Sau Khi Tôi Cặp Kè Với Thế Thân Tra Công, Thì Crush Trở Về

Chương 37: Chương 37




Trình Kiến Du khẽ giật mình, nhìn thoáng qua bóng lưng cao ngất của Giang Diễn, khẽ cười. Cậu bình tĩnh đi vào trong thang máy, nhìn Tống Ứng Phi đang đứng ngẩn tò te tại chỗ.

“Nếu chúng ta còn gặp lại nhau, mong anh đừng đi quá giới hạn.”

Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn người thích đàn ông, theo đuổi tình cũ của anh em tốt không những thiếu nguyên tắc mà còn thiếu đạo đức.

Tống Ứng Phi nhìn Giang Diễn, lại nhìn cánh cửa thang máy đang chậm rãi khép dần. Gì đây? Tại sao mỗi lần đến thời khắc mấu chốt là đụng phải Giang Diễn vậy?

Bình thường Tống Ứng Phi thích giả ngu giả dại, nhưng anh ta lại không hề ngu ngốc, từ trong xương đã di truyền sự khôn khéo của người làm ăn. Tống Ứng Phi dám theo đuổi Trình Kiến Du, là bởi vì chắc chắn Trình Kiến Du là loại người chỉ cần dùng tiền cũng có thể làm lung lay. Anh ta cho rằng, sở dĩ Trình Kiến Du chia tay Giang Diễn cũng vì quá yêu Giang Diễn, nên đã chịu tổn thương sâu sắc.

Trên đời này có hai loại người. Một loại có thể bị lay động bởi tiền bạc, danh lợi, đa số người là như vậy, nhưng còn một loại khác lại không, cho dù đối phương vừa có tiền vừa có quyền thế, chỉ cần họ không thích, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn.

Trước kia Tống Ứng Phi xếp Trình Kiến Du vào loại thứ nhất, nhưng lúc này, trong lòng anh ta đang hiện lên một dấu hỏi chấm. Tống Ứng Phi điều chỉnh lại cảm xúc xoay người bước ra ngoài, không ngờ lại đụng phải Giang Diễn đang chờ ở đầu đường.

Giang Diễn vẫn bỏ tay trong túi quần, dáng người cao to để lại một vệt bóng dài dưới ánh hoàng hôn. Hắn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Ứng Phi từ trên xuống dưới: “Cậu được lắm.”

Cho dù hắn và Trình Kiến Du đã đoạn tuyệt quan hệ, giây phút nhìn thấy Tống Ứng Phi, ngọn lửa trong ngực hắn khỏi nói là bùng cháy lớn tới mức nào. Cảm giác ghê tởm giống như ăn phải ruồi vậy. Không một thằng đàn ông nào có thể nuốt trôi được cục tức khi người anh em tốt của mình lại muốn cướp người yêu mình. Nhưng Trình Kiến Du đã thẳng thừng từ chối Tống Ứng Phi, và những lời cậu nói ra cứ khắc sâu trong lòng hắn, khiến cơn tức giận lập tức bị dập tắt.

Sau khi chia tay, lần đầu tiên hắn nghĩ, thái độ bình tĩnh lạnh nhạt này của Trình Kiến Du cũng rất tốt.

Tống Ứng Phi hiểu rõ tính nết của hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đừng nói thế chứ, các cậu đã chia tay rồi. Tôi không hề ra tay khi các cậu còn ở bên nhau.”

Giang Diễn khoanh tay ôm ngực, cằm dưới banh thành một đường thẳng: “Cậu tơ tưởng Trình Kiến Du đã bao lâu?”

Không sợ bị trộm, chỉ sợ bị kẻ trộm dòm ngó**. Lúc hắn và Trình Kiến Du ở bên nhau bình thường hay tụ tập tiệc tùng, Tống Ứng Phi và Trình Kiến Du cũng gặp nhau không ít lần. Cùng là đàn ông, Giang Diễn biết rõ tính nết của Tống Ứng Phi, hắn rất muốn dùng súng nước áp suất cao để xối sạch những ý đồ xấu xa với Trình Kiến Du ra khỏi đầu óc của Tống Ứng Phi.”

**Không sợ bị trộm: Có nghĩa là một khi đã bị trộm thì đó là chuyện đã xảy ra rồi, không hề biết trước, không lo lắng, nhưng nếu biết trước là kẻ trộm sẽ đến trộm, thì tâm trạng lúc nào cũng lo sợ, đề phòng, không dễ chịu.

Tống Ứng Phi muốn nói lại thôi, nhìn Giang Diễn tiếp tục cười, lời nói ra lại trúng tim: “Tôi thừa nhận tôi không phải người, đi cưa cẩm vợ bạn. Nhưng bây giờ cậu cũng không coi tôi là anh em nữa rồi, hôm nay tôi sẽ nói hết ra. Con người cậu quá gia trưởng, thích kiểm soát. Tôi đã sớm không ưa cái thái độ của cậu đối với Trình Kiến Du rồi, thích thì gọi đến không thích thì đuổi đi. Bị cậu xoa tròn bóp méo, cậu ấy đã trải qua những ngày như thế nào? Ban đầu tôi chỉ thấy cậu ấy đáng thương, một người như vậy bị cậu chà đạp thật sự không đành lòng… Sau này, cảm giác đó dần biến chất.”

“Giang Diễn, nói thật nhé, tôi đã rất hối hận ngày hôm đó đầu óc nóng lên mà bày tỏ tình cảm với Trình Kiến Du, nhưng hôm nay khi gặp cậu ấy, tôi lại thấy không hối hận chút nào. Cậu xem, khi cậu ấy ở bên cậu là cái dạng gì, còn bây giờ thì trở nên tự tin thong dong. Các cậu chia tay đúng là chuyện tốt, cậu thật sự không xứng đáng với người ta.”

Giang Diễn cười nhạo, đột nhiên đứng thẳng thân, lấy ra bao thuốc còn phân nửa từ trong túi áo khoác ra, chậm rãi châm lửa, nhìn anh ta đầy khinh thường: “Ông đây không xứng đáng, thế cậu cho là cậu xứng à?”

“Cậu xứng đáng thì sao, các người cũng chia tay đấy thôi.” Tống Ứng Phi nói trúng tim đen, chọc vào nỗi đau của Giang Diễn. Giang Diễn mặt tối sầm. Tống Ứng Phi không sợ hắn động thủ, cười ha ha, tiếp tục châm chọc: “Ít nhất tôi không có xào xáo couple với người khác, không có scandal khắp nơi, không tặng nhạc cho người khác vào ngày sinh nhật. Điểm này tôi tốt hơn cậu nhiều chứ?”

Hai tay Giang Diễn đang buông lỏng siết chặt thành nắm đấm. Hắn muốn tát mạnh vào miệng Tống Ứng Phi, nhưng hắn tự biết mình đuối lý, bởi những chuyện ngu ngốc khốn nạn đó là do hắn tự làm. Làm thì cũng đã làm rồi, hắn cũng không thể bịt được miệng người khác. Giang Diễn trừng mắt nhìn Tống Ứng Phi một cách hung ác, lạnh giọng cảnh cáo: “Chuyện của tôi, cậu không cần xía vào. Mau bỏ hết những ý đồ xấu xa của cậu đi, bằng không tôi vặn cổ cậu đấy.”

“Giang Diễn, cậu đây là hoà thượng dạy dỗ đạo sĩ sao? Đừng có quản rộng quá, chuyện của bạn trai cũ cậu đừng có xen vào.” Tống Ứng Phi không sợ chết chút nào. Nói xong anh ta nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của Giang Diễn, thở dài, nói một cách thật lòng: “Người anh em, biết trước đã chẳng làm đúng không?”

Biết trước đã chẳng làm.

Trên đời này làm gì có hai chữ “biết trước”. Giang Diễn cúi đầu, điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay biến thành tro tàn. Hắn cong đốt ngón tay, xoa nhẹ chiếc mũi đang cay cay: “Mau cút đi.”

Ngày hôm sau, bộ phận quan hệ công chúng của Giải trí Tây Đường cuối cùng cũng hành động. Là một công ty mà lực lượng nòng cốt là các thí sinh lưu lượng tham gia các chương trình tài năng, thì đội ngũ quảng bá và tuyên truyền chính là đầu tàu trong giới không ai bì kịp, không ra tay thì thôi một khi ra tay thì chính là một đòn trí mạng. Không có bất kỳ thanh minh, cũng không có một lời xin lỗi sáo rỗng nào. Ngắn gọn và mạnh mẽ chẳng kém gì hot search tung tin Lâm Chiếu bị bà chủ của Tây Đường bao nuôi, tài khoản Weibo của Lâm Chiếu chỉ đăng hai tấm ảnh chụp sổ hộ khẩu, một tấm là chủ hộ Hoắc Nhạn Thanh, một tấm là bản thân Lâm Chiêu, mục quan hệ với chủ hộ viết rõ ràng hai chữ: mẹ con.

Kèm thêm dòng chữ: “Xin giới thiệu, đây là mẹ tôi, mẹ ruột nhé.”

Weibo này giống như một quả bom tấn, rơi vào tình hình vốn dĩ nước sôi lửa bỏng, nước bắn tung tóe giống như sóng gió bão bùng. Quần chúng ăn dưa không kịp trở tay, dưa trên tay đều bị cười rớt mất. Vốn tưởng đây là vụ việc bê bối phú bà bao nuôi trai tơ, không ngờ lại là một câu chuyện cảm động về một chàng trai chỉ cần không nỗ lực sẽ bị bắt về nhà thừa kế gia sản hàng tỷ.

Trước sau chuyển biến hết sức bất ngờ, có thể chiếm một vị trí trong top những tin tức khôi hài của năm. Có một đại V (tài khoản VIP nhiều người follow trên weibo) còn châm biếm: “Tôi vốn nghĩ sẽ ẩn mình, dùng thân phận người bình thường để sống hoà hợp với các người. Kết quả là chỉ nhận được sự hờ hững. Vậy thì tôi chỉ có thể dùng gương mặt thật của mình. Tôi lật bài, tôi không thèm giả vờ nữa, tôi chính là con trai của tỷ phú.”

Tổ tuyên truyền lập tức tung ra phim mới – “Khi Em Mỉm Cười”, một bộ phim truyền hình theo phong cách suy luận bí ẩn, diễn viên chính là Lâm Chiếu, miễn phí thu hoạch được một làn sóng quan tâm cực lớn.

Về phía công ty của Chung Lộ Niên, có thể tạo nên một ảnh đế, bọn họ cũng không phải vô dụng. Trái ngược với cách xử lý vui nhộn đầy tính giải trí của phòng quan hệ xã hội Tây Đường, bọn họ đi theo con đường thực tế phổ thông hơn. Họ liên hệ với tất cả những người từng là bạn thân của cô H, đồng loạt lên tiếng. Trong thời gian cô H và Chung Lộ Niên yêu nhau, Chung Lộ Niên hoàn toàn không hề tán tỉnh mình, lời nói và hành động chưa bao giờ vượt giới hạn, là một người đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn. Ngoại trừ có chút tư duy trai thẳng, anh Chung không có bất cứ khuyết điểm gì. Mà ngược lại, chính cô H mới là người đa nghi như Tào Tháo, nghi ngờ bóng gió vô căn cứ. Hai người chia tay cũng là do tính tình cô H quá nhạy cảm, lấy cái chết ra để đe dọa, dẫn đến mối tình này đi vào ngõ cụt. Không ngờ đã nhiều năm trôi qua, cô H lại nhắc đến chuyện cũ một lần nữa, vu oan người yêu cũ, khiến mọi người khinh thường, cho nên bọn họ đều thấy bức xúc mà đứng ra nói thẳng.

Truyền thông Nam Ca cũng rất khôn khéo, giống như Tây Đường, đứng mũi chịu sào, phát biểu rất có điệu bộ: “Đừng nên quan tâm đến đời tư của nghệ sĩ, hãy quan tâm đến tác phẩm điện ảnh mới của Chung Lộ Niên – ‘Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi’.”

Hai bộ phim điện ảnh và truyền hình này rất may mắn, gặp được hai diễn viên chính trong sạch, không có vết đen nào, mấy ngày này tuy bị từng đợt lại từng đợt sóng gió tấn công nhưng cũng không bị ảnh hưởng. Ngược lại, độ nổi tiếng và sự quan tâm của công chúng đối với họ vẫn tiếp tục tăng lên. Tập đoàn Chu Thị khi không lại tặng cho hai người cơ hội được nhận sự chú ý.

Lúc Trình Kiến Du nhìn thấy hai hot search này, cậu đang ngồi ở dưới mái che nắng của phim trường để sửa kịch bản. Giống như không có chuyện gì xảy ra, cậu thản nhiên lướt qua tin tức thị phi, cắn một miếng táo giòn, hết sức chăm chú chỉnh sửa cảnh cuối cùng của kịch bản.

Cái nghề biên kịch này, một khi xuất hiện sai sót về trang phục, bối cảnh, hiệu ứng, ngoại cảnh, diễn viên… sẽ phải sửa đổi kịch bản lập tức. Đoàn phim “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi” đã xem như là bớt việc rất nhiều rồi, chỉ có cảnh cuối cùng cần phải sửa từ ban đêm thành ban ngày.

Chung Lộ Niên vừa diễn xong một cảnh, vẫn còn mặc đồng phục màu đỏ trắng đan xen. Anh ta vừa cầm khăn mặt lau mồ hôi vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trình Kiến Du, rướn cổ nhìn cậu viết kịch bản: “Có khó sửa không?”

“Không khó.” Ngón tay thon dài trắng nõn của Trình Kiến Du cong lại, gõ lách cách trên bàn phím: “Nếu anh không làm phiền tôi thì chỉ cần nửa tiếng nữa là có thể sửa xong.”

Chung Lộ Niên cúi đầu nở nụ cười, khom lưng lấy một chai nước từ trong chiếc tủ lạnh mini đặt lên trên bàn: “Thứ cho tôi không thể nghe lời, đạo diễn Quảng sai tôi qua hỏi cậu, sửa xong rồi có cần diễn viên quần chúng không?”

“Sao ông ấy không đến hỏi tôi?”

“Ông ấy nói cậu là người nhìn không ra vui buồn, có vẻ rất khó gần.”

Trình Kiến Du nhướng mày, ngón tay khẽ dừng trên bàn phím, quay đầu nhìn Chung Lộ Niên cười hỏi: “Có sao?”

“Có.” Chung Lộ Niên đứng dậy, gập khuỷu tay, gác lên bờ vai gầy của Trình Kiến Du, thấp giọng nói: “Cậu cũng không cần thay đổi, cậu đâu cần dựa vào kỹ năng giao tiếp để kiếm cơm, trạng thái này cũng khá tốt.”

Muốn tồn tại được trong giới giải trí, phải học được bản lĩnh đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Anh ta nhìn ra được, Trình Kiến Du không phải người EQ thấp. Trong công việc, lời nói của cậu luôn đúng chỗ, lời ít ý nhiều, không bao giờ chần chừ, thỉnh thoảng còn pha chút hài hước, nhưng ngoài công việc, cậu có chút thanh cao, không muốn lãng phí thời gian xã giao.

May mà Trình Kiến Du có năng lực, có thể bảo vệ cho sự thanh cao ấy.

Giang Diễn mở cửa xe bảo mẫu ra, đập vào mắt là tư thế vô cùng thân mật giữa Chung Lộ Niên và Trình Kiến Du. Trình Kiến Du nghiêng đầu, đôi mắt sáng long lanh đang nhìn Chung Lộ Niên cười tươi như hoa, cực kỳ vui vẻ.

Ánh mắt hắn dừng lại trên cánh tay Chung Lộ Niên đang đặt trên vai của Trình Kiến Du vài giây. Giang Diễn hừ một tiếng, cảm thấy bực bội khó tả. Hắn quả thật đánh giá thấp nhân duyên của Trình Kiến Du, ong bướm bên người cậu cũng thật nhiều. Lần trước Trình Kiến Du nói sẽ yêu đương, sẽ lên giường với bạn trai mới, trong số các ứng cử viên bạn trai này chắc không có Chung Lộ Niên đâu nhỉ? Chung Lộ Niên chết tiệt có phải trai thẳng không vậy, là trai thẳng mà không biết giữ khoảng cách với gay sao? Đúng là không biết xấu hổ.

Chung Lộ Niên cảm thấy sống lưng sởn gai ốc, mí mắt nháy liên tục, vừa ngẩng đầu đã đối mặt với ánh mắt sắc lạnh như dao của Giang Diễn, giống như muốn đâm thủng anh vậy.

Chung Lộ Niên bối rối, không hiểu ra sao.

Giang Diễn lại càng khó chịu hơn, rất muốn đi qua kéo cánh tay của Chung Lộ Niên xuống, nhưng hiện giờ hắn không có bất cứ lập trường nào để làm như vậy. Hắn nhìn chằm chằm Chung Lộ Niên vài giây, duỗi chân xuống xe, bước thật nhanh qua, từ trên cao nhìn xuống Trình Kiến Du và Chung Lộ Niên, giọng lãnh đạm: “Đạo diễn Quảng đang làm việc ở đâu?”

Trình Kiến Du ngước mắt nhìn hắn, vừa gõ bàn phím vừa nói hời hợt: “Đi về bên trái, phòng nghỉ thứ ba.”

“Ừ.” Ánh mắt Giang Diễn chuyển dời đến trên người Chung Lộ Niên, quan sát một lượt từ trên xuống dưới ở khoảng cách gần, trong lòng thầm nhận xét, không đẹp trai bằng mình, khí chất so ra cũng kém Ôn Nhạc Minh, ha, cũng thường thôi.

Chung Lộ Niên hoàn toàn không hiểu cơn tức của hắn từ đâu mà đến, vì để hoà hoãn bầu không khí, anh cười nói: “Đạo diễn Quảng chờ cậu cả buổi sáng rồi đấy. Cậu mau đi đi, đừng để cho ông ấy sốt ruột.”

Giang Diễn mặt cứng đờ, cười châm chọc: “Được, không quấy rầy hai người nữa.”

Cố ý nhấn mạnh vào chữ “hai người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.