Nhóm của Dương Khởi chia thành hai nhóm nhỏ, hắn và Bạch Thanh An một nhóm còn Đỗ Kim Chi cùng nhóm với hai bạn nam còn lại, vỗn dĩ Đỗ Kim Chi không đồng ý với cách chia nhóm này nhưng Dương Khởi lại nói Bạch Thanh An không quen đi với người lạ nên hắn phải đi cùng cô ấy, Đỗ Kim Chi không tiện nói thêm nên đành cắn răng chấp nhận.
Hai nhóm chia thành hai hướng khác nhau để đi, không biết trong này Lăng Thiên Thiên đã đặt bao nhiêu cái bẫy nên Đỗ Kim Chi vô cùng cẩn thận trong mỗi bước đi, cô ta không khỏi cảm thán về mức độ điên cuồng của Lăng Thiên Thiên, cô ta vì yêu có thể hành động quá khích, mặc dù Đỗ Kim Chi cũng có đố kỵ nhưng mà cô ta tuyệt đối không để bản thân giống như Lăng Thiên Thiên.
Sau khi tìm được Bạch Ngưng Yên, cô ta phải nói chuyện bị thôi miên với cô ấy.
Dương Khởi và Bạch Thanh An đi theo hướng lên núi, vì Dương Khởi đã từng mấy lần đi lấy củi nên hắn khá rõ con đường này, trên đường hắn có để ý thấy mấy ký hiệu được khắc, hắn đoán có người cũng vào rừng sợ bị lạc nên đánh dấu để dễ ra ngoài, như vậy cũng vừa lúc tiện cho hắn và Bạch Thanh An khi quay lại.
Dương Khởi biết chuyện của Lăng Thiên Thiên thông qua Bạch Chính Nam, thật ra là hắn tình cờ phát giác khi Bạch Chính Nam nói chuyện với Hạ Triết, bà chị Lăng Thiên Thiên đó không ngờ lại là người điên khùng như vậy, vì không yêu được nên đâm ra muốn giết người ta. Dương Khởi vẫn chưa biết có nên nói chuyện này với Bạch Ngưng Yên hay không.
Xét cho cùng, Bạch Ngưng Yên và Lăng Thiên Thiên chưa từng xảy ra xung đột với nhau, thậm chí cả hai còn không tiếp xúc.
“Anh Dương Khởi, chờ một chút!”
Bạch Thanh An đột ngột nói lớn khiến Dương Khởi thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Vì mãi mê suy nghĩ, hắn đã bỏ Bạch Thanh An một đoạn khá xa, dáng người nhỏ nhắn của cô đuổi theo đôi chân dài của hắn cũng mệt lả.
“Xin lỗi An An, anh mãi suy nghĩ vài chuyện nên quên mất em, em vẫn đi được chứ?”
Dương Khởi vội vàng đỡ Bạch Thanh An ngồi xuống một gốc cây nghĩ mệt.
“Em không đi nổi nữa, có lẽ cần nghỉ mệt một lát.”
Bạch Thanh An thở dốc nói.
“Trời sẽ nhanh tối lắm, em đừng nghỉ quá lâu.” Dương Khởi nhìn bốn phía toàn là cây cối cảm thán: “Không biết Yên Yên bây giờ thế nào nữa. Mong là cậu ấy đã về trại rồi.”
“Chị sẽ ổn thôi, trên đường đi em thấy có nhiều kí hiệu, chắc là của chị để lại.”
Bạch Thanh An trấn an Dương Khởi.
Đáng lý ra người cần được an ủi là cô mới phải.
“Hy vọng là vậy.”
Dương Khởi thở dài.
Biết trước Bạch Ngưng Yên sẽ gặp rắc rồi thì hắn đã quanh quẩn bên cô ấy, không đi kiếm củi rồi, bây giờ thì tốt rồi, hối hận cũng không kịp.
“Anh Dương Khởi, em hỏi anh điều này được không?”
“Miễn là em không hỏi kháy anh thì chuyện gì cũng có thể hỏi.”
“Em không rảnh để kháy anh đâu.” Bạch Thanh An nghiêm túc: “Anh cảm thấy Đỗ Kim Chi là người thế nào?”
“Tại sao em lại hỏi vậy? Cậu ta làm gì em à?”
Dương Khởi tò mò hỏi lại.
“Em không chắc chắn là chị ta có làm gì em chưa, em chỉ muốn biết thêm về chị ta thôi.”
Bạch Thanh An không muốn nhớ đến chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh, nhưng càng muốn quên thì hình ảnh cứ hiển hiện trong đầu cô rõ rệt, nhất là cái bớt trên tay của người đã hành hung cô.
“Anh cũng không rõ lắm về con người của Kim Chi, em biết đó, trong mắt anh chỉ có chị gái của em thôi. Nhưng theo những gì anh thấy khi chị em và Kim Chi ở cùng thì cậu ấy là người rất tốt!”
“Vậy à...”
Bạch Thanh An trầm ngâm, xem ra cô hỏi Dương Khởi cũng phí công vô ích rồi, có lẽ cô nên tự mình điều tra về con người của Đỗ Kim Chi.
“Nếu em muốn biết rõ hơn thì hỏi chị của em đi!”
“Khi nào gặp chị thì em sẽ hỏi. Anh Dương Khởi, đừng tốn thời gian nữa, em nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Bạch Thanh An đứng lên phủi bụi bám trên quần áo, bàn tay của cô vô tình chạm vào thứ gì đó giống mật ong ở dính ở vạt áo, Bạch Thanh An lay hoay tìm giấy ướt trong túi xách để lau chúng.
Sau đó cả hai người bắt đầu đi tiếp, nhưng rất lạ là càng đi càng không đến nơi cần đến...