Người đàn ông này, hoặc nên nói là Tiểu Hạ, ngơ ngác nhìn Giang Diễn. Sau đó thấy hắn buông lỏng cái ôm ngắn ngủi này ra, bình tĩnh dời ánh mắt sang chỗ khác, mặt mũi âm u. Tiểu Hạ cảm thấy được từng đợt gió lạnh từ xương sống dâng lên, biết rõ không thể đắc tội Giang Diễn được, anh ta khẽ ho mấy tiếng rồi nói: “Giang thiếu, tôi chỉ bán nghệ không bán thân. Anh muốn ngủ với tôi cũng được, ít nhất phải đưa tôi mấy chục triệu bồi thường tổn thất tinh thần.”
Giang Diễn không để ý tới Tiểu Hạ, lấy chiếc chìa khóa khỏi tay anh ta rồi đẩy cửa đi thẳng vào bên trong. Cổ họng hắn khó chịu như bị bóp nghẹt, kéo cổ áo xuống phía dưới, lồng ngực nặng nề. Hắn ngồi trên sofa, cánh tay dài khoác ra phía sau ghế, tư thế thoải mái nhàn nhã. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy bản thân mình giống như một con dã thú rơi vào trong bẫy của Trình Kiến Du. Hắn ra sức muốn thoát khỏi lưới tình nhưng càng vùng vẫy thì càng bị tró chặt, không biết phải dùng cách nào mới có thể thoát ra.
Tiểu Hạ rất biết điều, nhìn thấy hắn tâm tình không tốt nên cũng không nhiều lời mà chỉ thử điều chỉnh giá trống đặt trong phòng khách. Là một tay trống trong ban nhạc heavy metal (Heavy metal (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ) mà phải cắt tóc ngắn, ăn mặc theo phong cách đơn giản gọn gàng như thế này. Chỉ việc che hình xăm trên cổ và cánh tay đã mất tận hai tiếng đồng hồ, mùa hè nóng nực mà cả người dính đầy phấn, thực sự là làm khó cho Tiểu Hạ.
Phải biết những người chơi heavy metal như bọn họ, mái tóc dài không gò bó và khuyên tai chính là sự phối hợp tiêu chuẩn. Nhìn bản thân bây giờ, ra ngoài người ta còn tưởng rằng anh ta đi hát dân ca. Tiểu Hạ cũng định từ chối, nhưng lợi ích mà Giang Diễn đưa ra thật sự quá nhiều.
Tiệc mừng đóng máy “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi” được tổ chức đúng theo dự định.
May mắn là vào một ngày trời trong không mây, mặt trời tỏa ánh sáng vàng sáng lạn như màu hổ phách, rực rỡ sáng lạn. Trình Kiến Du tắm rửa, sấy tóc, thay bộ âu phục. Mặc âu phục mùa hè vừa nóng vừa bức, cậu xắn tay áo sơ mi lên tới khuỷu tay, không mặc áo khoác, tùy ý vắt trên tay.
Cậu mở cửa phòng bằng một tay, vừa mới bước ra ngoài một bước, cánh cửa đối diện bật mở, tựa như có cảm ứng tâm linh, cũng giống như đã đợi rất lâu rồi. Giang Diễn và người đàn ông hôm qua kề vai bước ra, Giang Diễn liếc mắt nhìn Trình Kiến Du, ánh mắt chậm rãi đánh giá cách ăn mặc hôm nay của cậu.
Người đàn ông kia cười lên tiếng trước: “Xin chào, tôi là Tiểu Hạ, là bạn của Giang Diễn, tay trống của ban nhạc XX.”
Trình Kiến Du nhìn anh ta khẽ cười, như không có việc gì. Trong lòng Giang Diễn rất không vui, hắn vỗ lưng Tiểu Hạ, cười như không cười: “Đi thôi, đừng có bắt chuyện khắp nơi nữa. Cậu ấy thích người làm ảnh đế hoặc bác sĩ cơ, không thích những người làm âm nhạc đâu.”
Trình Kiến Du cau mày, nghe được ngữ điệu quái dị, cậu gật đầu với Tiểu Hạ rồi xoay người đi vào trong thang máy.
Tiểu Hạ muốn đi theo, nhưng vừa mới đi được một bước, Giang Diễn đã túm lấy cổ áo Tiểu Hạ, cứng rắn lôi anh ta về bên người mình. Trong giây phút thang máy khép lại, Trình Kiến Du nghe thấy âm thanh có chút khàn khàn của Giang Diễn cùng với tiếng cười lạnh: “Có biết nhận chủ hay không? Nhìn thấy người là cậu đi theo luôn sao?”
Trong lòng cậu cảm thấy buồn cười, không ngờ Giang Diễn lại học được cách nói quanh co lòng vòng rồi ám chỉ như vậy.
Đây không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, khi cắt đứt hẳn mối quan hệ không rõ giữa hai người, thực ra cậu cũng không có ý kiến gì với Giang Diễn cả. Gia cảnh nhà Giang Diễn ưu việt, tật xấu nào của đám con nhà giàu hắn đều có đủ. Giống như Giang Sam đã từng nói, hắn lớn lên trong sự ngang tàn, không ai quản, nuôi dưỡng thành cái tính cách coi trời bằng vung. Lớn lên rồi bước chân vào giới giải trí, có tài hoa, có thiên phú, được ông trời ban cho bát cơm ăn, điều này càng khiến cho hắn thêm kiêu ngạo, muốn làm gì thì làm.
Trình Kiến Du là người duy nhất đồng ý với kiểu “vô tư chân thật” của hắn, cho dù có đôi khi điều này làm tổn tương người khác, đây cũng chính là điểm giống nhau duy nhất của hắn và Ôn Nhạc Minh. Bọn họ có sự tự tin được nuôi dưỡng bởi cuộc sống sinh hoạt giàu có, dường như không có chuyện gì có thể làm bọn họ xấu hổ, chật vật. Chuyện này cũng thể hiện trong cách đối nhân xử thế của bọn họ, không nhìn người mà chỉ nhìn việc.
Cậu vừa suy nghĩ, vừa mở cánh cửa xe ra, cúi người ngồi vào trong ghế lái. Cậu đang định khởi động xe, bên ngoài cửa kính ô tô, Giang Diễn lập tức đi nhanh tới, kéo cửa ngồi vào ghế phó lái, khuỷu tay gác lên cửa sổ: “Tôi cũng tới tiệc đóng máy, đưa tôi đi một đoạn.”
Trình Kiến Du không tiếp lời, khi cậu lái xe rất nhàm chán, vừa không nghe nhạc cũng không nhìn điện thoại, hai tay nắm chắc tay lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, giống như giáo viên dạy lái xe đang thị phạm cho học sinh.
Giang Diễn kéo dây mũ xuống, nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, ngón tay cong lại gõ cửa kính xe. Trước đây khi hắn đi uống rượu xã giao đã từng ngồi chiếc xe rách nát này của Trình Kiến Du mấy lần. Khi đó hắn ngồi ở phía sau, có thể nhìn thấy đường cong gáy thon thả của cậu. Làn da trắng gần như trong suốt bao phủ mạch máu xanh nhạt. Cảm giác yếu ớt dễ vỡ vô cùng, giống như chỉ cần dùng sức một chút thôi cũng có thể bóp chết cậu.
Khi dừng đèn đỏ, hắn đá vào ghế người lái, Trình Kiến Du sẽ ngoan ngoãn dựa vào ghế lái, quay đầu nhìn hắn. Hắn hồi tưởng lại một chút, có thể nhớ tới cảm giác hôn lên khi ấy, không chỉ là cổ hay là đôi môi, hay mí mắt hơi mỏng run rẩy dưới lòng bàn tay hắn, mà còn có cả âm thanh làm nũng không có sức lực, tất cả đều rõ ràng tới mức khó tin.
Nhưng bây giờ không còn nữa rồi.
Trình Kiến Du lừa dối hắn, vứt bỏ hắn, ngủ với người đàn ông khác sau lưng hắn. Hắn không thể tha thứ, hắn nuốt không trôi cục tức này.
Giang Diễn thay đổi sang một tư thế ngồi thoải mái hơn, vừa gõ cửa kính xe, vừa giả vờ như thờ ơ nói: “Tối qua tôi mệt quá, ngủ một lát, đến thì gọi tôi.“
“Ừ.” Trình Kiến Du thuận miệng đồng ý.
Giang Diễn khoanh tay, ngửa đầu dựa vào ghế phó lái, hơi híp mắt lại, cố ý khiêu khích: “Tìm thế thân cảm giác không tệ, có điều không được như em thôi, eo không thon như em, chân không dài như em, nhưng mà lại rất thích kêu, tối qua không phiền tới em chứ?”
Trình Kiến Du cũng không nhìn Giang Diễn, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, bình thản nói: “Đừng nói những thứ này với tôi.”
“Sao nào, ghen rồi à?” Giang Diễn mừng thầm, liếc nhìn cậu, ra vẻ đùa hỏi.
Trình Kiến Du khẽ cười, nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy, bàn về người mới với người cũ là không tôn trọng người mới.”
Sắc mặt Giang Diễn hơi cứng lại, Trình Kiến Du căn bản không quan tâm hắn ngủ với ai, tốt với ai, cũng đủ tuyệt tình, đủ vô tình. Bàn tay đặt bên khung cửa khẽ nắm lại, hắn kìm nén cảm xúc: “Cậu và người mới đã ngủ với nhau rồi, hai người chuẩn bị bao giờ thì kết hôn đây?”
Trình Kiến Du giật mình, mới hiểu ra được người mới mà hắn ám chỉ chính là Ôn Nhạc Minh, cậu bình tĩnh “ừ” một tiếng.
Đệt!
“Ừ là có ý gì?” Giang Diễn hùng hổ gây sự.
Trình Kiến Du không hề úp mở, giọng nói đơn giản rõ ràng: “Còn chưa quyết định được thời gian. Sao nào, anh vội muốn dự tiệc lắm à?
Gân xanh trên cổ tay Giang Diễn nổi lên, hắn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đôi môi mím chặt, chua chát nói: “Em với cậu út kết hôn, đương nhiên phải tổ chức to rồi. Có điều đừng nghĩ tới việc đi Venice, Hawaii, Hokkaido. Em và người trước đã từng tới nơi đó, không thích hợp để đi tuần trăng mật với người mới.”
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, anh không nói thì tôi cũng quên mất.” Trình Kiến Du nhẹ nhàng đánh bại hắn.
Lửa giận thiêu đốt lồng ngực Giang Diễn, hắn hơi gục đầu xuống, nụ cười lạnh cứng lại bên khóe môi: “Gần đây miệt mài quá độ nên trí nhớ giảm sút à?”
Trình Kiến Du liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười, thái độ không muốn ý kiến gì tiếp.
Giang Diễn càng nghĩ càng thấy tức, Trình Kiến Du không nói là ngầm thừa nhận phải không? Dù sao Trình Kiến Du cũng đã luôn nghĩ về cậu út trong suốt năm năm trời, còn không tiếc tìm người đàn ông khác để thay thế. Một cái ôm có thể khiến Trình Kiến Du xấu hổ giống như một thiếu nữ hoài xuân, huống hồ là hành vi thân mật nhất chứ?
Không biết Trình Kiến Du sẽ vui vẻ tới mức nào!
Xe dừng ở quảng trường trước cửa khách sạn, Giang Diễn xuống xe trước, rời khỏi không gian làm hắn cảm thấy ngột ngạt, hùng hổ đi vào đại sảnh.
Buổi tiệc đóng máy ngoài những nhân viên của đoàn làm phim ra, còn mời cả hai diễn viên chính và những người bạn trước giờ luôn ủng hộ. Chung Lộ Niên mặc âu phục giày da, đứng ở sảnh tổ chức bữa tiệc, đang nói chuyện với bạn bè thì thấy Giang Diễn đi vào. Anh ta cười ôn hòa, giơ tay tỏ vẻ hữu nghị: “Giang Diễn, xin chào, hoan nghênh…”
Còn chưa dứt lời, Giang Diễn đã lấy một chiếc bút ở trong chiếc khay bên cạnh, lưu loát ký tên soàn soạt lên mu bàn tay Chung Lộ Niên, sau đó tự đắc hất cằm: “Lần sau muốn xin chữ ký ít nhất cũng phải cầm theo tờ giấy.”
Hắn nói xong thì xoay cổ tay đặt bút về khay, chỉ để lại mấy người vẻ mặt khó hiểu.
Chung Lộ Niên nhìn thấy nét chữ ngang ngạnh trên mu bàn tay mình, càng thêm khó hiểu, mình đắc tội gì với Giang Diễn sao? Đừng có bắt nạt người khác như thế chứ?
Khi Trình Kiến Du tới bữa tiệc, mọi người đã đến gần như đông đủ cả rồi, Âu phục một màu như núi, bàn đã ngồi kín. Cậu ngồi vào bàn sáng tạo chính như trước đây, áo sơ mi đơn giản nhẹ nhàng sạch sẽ, hai má hơi gầy, chiếc mũi thon cao. Giám chế lần đầu tiên nhìn thấy cậu, nhíu mày nhìn, chỉ chỉ vào bàn bên cạnh: “Cậu ngồi sai chỗ, bàn của diễn viên ở bên kia.”
Đạo diễn bên cạnh cười cười: “Đây là biên kịch Trình Kiến Du.”
“Hả, Trình Kiến Du, thực sự không giống.” Giám chế gãi gãi gáy.
Những người khác đang ngồi nhìn thấy Trình Kiến Du một lần, trong lòng lại chua xót một lần. Đều là người công tác văn nghệ, dựa vào đâu mà Trình Kiến Du lại là hành lá trong veo như nước, những người khác lại giống như củ khoai tây. Nếu so sánh, thực sự là nhìn mãi không đủ.
Trình Kiến Du khẽ cười, kéo ghế ra ngồi bên cạnh giám chế, bình tĩnh ung dung xoa dịu bầu không khí, “Tôi không giống biên kịch hay là không giống diễn viên?”
“Cậu không giống cả hai.” Chung Lộ Niên xã giao với bạn bè xong, đúng lúc đi ngang qua, híp mắt cười nói một câu.
Trình Kiến Du lơ đãng quay đầu qua, hai tay Chung Lộ Niên đặt trên ghế dựa, nhìn ngắm thật kỹ khuôn mặt cậu, đẹp thì đẹp thật, nhưng không giống như khuôn mặt truyền hình hay điện ảnh. Tướng mạo Trình Kiến Du đoan trang thanh tú, cộng thêm với biểu cảm lạnh nhạt tao nhã lúc nào cũng có trên khuôn mặt khiến cho người ta cảm thấy cậu là người từng trải, không dễ thân cận.
Chung Lộ Niên suy nghĩ, nói chân thành: “Cậu giống như một công tử giàu có bị lưu lạc bên ngoài.”
Cả bàn phút chốc cười lớn, Trình Kiến Du nâng cốc nước lên uống một ngụm. Cậu liếc mắt nhìn thấy vết mực còn sót lại trên tay Chung Lộ Niên, gửi anh ta một ánh mắt xin lỗi. Chung Lộ Niên cười cười lắc đầu.
Đúng vào lúc này, có cô gái cao giọng hét một câu: “Oa! Là Giang Diễn, anh ấy sắp hát ca khúc chủ đề rồi!”
Không khí cả sảnh tiệc nháy mắt nóng lên, viết ca khúc cũng giống như viết văn, câu hay vốn là do trời tạo thành, người nghệ sĩ chỉ ngẫu nhiên có được nó. Một ca khúc hay có thể đủ cho người nghệ sĩ ăn cả đời. Nhưng Giang Diễn thì là một ngoại lệ, cho dù là ca khúc bán cho ca sĩ khác, hay là tác phẩm của chính hắn, luôn duy trì tiêu chuẩn hạng nhất. Chỉ cần là tác phẩm có hai chữ Giang Diễn, tương đương với nhận được ấn dấu loại ưu.
Mấy năm nay, phải khó lắm mời cầu Giang Diễn viết một bài. Khi hắn viết ca khúc cho người khác, không nhìn quan hệ cũng không xem độ nổi tiếng mà chỉ nghe giọng và âm sắc. Hắn đã từng viết ca khúc cho một nghệ sĩ bên đường không đáng nhắc tới, cũng đã từng viết nhạc cho bá chủ giới âm nhạc.
Nói ngắn gọn một câu: Không thiếu tiền, tùy hứng.
Trừ concert ra, số lần mà hắn hát trực tiếp tại hiện trường có thể đếm trên đầu ngón tay, lần này còn đặc biệt quý giá. Mọi người trong sảnh tiệc nhao nhao cầm điện thoại ra, chuyên chú nhìn về phía sân khấu, ghi lại thời khắc đặc biệt này.
Trên sân khấu hình bán nguyệt, tạo hình độc đáo kiểu phục cổ, dàn nhạc đã chờ từ sớm, bàn tay gảy dây đàn, tiếng đàn trầm thấp êm tai. Ngay sau đó một tiếng guitar xuyên qua sảnh đường, lướt qua không khí, nhắm thẳng tới tai mọi người.
Giang Diễn tùy ý ôm đàn guitar ngồi trên ghế cao, chân dài để thoải mái, chất giọng vang vọng tươi mát, giống như một cơn gió mùa hạ thổi bay đi mệt mỏi buồn bực.
Trong nháy mắt khi hắn cất tiếng hát, hiện trường an tĩnh giống như có thể nghe được tiếng kim rơi. Những người đang nói chuyện không hẹn mà cùng dừng động tác lại, đồng loạt quay qua nhìn hắn.
Ánh mắt Giang Diễn lướt qua biển người, bất giác dừng lại trên người Trình Kiến Du. Cái thằng cha Chung Lộ Niên lòe loẹt đang nói chuyện với cậu, cách một khoảng xa như vậy hắn vẫn nhìn thấy miệng Chung Lộ Niên mấp máy, nhìn khẩu hình thì dường như đang gọi “Tiểu Du.”
Chung Lộ Niên là cái quái gì hả? Hắn còn chưa bao giờ gọi Tiểu Du, dựa vào đâu mà anh ta có thể gọi Tiểu Du chứ, có buồn nôn hay không.
Biến thái.
Thấy điện thoại trong tay Trình Kiến Du sáng lên, cậu ra hiệu với Chung Lộ Niên, sau đó đứng dậy, nghiêng người đi tơi bên tường nghe điện. Để không làm ồn tới người khác, một tay cậu che điện thoại lại, dường như đang rất vui, đôi mắt cong cong thành trăng non nhỏ, trong ánh mắt ấy tràn đầy chờ mong.
Mọi người trong sảnh đều nhìn Giang Diễn, nhưng hắn lại chỉ muốn khiến cho Trình Kiến Du nghiêm túc nhìn hắn.
Thì ra cảm giác bị ngó lơ chua xót đến thế này.
Trình Kiến Du đã từng nếm trải qua rồi, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt hắn. Giang Diễn thầm nghĩ như thế.