Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 69: Chương 69: “Ninh Ninh, trước đây chúng ta quen nhau.”




Lâm Dữ Hạc cúi đầu xuống hít vào một hơi.

Cậu đan mười ngón tay vào nhau, dùng giọng điệu hờ hững nói: “Anh biết.”

Không, cậu không biết, Lâm Dữ Hạc chẳng hề biết gì, nhưng bây giờ cậu lại không thể không giả vờ bình tĩnh để có thể lấy được nhiều thông tin đã được che giấu thật sâu từ Phương Tử Thư hơn.

“Chỉ là anh không biết chuyện Lục tiên sinh chủ động tìm tới nên mới hơi bất ngờ.” Lâm Dữ Hạc cân nhắc rồi nói.

“Ồ, vậy ạ.” Quả nhiên Phương Tử Thư không hề nghi ngờ cậu, có lẽ là vì cô nàng tin lời của Lâm Dữ Hạc, hoặc có lẽ là vì căn bản không ai ngờ được rằng Lục Nan sẽ làm tới loại trình độ này.

Đầu ngón tay Lâm Dữ Hạc hơi dùng lực đè lên mu bàn tay còn lại: “Có điều cũng có thể là vì Lục tiên sinh cần một đối tượng kết hôn nên mới tìm tới Ngô gia.”

Phương Tử Thư lại trực tiếp lắc đầu: “Không phải đâu.”

Những thứ này đều là chuyện trước khi kết hôn, Lâm Dữ Hạc không biết cũng là bình thường, vậy nên Phương Tử Thư tỉ mỉ giải thích cho cậu.

“Trước đây quả thật là Lục gia vẫn luôn muốn Lục tổng chọn đối tượng kết hôn, nói là để xung hỉ* cho người bề trên, vv, nhưng thật ra mục đính cuối cùng cũng chỉ là muốn khống chế Lục tổng. Dù sao khi đó trong tay Lục tổng có không ít cổ phần của Thái Bình.”

*Xung hỉ: đại khái là tổ chức đám cưới để giải vận xui, tà khí.

“Mà từ đầu đến cuối Lục tổng đều không đồng ý.”

Chuyện này cũng không phải là bí mật gì trong giới cả.

“Khi đó Lục tổng còn chưa lên chức chủ tịch hội đồng quản trị nhưng trong nội địa cũng đã có người nhìn trúng ngài ấy, muốn giúp đỡ ngài ấy rồi tiện thể kết luôn nhân duyên với ngài ấy.”

“Là chính Lục tổng tự cho ra tin tức, nói rằng ngài ấy sẽ không cân nhắc chuyện kết hôn.”

Phương Tử Thư nói những chuyện này với Lâm Dữ Hạc cũng coi như là một lần làm sáng tỏ về vụ tai tiếng nhầm lẫn đính hôn giữa Lục Nan và Phương gia.

Bởi vì Lục Nan thả ra tin tức này mà thậm chí lúc Ngô gia đang tìm kiếm đối tượng liên hôn cũng khôm dám tìm tới Lục Nan, sợ sẽ đụng chạm tới Lục Nan.

Mặt khác, cũng là sợ sẽ đắc tội Lục gia. Kết quả ai cũng không ngờ được rằng Lục Nan vừa mới nói sẽ không kết hôn chưa được bao lâu thì đột nhiên tuyên bố sẽ đính hôn với con riêng của Ngô gia.

“Lúc đó bản thỏa thuận của Ngô gia đã đưa tới bên Thẩm gia, bị Thẩm gia đè xuống, rất nhiều người đều cho rằng Thẩm gia định liên hôn với Ngô gia.” Phương Tử Thư nói.

Tuy rằng thế lực của Ngô gia vẫn chưa được coi là thượng lưu nhưng Thẩm gia của Yến Thành đã nhúng tay vào, thế nên tình hình khi đó đã hoàn toàn không còn giống trước nữa.

Bởi vì thân phận của Thẩm gia mà khi đó tin tức này cũng bị truyền khắp trong giới bọn họ, không ít người đều tò mò tại sao Thẩm gia lại vừa ý Ngô gia mà chịu lội vào vũng nước đục này.

Lâm Dữ Hạc nghe thấy vậy thì sững sờ, chậm một nhịp sau mới kịp hiểu ra Thẩm gia ở đây là đang chỉ nhà nào.

Thẩm Hồi Khê.

Quả nhiên, Phương Tử Thư nói: “Lúc đó thái độ của Thẩm gia rất mạnh mẽ, từ đầu đến cuối đều là đích thân anh Hồi Khê ra mặt dọa cho những người khác có ý đồ muốn liên hôn phải rút lui, mọi người đều tưởng rằng anh Hồi Khê một lòng muốn kết hôn với anh.”

“Vậy nên khi đó thật ra Lục tổng cũng đang phải chịu áp lực khi mạo phạm Thẩm gia. Thêm nữa là Lục gia vẫn luôn muốn ngài ấy tìm người ở Hương Giang để kết hôn, nếu như không phải thích anh thì Lục tổng hoàn toàn không cần phải hao phí nhiều công sức như vậy để ký thỏa thuận này.”

Phương Tử Thư sinh ra trong môi trường hào môn thế gia nên đã thấy rất nhiều, vì thế mà hiểu chuyện này hơn rất nhiều: “Hạc Hạc, anh không cần phải để ý đến chuyện thỏa thuận này đâu, bởi vốn dĩ thỏa thuận đã là một từ trung tính rồi.”

“Thật ra nó chỉ là một cái hợp đồng, quan trọng vẫn là mục đích ban đầu.”

Ngoài mặt Lâm Dữ Hạc vẫn bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng cậu đã không còn có thể dùng từ “khiếp sợ” để hình dung. Lúc này những hiểu biết trước đây của cậu đã hoàn toàn bị lật đổ.

Ngoài Lục Nan ra thì Lâm Dữ Hạc cũng không hề biết gì về những chuyện Thẩm Hồi Khê đã làm.

“Lúc Lục tiên sinh đàm phán thỏa thuận... còn chạm mặt Hồi Khê?”

“Đúng vậy” Phương Tử Thư gật đầu: “Thật ra khi đó em cũng tưởng rằng anh Hồi Khê muốn kết hôn với anh cơ.”

Diễn biến lúc đó, thật sự rất hợp với tình hình của tình tay ba cẩu huyết.

“Sau khi quen biết các anh rồi em mới biết hai người là bạn bè. Chắc hẳn anh Hồi Khê là vì không muốn Ngô gia hại anh nên mới làm như vậy.”

Tiếp nhận quá nhiều thông tin gây sốc cùng một lúc khiến cho Lâm Dữ Hạc nhất thời có chút không yên trong lòng. Lúc này cậu mới hiểu ra tại sao khi Lục Nan đụng mặt Thẩm Hồi Khê trên tiệc đính hôn lại có phản ứng như vậy—— Khi đó Lâm Dữ Hạc chỉ cho rằng bọn họ vì có hợp tác trong công việc nên mới biết nhau, mà lại không biết rằng trong mắt người khác hai người lại căn bản là tình địch.

Thế nhưng từ đầu đến cuối đều không một ai nói chuyện này với Lâm Dữ Hạc.

Mỗi người bọn họ đều dùng cách của riêng mình để bảo vệ cậu.

Phương Tử Thư thấy cậu như sắp hôn mê thì chỉ tưởng rằng Lâm Dữ Hạc là đang nhớ lại chuyện Ngô gia “chào hàng” mình, cảm thấy quá mắc ói, thế là cô nàng lại càng an ủi Lâm Dữ Hạc.

“Sau này Ngô gia cũng đã phải trả cái giá rất đắt.”

Vốn dĩ thật ra những khoản nợ xấu kia của Ngô gia chỉ cần xử lý một chút cũng có thể miễn cưỡng đối phó được, thế nhưng bọn họ lại cứ muốn dùng phương thức liên hôn để tìm người để được chống đỡ, cuối cùng mấy công ty mà Ngô gia đầu tư lần lượt xảy ra chuyện, khiến cho bọn họ mất sạch tiền vốn, đến tận bây giờ còn đang phải gánh nợ còng lưng.

Về phần trong chuyện này có sự can thiệp của Lục Nan hay không thì cũng không tiện nói thẳng lắm, dù sao thì ngoài mặt sáng những chuyện này không hề có chút liên quan nào với tập đoàn Thái Bình.

Có điều rốt cuộc chân tướng là thế nào thì thật ra không cần nói cũng tự hiểu.

Dù sao thì một trong những nghiệp vụ kinh doanh chính dưới trướng Thái Bình chính là phân tích rủi ro tài chính.

“Hơn nữa em nhớ là ngay một tháng trước khi những công ty đó bạo phát thì người đứng đầu Ngô gia cũng vừa mới qua đời, thế là di sản bị phân chia ngay lập tức, trong tay của mỗi người thừa kế đều có một phần. Kết quả sau đó vừa mới xảy ra chuyện thì ngay cả một người đứng ra gánh vác Ngô gia cũng không tìm được, trong tay mỗi người đều có nợ xấu, đều là một cục diện rối rắm, đều buộc phải trả nợ.”

Mỗi người đều trốn không thoát, cũng càng không có cách nào chuyển dời tài sản tháo chạy ra nước ngoài như những con nợ khác trong các vụ án tài chính, chỉ có thể gánh khoản nợ kếch xù, rơi vào bước đường trở thành “con nợ“.

Chuyện này Lâm Dữ Hạc cũng láng máng biết được, trước đây khi Thẩm Hồi Khê nói với cậu về chuyện Ngô gia phá sản cũng đã đề cập qua. Bởi vì lúc Ngô gia phân không muốn chia di sản cho người ngoài nên đã dứt khoát đi công chứng, rũ bỏ sạch quan hệ với Lâm Dữ Hạc trên mặt pháp luật, cuối cùng ngược lại là giúp cho Lâm Dữ Hạc không bị liên lụy chút nào.

Nhưng điều bây giờ Lâm Dữ Hạc quan tâm không phải là cái này, cậu càng quan tâm chuyện thỏa thuận liên hôn hơn.

Lý do Thẩm Hồi Khê không nói chuyện này với cậu thì Lâm Dữ Hạc có thể đoán được một chút, trước giờ quan hệ của hai người vẫn rất tốt, hẳn là Thẩm Hồi Khê muốn lặng lẽ giúp cậu.

Thế nhưng Lục Nan thì sao?

Trước đây Lâm Dữ Hạc chưa từng gặp Lục Nan, giữa hai người không có chút quan hệ gì, tại sao Lục Nan lại phải hao tổn nhiều công sức như vậy để giúp cậu?

Lâm Dữ Hạc không nghĩ ra.

Cậu phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều quan trọng, cậu cũng phát hiện mình vẫn luôn quên hỏi.

Tại sao ca ca lại thích cậu?

Ô tô đưa Phương Tử Thư về chỗ ở. Giúp cô nàng chuyển đồ xuống xong thì Lâm Dữ Hạc không lên xe nữa mà chọn tự đi bộ về Phượng Tê Loan.

Gió có chút lạnh, nhưng cậu muốn mình được yên tĩnh một chút.

Cậu về đến nhà thì Lục Nan vẫn chưa về. Bình thường thời gian này người đàn ông vẫn chưa tan làm, hơn nữa ngày mai bọn họ sẽ xuất phát tới Tứ Xuyên nên chắc hẳn hôm nay thời gian Lục Nan ở lại công ty làm việc sẽ càng lâu hơn.

Lâm Dữ Hạc ngồi một mình một lúc lâu nhưng vẫn không thể thông suốt.

Cuối cùng cậu lấy điện thoại ra muốn thăm dò một chút, nhưng điện thoại lại tự mình rung lên.

Trong lòng Lâm Dữ Hạc giật mình.

Có điều màn hình sáng lên, hiện thị trên đó không phải là số điện thoại của Lục Nan.

Mà là của một đàn anh.

“Alo, Dữ Hạc, em đã tra hệ thống nộp hồ sơ chưa? Bài SCI của chúng ta được thông qua rồi!”

Giọng điệu của đàn anh rất kích động.

“Bài này của chúng ta thật sự rất thuận lợi, duyệt bản thảo suôn sẻ, thời gian xét duyệt cũng ngắn, vậy mà nhanh như vậy đã được rồi!”

Lâm Dữ Hạc cũng hơi bất ngờ: “Thật ạ?”

Chuyên ngành Y học Lâm sàng chính của Lâm Dữ Hạc vẫn đang trong giai đoạn làm thí nghiệm theo giáo viên hướng dẫn, còn chưa viết bản thảo luận văn, ngược lại là khi cậu học chuyên ngành hai môn tâm lý học thì tìm thấy một idea (ý tưởng) rất mới, giáo viên vừa liếc qua là ưng ý, kéo cậu về tổ của mình.

Sinh viên chưa tốt nghiệp tạm thời chưa có năng lực một mình làm điều tra lâm sàng và thí nghiệm, huống hồ tâm lý học là chuyên ngành hai của Lâm Dữ Hạc, thế nên giáo viên tìm cho cậu một đàn anh để dẫn cậu, hai người cùng nhau hoàn thành một bài luận văn, gửi tới một SCI.

*SCI: mình chỉ ra được là có kiểu bài luận văn SCI và nó cực kỳ cực kỳ khó, ai biết về cái này thì cmt giúp mình nhé.

Thực sự khả năng để sinh viên chưa tốt nghiệp có thể đăng SCI rất thấp, Lâm Dữ Hạc cũng chỉ là ôm tâm thái muốn thử một chút, dù sao chỉ cần là sinh viên thì về cơ bản đều bị các tập san dày vò ít nhất một lần. Có điều không ngờ rằng bài luận văn này lại thuận lợi như vậy, thế mà chỉ cần một lần đã được thông qua.

Thông qua điện thoại, đàn anh ngoài việc thông báo chuyện này ra thì còn thảo luận một chút với cậu về một vài ý kiến sửa chữa mà tập san đưa ra, dù sao thì thông qua sơ thẩm mới chỉ là bắt đầu, nhiệm vụ sửa chữa ở đằng sau cũng rất nặng nhọc. Đối với cuộc điện thoại quan trọng như vậy, đương nhiên Lâm Dữ Hạc không thể qua quýt, nên cậu cũng tạm thời dằn lại tâm trạng hơi sốt ruột của mình xuống.

Cuộc điện thoại này kéo dài gần nửa tiếng mới kết thúc.

Cúp điện thoại, mạch suy nghĩ bị luận văn lấp đầy của Lâm Dữ Hạc cũng trống ra một nhịp, một lát sau mới lần nữa nhớ ra chuyện phải đi tìm Lục Nan.

Có điều trong lòng cậu còn chưa kịp ổn định lại thì lại nhận được một cuộc gọi khác.

“Xin chào, xin hỏi ngài là Mộc Hạc sao?”

Mộc Hạc là ID Lâm Dữ Hạc dùng trên các nền tảng livestream và nền tảng mạng xã hội.

“Là thế này, chúng tôi là nhân viên điều hành chính thức của I trạm*, gần đây chúng toio có một kế hoạch bồi dưỡng streamer, muốn mời các KOL* sôi nổi tham gia. Theo đo lường, nền tảng thấy chất lượng nội dung gần đây của tài khoản của cậu rất cao, vậy nên muốn hỏi xem cậu có nguyện ý chấp nhận lời mời chính thức của chúng tôi hay không.”

*I trạm: có vẻ tác giả dùng thay cho B trạm hay tên chính thức là Bilibili, đây là nền tảng livestream cũng như đăng tải các video, là nền tảng hàng đầu mà giới trẻ Trung dùng để xem các video.

*KOL: là người nổi tiếng trên mạng xã hội.

Đang là kỳ nghỉ đông nên số lần Lâm Dữ Hạc livestream nhiều hơn lúc phải đi học rất nhiều, thời gian cũng dần cố định, vậy nên lượng fans vẫn đang không ngừng tăng, độ hot cũng rất cao.

Lâm Dữ Hạc trò chuyện với người ta, biểu thị mình sẽ cân nhắc.

Chuyện này cậu còn muốn thương lượng một chút với Cảnh Chi.

Cúp điện thoại xong, Lâm Dữ Hạc vò đầu của mình, nhắm mắt lại thở ra một hơi dài.

Gọi xong hai cuộc điện thoại đã khiến cho cậu bình tĩnh lại, sự nôn nóng vừa rồi cũng đã bình phục đi nhiều.

Chuyện gì cũng cần giải quyết từ từ.

Lâm Dữ Hạc cúi đầu nhìn màn hình một cái, ngón tay cái của cậu đang treo trên tên của Lục Nan nhưng không ấn xuống.

Bỏ đi, hôm nay chắc chắn ca ca rất bận, đợi anh ấy về rồi nói sau vậy.

Lâm Dữ Hạc vừa nghĩ như vậy xong thì lại nhận được một cuộc gọi tới.

Ngày hôm nay của cậu thật sự rất phong phú.

Có điều cuộc gọi này không còn là bất ngờ nữa, mà là Cảnh Chi gọi đến, vì chuyện về Tứ Xuyên.

“Bé chim, em nghĩ xong chưa?” Cảnh Chi hỏi: “Em thật sự muốn để cậu ta đi cùng sao?”

Lâm Dữ Hạc “Ừm” một tiếng.

“Vậy đến lúc đó em...” Cảnh Chi dừng một chút rồi nói: “Phản ứng lúc đó phải làm sao?”

Lâm Dữ Hạc khẽ đáp: “Em đã chuẩn bị thuốc xong xuôi rồi, chắc sẽ không sao.”

Cảnh Chi trầm mặc, không biết là nhượng bộ hay là đang chuẩn bị một câu để phản đối.

Nhưng trước khi anh ta lên tiếng thì Lâm Dữ Hạc lại đột nhiên hỏi một câu.

“Cảnh ca, có phải trước đây anh quen biết Lục tiên sinh rồi không?”

“Hả?” Cảnh Chi hơi bất ngờ.

Lâm Dữ Hạc lại không dùng giọng điệu nghi vấn để hỏi: “Chắn hẳn là anh quen biết anh ấy, nếu không thì ngày đó anh cũng sẽ không vì gặp trợ lý Phương mà theo vào trong nhà.”

Nếu như chỉ quen biết Phương Mộc Sâm thì hai người hoàn toàn có thể đi riêng ra ngoài để nói chuyện.

Hơn nữa phản ứng của Lục Nan ngày hôm đó cũng có gì đó không đúng.

Lúc đầu Lâm Dữ Hạc không để ý, nhưng sau khi biết được có lẽ Lục Nan đã thích cậu từ lâu thì mới phát hiện ra manh mối.

Cảnh Chi vì sự sắc bén của cậu mà nghẹn lời: “Cậu ta...”

Lâm Dữ Hạc truy hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cảnh Chi thở dài: “Gặp mặt nói chuyện đi, Tiểu Hạc.”

Bọn họ đi chung chuyến bay vào rạng sáng ngày mai.

“Trên máy bay, ba người chúng ta cùng nhau nói chuyện.”

Lâm Dữ Hạc đồng ý.

Cách thời gian lên đường đã không còn nhiều nữa, thế là Lâm Dữ Hạc chuẩn bị hành lý một chút. Quả nhiên Lục Nan về nhà rất muộn, mãi đến lúc Lâm Dữ Hạc nghỉ ngơi một chút trên sofa, sau đó không cẩn thận ngủ thiếp đi mất mà người đàn ông vẫn chưa về nhà.

Lúc Lâm Dữ Hạc nhìn thấy đối phương là sau khi cậu tỉnh dậy, lúc cậu bị đánh thức đã thấy mình đang nằm trên giường, Lục Nan còn bưng tới cho cậu một cốc nước ấm.

Lâm Dữ Hạc bưng cốc nước ngồi bên cạnh giường, cơn buồn ngủ vẫn chưa biến mất hoàn toàn, cậu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đã thay áo khoác, trong giây phút ngẩn ngơ ấy đột nhiên cảm thấy đối phương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Nước vừa đủ ấm, thấm ướt bờ môi khô khốc của cậu. Hành lý chưa chuẩn bị xong trước khi ngủ thiếp đi cũng đã được đóng gói lại, trong túi áo khoác cũng đã được nhét một thỏi son dưỡng môi mới.

Lâm Dữ Hạc phát hiện, thật ra không chỉ là trước đây.

Cho dù là hiện tại thì tại rất nhiều rất nhiều thời điểm cậu không phát hiện, Lục Nan vẫn luôn im lặng làm rất nhiều việc vì cậu.

Cách thời gian cất cánh chỉ còn lại hai tiếng, Lâm Dữ Hạc uống nước xong thì cùng Lục Nan ra ngoài ngay lập tức. Trên đường Lục Nan vẫn còn tiếp điện thoại, xử lý một vài sự vụ cần hoàn thành.

Sống chung với anh đã lâu như vậy, từ lâu Lâm Dữ Hạc đã hiểu rõ công việc của Lục Nan bận rộn đến nhường nào, nhưng vẫn là rất khó để cậu có thể tưởng tượng được người đàn ông phải vất vả đến loại trình độ nào mới có thể để trống kỳ nghỉ dài dài sắp tới.

Khi đến sân bay thì cũng đã rạng sáng 4 giờ. Đêm đông của Yến Thành tối như mực, ngay cả sao trời lấp lánh cũng không có được mấy ngôi.

Bọn họ lên máy bay trong màn đêm tối, Lâm Dữ Hạc dẵm lên cầu thang mạn để đi lên, còn Lục Nan đi ở phía trước cậu. Lúc lên đến mấy bậc thang cao nhất thì Lục Nan bước lên trước, sau đó anh quay người lại vươn tay về phía Lâm Dữ Hạc.

Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đêm tối trầm lắng, gió thổi bay vạt áo gió của Lục Nan. Khiến cho người đàn ông giống như màn đêm đen, hút hết các vầng tinh tú, che đi mọi sóng gió bão biển.

Anh nguy hiểm lại thần bí, là một bí ẩn khiến người ta hãm sâu, chẳng thể trốn thoát.

Lâm Dữ Hạc nắm chặt lấy bàn tay của Lục Nan, sau đó được người đàn ông kéo lên.

Lần này về Tứ Xuyên, bọn họ đi máy bay tư nhân của Cảnh Chi. Bởi vì xin mở tuyến đường bay khá là phiền phức nên bình thường Cảnh Chi cũng ít khi dùng tới nó, lần này là vì Lục Nan đã xử lý thủ tục đường hàng không từ trước nên mới chọn loại phương thức này. Máy bay tư nhận tiện hơn rất nhiều, đến khi máy bay dần bay ổn định, tiếp viên hàng không đưa đồ uống lên xong rồi rời đi, thì trong không gian rộng lớn chỉ còn lại ba người bọn họ.

Rốt cuộc Lâm Dữ Hạc cũng có cơ hội lên tiếng hỏi.

“Có chuyện gì vậy?”

Cậu vẫn chưa nói chuyện này với Lục Nan, nhưng cậu tin rằng nhất định đối phương đã biết —— không chỉ là Cảnh Chi mà có lẽ Phương Tử Thư đã nói chuyện với cậu nhiều như vậy trong hôm nay cũng sẽ cho người nói tình hình cho Lục Nan.

Lâm Dữ Hạc đem độ quan tâm của ca ca đối với mình trong dự tính phóng đại lên một lần là có thể loáng thoáng đoán ra được một vài sự thật.

Quả nhiên, Lục Nan không hỏi cậu vì sao lại hỏi như vậy mà trực tiếp nói.

“Ninh Ninh, trước đây chúng ta quen nhau.”

Lâm Dữ Hạc nhắm mắt lại: “Tại sao em lại không nhớ?”

Cậu rất nghi ngờ: “Đây là chuyện từ khi nào?”

Cảnh Chi ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh thấy, có lẽ em không nhớ là chuyện tốt.”

Lâm Dữ Hạc nhíu mày.

Tuy rằng tính tình cậu tốt, nhưng trước giờ đều sẽ không nhượng bộ những chuyện chạm đến điểm mấu chốt.

“Em cảm thấy” Cậu chậm rãi nói: “Có lẽ em nên tự mình suy đoán chuyện này.”

“Được rồi.” Cảnh Chi giơ hai tay lên biểu thị thỏa hiệp: “Là chuyện vào năm em sáu tuổi.”

Lâm Dữ Hạc nhíu mày, vẫn không thể nhớ ra được chút tin tức hữu dụng nào.

Sau đó cậu nghe thấy Cảnh Chi nói.

“Trước đây cậu ta không phải tên là Lục Nan, tên ban đầu của cậu ta là Lục Anh Chuẩn.”

“Khi đó em còn nhỏ, đuổi theo cậu ta hỏi Chuẩn có ý nghĩa là gì.” Cảnh Chi dùng ngón tay xoa xoa lông mày: “Chuẩn là một loại chim to, sau đó em cứ thế không ngừng lớn tiếng gọi cậu ta là ca ca chim to, em có ấn tượng gì không?”

Lâm Dữ Hạc: “...”

Ca ca... chim to?

Đột nhiên cậu hơi hiểu câu nói kia của Cảnh Chi: “Có lẽ không nhớ là chuyện tốt“.

___________________________________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đừng sợ, chim to và ca ca đều rất thích em.

-

Editor: chị tác giả vui tính quá hiuhiu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.