lâm Dữ Hạc ở chung, bọn họ đều bị đả kích cực mạnh, thậm chí còn không chú ý tới Phương Mộc Sâm vẫn chưa rời đi.

Mãi đến khi Phương Mộc Sâm gõ gõ trên cửa, Ngô Hân mới vội vội vàng vàng hoàn hồn.

Vẻ kinh ngạc trên gương mặt bà ta còn chưa kịp thu lại, vội vội vàng vàng muốn dò hỏi ý tứ của Phương Mộc Sâm: "Trợ lý Phương, Lục tổng ngài ấy..."

Phương Mộc Sâm nói: "Lục tổng có vài lời muốn tôi truyền cho hai vị."

Ngô Hân vội vàng nói: "Ngài nói, ngài nói."

Lâm ba thấy Phương Mộc Sâm cũng hơi có chút kinh ngạc.

Trước đó ông có gặp qua Phương Mộc Sâm một lần, nhưng cũng chỉ là nhìn qua mấy lần từ xa ở tiệc đính hôn. Hiện tại nhìn gần, mới phát giác đối phương mơ hồ có chút quen mắt.

Nhưng loại cảm giác quen thuộc này lại không quá rõ ràng, ngẫm nghĩ mãi Lâm ba làm thế nào cũng nghĩ không ra đến tột cùng đã gặp qua đối phương ở đâu.

"Trợ lý Phương, tới bên này ngồi đi."

Ngô Hân nhiệt tình mời Phương Mộc Sâm ngồi xuống ghế sofa, Phương Mộc Sâm nhưng lại không hề động đậy.

"Ngô phu nhân, chuyện lần trước, tôi nghĩ chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi."

Lâm ba nghi ngờ nhìn về phía vợ.

Chuyện gì lần trước?

Động tác Ngô Hân cứng đờ, giống như sợ hãi trong lòng, lúc mở miệng cũng có chút bối rối: "Rõ ràng, rõ ràng rồi, không phải sau đó chúng tôi đều đã làm theo rồi sao? Phần mềm nghe lén đó đã bị hệ thống phòng ngự trong điện thoại tự động xóa không thể tiếp tục hoạt động. Lần đó chụp hóa đơn cũng vậy, sau cũng không tiếp tục chụp ảnh có liên quan tới Lục tổng rồi, những cái này các người đều có thể thấy rồi mà."

Bà ta nói rất nhanh, nhưng vẫn là bị Lâm ba nghe rõ toàn bộ.

Lâm ba hầu như không kiềm nén được nỗi khiếp sợ của mình.

Đây đều là chuyện khi nào?

Trước đó lúc nghe Lâm Dữ Hạc nói lên những chuyện kia, Lâm ba còn đang kinh ngạc vì sự lạnh lùng của con trai, không thể phân tâm quan tâm cái khác. Bây giờ nghe Ngô Hân nói những điều này, ông mới chính thức ý thức được vấn đề của những chuyện này.

Chưa kể nghe lén đối với loại người như Lục tổng mà nói tuyệt đối là tối kỵ, chuyện Lâm ba không hiểu nhất là tại sao vợ ông lại theo dõi chụp ảnh hành tung của con trai mình?

Nhưng ở đây cũng không có ai giải đáp cho Lâm ba.

Phương Mộc Sâm nghe thấy lời của Ngô Hân, nói thẳng: "Nếu đã rõ ràng, vậy tại sao còn muốn đi Hương Giang thu thập tư liệu về Lục gia?"

Ngô Hân còn theo phản xạ muốn biện giải đã thấy Phương Mộc Sâm lấy ra một túi văn kiện.

"Đây là tư liệu thám tử Trí Lâm giao ra cùng với số tài khoản ngân hàng của người thuê bọn họ." Phương Mộc Sâm nhìn Ngô Hân, hỏi, "Còn cần chứng cứ khác không?"

Mặc dù là chất vấn, nhưng giọng nói Phương Mộc Sâm của cũng không cao, càng không có khí thế bức người gì đó.

Chỉ là loại ngữ khí ôn hòa nhã nhặn này khiến cho người ta nghe vào lại càng cảm thấy chột dạ.

Sắc mặt Ngô Hân lập tức thay đổi, bà ta nỗ lực muốn giải thích: "Chúng tôi cũng là vì tìm chút tư liệu cho Dữ Hạc, giúp nó hiểu trước chút quy củ..."

"Giúp cậu ấy?" Phương Mộc Sâm nói, "Đến tột cùng là giúp cậu ấy hay hại cậu ấy, Ngô phu nhân hẳn là rất rõ ràng."

"Bà cảm thấy chúng tôi có thể tra ra được chuyện này, còn Lục gia ở Hương Giang lại không tra ra được sao?"

Lục gia bị thu thập tư liệu đằng sau lưng sẽ đối xử với đứa cháu dâu này ra sao, kết quả không cần nghĩ cũng biết.

"..."

Ngô Hân không dám đối diện với Phương Mộc Sâm nữa, ánh mắt hoảng loạn, miễn cưỡng cười cười: "Làm sao biết chứ? Chúng tôi dù sao cũng là ba mẹ của Dữ Hạc, sao có thể hại nó..."

"Ba mẹ?"

Phương Mộc Sâm nở nụ cười, trong nụ cười lại không có chút độ ấm.

"Ba mẹ lại đem con ra công khai niêm yết giá sao?"

"Ngô phu nhân, trước Lục tổng, Lâm thiếu đến tột cùng bị bà "chào hàng" cho mấy người rồi, cần tôi đếm giúp không?"

Ngô Hân triệt để cứng lại rồi.

Lâm ba kinh ngạc nhìn bà ta: "Cái gì mà chào hàng... Này là ý gì? Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Ngô Hân đã gần như nói không ra lời, Phương Mộc Sâm cũng không trả lời, anh ta sửa sang lại cúc áo của mình, nói: "Chuyện của Lâm thiếu hai vị cũng không cần bận tâm nữa, hai vị vẫn nên là quan tâm chuyện của mình đi."

Lâm ba vội la lên: "Chúng tôi sao có thể không quan tâm chuyện của Tiểu Hạc..."

Lời còn chưa dứt, trước ánh mắt của Phương Mộc Sâm, Lâm ba đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Người trẻ tuổi hào hoa phong nhã này, đột nhiên lộ ra đôi mắt so với lưỡi kiếm còn sắc lạnh hơn.

"Lâm tiên sinh."

Cuối cùng Phương Mộc Sâm nhìn thẳng về phía ông, từng câu từng chữ, rơi xuống như băng.

"Những lời này từ trong miệng ngài nói ra, thật nực cười."

Lâm ba kinh ngạc nhìn anh ta, ngay cả một câu phản bác cũng không nói được.

Bên kia Ngô Hân sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng mở miệng nói: "Trợ lý Phương, lời vừa rồi của cậu là có ý gì? Cái gì gọi là quan tâm chuyện của mình, cậu là đang uy hiếp chúng tôi sao? Chúng ta thế nhưng đã giấy trắng mực đen ký hiệp nghị..."

Đối với Ngô Hân, Phương Mộc Sâm trái lại không lạnh lùng giống như đối với Lâm ba, anh ta bình tĩnh nói: "Hiệp nghị ký là đáp ứng sẽ giúp công ty y dược của Lâm gia ổn định chuỗi vốn, điều này sẽ không thay đổi. Nhưng nếu có những công ty khác táy máy tay chân, chúng tôi cũng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng."

"Ngô phu nhân, không phải là chưa từng cho các người cơ hội. Lần trước tìm tới bà chúng tôi đã cảnh cáo rõ ràng, không có lần sau."

Phương Mộc Sâm trực tiếp đem lời ra làm rõ.

"Tiếc rằng bà lại không đem lời này để ở trong lòng."

Vẻ mặt Ngô Hân càng thêm khó coi, bà ta còn muốn nói thêm gì nữa thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Thấy dãy số màn hình hiển thị, bà ta lập tức sinh ra một loại cảm giác bất an cực lớn. Ngón tay bà ta run rẩy ấn nút nghe, một giọng nói cấp thiết chói tai cắt đứt sự trầm mặc——

"Chị! Công ty đã xảy ra chuyện! Hai người mau về công ty đi!"

Thân thể Ngô Hân kịch liệt run rẩy, sắc mặt trắng bệch, bà ta còn chưa kịp trả lời lại tiếng khóc nức nở xin giúp đỡ trong điện thoại đã đột nhiên khom eo xuống, kịch liệt nôn khan.

Lâm ba vội đỡ bà: "Hân Hân!"

Tiếng trong điện thoại, tiếng nôn mửa cùng tiếng quát tháo chồng thành một đoàn, tình cảnh một mảnh hỗn độn, Phương Mộc Sâm xoay người mở cửa, đầu cũng không quay lại liền rời đi.

Ô tô đỗ ở gara dưới tầng hầm, Phương Mộc Sâm đang muốn bắt xe rời đi, lại ngoài ý muốn nhìn thấy có người đứng bên cạnh xe.

"Lâm thiếu?" Anh ta đã khôi phục dáng dấp nhã nhặn lễ độ, nhẹ nhàng hỏi, "Sao lại chưa đi?"

"Lục tiên sinh đi lấy đồ rồi ạ. " Lâm Dữ Hạc đeo khẩu trang, giọng nói có chút rầu rĩ, "Bảo em ở đây đợi ngài ấy."

Cậu vẫn đeo khăn quàng cổ của Lục Nan, mũ của áo phao cũng bị kéo lên, vành mũ cùng lông áo mềm mại bao quanh gương mặt cậu, khiến cho người khác vừa nhìn thấy liền mềm nhũn cả tim.

Nếu là quyết định của Lục Nan, Phương Mộc Sâm tự nhiên sẽ không nghi ngờ, anh ta hỏi: "Lâm thiếu sao không vào trong xe chờ?"

"Trong xe có chút bức bí." Lâm Dữ Hạc nói, "Em ra ngoài hít thở không khí."

Phương Mộc Sâm còn muốn nói thêm gì đó, mắt lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng đang trốn trốn tránh tránh, không khỏi ngừng lại.

Anh trầm mặc trong một chớp mắt, đột nhiên vòng vo trọng tâm câu chuyện: "Lâm thiếu, thái độ của Ngô phu nhân đối với cậu vẫn luôn kém như vậy sao? Còn là gần đây mới chuyển biến?"

Lâm Dữ Hạc nhất thời không phản ứng kịp: "Dạ?"

Phương Mộc Sâm tiếp tục dẫn dắt cậu: "Cậu có cảm thấy gần đây bà ta có thay đổi bất thường nào không?"

"À, có một chút."

Lâm Dữ Hạc suy nghĩ một chút.

"Có lẽ là bởi vì bà ấy mang thai rồi đi."

Lúc này lại đổi thành Phương Mộc Sâm sửng sốt: "... Cậu biết việc này?"

"Phương tiên sinh cũng biết sao?" Lâm Dữ Hạc nói, "Em học y, có thể nhìn ra. Triệu chứng thai nghén giai đoạn đầu của bà ấy khá rõ ràng, cảm xúc không ổn định, dễ nổi cáu, khẩu vị cũng thay đổi."

"Hơn nữa em còn nghe thấy bà ấy với ba em nói về chuyện thử thai..."

Lâm Dữ Hạc đang nói, đột nhiên nghe thấy vang lên một tiếng "leng keng" thật lớn.

Cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng vô tình làm đổ đống sắt hình tam giác trong gara dưới tầng hầm, lảo đảo chạy đi.

Lâm Dữ Hạc có chút ngạc nhiên.

Đó là... Ngô Hiểu Hàm?

Ngô Hiểu Hàm vẫn mặc quần da và bốt qua đầu gối, thoạt nhìn chắc là đi chơi thâu đêm mới về. Đại khái là sợ đi thang máy ở cửa chính bị ba mẹ bắt được nên cô nàng mới muốn đi thang máy ở gara dưới tầng hầm.

Kết quả là nghe thấy được đoạn đối thoại của hai người ở đây.

Hiển nhiên, chuyện Ngô Hân mang thai này đối với cô nàng là một đả kích cực lớn.

Phương Mộc Sâm nói: "Cô ta đứng ở đây được một lúc rồi, vẫn luôn quan sát cậu."

Lâm Dữ Hạc mờ mịt: "Nhìn em?"

Ngô Hiểu Hàm thái độ thù địch quá rõ ràng, chỉ số thông minh lại không đủ, ngược lại không có tính uy hiếp. Phương Mộc Sâm lắc đầu: "Mặc kệ cô ta, chúng ta đi thôi."

Anh ta đã nhìn thấy bóng dáng Lục Nan ở lối vào bên kia.

Lâm Dữ Hạc cũng nhìn thấy Lục Nan đang đi tới, vô thức sờ sờ chóp mũi, Phương Mộc Sâm giúp cậu mở cửa xe ra, cậu liền lên xe.

Sợ cậu thấy bí, trước khi Lục Nan tới, Phương Mộc Sâm tạm thời không đóng cửa xe lại, cho nên Lâm Dữ Hạc liền nghe thấy rõ ràng một giọng nói khác truyền tới trong gara.

Đó là giọng nói chất vấn sắc nhọn chói tai của Ngô Hiểu Hàm: "Mẹ con mang thai rồi?!"

Trả lời cô nàng lại là giọng nói của Lâm ba, tựa hồ là hai vợ chồng bọn họ xuống lầu vừa lúc chạm mặt Ngô Hiểu Hàm muốn lên.

"Hàm Hàm, con nhường chút trước đã, mẹ con ngất rồi, chúng ta phải đi bệnh viện..."

"Không được đi! Ai cho phép bà ấy mang thai?!"

Giọng Ngô Hiểu Hàm gần giống như là một người tâm thần.

"Ba với mẹ con lúc kết hôn rõ ràng đã hứa sẽ chỉ thương mình con, sao lại còn muốn có con?! Ba lừa con! Các người đều lừa con!!"

Lục Nan đã tới trước cửa xe, anh lên xe từ bên kia, lạnh lùng nói với Phương Mộc Sâm: "Đóng cửa."

Cửa xe đóng lại, thanh âm hỗn loạn triệt để bị chặn lại ở bên ngoài.

Ô tô khởi động lái ra khỏi ga ra. Phương Mộc Sâm cũng không lên xe này, thanh chắn giữa hàng ghế trước và sau cũng từ từ dâng lên, đem tài xế tách ra.

Trong không gian kín đáo, chỉ còn lại đơn độc hai người bọn họ.

Bên trong xe mở điều hoà, Lâm Dữ Hạc muốn kéo mũ áo lông xuống, lúc kéo xuống được nửa thì động tác bỗng nhiên dừng một chút.

Cậu lặng lẽ nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, xác định đối phương không có ý muốn ngăn cản, mới tiếp tục kéo mũ lúc nãy bị Lục Nan kéo lên xuống.

Người đàn ông đang tìm đồ trong chiếc túi vừa cầm tới, môi mỏng mím chặt, đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng mà cứng cáp.

Tìm xong đồ rồi, cuối cùng anh mới mở miệng.

"Tháo khẩu trang xuống."

Lâm Dữ Hạc tháo khẩu trang xuống, nhè nhẹ thở phào một cái.

Ngược lại chính cậu thấy không hề gì, cảm giác bây giờ so với sáng sớm còn tốt hơn nhiều, nhưng ánh mắt của người đàn ông rơi vào chỗ đau trên môi cậu, sắc mặt lại rất khó coi.

Lục Nan nhìn chằm chằm vào môi Lâm Dữ Hạc vài giây mới thu lại ánh mắt, cầm lên một chiếc khăn lông trắng còn đang bốc hơi nóng.

Khăn mặt đã khử trùng, có thể trực tiếp thoa lên trên môi, làm mềm đôi môi khô khốc của cậu. Lâm Dữ Hạc nói tiếng "cảm ơn", đang muốn nhận lấy khăn mặt, lại phát giác đối phương cũng không có ý tứ muốn đưa cho cậu.

Lâm Dữ Hạc ngẩn người, nói: "Không cần làm phiền ca ca, em tự làm là được rồi..."

"Em cảm thấy, em chăm sóc bản thân rất tốt sao?"

Giọng nói của Lục Nan không hề có dao động, tựa hồ không có gì khác biệt so với lúc bình thường.

Nhưng tay phải cầm khăn lông của anh, mu bàn tay đã có gân xanh mơ hồ nổi lên.

Lâm Dữ Hạc khẽ run.

Cậu mơ hồ nghĩ, hình như Lục tiên sinh tức giận rồi.

Chỉ là Lục Nan lại không nói thêm gì, đưa tay tới, thoa khăn lông nóng lên môi Lâm Dữ Hạc.

Phương pháp này hiệu quả rất nhanh, không bao lâu, da khô trên môi Lâm Dữ Hạc liền mềm xuống, vết thương đau đớn cũng không có tái phát.

Chườm khăn lông nóng xong, Lâm Dữ Hạc chạm chạm vào đôi môi ẩm ướt của mình, cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Cậu đang muốn nói lời cảm ơn lại thấy người đàn ông bên cạnh lấy ra một tuýp thuốc mỡ.

Còn phải bôi sao? Lâm Dữ Hạc sờ sờ chóp mũi, nói: "Em tốt hơn nhiều rồi, ca ca."

Nhưng lần gọi ca ca này cũng không thể thay đổi được gì, Lục Nan ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp mở nắp tuýp thuốc mỡ ra.

"Thực sự không sao nữa rồi..."

Lâm Dữ Hạc trước giờ không để ý lắm, cùng lắm là thoa lúc khô môi với chảy máu, cậu lần này cũng không muốn làm phiền người khác, nghĩ liếm một chút liền xong.

Nhưng đầu lưỡi cậu vừa mới vươn ra một chút, liền trực tiếp bị người nọ nắm cằm

"... A?"

Khoảng cách gần trong tầm tay, người đàn ông nhìn chằm chằm đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc cùng với đầu lưỡi hơi ẩm ướt của Lâm Dữ Hạc, nheo mắt lại, ánh mắt hơi trầm xuống.

Anh trầm giọng mở miệng, rõ ràng vẫn là giọng điệu lạnh lùng như trước, nhưng Lâm Dữ Hạc lại mơ hồ như nghe ra được chút ý vị hung tợn từ trong giọng nói của người nọ.

"Ninh Ninh, em thật thiếu giáo huấn."

________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hạc Hạc chính là thiếu hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.