Edit: Guiga
Đến trưa cô Chung đã trả lời, hẹn cậu tại một quán cà phê cạnh sân golf. Hứa Thư Minh lái xe qua, đi xe cũng tốn gần một giờ, có thể thấy cuộc sống nhàn nhã biết bao của quý bà, chỉ vì một quán cà phê ngon miệng mà có thể ngồi xe lâu như vậy chỉ để thưởng thức một tách trà chiều chỉ mất mười lăm phút.
Hứa Thư Minh đậu xe, đi vào quán cà phê, phát hiện không chỉ một mình cô Chung đến mà còn có hai cô bạn đi cùng. Cô bạn có người làm bạn cùng nhau đi qua sân golf bên cạnh chơi, chỉ còn một mình cô đang chờ cậu.
“Đến rồi à. Ngồi đi.” Cô Chung mặt mày rạng rỡ đứng lên nhiệt tình chào hỏi cậu.
Vừa ngồi xuống cô Chung đã đưa tay gọi nhân viên phục vụ, nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu muốn uống gì? [1]Lam Sơn ở đây không tệ, uống thử một cốc?”
[1]Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.
Hứa Thư Minh mỉm cười gật đầu, “Được, hôm nay cô là chủ, khách sẽ theo chủ.”
Cô Chung nghe cậu nói như vậy, cười, “Thật muốn cảm ơn cậu thật nhiều, tối nay tôi sẽ đi, còn tưởng không gặp được cậu, không ngờ đúng lúc cậu có thời gian rảnh, có thể thấy chúng ta có duyên.”
Đúng lúc, nhân viên phục vụ bưng cà phê tới, để trước mặt cậu.
Cô Chung chờ nhân viên phục vụ rời đi mới nói: “Mau thử đi, xem xem có đúng vị không?”
Hứa Thư Minh không thể không nghe lời cô, bưng lên nhấp một ngụm, “Mùi vị mềm mại, không chỉ không đắng, mà đầu lưỡi còn có cảm giác vị chua nhẹ, hạt cà phê Jamaica chính hiệu, tôi nói đúng không?”
Cô Chung chỉ thiếu điều đứng lên vỗ tay cho cậu, “ Rất đúng, rất đúng, cho nên mới nói quán này mới đúng vị, các quán khác ở đây đều là hàng giả hết, không ai biết uống, nhưng vẫn đông như cũ, nhưng tôi biết cậu nhất định có thể.”
Hứa Thư Minh cười, biết uống và uống nổi không là hai chuyện khác nhau, cô Chung không biết sự khác nhau đó, đương nhiên cô cũng không cần biết, nói: “Không biết hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì?” Cậu dẫn cô quay lại chủ đề.
Cô Chung lúc này mới nhớ mình tìm Hứa Thư Minh không phải để tám chuyện, cô đặt cốc cà phê trong tay xuống, rủ mi nhìn chất lỏng cà phê sẫm màu, trong mắt hiện lên ánh cười mờ nhạt, nói khẽ:
“Văn Thiên đích thân đến đây mời tôi về nhà, hắn nói, trong nhà không thể không có tôi, tôi là vợ hắn.”
Hứa Thư Minh nhìn nụ cười nhẹ nhàng của cô, cũng vui thay cho cô, cô thật sự là một người phụ nữ dễ hài lòng.
“Sao không ở lại chơi thêm vài ngày?”
Cô Chung nghe xong lại cười, duỗi chân, vẻ mặt trông rất thoải mái, “Chờ không nổi, Hân Hân đang chờ tôi đấy. Tôi cũng nhớ nó, đứa trẻ mới có mấy tuổi chứ? Buổi sáng thức dậy cần phải gọi rất lâu, còn muốn tôi phải bế. Mấy ngày nay tôi đi vắng, nghe bảo mẫu nói đã không còn muốn bế nữa, tôi vừa nghĩ đến, đã cảm thấy thương, phải chịu khổ thế nào mới tự biết thức dậy.”
Vừa nói, cô Chung vừa cau mày, lo lắng cho con gái mình.
Hứa Thư Minh cũng không hiểu rõ lo lắng của cô, tuổi thơ cậu không được bảo bọc nhiều, lúc còn rất nhỏ đã phải dậy sớm phụ làm việc nhà. Nhà quá nhỏ, chỉ cần có chút âm thanh là sẽ truyền khắp các ngõ ngách trong nhà, chuột còn không có chỗ đặt chân huống chi là người?
Nhưng nhìn cô Chung quan tâm đến con gái như vậy, cậu lại nghĩ đến mẹ mình, trải qua thời gian khó khăn đó, buổi tối phải tăng thêm một giờ luyện thi ở trường chỉ để kiếm thêm chút phụ cấp, để dành cho cậu, buổi sáng cầm đi mua một chén sữa bò nóng uống.
Hầu hết các bà mẹ trên đời này đều làm như vậy vì con cái.
Lúc này cô Chung mới từ trong trạng thái nhớ con gái tỉnh lại, có chút áy náy nói: “Không chê tôi nói nhiều à? Văn Thiên nói tôi gần đây cứ lải nhải, tôi cũng không còn trẻ, có thể không dông dài? Con bé vài năm nữa sẽ cao bằng tôi rồi.”
Hứa Thư Minh mỉm cười nghe, cô Chung nhìn thái độ ôn hòa của cậu càng tỏ ra vui vẻ.
“Thật ra còn có một việc,“ cô Chung liếc mắt nhìn ghế trống bên cạnh, dường như khó nói, chậm rãi nói: “Cậu minh tinh kia cũng tới, gấp gáp tìm Văn Thiên, giống như sợ tôi cướp người không bằng, không thể chờ để vọt tới khách sạn tôi ở bắt người. Cậu ta nghĩ mình là ai?”
Hứa Thư Minh nhìn nét mặt của cô một chút, lông mày của cô nhíu chặt, gương mặt u sầu, thật sự là hao tâm tổn trí vì Viên Sở Xuyên.
“Có phải người cô nói là ngôi sao lớn trên TV - Viên Sở Xuyên không?” Hứa Thư Minh nói thẳng, muốn cô Chung tự mình nói ra cũng không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.
“Hả? Sao cậu lại biết -- cậu...” Cô Chung rõ ràng rất sửng sốt, mở to hai mắt nhìn cậu.
Hứa Thư Minh nhìn dáng vẻ như gặp phải kẻ thù của cô, vội vàng xua tay, trấn an cô nói:
“Đừng lo lắng, mấy ngày trước không phải chúng ta mới gặp nhau sao? Sau đó hắn bỗng nhiên xuất hiện, để người đại diện đến tìm tôi một lần, hứa sẽ cho tôi một trăm vạn nếu như tôi không gặp cô nữa.”
Cậu ăn ngay nói thật.
“Cậu ta thật sự làm như thế? Cậu ta -- cậu ta -- muốn làm gì?” Cô Chung nghe xong, môi cô tức phát run lên, vừa tức vừa cười nói: “Một trăm vạn, cũng mệt cho cậu ta phải đưa ra? Tưởng chúng ta không biết, cậu ta muốn kiếm một trò tiêu khiển cũng phải bỏ ra hơn số tiền này! Cậu ta rốt cuộc muốn làm cái gì? Không ưa tôi, nên phá rối tôi cũng thôi đi, đến cả cậu cũng không tha!”
Hứa Thư Minh nhìn cô đang rất tức giận, nhanh chóng an ủi cô: “Đừng tức giận, tôi cũng không cảm thấy bị xem thường.”
Tiền trên trời rơi xuống, cơ hội này một trăm năm cũng không có một lần.
Cô Chung cũng không không đồng ý, nói: “Cậu không cần nói giúp cho cậu ta, cậu ta cố tình làm vậy cho tôi thấy, tôi gặp ai, cậu ta sẽ dùng tiền đuổi người đó, để tôi một thân một mình! Nhưng mà, cậu ta nhìn lầm tôi, cũng ngìn lầm cậu, cậu chắc chắn không đồng ý với cậu ta đúng không?”
Hứa Thư Minh gật đầu trước ánh mắt nóng rực của cô, cô nhẹ nhàng thở một hơi, dùng tay vỗ vỗ ngực, nhanh chóng uống một ngụm cà phê nói:
“Tôi biết cậu sẽ không nhận mà, nếu không sẽ không đồng ý đến đây gặp tôi rồi. Cậu ta là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cậu sao có thể nhận tiền của cậu ta?”
Cô Chung cũng đề cao cậu quá rồi. Hứa Thư Minh nghĩ.
“Thư Minh,“ cô Chung bỗng nhìn cậu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Hứa Thư Minh, vô cùng cảm kích nói: “Tôi cảm ơn cậu lần thứ hai, nếu không phải cậu khuyên tôi chủ động tìm Văn Thiên, hắn cũng sẽ không nhắc đến việc đón tôi về nhà, thế mà tôi lại làm cậu dính vào rắc rối này —— “
Hứa Thư Minh nghe cô nói đến sững sờ, biểu cảm của cô Chung thay đổi, vươn tay nắm chặt bàn tay cậu, nói:
“Nhưng mà Thư Minh, tôi phải làm phiền cậu thêm một lần nữa. Hôm nay cậu gặp tôi, tên họ Viên nếu muốn tiếp tục làm phiền cậu, tôi... Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu như cậu ta làm phiền cuộc sống của cậu, cậu lập tức gọi cho tôi, tôi sẽ tìm Văn Thiên, để hắn thấy họ Viên kia bình thường ngang ngược như thế nào! —— hắn cứ tưởng tôi phóng đại những việc Viên Sở Xuyên đã làm, lần này cậu đúng lúc gọi đến để cho hắn biết bộ mặt thật của người hắn chiều chuộng trông như thế nào!”
Cô Chung nói quá mức nhập tâm, có lẽ nhất thời quên rằng Hứa Thư Minh đã từng có thân phận gì.
Nói cho cùng, thân phận của Hứa Thư Minh và Viên Sở Xuyên cũng không khác biệt, có lẽ năm đó Hứa Thư Minh còn nhu nhược hơn Viên Sở Xuyên một chút. Lúc cậu ở bên Chung Văn Thiên, ngay cả cô Chung cũng cố tình xa lánh.
Nào có cố gắng tiến tới, buộc cô Chung phải tránh né sự sắc bén của mình.
Hình như phát hiện vẻ mặt chần chừ của Hứa Thư Minh, cô Chung sợ đồng minh bỏ mình mà đi, vội vàng nắm tay cậu thật chặt, nói: “Thư Minh, giúp tôi đi, cậu cũng biết tôi, tôi chắc chắn sẽ không làm khó cậu mà.”
Hứa Thư Minh cảm giác bàn tay đau xót, cô Chung nhìn cậu chằm chằm, tập trung nhìn cậu chờ cậu đồng ý, cũng không phát hiện móng tay đã cấu vào tay cậu.
Cô thật sự rất vội.
Giống như bị bệnh cấp tính chạy loạn tìm thầy, gặp ai thì tin người đấy.
Hứa Thư Minh bỏ qua đau đớn trên tay, trở tay nắm lấy tay cô Chung, cười với cô nói:
“Tôi cũng không nói không giúp cô, thả lỏng đi, đừng làm mình căng thẳng.”
Cô Chung nghe được đáp án mình muốn, thở mạnh một hơi, lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình hiện tại, bất ngờ rơi nước mắt:
“Tôi thật không biết, mình đã làm gì sai. Từ sau khi hắn kết hôn với tôi, bên cạnh hắn chưa từng thiếu người, cứ hết lần này đến lần khác, hết người này đến người khác, mặc dù tôi chán ghét nhưng chưa bao giờ tôi làm như hắn, tôi chỉ muốn chăm sóc con gái thật tốt. Nhưng luôn có người cảm thấy tôi làm hắn vướn víu, họ ước tôi ra đường lập tức bị xe tông chết mới thôi.
Những lời này thật khiến người ta đồng cảm, Hứa Thư Minh nhìn cô khóc, cũng không khỏi cảm động. Thì ra cuộc sống của quý phu nhân giàu có cũng có lúc buồn chán.
Cuộc đời sẽ dạy cho bạn.
Dù bạn trốn tránh hiện thực như thế nào, thì một ngày nào đó bạn cũng sẽ rớt từ trên cao xuống.
“Là anh Chung cho bọn họ hi vọng không phải sao?” Hứa Thư Minh rủ lông mi dài xuống, thấp giọng nói.
Cô Chung giương mắt nhìn cậu, ánh mặt nghi hoặc, Hứa Thư Minh lại không nhìn cô, đưa tay bưng cốc cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, nói:
“Hôm nay trò chuyện cũng nhiều rồi, tôi biết cô muốn gì, cô yên tâm, tôi biết làm thế nào.”
“Thư Minh.” Cô còn muốn nói gì đó.
Hứa Thư Minh lắc đầu, đứng lên, muốn rời khỏi.
Lúc này cửa lớn của quán cà phê mở ra, chuông cảm ứng tự động vang lên lanh lảnh, một vài giọng nữ xen lẫn với giọng nam tới đến bàn bọn họ.
“Thiến Nghiên? Chúng tôi về rồi, cô đoán tôi mới vừa thấy ai?” Một giọng nữ giòn tan vang lên trong quán cà phê.
Cô Chung nghe tiếng gọi, không quan tâm Hứa Thư Minh nữa, ngẩn đầu nhìn qua, cô họ Thái, tên là Thái Thiến Nghiên, người đến là một cô bạn đến đây hôm nay.
“Gì vậy?” Cô cũng đứng lên nghênh đón nói.
Cô bạn kia tính cách hoạt bát, cô đi đến một mình, thân mật kéo tay Thái Thiến Nghiên, ôm chặt nói:
“Là anh Chung, thật đúng lúc? Sao cô không nói sớm, biết trước chúng ta cùng đi chơi.”
Sắc mặt Thái Thiến Nghiên không vui như cô tưởng tượng, ngược lại sắc mặt cứng ngắt, cau mày nói: “Cô chắc chứ?”
Sắc mặt của cô bạn cũng nhạt đi, căng thẳng nhìn cô noi: “Đương nhiên, sao vậy Thiến Nghiên? Chẳng lẽ —— “
Trong quán cà phê còn có những người khác, Thái Thiến Nghiên đè cánh tay của cô bạn lại, cắt ngang lời cô: “Đừng nói.”
Cô bạn do dự, những vẫn nhịn không nói, nghiêng đầu, đúng lúc trông thấy Hứa Thư Minh đứng đối diện Thái Thiến Nghiên.
Cô nhìn Hứa Thư Minh, trên mặt lộ vẻ bất ngờ, bỗng nhiên duỗi ngón tay được sơn đỏ chói chỉ vào Hứa Thư Minh hỏi Thái Thiến Nghiên: “Sao cô lại ngồi cùng cậu ta, người cô chờ lúc nãy là cậu ta?”
Thái Thiến Nghiên thấy sắc mặt của cô không tốt, ngăn ngón tay của cô lại, nói: “Đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với cậu ta.”
“Cô muốn nói gì với cậu ta, Thiến Nghiên —— “
“Nhiếp Hâm, tôi nói chuyện với cậu ta xong rồi.” Thái Thiến Nghiên ngẩng đầu nhìn Hứa Thư Minh, cười làm lành nói: “Cảm ơn cậu, chúng ta liên lạc sau.”
Hứa Thư Minh gật đầu, đảo mắt nhìn Nhiếp Hâm nghẹn một bụng lời muốn nói, lễ phép cười với cô, đứng dậy rời đi.
Nhiếp Hâm không phải là người phụ nữ dễ trêu chọ, cô trừng mắt với bóng lưng của Hứa Thư Minh, mãi cho đến khi cậu đi ra khỏi cửa, mới đặt mông ngồi trên ghế, thở phì phò nói:
“Thiến Nghiên, tôi khuyên cô, cô đây là [2]bảo hổ lột da, sau này sẽ gặp nhiều rắc rối.”
[2]Không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
Thái Thiến Nghiên nhìn cô lo lắng cho mình, cười nói:
“Không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi biết mình đang làm cái gì. Cậu ta hiểu Văn Thiên hơn tôi, lại có chừng mực, cô đừng cho là tôi hiện tại có thể làm Văn Thiên quay về, vượt qua danh tiếng của Viên Sở Xuyên, nhưng còn chưa đủ, vẫn còn kém xa lắm. Nhiếp Hâm, tôi không thể so với cô, nếu tôi rời khỏi Văn Thiên, tôi chắc chắn sẽ không giành được quyền nuôi dưỡng Hân Hân, tôi lại không có nghệ nghiệp, nhà mẹ tôi cô cũng biết, toàn dựa vào tôi, tôi không thể không cẩn thận từng bước.”
“Nhiếp Hâm cũng biết rõ hoàn cảnh của cô, nhưng vẫn tức giận bất bình, “Nhưng sao cô lại chọn cậu ta, cô cho là cậu ta có bản lĩnh? Nếu thật sự có thể, lúc ấy cũng không bị họ Viên kia đuổi đi. Nhìn dáng vẻ của cậu ta kìa, thấy không? Rõ ràng là bán thân, còn tưởng mình thanh cao lắm.”
“Bớt giận, cô tức giận với cậu ta làm gì?” Thái Thiến Nghiên nói.
Nhiếp Hâm miễn cưỡng nuốt cơn giận xuống, đôi mắt nhìn sắc mặt Thái Thiến Nghiên một cái, nhanh chóng nắm lấy tay Thái Thiến Nghiên, kéo cô đứng lên nói: “Nhanh lên, chúng ta đi tìm anh Chung, tôi nói sao cô dẫn tôi đến sân bóng này, thì ra là cố tình chờ cái này đây!”
Thái Thiến Nghiên kéo Nhiếp Hâm lại, nói: “Đợi một chút nữa, người chưa đến đủ đâu.”
Nhiếp Hâm sững sờ, dừng bước nhìn cô.
“Cô đang nói...”
Thái Thiến Nghiên gật đầu cười: “Uống ly cà phê đi, người không chạy mất đâu.”
Nhiếp Hâm nghe cô nói vậy, mới nhoẻn miệng cười, dùng ngón tay chọc chọc trán của cô nói: “Vẫn là ý tưởng của cô nhiều.”
“Không nhiều thì tôi đã bị đuổi đi lâu rồi, sao còn có thể ở đây uống cà phê.”
Nhiếp Hâm nghĩ đến Hứa Thư Minh vừa rời đi, hiểu ngay cười nói: “Vậy cô tìm đúng người rồi, chắc cậu ta không biết ha.”
Thái Thiến Nghiên không nói, cầm ly cà phê một cách tao nhã, tiếp tục thưởng thức buổi trà chiều hôm nay.
12/07/2021