“Mấy hôm nay yên ắng quá nhỉ?”
Bạch Ngưng Yên ngồi ở thư viện vừa làm bài tập vừa cảm thán, cô sắp bước vào kỳ thi học kì nên mỗi ngày đều phải làm nhiều bài tập của Hạ Triết giao cho. Mặc dù vậy, tinh thần của cô vẫn rất canh cánh chuyện bị đe dọa kia. Càng sóng yên biển lặng, cô càng có linh cảm không tốt.
“Cảm thấy không quen à?”
Hạ Triết ngẩng đầu nhìn Bạch Ngưng Yên đang than vãn, hắn cầm bút gõ nhẹ lên trán cô một cái.
“Cảm thấy sắp có chuyện lớn hơn mới đúng!” Bạch Ngưng Yên xoa trán: “Hạ học trưởng, anh nói xem, liệu có phải người kia sắp ra tay nặng hơn với em không?”
“Nói chuyện vớ vẩn, sẽ không có gì xảy ra nữa đâu.” Hạ Triết lại gõ lên trán Bạch Ngưng Yên lần nữa: “Mau tập trung làm bài tập của em đi, chắc em không muốn kỳ thi này em đứng cuối nữa đâu nhỉ?”
“Được anh dạy học nếu em còn đứng cuối có phải là phụ công sức anh bỏ ra không? Nói cho anh biết, tuy em không thể đứng đầu lớp nhưng chắc chắn sẽ không đứng cuối lớp đâu.”
Bạch Ngưng Yên vỗ ngực, cô rất tự tin vào khả năng học tập của mình. Được Hạ Triết kềm cặp khiến cô tiến bộ lên không ít.
“Nếu như vẫn đứng ở ba hạng cuối thì sao?” Hạ Triết nhướn mày hỏi.
“Không có đâu, em đảm bảo, nếu em đứng một trong ba hạng cuối, anh nói gì em cũng sẽ nghe theo.”
Bạch Ngưng Yên vô cùng tự tin.
“Nói thì nhớ giữ lời.”
Hạ Triết ngó qua bài tập Bạch Ngưng Yên đang làm, mặc dù tiến bộ không ít nhưng để thoát vị trí cuối lớp vẫn còn nhiều cố gắng. Hắn đã xem qua bảng thành tích lớp của Bạch Ngưng Yên. Người đứng đầu luôn là Dương Khởi và Đỗ Kim Chi. Dương Khởi có điểm số tuyệt đối còn Đỗ Kim Chi kém hắn ta vài điểm. Kế tiếp cũng là các bạn học có học lực khá giỏi, thành tích xê xích nhau không phẩy năm, nhóm cuối lớp lại cách khá xa nhóm giữa lớp đến ba bốn điểm. Bạch Ngưng Yên mặc dù có cố gắng nhưng hắn đoán cô chỉ có thể đứng trên hai người cuối hoặc nằm ở top mười cuối lớp, khoảng cách để đứng giữa còn khá xa.
“Em chắc chắn giữ lời, trước giờ em luôn nói được làm được.” Bạch Ngưng Yên vui vẻ tự hào, bỗng chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô hỏi: “Đúng rồi, sao gần đây không thấy anh Chính Nam vậy?”
“Em ở cùng nhà với cậu ta mà không biết à?”
Hạ Triết thay đổi thái độ, mỗi lần nghe Bạch Ngưng Yên nhắc hắn, lại nhớ cô và hắn ở cùng với nhau là Hạ Triết lại vô duyên vô cớ nổi nóng.
“Dạo này em không gặp anh ấy. Về nhà cũng không gặp.”
“Hắn có mới nới cũ, bỏ rơi em rồi!” Hạ Triết dò hỏi: “Em không nghe chuyện hắn và một bạn học nữ họ Tống có qua lại với nhau sao?”
“Ý anh là, anh Chính Nam có bạn gái?”
Bạch Ngưng Yên kích động, trước giờ cô chưa từng nghe chuyện Bạch Chính Nam yêu đương, càng không nghĩ trên đời này có cô gái nào khiến anh trai cô chú ý. Bạch Chính Nam trong đầu chỉ có ba thứ là mẹ, em gái và chuyện học hành. Đối với chuyện lặt vặt râu ria không bao giờ để mắt đến.
“Ai biết, tôi thấy cậu ta và bạn nữ kia thường xuyên qua lại, có yêu đương hay không thì không xác định.”
Hạ Triết nhún vai.
“Em phải hỏi anh ấy!”
Bạch Ngưng Yên kích động, thật ra cô đang vui mừng nhưng lọt vào mắt Hạ Triết lại là đang có hành động ghen tuông, mắt thấy Bạch Ngưng Yên lấy điện thoại ra muốn gọi cho Bạch Chính Nam, Hạ Triết vội ngăn cản.
“Hạ học trưởng, anh làm gì vậy?”
Bạch Ngưng Yên nhìn chiếc điện thoại yêu quý của mình nằm trong tay Hạ Triết vội hỏi.
“Đừng quấy rầy cậu ta hẹn hò, cậu ta sẽ không vui đâu.”
“Cũng phải.” Bạch Ngưng Yên ngẫm nghĩ: “Nhưng em muốn xác nhận chuyện này, để lâu trong lòng lại ngứa ngáy khó chịu.”
“Em quan tâm đến chuyện cậu ta có bạn gái hay không đến vậy à?”
“Dĩ nhiên rồi, chuyện này em cực kỳ quan tâm.”
Bạch Ngưng Yên phấn khích. Chỉ nghĩ đến việc sắp có chị dâu tâm trạng cô lại vui vẻ, cô thật sự rất muốn biết đó là thần thánh phương nào có thể làm anh trai coi rung động.
Trước đây có không ít người tỏ tình với anh cô, nhưng lần nào hắn ta cũng từ chối, sau này nghe nói lại thân thiết với một bạn nam nên cô từng nghi ngờ anh trai cô đồng tính. Biết bạn nam kia là Hạ Triết thì nghi ngờ này của cô càng tăng vì crush của cô quá đẹp trai, mỗi lần ngắm Hạ Triết qua ảnh cô đều mê mẩn.
Bây giờ có thể xác định anh trai giới tính bình thường, ai lại không kích động.
“Quan tâm mấy chuyện này không bằng em tập trung học đi.”
Hạ Triết thay đổi thái độ lạnh nhạt, trong lòng hắn đang rất khó chịu, biểu hiện của Bạch Ngưng Yên cho thấy cô vô cùng để ý đến Bạch Chính Nam, lẽ nào trước giờ người cô thích là hắn ta chứ không phải hắn? Cô theo đuổi hắn là muốn gây ấn tượng với Bạch Chính Nam?
Càng nghĩ, Hạ Triết càng bực bội.
“Không được, em muốn tìm hiểu.”
Bạch Ngưng Yên cố chấp. Cô không hề nhìn đến sâc mặt không quá tốt của Hạ Triết, cứ một lòng muốn biết chuyện của Bạch Chính Nam. Nếu lúc này Bạch Ngưng Yên chú ý sẽ biết được Hạ Triết đang nổi giận.
“Tùy em!”
Hạ Triết trả lại điện thoại, sau đó hắn thu dọn tập sách trước sự ngỡ ngàng của Bạch Ngưng Yên.
“Hạ học trưởng, anh về sao? Chúng ta còn chưa học xong mà?”
“Em còn nhớ mình đang học à? Không phải em rất quan tâm Bạch Chính Nam sao? Tôi cho em cơ hội đi tìm cậu ta đó. Em không cần học nữa!”
Hạ Triết nói xong không cho Bạch Ngưng Yên có cơ hội tiếp thu liền mang cặp đi ra khỏi thư viện, chân của hắn dài nên đi rất nhanh.
Khi bóng của Hạ Triết vừa khuất, Bạch Ngưng Yên mới tiêu hóa xong những gì hắn đã nói, cô cũng vội vàng gom tập vở bỏ vào cặp rồi đuổi theo.
Bạch Ngưng Yên cực kỳ khó hiểu, Hạ Triết rốt cuộc là làm sao vậy? Tự nhiên lại nổi giận đùng đùng? Nhưng mặc kệ thế nào cô cũng phải đuổi theo hắn trước đã.