Edit: Guiga
-
Lông mi Hứa Thư Minh chớp chớp mấy cái rồi mới chậm rãi mở mắt ra. Thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là trần nhà trắng tinh của bệnh viện, sau đó ngửi thấy mùi nước khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, một lúc lâu mới kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đang loay hoay ngồi dậy thì cửa phòng bệnh đã bị người ta đẩy ra, một điều dưỡng xinh đẹp cầm bệnh án đi tới.
Cô có một gương mặt tròn trịa với nụ cười ngọt ngào, thấy Hứa Thư Minh đã tỉnh dậy vội vàng bước nhanh đến nói:
“Anh tỉnh rồi? Cơ thể vẫn còn rất yếu, có phải đầu còn rất đau không, hay anh nằm thêm một lúc nữa đi đợi cơ thể thích ứng rồi hãy ngồi dậy.”
Cô nói chuyện rất dịu dàng, thấy Hứa Thư Minh dùng ngón tay xoa huyệt thái dương, đưa tay đỡ lấy bờ vai của anh, nhét gối đầu vào phía sau lưng của anh để anh nằm xuống.
“Anh có khát nước không? Tôi đi lấy cho anh một ly nước ấm?” Cô không đợi Hứa Thư Minh trả lời đã thân thiết đến bàn bên cạnh giường bệnh.
Cô điều dưỡng này thật sự quá chu đáo, Hứa Thư Minh cảm thấy hơi là lạ, anh ngẩng đầu xem xét toàn cảnh phòng bệnh.
Phòng bệnh rộng rãi một người, nói là phòng bệnh không bằng gọi là một phòng ngủ thoải mái, cửa sổ chạm sàn làm cho căn phòng trở nên sáng sủa, còn có thể nhìn thấy những cây long não xanh tốt dưới lầu, phía xa xa là khu vườn xinh đẹp của thành phố.
“Nào, uống chút nước đi. Anh mới tỉnh dậy, chắc là khát rồi? Bác sĩ nói anh sau khi tỉnh dậy tạm thời không thể ăn cái gì. Lúc anh đến bệnh viện đã làm kiểm tra cho anh rồi. Báo cáo khám bệnh đã ghi dạ dày anh rất yếu, sau này phải chú ý giờ giấc ăn uống, cho dù công việc bận rộn đi nữa nhưng cũng không được lơ là sức khỏe, sau này có hối hận cũng không kịp, có đúng không?”
Cô điều dưỡng líu lo không ngừng, Hứa Thư Minh không biết đây có phải là yêu cầu đào tạo của bệnh viện tư nhân hay không, anh chờ cô điều dưỡng nói xong mới nói:
“Xin hỏi ai đã đưa tôi đến bệnh viện?”
Cô điều dưỡng trẻ đang sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, nghe thấy câu hỏi của anh, lập tức thẳng lưng lên, nhìn anh nói:
“Là anh Chung đó, anh ấy bế anh đến, lúc đó anh đã ngất xỉu nên đưa trực tiếp đến phòng cấp cứu. Anh Chung đã chờ anh ra khỏi phòng cấp cứu mới ròi đi, anh ấy nói, chờ anh tỉnh phải lập tức thông báo cho anh ấy.”
Hứa Thư Minh nhớ đến lại mình đang ở trước đồn cảnh sát thì đột nhiên té xỉu, cảm thấy hơi xấu hổ, anh tránh né ánh mắt tò mò của cô điều dưỡng, nói:
“Bây giờ tôi có thể xuất viện được không? Tôi còn có việc, không thể ở lại bệnh viện.”
Nói xong, Hứa Thư Minh lại muốn xuống giường một lần nữa. Cô điều dưỡng thấy anh kiên quyết thì giật mình, như không hiểu tại sao người này có thể không biết quý trọng sức khỏe của mình như vậy.
Cô đi đến bên cạnh anh tận tình khuyên nhủ: “Anh còn cần ở bệnh viện quan sát hai ngày, bác sĩ nói sức khỏe anh còn yếu, phải điều trị thật tốt nếu không sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn.”
Hứa Thư Minh cười, còn có vấn đề gì lớn nữa, vấn đề của anh không đủ nhiều hay sao?
Hơn nữa, chi phí bệnh viện tư nhân anh cũng không gánh nổi.
“Không cần, tôi ngủ một giấc là tốt rồi, cám ơn cô.” Anh cười nói, nói xong anh lại nhớ cô điều dưỡng có nhắc đến Chung Văn Thiên, lại nhìn cô nói: “Nhờ cô giúp tôi chuyển lời đến anh Chung, nói tôi rất cảm ơn anh ấy đưa tôi đến bệnh viện làm đến anh ấy nhiều rồi.”
Anh còn muốn nói đến chuyện thuốc men, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh hiện giờ của mình, Chung Văn Thiên nhất định rất rõ ràng, càng cố gắng giữ thể diện càng khiến hắn cảm thấy anh ra vẻ.
Sau này nếu có cơ hội lại cảm ơn hắn sau.
Cô điều dưỡng không ngăn được anh, muốn đưa tay đỡ anh đi, Hứa Thư Minh biết ý đồ của cô, ánh mắt sắc bén quét tới làm cho cô rụt tay về ngay lập tức.
“Anh nếu muốn xuất viện cũng không cần gấp gáp như vậy, ở lại nghỉ ngơi một lúc không được sao?”
Hứa Thư Minh cũng biết mình đang làm khó cô, nhưng nếu không làm khó cô thì chính là làm khó mình.
Anh đang định kéo cửa thì cửa phòng bệnh bị một người đẩy ra trước.
Cánh cửa mở ra một nửa đủ để hai người một vào một ra đối diện nhau.
Hứa Thư Minh vừa nhìn thấy Chung Văn Thiên đã nghĩ ngay đến việc mình chật vật trước đồn cảnh sát, mặt nóng lên, quay đầu nhìn cô điều dưỡng có vẻ đang sốt ruột bên cạnh.
Điều dưỡng nhìn thấy Chung Văn Thiên càng kinh ngạc hơn anh, giống như không nghĩ Chung Văn Thiên sẽ đến.
“Anh Chung đến rồi, tôi còn định đi báo với anh đây.” Cô cười nói, thoải mái bước lên trước kéo cảnh cửa ra, sau đó đắc ý nhìn Hứa Thư Minh.
Giống như muốn nói, anh Chung đến rồi, anh không đi được đúng không.
Hứa Thư Minh im lặng, anh không nhìn cô điều dưỡng, lui về phía sau một bước, mím môi không nói.
Chung Văn Thiên nhìn Hứa Thư Minh, lại nhìn cô điều dưỡng, cười nói: “Sao thế này? Xảy ra chuyện gì sao?”
Cô điều dưỡng hình như đã tìm được chỗ dựa, lập tức nói: “Anh Chung, anh Hứa vừa rồi kiên quyết đòi xuất viện, tôi khuyên thế nào anh cũng không nghe, may mà anh đến rồi, anh khuyên anh ấy chút đi! Tình trạng của anh ấy bây giờ không thích hợp để xuất viện, —— anh Hứa lại trừng tôi kìa, tôi không dám nhiều chuyện nữa, anh khuyên anh ấy đi, nhất định phải để anh ấy ở lại quan sát hai ngày!”
Cô điều dưỡng hoạt bát nói xong, lập tức lách người rời đi, lại còn chu đáo khép cửa lại.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Chung Văn Thiên và Hứa Thư Minh, căn phòng vốn dĩ đang ầm ĩ nháy mặt lại yên tĩnh.
Chung Văn Thiên không nhìn Hứa Thư Minh, hắn cầm túi đồ đi vào. Sau khi đi vào hắn để chiếc túi lên bàn.
“Tại sao lại vội vã rời đi? Sợ gặp tôi?” Hắn cúi đầu nói, cũng không nhìn Hứa Thư Minh, giọng điệu rất bình thản, giống như một phen giằng co lúc trước của bọn họ chưa từng xảy ra.
Hứa Thư Minh quay đầu nhìn hắn lấy từ trong túi một hộp đựng đồ ăn giữ nhiệt.
Chung Văn Thiên là người rất chú ý đến ăn uống, hộp giữ nhiệt vừa mở ra, mùi thơm thức ăn đặc biệt bay ra, Hứa Thư Minh vừa ngửi đã cảm thấy đói.
Nhưng Chung Văn Thiên quả thật đáng giận, Hứa Thư Minh cố gắng quên đi mùi thơm quanh quẩn nơi chóp mũi, trả lời:
“Không phải, tôi muốn đi thăm bố tôi, một ngày rồi tôi chưa đến bệnh viện, tôi không an tâm.”
Chung Văn Thiên nghe anh nhắc đến bố Hứa, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, “Nếu như bác trai tỉnh lại nhìn thấy em không quan tâm đến sức khỏe của mình, em cảm thấy bác sẽ vui sao?”
Nhưng bố của tôi không tỉnh lại, ông căn bản không nhìn thấy. Hai má Hứa Thư Minh mới vừa rồi còn nóng, nháy mắt đã lạnh đi.
“Đây là chuyện của tôi.” Hứa Thư Minh cụp mắt nói.
Chung Văn Thiên bày thức ăn ra, đứng dậy hoang mang nhìn anh, chần chờ một lúc mới nói: “Em đang trách tôi à?”
Hứa Thư Minh lập tức ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt vô cùng sắc bén.
“Đúng là em trách tôi.” Chung Văn Thiên nhìn ánh mắt của anh, chắc chắn nói.
Sắc mặt Hứa Thư Minh thay đổi mấy lần, anh muốn mở miệng nói thật ra không liên quan gì đến hắn, nhưng sâu trong nội tâm có một âm thanh đang nhắc nhở anh, sao mà không có liên quan đến hắn?
Bọn họ rõ ràng đã chia tya hai năm, chỉ bởi vì ngẫu nhiên gặp vợ hắn, một lần nữa bị cuốn vào tranh đấu của vợ và người tình của hắn.
Nếu do trước kia anh làm sai.thì anh nhận, tất cả chỉ là do anh gieo gió gặt bão mà thôi.
Nhưng bố mẹ của anh vô tội mà?
Chung Văn Thiên nhìn sắc mặt của anh thay đổi, không cần Hứa Thư Minh mở miệng, hắn cũng biết suy nghĩ của anh. Chung Văn Thiên nhớ lại buổi chiều lúc bế Hứa Thư Minh, thật sự rất nhẹ, chỉ nặng hơn sợi lông vũ một chút, nhẹ đến mức hắn không thể tin được.
Lúc bọn họ quen nhau ở châu Âu, khi đó Hứa Thư Minh xinh đẹp biết bao, ôm vào lòng cũng có chút trọng lượng. Chỉ qua ba bốn năm ngắn ngủi, duyên phận ngẫu nhiên đó đã trở thành cục diện như ngày hôm nay.
Không phải không cảm thấy tiếc nuối.
Hắn thở dài, đến gần Hứa Thư Minh, muốn đưa tay vỗ lên bờ vai của anh, nhưng thấy dáng vẻ kháng cự của Hứa Thư Minh, hắn đã không làm mà ngồi xuống ghế đối mặt với Hứa Thư Minh.
“Ngồi xuống đi, chúng ta tâm sự một chút được không, Thư Minh?”
Hứa Thư Minh muốn từ chối, nhưng nhìn thấy Chung Văn Thiên yên lặng nhìn anh, giọng điệu thành khẩn, khiến cho câu từ chối của Hứa Thư Minh nhất thời không thể nói ra.
“Thư Minh, nếu như em muốn tôi xin lỗi em, vậy thì tôi vô cùng muốn nói lời xin lỗi với em. Trên đường đến đây, tôi đã đi thăm bác trai, tình trạng của bác trai bây giờ rất tốt, em yên tâm rồi?”
Hứa Thư Minh nghe hắn đã đi thăm bố mình, sắc mặt mới dịu xuống, do dự ngồi lại giường bệnh.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Hứa Thư Minh, Chung Văn Thiên khẽ mỉm cười nói:
“Thế nào, tôi không thể đi sao?”
Hứa Thư Minh nhìn hắn, im lặng lắc đầu.
Chung Văn Thiên biết trong lòng anh vẫn tồn tại khúc mắc, dịu dàng nói: “Trong lòng em có khó chịu với tôi, tôi xin nhận, chuyện này là do tôi không đúng, bởi vì chuyện của tôi mà khiến em bị ảnh hưởng không đáng có.”
Hứa Thư Minh nhíu mày, không biết vì sao chỉ mới qua một đêm mà thái độ của Chung Văn Thiên đã thay đổi như vậy.
“Anh muốn cái gì?” Hứa Thư Minh im lặng thật lâu mới nói.
Chung Văn Thiên khẽ giật mình, “Cái gì?”
“Anh thật sự không cần xin lỗi tôi, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, coi như tôi thật sự hận anh, thì có thể làm được cái gì chứ? Không chỉ anh, vợ của anh, người tình của anh, tôi đều không thể. Ngược lại là các người muốn tìm phiền phức cho tôi, tôi khi nào có lựa chọn đâu?”
“Thư Minh ——”
Hứa Thư Minh lắc đầu, nhìn hắn cười nói: “Tôi sở dĩ như âm hồn bất tán là vì chị Chung ở lúc tôi cần nhất giúp tôi trả tiền thuốc men giúp bố, còn đổi bệnh viện cho ông. Tôi vô cùng cảm ơn chị ấy nên mới giúp chị, mới khiến anh có mấy ngày sinh hoạt phiền não, nhưng ân tình này tôi không thể không trả, nếu không tôi sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi. Còn về Viên Sở Xuyên ——”
Anh hơi dừng lại một chút, mới chậm rãi nói: “Hắn từng bước ép sát tôi, tôi cũng chỉ tự vệ mà thôi, không phải muốn tôi đi tù sao? Trên người tôi không có tiền, tôi nghĩ anh cũng biết rõ, nếu như không có chị Chung giúp tôi, có lẽ ngay cả tiền bão lãnh tôi cũng không nộp nổi, còn nói gì đến việc mời luật sư? Cha của tôi còn ở trong bệnh viện, mỗi ngày đều cần tiền thuốc mên, tôi có thể làm thế nào đây anh Chung?”
Hứa Thư Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chung Văn Thiên, nói: “Anh Viên cảm thấy tôi trở về thủ đô là muốn trở lại bên cạnh anh, khiến anh một lần nữa chú ý đến tôi, nhưng mong anh nói cho hắn, cuộc đời tôi đã đi nhầm đường một lần, đã được một bài học khiến tôi khắc cốt ghi tâm, —— việc bị người bao dưỡng, Hứa Thư Minh tôi sau này dù chết đói cũng sẽ không làm, xin hắn hãy yên tâm.”