Edit: Guiga
-
Vương Gia Kỳ làm việc rất nhanh gọn, đây cũng là một trong những ưu điểm của hắn, nếu không nhờ điều này hắn đã không được Viên Sở Xuyên chọn hắn làm trợ lý thân cận trong cả đám người.
Hắn đưa Viên Sở Xuyên đến nơi, ngồi trong xe suy nghĩ một lúc rồi lập tức quay xe đi lo việc của Hứa Thư Minh.
Đêm nay Hứa Thư Minh ngủ một giấc đến sáng, tinh thần sảng khoái. Không chờ anh thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị đến bệnh viện thăm bố thì cửa đã khách sạn bị người khác gõ.
Hứa Thư Minh đối với việc bị người gõ cửa ầm ầm có bóng đen tâm lý, người gõ cửa hung hăng giống như ăn cướp, vừa gõ vừa hét lớn:
“Mở cửa! Cảnh sát đây! Mau mở cửa!”
Hứa Thư Minh đang thu dọn đồ đạc dừng lại, cảnh sát? Anh thả đồ xuống, đi đến trước cửa, mở cửa ra.
Đứng ngoài cửa là năm sáu người mặc đồng phục cảnh sát màu xanh lam xông vào, một người cao lớn vừa nhìn thấy Hứa Thư Minh đã hung ác đè tay anh áp sát tường.
“Anh chính là Hứa Thư Minh?”
Hứa Thư Minh không biết bọn họ tới vì cái gì, nửa khuôn mặt bị dán vào vách tường lạnh lẽo, khẽ gật đầu: “Là tôi.”
Cảnh sát nọ có vẻ lo lắng lại thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh trong lòng càng khó chịu, lập tức nghiêm nghị nói: “Là anh, vậy đúng rồi! Đưa đi!”
“Các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi đi!” Hứa Thư Minh đứng lại không đi, mở miệng hỏi.
Bên cạnh có người quát: “Tối hôm qua anh đánh người rồi chạy trốn, bây giờ không chịu nhận? Đừng nghe anh ta nói nữa, đưa về cục cảnh sát!”
Một đám người hò hét ầm ĩ đi khỏi khách sạn gây ra động tĩnh rất lớn, rất nhiều người ngó đầu ra xem náo nhiệt, nhất là Hứa Thư Minh đang bị vây ở giữa, chắc hẳn là người bị tình nghi, bị mọi người chỉ chỏ, xì xào bàn tán.
Ngồi lên xe về đến cục cảnh sát, Hứa Thư Minh bị đưa vào phòng thẩm vấn ngay. Hứa Thư Minh cả đời làm công dân tốt, đây là lần đầu tiên bị bắt vào phòng thẩm vấn, anh bị tên cảnh sát kiêu căng kia đẩy xuống ghế ngồi quát lớn không cho anh nhìn loạn.
Phòng thẩm vấn không lớn, vì cố gắng tạo bầu không khí ngột ngạt, toàn bộ màn cửa bị kéo xuống, ánh sáng bị che đậy chặt chẽ, trong phòng thẩm vấn ngoại trừ một cái đèn trên bàn không còn ánh sáng nào khác.
Tên cảnh sát khoảng chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt hung ác còn giống nghi phạm hơn là Hứa Thư Minh, hắn nhìn Hứa Thư Minh chằm chằm mấy phút, mới chầm chậm lấy quyển sổ tay và bút ra, ngồi đối diện Hứa Thư Minh bắt đầu tra hỏi.
“Họ tên”
Hứa Thư Minh: “...”
“Họ tên!” Tên cảnh sát cao giọng mắng.
“Hứa Thư Minh.”
“Viết như thế nào.” Hắn không thèm ngẩng đầu hỏi.
Hứa Thư Minh: “... [1]Hứa là ngôn ngọ, Thư trong sách vở, Minh trong khắc ghi.”
[1] Chữ Hứa(许) được tạo thành từ bộ ngôn(言/讠) và bộ ngọ(午).
“Giới tính.”
“... Anh cảnh sát, rốt cuộc tôi phạm tội gì?” Hứa Thư Minh cảm thấy mình đang lãng phí thời gian.
Cảnh sát kia vẫn không ngẩng đầu, máy móc hỏi tiếp: “Giới tính.”
“Chẳng lẽ anh không thấy được sao?” Hứa Thư Minh không kiên nhẫn.
Cảnh sát nghe xong, đạp quyển sổ lên bàn, bìa giấy cứng và mặt bàn ma sát tạo nên tiếng vang cực lớn, khiến cả bàn run nhè nhẹ.
Tên cảnh sát dùng hai con mắt to như chuông đồng tàn ác nhìn chằm chằm Hứa Thư Minh nói:
“Nếu anh không trả lời, được, chúng tôi có thời gian.”
Hắn nói xong, quay người rời đi. Chỉ để lại một mình Hứa Thư Minh ở trong phòng thẩm vấn. Cũng không biết qua bao lâu hắn ta mới quay lại, bắt đầu hỏi lại từ đầu.
“Giới tính.”
“Nam.” Hứa Thư Minh quyết định làm kẻ thức thời mới là người hiểu biết.
Tên cảnh sát không thèm nhấc mí mắt lên tiếp tục hỏi: “Từ tám giờ đến mười giờ tối hôm qua, anh ở đâu?”
“Tôi đi đến một quán trà uống nước. Xin hỏi, các anh bắt tôi đến đây nói tôi đánh người, có bằng chứng không?”
Hứa Thư Minh giương mắt nhìn Hứa Thư Minh một chút, đôi mày nhíu lại nói: “Đương nhiên là có. —— quán trà tên gì?”
“Có thể cho tôi xem được không? Các người muốn khởi tố tôi, tôi cũng có quyền biết rõ?”
“Quán trà tên gì?” Hắn không thèm quan tâm câu hỏi của Hứa Thư Minh, cúi đầu tiếp tục hỏi.
Hứa Thư Minh bị thái độ không coi ai ra gì của hắn chọc tức, càng không kiên nhẫn, khẽ nhếch khóe miệng, từ chối trả lời.
Cảnh sát chờ một lúc, thấy Hứa Thư Minh không hợp tác, đứng dậy muốn đi.
Hứa Thư Minh thấy hắn lại muốn bỏ mặc mình, vội vàng nói: “Tôi khát nước, làm ơn cho tôi một ly nước, cảm ơn.”
Tay cảnh sát đang mở cửa phòng tra hỏi ngừng lại một chút, nhưng không trả lời, trực tiếp đi ra ngoài không thèm ngoái đầu lại.
Lần này đi một lần là đi đến giữa trưa, tên cảnh sát ăn uống no nê rồi mới đi vào.
“Anh đã nghĩ kĩ muốn hợp tác thẩm tra chưa? Nếu không hợp tác, chúng tôi lại đợi đến hai rưỡi chiều lại đến.”
Hứa Thư Minh biết tên cảnh sát này cố ý chỉnh mình, nào có quy định trong lúc thẩm tra không được cho ăn uống, bỏ anh ở một buổi sáng trong phòng thẩm vấn là cố ý tạo tâm lý sợ hãi.
Anh cắn răng, cố gắng nén cơn tức, gật đầu: “Tôi đồng ý phối hợp.”
Tên cảnh sát lúc này mới ngồi xuống, một lần nữa lấy giấy bút ra.
“Thái độ này mới đúng, đến chỗ này của chúng tôi là phải theo quy tắc của chúng tôi. Được, tôi xem buổi sáng chúng ta hỏi đến chỗ nào rồi?”
Hứa Thư Minh một buổi sáng không ăn không uống, lại bị nhốt trong một căn phòng âm u chật chội, sắc mặt lúc này đã tái nhợt như tờ giấy.
Ánh mắt anh nhìn thái độ kiêu căng đắc ý của tên cảnh sát, ý hận dâng lên đỉnh điểm, tên cảnh sát hình như cảm giác được ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
Hứa Thư Minh ngay lúc hắn ngẩng đầu lên thu hồi ý hận đang dâng lên, chỉ còn lại ánh mắt lạnh nhạt. Anh nhìn thẳng ánh mắt tìm tòi của tên cảnh sát, lên tiếng nói:
“Anh nhận bao nhiêu tiền?”
Tên cảnh sát hơi thay đổi sắc mặt, cơ bắp run run một chút, Hứa Thư Minh nhìn ánh mắt của hắn đã biết mình đoán đúng, anh không chờ đối phương đặt câu hỏi tiếp tục nói:
“Tôi khuyên anh lập tức thả tôi ra, nếu không đến lúc luật sư của tôi đến, cẩn thận lớp da trên người của anh.”
Con ngươi tên cảnh sát hơi co rụt lại, lúc này hắn mới nhìn thẳng Hứa Thư Minh.
“Anh ——” hắn có hơi chần chờ, mày nhíu thật mạnh, do dự nhìn Hứa Thư Minh: “Anh định dọa tôi?”
Hứa Thư Minh nghe vậy, giống như đang nghe chuyện cười, đột nhiên nở nụ cười.
Anh hất cằm lên, mỉm cười nhìn thẳng cảnh sát ở đối diện một hồi lâu đến lúc tên sắc mặt cảnh sát trầm xuống mới thu lại nụ cười, nói khẽ:
“Tôi và anh không thù không oán, tại sao tôi phải dọa anh? Ngược lại là anh, mới sáng sớm đang dẫn người giống trống khua chiêng đi bắt tôi, khiến tôi mất mặt trước mọi người, sau đó lại thẩm vấn không đúng quy định với tôi, —— không biết ai cho anh lá gan đó?!”
Câu nói sau cùng, anh tăng âm lượng, tên cảnh sát kiêu căng đột nhiên đứng lên, tay hắn chống lên bàn vuông, ngón tay bởi vì dùng sức mà nổi gân xanh.
Hắn dùng ánh mắt không xác định được đánh giá Hứa Thư Minh, trong đầu đang hỏi lời của Hứa Thư Minh có phải là sự thật.
Không phải tên kia nói với hắn người này chỉ là một nhân vật nhỏ, tại sao khẩu khí lại lớn như vậy?
Ngay lúc hắn đang do dự, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra. Người mở cửa dùng một lực vô cùng lớn, tấm ván gỗ va vào vách tường cứng rắn phát ra một tiếng kêu thật to, toàn bộ người trong đồn cảnh sát đều quay đầu nhìn.
“Vương Gia Bình, cậu ra đây cho tôi! Xem xem chuyện tốt cậu làm kìa!” Một giọng nói vô cùng lớn vang lên.
Hứa Thư Minh nhìn thấy tên cảnh sát trước mặt nghe âm thanh ngoài cửa vẻ mặt đột nhiên thay đổi, hắn vốn dĩ còn hoài nghi lời Hứa Thư Minh vài phần, bây giờ đã hoàn toàn tin, mặc dù ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, nhưng trán đã chảy mồ hôi ròng ròng.
“Vâng, Cục trưởng!” Vương Gia Bình cao giọng trả lời.
Ngay tại lúc hắn rời đi, bước chân dừng lại giống như đang nhớ đến cái gì, đột nhiên quay người lại, không để ý đồng nghiệp ngoài cửa, sải bước đến trước mặt Hứa Thư Minh, bước lại gần Hứa Thư Minh nói vào tai anh:
“Hứa Thư Minh, anh nói đúng, chúng ta không oán không thù, tôi cũng là bị người khác nhờ vả mới đến quấy rầy anh. Nhưng việc này không phải ý của tôi! —— không thì, chúng ta đều nhường một chút, thế nào? Sao này anh có chuyện tìm tôi, tôi nhất định giúp đỡ đến cùng, tuyệt đối không chối từ!”
Hứa Thư Minh không ngờ tên cảnh sát Vương Gia Bình này lại nghĩ như vậy. Trong ánh mắt mong chờ của hắn, Hứa Thư Minh dịu dàng cười một tiếng, nói khẽ:
“Đều nhường nhịn một chút?”
Vương Gia Bình gật đầu, vẻ mặt mong đợi.
Hứa Thư Minh giương mắt, muốn nhìn rõ tên Vương Gia Bình này đến cùng là tại sao lại nghĩ anh như một tên ngốc mà lừa gạt, anh yên lặng nhìn vẻ mặt mong đợi của Vương Gia Bình, nói ra từng chữ:
“Nằm mơ.”
“Anh ——!” Vương Gia Bình không nghĩ hắn đã xin lỗi rồi lại bị Hứa Thư Minh không chút nghĩ ngợi từ chối.
Hứa Thư Minh cũng căm ghét quay qua một bên, bởi vì thân hình vương Gia Bình che chắn, bên trong căn phòng ánh sáng mập mờ làm Vương Gia Bình không thấy rõ tia tàn khốc chợt lóe lên trong mắt Hứa Thư Minh.
“Anh mau đi ra đi, nói thật cho anh biết, anh đã nhận lợi ích từ Vương Gia Kỳ, vậy thì giữa chúng ta tuyệt đối không có khả năng nhượng bộ!”
Huống hồ, Hứa Thư Minh rủ hàng lông mi thật dài xuống, nhìn hoa văn trên mặt sàn phòng thẩm vấn, nghĩ thầm: Nếu như tôi không có chiêu sau, không để người nhìn chằm chằm hành tung của tôi hai bốn giờ, vậy thì hôm nay, tôi nhất định không ra khỏi cửa đồn cảnh sát rồi!
Một nhân vật nhỏ không quyền không thế, lấy cái gì để chống lại quyền lực!
Một khi trên hồ sơ có vết nhơ, thì tương lai anh còn gì?
Hơn nữa, Vương Gia Kỳ hôm nay có lẽ không chỉ muốn để trên lý lịch của có vết, nói không chừng còn muốn bỏ anh vào tù.
Vào tù thì Hứa Thư Minh anh sẽ không thể cản trở Viên Sở Xuyên nữa rồi? . Truyện Mạt Thế
Thật là một lần vất vả, cả đời nhàn nhã.
Đến khi Hứa Thư Minh được cục trưởng cục cảnh sát mời ra ngoài thì đã là buổi chiều. Một ngày trời anh chưa được một hạt cơm, giọt nữa vào bụng, không chỉ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngay cả môi cũng không còn chút máu.
Ngoài cửa lớn cục cảnh sát, ánh mặt trời buổi chiều chói chang, nền đá cẩm thạch phản chiếu lại ánh nắng màu bạc. Hứa Thư Minh vừa mới đi ra, đã bị ánh sáng chói mắt làm bước chân loạng choạng.
Cơ thể anh mới bị giày vò, quả thật có chút mệt mỏi, cho dù tối hôm qua ngủ một giấc ngon lành, nhưng trải qua một ngày tiêu hao lại trở về nguyên dạng.
Anh cảm giác bên tai ù đi, đầu óc choáng váng, anh đứng tại chỗ nghỉ ngơi một chút.
Đột nhiên một cánh tay duỗi đến đỡ lấy anh, kéo cả người anh dựa vào. Bàn tay đỡ lấy anh chắc chắn vững chãi, lúc Hứa Thư Minh vô thức muốn tránh ra, vậy mà cánh tay vẫn không tránh ra mà còn nắm chặt hơn có phần không cho anh tránh thoát.
“Thư Minh.”
Một giọng nam quen thuộc bên tai vang lên, Hứa Thư Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn sang, gương mặt không thể quen thuộc hơn của Chung Văn Thiên đột nhiên xuất hiện trước mắt.
21/08/2021