Sau Khi Tôi Bị Kim Chủ Đuổi Ra Khỏi Cửa

Chương 1: Chương 1: Ông ta không sợ. Ông ta sao phải sợ?




Hứa Thư Minh đóng cửa lại, cũng không còn sức để bật đèn lên. Mò mẫm trong bóng tối thay giày, rồi nằm lên sô pha, ngủ thẳng đến tối.

Về phần ngày mai còn phải đi làm?

Cậu cũng chẳng có hứng để làm ở công ty đó nữa.

Cậu đã chờ trong căn phòng bốn bức tường kia đủ lâu rồi. Không tính giờ làm việc, mỗi ngày cứ đúng giờ tan làm đã thấy vợ của Phó Tổng đến canh chừng ở cửa, sau đó Phó Tổng đã bốn mươi tuổi ưỡn chiếc bụng bia, khuôn mặt bóng loáng đi ra với dáng vẻ đắc thắng.

Khi đi ngang qua bàn làm việc của cậu, người phụ nữ đã bị thời gian làm bào mòn kia chỉ còn lại dáng vẻ của một người đàn bà chanh chua, nhìn cậu chằm chằm với đôi mắt hung tợn, như thể cậu là hồ ly tinh muốn cướp lấy chồng bà ta, nên bà quyết liệt giành lại, để bảo vệ cuộc hôn nhân hạnh phúc nửa đời còn lại của mình.

Có buồn cười không cơ chứ?

Cho dù ngoài đường đầy rẫy đàn ông trung niên đã có vợ, thành tựu chẳng có gì để khoe ra ngoài một bụng kinh nghiệm do ngồi văn phòng hơn mười năm, cho dù có kinh nghiệm nhiều nhưng vẫn than thân trách phận “Chưa có ai hiểu giá trị của tôi cả”, ấy vậy mà còn có người phụ nữ thương ông, sống với ông, chăm lo từng li từng tí.

Hứa Thư Minh cũng không hiểu lý do tại sao mình bị Phó tổng chú ý. Khi mới đến công ty, cậu đã bị ông ta đeo bám như kẹo cao su gỡ mãi không ra.

Lúc mới nhận việc, ở nơi đất khách quê người, cậu quyết tâm ở lại. Bị Phó Tổng quấy rầy, cũng không phải không thể từ chức, nhưng lý lịch của cậu còn phải đưa qua cho ông ta kiểm duyệt, đổi công tác thì còn phải cần thêm thư đề cử.

Bằng không thì, giờ đâu có công ty lớn nào dễ dàng thuê một nhân viên kế toán không có lai lịch. Nghề này cũng không có bí mật như thế, Hứa Thư Minh không có cách gì ngoại trừ cố nhẫn nhịn.

Vừa nhớ lại, buổi chiều cuối cùng cũng hết giờ làm việc, đợi vợ của Phó Tổng rời đi, ông ta đột nhiên quay lại đến tầng hầm để xe chờ cậu.

Ánh sáng trong tầm hầm không được mạnh lắm, Phó Tổng từ trong bóng tối đột nhiên nhảy ra, kéo tay cậu kéo vào góc khuất.

''Thư Minh, em nghe anh nói, anh thật sự không biết tại sao ả ta lại phát hiện chuyện của chúng ta. Xin lỗi, anh...''

Trời ạ, ông ta đang nói gì vậy? Chuyện của chúng ta?

Hứa Thư Minh hất tay ông ta ra, mắt dần thích nghi với bóng tối, nhìn người đàn ông hung dữ trước mặt, đã không còn cảm thấy sợ hãi.

Trước mặt cậu vẫn là khuôn mặt bình thường, bởi vì không thể khống chế thân hình quá cỡ của mình mà chiếc áo sơ mi đang mặc bị căng ra. Nếu để ý kĩ, sẽ thấy vết dầu ăn, mùi tanh của đồ ăn ban trưa bám lên áo từ lâu, nhưng ông ta vẫn mặt dày không cảm thấy xấu hổ.

Ông ta thậm chí còn đắc ý.

Vì vậy ông ta còn dám nói cái gì mà '' Chuyện của chúng ta?''

''Lý tổng, giữa chúng ta không có chuyện gì cả, tôi cùng lắm cùng ông uống cà phê một lần. Lúc đó còn là vì công việc, ông có nhớ không? Ông bảo tôi gửi văn kiện cho ông, tôi còn cho rằng là chuyện công việc. Đường đường chính chính, không có gì đáng xấu hổ, khi nói với bà chủ ông có thể nói rõ ràng với bà ấy.''

Phó Tổng Lý ngẩn ra, càng buồn cười hơn là hai má chứa đầy thịt ép hai mắt ông ta híp lại thành một đường thẳng.

''Thư Minh em đang giận anh sao? Anh xin lỗi, anh thật sự rất yêu em! Khi em nộp hồ sơ xin việc, Tổng giám đốc Hoàng còn cảm thấy bình thường, là do anh nói tốt cho em. Khi phỏng vấn, anh cũng đánh giá cao. Anh thật sự đánh giá cao em.''

'' Phải! Lý tổng, tôi thật sự cảm ơn ông đánh giá cao tôi, cũng cảm ơn ông cho tôi cơ hội vào công ty, nhưng mà không có nghĩa là tôi sẽ xen vào cuộc sống riêng của ông. Xin lỗi, muộn rồi tôi phải về nhà.''

Hứa Thư Minh không đợi Lý phó tổng tiếp tục nói gì nữa, lập tức đi khỏi góc khuất mà camera không quét tới.

Ai nói ông ta không khôn khéo? Ít nhất còn biết tìm một nơi an toàn để người khác không nhìn thấy.

Sau đó Hứa Thư Minh lái xe về nhà, tay chân lạnh lẽo. Một đường về thẳng đến nhà mà mặt đều bị đông cứng. Trời lạnh như thế này, cậu hoảng sợ đến nỗi quên bật máy điều hòa.

Chẳng trách đầu óc lạnh đến mức không suy nghĩ được gì, cũng chẳng dám suy nghĩ, nhưng không ngừng nghĩ đến tình cảnh bây giờ, cậu càng cảm thấy chua xót.

Nhưng mà cũng phải nhẫn nhịn, nếu đã không có cách giải quyết, lại càng không có người thân bên cạnh, thì ngoại trừ nhẫn nhịn thì cũng không có cách nào khác.

Cậu nghĩ, từ lúc rời thủ đô đến thành phố này, khó khăn lắm mới tìm được công việc, vừa vào công ty, cậu đã được phó tổng Lý quan tâm.

Phó tổng Lý lúc mới quen thì tốt bụng dễ gần, dẫn dắt cậu làm quen công việc, hướng dẫn cậu mọi thứ để giúp cậu hòa nhập công việc nhanh.

Mới đầu là mời ăn cơm, tiếp đến là tán gẫu uống trà, đến khi Hứa Thư Minh bắt đầu cảm thấy vị phó tổng này thân thiết với mình quá, thì ông ta đã gọi điện nói với cậu cái gì mà ''Thư Minh, tôi với cậu thật hợp ý, tôi nói gì cậu đều hiểu, thông cảm cho tôi, cậu thật sự rất tốt...''

Chuyện này là gì, ông là sếp tôi ngoài việc nghe ông nói, tôi còn có thể nói gì khác sao?

Nhưng mà làm cho cậu kinh hoảng hơn là lời phía sau, ông ta nói: '' Anh hiện tại dưới nhà em, em có thể nhìn thấy anh không?''

Hứa Thư Minh mới cảm giác được sự nghiệm trọng, Phó tổng Lý có mục đích gì, hiện tại, không muốn hiểu thì cũng phải hiểu.

Cậu không phải không biết.

Nhưng mà, vì sao cậu lại muốn biết Phó tổng Lý nghĩ gì.

Nếu nhất định phải ở cùng đàn ông, thì cậu thà tiếp tục ở bên Chung Văn Thiên còn hơn.

Lúc Chung Văn Thiên bao nuôi cậu, cũng mới ba lăm ba sáu tuổi, chính là giai đoạn trẻ trung khỏe mạnh. Độ tuổi này đối với cậu không tính là lớn, vẫn trong phạm vi chịu được.

Hơn nữa, Chung Văn Thiên còn rất đẹp trai, thường xuyên tập thể dục, thân hình rất hấp dẫn, ít nhất không để cho bụng mình đầy mỡ.

Có sự chênh lệch lớn như vậy, nhìn khuôn mặt đầy mỡ của Phó tổng Lý đến gần, dù chỉ nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng cậu cũng không thể chịu đựng được.

Ngày mai hay là từ chức đi.

Nằm úp trên sô pha, Hứa Thư Minh bị ý nghĩ này xoay quanh trong đầu. Cũng không phải không có cơm ăn, tội gì phải nhẫn nhịn chịu khổ.

Thế nhưng vừa có ý nghĩ này, Hứa Thư Minh nghĩ đến số dư ngân hàng, tiền nhà mỗi tháng, tiền xăng, tiền điện, tiền nước... Tất cả hóa đơn đều không được cho phép nợ lại.

Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, so với chi tiêu hàng tháng, Phó tổng Lý cũng không tới nỗi khó nhịn.

Ít nhất, tiền lương công ty khá ổn, tiền thưởng cũng cao, đủ để cậu chi trả cho cuộc sống hiện tại.

Hơn nữa, Phó tổng Lý cũng chưa làm gì quá đáng đối với cậu, chỉ là thỉnh thoảng gọi điện thoại, nhắn tin làm phiền. Vợ ông ta quản rất kĩ, ông ta cũng không có thời gian làm bậy.

Hứa Thư Minh tự an ủi chính mình, nếu không chịu đựng được, thì tiền sinh hoạt phải tính sao?

Từ lâu, cậu đã biết cuộc sống khó khăn.

Những năm đầu khi học ở Châu Âu, bố mẹ đã sớm nói họ không có tiền cho cậu sinh hoạt, nên cậu phải tự đi kiếm tiền.

May là học đại học ở Châu Âu không cần học phí, nhưng tiền thuê nhà cũng không rẻ.

Sau giờ học, cậu lập tức đến nhà hàng Trung Quốc ở trung tâm thành phố làm việc không ngừng nghỉ.

Nhà hàng Trung Quốc có rất nhiều khói và dầu, còn bận bịu cả ngày, tay đầy dầu tanh. Tay bị ngâm trong nước một thời gian dài, nên thoang thoảng mùi dầu mỡ khó ngửi, muốn rửa cũng không sạch hết mùi, dường như ngấm vào trong xương.

Thời điểm đông khách, cũng chỉ có thể bận rộn xoay quanh bàn ăn như con quay. Thu dọn bát đĩa, đổi khăn trải bàn, bận đến nỗi không thể thẳng lưng được.

Có vị khách đi đến vỗ mông cậu, một lúc sau cậu mới phản ứng, mình bị người ta sàm sỡ.

Qua lâu rồi cậu cũng không biết người đó là ai.

Nhục nhã sao?

Khi bạn không có tiền thuê nhà, muốn mua một con gà nướng nóng hổi cũng không có tiền, lúc đó bạn sẽ biết không có gì là nhục nhã.

Trước đây đều có thể chịu đựng được, không lý nào hiện tại lại không thể đối phó được một lão đàn ông trung niên muốn ngoại tình.

Reng reng reng.

Là chuông cửa nhà mình kêu. Hứa Thư Minh giãy dụa ngồi dậy, cậu sợ hãi không thôi, căng thẳng cả một ngày, thật sự mệt đến cả người không còn sức lực.

Đã khuya thế này rồi, ai còn đến?

Cậu thật vất cả mới đi đến cửa, cúi đầu nhìn qua mắt mèo.

Khuôn mặt to của Phó tổng Lý đỏ chót đằng sau cánh cửa, hình như ông ta vừa uống rượu, cái cổ một màu với khuôn mặt, nhìn như một con lợn nướng.

''Thư Minh, anh biết em ở nhà! Em mau mở cửa, anh có lời muốn nói với em!'' Ông ta chờ đến hết kiên nhẫn, bắt đầu gõ cửa ầm ầm.

Ông ta dùng sức rất mạnh, Ầm! Ầm! Ầm! cánh cửa kim loại bị đập đến nỗi nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó bị rung lên.

Đất rung núi chuyển.

Hứa Thư Minh bị dọa lui về sau một bước.

Người bên ngoài còn chưa chịu đi, một bên dùng lực đạp cửa, một bên hướng vào trong hô to: ''Thư Minh! Em mở cửa một lúc có được không! Anh muốn nghe tiếng của em! Em cho tôi vào đi, để tôi xem em một chút! Tôi rất nhớ em!''

Ông ta không để ý đến hình tượng, hoàn toàn muốn cùng mình trở mặt, hay là muốn mình thân bại danh liệt?

Nhà này cũng chỉ là nhà thuê, cùng lắm thì ngày mai cậu đổi chỗ ở.

Nhưng mà, hôm nay ông ta dám mò đến, thì lần sau cũng dám.

Ông ta không sợ. Ông ta sợ cái gì chứ?

Sợ Hứa Thư Minh báo cảnh sát?

Ông ta biết chắc rằng Hứa Thư Minh không dám báo cảnh sát, cậu giải thích thế nào với cảnh sát chuyện của bọn họ?

Hay tìm người dạy dỗ ông ta, buồn cười, công việc của Hứa Thư Minh đều nhờ vào ông ta mới có, ông ta cũng không phải là không có nhiều quan hệ với người có mặt mũi.

Một người đàn ông xinh đẹp không tiền không thế, xứng bị người ta lợi dụng.

Ông ta không làm, cũng có người khác.

Thực tế, Phó tổng Lý đều hiểu rất rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.