0”Này, cậu nói ai không đứng đắn?”
Bạch Chính Nam vò xù tóc bực bội hỏi. Vừa mới giật mình thức dậy, hắn không thấy Bạch Ngưng Yên liền đi quanh nhà tìm kiếm, đến phòng bếp, nghe thấy tiếng của em gái và Hạ Triết rôm rả hắn vội bước tới.
Em gái hắn cùng Hạ Triết hình như đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ, bầu không khí giữa hai người cũng hòa hoãn, không hề xuất hiênh sự ngượng ngập hay là xấu hổ như trước kia, hắn bước đến gần định nghe xem hai người đang nói gì, lại để hắn nghe được tên bạn khốn kiếp kia nói hắn không đứng đắn.
Tên bạn khốn kiếp kia được lắm, đang có ý với em gái hắn lại đi nói xấu anh vợ? Vậy để xem ông anh này có phá hắn ra trò hay không. Thật may mắn vì hắn ta vẫn chưa biết quan hệ giữa hắn và Bạch Ngưng Yên là anh em ruột thịt.
“Nói cậu đấy! Oan ức lắm à?”
Hạ Triết không chút nhân nhượng đáp, nhìn thấy Bạch Chính Nam, không hiểu sao đột nhiên hắn có cảm giác ghen ghét.
“Này, nói cho cậu biết...” Bạch Chính Nam chỉnh sửa lại áo, nghiêm chỉnh: “Tôi rất quân tử, yêu ghét phân minh, không như ai đó “khẩu thị tâm phi, khẩu bất đối tâm” đâu nhé, tôi trịnh trọng tuyên bố với cậu tôi luôn đứng đắn với Ngưng Yên, vì tôi thích em ấy!”
“Nhảm nhí!” Hạ Triết hừ lạnh.
Người khác tỏ tình mặt đỏ, chân run, Bạch Chính Nam tỏ tình thái độ bình thản như đang nhận xét về thời tiết hôm nay đẹp quá, có quỷ mới tin hắn ta thích Bạch Ngưng Yên.
“Này, tôi đang nói thật lòng mình, sao cậu lại bảo là nhảm nhí!” Bạch Chính Nam cười nhạt: “Hay là cậu đang ghen tức, nói đi, cậu ghen tức tôi và Ngưng Yên có phải không?”
“Càng nói càng nhảm nhí, cậu nên đi ngủ tiếp đi!” Hạ Triết đứng lên nói: “Đừng để ý đến tên điên này, thi thoảng lại phát bệnh, tôi đưa em về phòng của mẹ tôi, khi ngủ nhớ khóa chặt cửa!”
“Này cậu...”
Bạch Chính Nam muốn nói gì đó nhưng lại bị Bạch Ngưng Yên từ nãy giờ đang cười ngặt nghẽo lên tiếng cắt đứt: “Được, cảm ơn anh Hạ học trưởng!”
Nếu để Hạ Triết và Bạch Chính Nam tiếp tục đấu khẩu cô sẽ cười đến chết mất. Cô thật sự không biết anh trai cô và Hạ Triết lại có thể đấu khẩu với nhau như một đôi oan gia yêu nhau lắm cắn nhau đau. Đột nhiên cô rất muốn gán ghép cả hai thành một cặp dù cô không phải hủ nữ chân chính.
“Đi thôi, mặc kệ cậu ta!” Hạ Triết liếc xéo.
Nói xong, không chờ Bạch Chính Nam có phản ứng, hắn liền đưa Bạch Ngưng Yên lên lầu, cửa phòng của mẹ Hạ đã bị khóa nhưng Hạ Triết biết chìa khóa để ở đâu. Hắn lật tấm thảm trãi trước cửa lên, lấy chìa khóa lên đưa cho Bạch Ngưng Yên.
“Em mau ngủ đi, mai là ngày nghỉ, có thể ngủ bao lâu tùy thích, không cần ngại đâu.”
“Em biết rồi, cảm ơn Hạ học trưởng! Chúc anh ngủ ngon!”
“Ngủ ngon”
Bạch Ngưng Yên nói rồi đóng cửa phòng lại, tuy nhiên cô không làm theo lời của Hạ Triết khóa cửa phòng lại. Trong nhà không có kẻ gian, không cần thiết phải làm vậy.
Hạ Triết nhìn cánh cửa đóng chặt thở phào nhẹ nhõm, hắn không thể ngủ thêm được nữa vì đã ngủ quâ nhiều, bây giờ đầu óc hắn rất tỉnh táo, hắn sẽ quay về phòng đọc sách hoặc là làm gì đó giết thời gian, hiển nhiên sẽ không cùng Bạch Chính Nam trò chuyện, mỗi khi cả hai cùng nhau nói, không quá mười câu lại sốc óc nhau, trời tối không nên làm phiền người khác nghỉ ngơi vì hắn và tên bạn thân kia.
“Hạ Triết!” Người bị quên lãng - Bạch Chính Nam đứng ở cầu than lên tiếng: “Chúng ta nói chuyện một chút đi, nói chuyện về Bạch Ngưng Yên!”
“Được!”
(.................)
Mặt trời ban trưa đã lên cao, không còn những tia nắng ấm áp của buổi sớm mai mà thay vào đó là nắng gắt. Bạch Ngưng Yên trở mình tỉnh giấc, phòng của mẹ Hạ khá yên tĩnh, điều hòa mát mẻ khiến cho cô ngủ đến giờ này, hôm qua buổu tối có ngủ một chút nhưng sau đó lại thức dậy. Cứ nghĩ sẽ không ngủ lại được khi vào phòng của mẹ Hạ vì lạ chỗ, cô thật sự không ngờ bản thân có thể ngủ một giấc thật sâu ngay khi nằm xuống hơn mười phút. Phòng của mẹ Hạ có hương thơm dễ chịu khiến tâm được thanh tỉnh, cách bày trí đơn giản cùng gam màu nhạt của rèm cửa, ga giường, chăn mền... cũng góp phần làm cho Bạch Ngưng Yên thả lõng. Mẹ Hạ là người ngăn nắp, bà thu xếp mọi thứ gọn gàng, thứ duy nhất mẹ Hạ bày ra chính là bằng khen của Hạ Triết và một số hình ảnh của hắn từ nhỏ đến lớn.
Bạch Ngưng Yên ngắm nhìn một lát, sáng sớm thức dậy được nhìn thấy trai đẹp cũng khiến cho tinh thần tỉnh táo hẳn, Hạ Triết từ nhỏ đã có nét cuốn hút, lớn lên lại càng là đại mỹ nam. Cô còn thấy mấy tấm ảnh chụp chung của hai mẹ con, mẹ Hạ vô cùng xinh đẹp, dù có tuổi cũng không khiến bà già nua, Hạ Triết vô cùng giống mẹ.
Đột nhiên Bạch Ngưng Yên lại nhớ đến người đàn ông hôm trước, Bạch Chính Nam có nói đó là bố của Hạ Triết, gia cảnh Hạ Triết phức tạp, trước nay hắn ta không thích nhắc đến bố của mình, khi chưa gặp Dương Hải Lâm là vì sợ mẹ đau lòng, sau khi gặp ông ta thì do mọi sự giả dối ông ta tạo ra làm cho Hạ Triết ngày càng căm phẫn.
Bạch Ngưng Yên thở dài một tiếng, cô thấy mình thật may mắn khi đã không rơi vào hoàn cảnh như hắn ta, dù gia đình coi cũng tan rã.
Bạch Ngưng Yên rời phòng đi rửa mặt, nhà vệ sinh ở tầng dưới. Lúc này Bạch Chính Nam đang nằm dài trên sofa xem ti vi còn Hạ Triết hình như đang ôn tập. Nhìn thấy cô đi xuống, Hạ Triết dời mắt khỏi đống bài tập đó ấm áp nói:
“Rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó tôi giúp em ôn tập!”
“Sao cơ ạ?”
Bạch Ngưng Yên dừng lại một chút chưa kịp tiếp thu ngơ ngác hỏi lại.
“Em mau rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó tôi sẽ giúp em ôn tập những môn em yếu kém, không phải hôn qua em nói mình mất căn bản mấy môn sao? Tôi nghĩ cả đêm, tốt nhất vẫn là tôi giúp em ôn tập!” Hạ Triết lặp lại.1
Đây là sự thật, hắn thật sự có ý muốn giúp Bạch Ngưng Yên, hắn tốn thời gian soạn ra những công thức cơ bản để cô có thể nắm vững, bắt đầu từ bài học năm lớp 10, hắn sẽ từ từ dạy cô lấy lại căn bản.
“Em không nghe à? Mau đi rửa mặt rồi ăn sáng đi, hóa học là môn duy nhất anh ôn tập cho em, còn lại đều là tên này dạy.” Bạch Chính Nam lười biếng lên tiếng: “ Được hai học bá chỉ dạy, em sướng nhất rồi đấy!”
“Vâng ạ!”
Bạch Ngưng Yên vui mừng, cô vội vã đi rửa mặt rồi ăn sáng, thành tích sau này của cô sắp được cải thiện rồi, cô sẽ không làm cho mẹ Bạch buồn bã nữa, cũng sẽ có cơ hội vào đại học, cánh cửa tương lai phía trước đã rộng mở, cô tuyệt đối không làm lãng phí.
“Aiz, xem ra con bé đúng là muốn tập trung vào việc học!” Bạch Chính Nam bâng quơ nói.
“Có ý gì?”
“Mấy hôm nay tôi cứ nghĩ em ấy vì bị ai đó làm tổn thương nên lấy việc học để che đậy, nhưng xem ra tôi lầm rồi, chuyện tình cảm bị từ chối không ảnh hưởng quá lớn đến con bé, người nào đó nên tự nhận thức một chút, con bé chắc đã sớm quên bản thân từng có tình cảm với ai kia nhỉ?”