Sau Khi Tôi Cặp Kè Với Thế Thân Tra Công, Thì Crush Trở Về

Chương 47: Chương 47




Đôi mắt Giang Diễn hơi trầm xuống. Hắn cho tay vào trong túi quần, quan sát Lâm Chiếu thêm một lần nữa, nói: “Nhân lúc còn trẻ, cậu mau chóng đổi nghề làm diễn viên đi.”

Mặc dù Giang Diễn không nói rõ, nhưng Lâm Chiếu cảm nhận được hắn vô cùng ghét mình. Cậu ta cố ý giả vờ ngây thơ, cười nói một cách đơn thuần ngờ nghệch: “Đúng vậy, em còn trẻ, có thể thử sức nhiều một chút, không giống anh, tuổi tác cao rồi, cái giá của việc thử sai là quá đắt.”

Nếu không phải đang ở trước mắt Trình Kiến Du, Giang Diễn có thể lấy đầu Lâm Chiếu ra làm quả bóng đá rồi. Hắn khẽ “xuỳ” một tiếng, nói: “Hừ, tôi không lo lắng thử sai phải trả giá đắt, tôi chỉ lo lắng sẽ bỏ lỡ.”

Nói xong, hắn nghiêng đầu, liếc nhìn Trình Kiến Du mỉm cười.

Trình Kiến Du đảo mắt qua hai người bọn họ, ánh mắt lạnh nhạt, nói: “Hai người cứ tiếp tục trò chuyện, tôi về nhà.” Cậu xách túi đựng máy tính, đi về phía khu nhà, mái tóc xoã xuống, bóng lưng thon gầy mà thẳng tắp.

Giang Diễn lạnh mặt, nhìn Lâm Chiếu cảnh cáo. Lâm Chiếu lè lưỡi với hắn, gật gù đắc ý, điệu bộ thích ăn đòn.

Giang Diễn dời đi tầm mắt, sải bước vội đuổi theo Trình Kiến Du. Hắn nhìn Lâm Chiếu không vừa mắt, nhưng Lâm Chiếu còn không được tính là tình địch. Giống như chơi game, Lâm Chiếu cùng lắm chỉ là một tuyển thủ Đồng đoàn, mà tình địch chân chính của hắn chính là Ôn Nhạc Minh, cao thủ ở trình Thách đấu. Lâm Chiếu là cái thá gì?

Trình Kiến Du đang định lên thang máy. Cánh cửa thang máy sạch bóng phản chiếu ra ảnh ngược của Giang Diễn đang dần dần tiến lại gần. Tính ra thì cũng đã gần nửa tháng hai người bọn họ không gặp nhau. Mái tóc hắn được cắt một cách nhẹ nhàng khoan khoái, hai bên được cắt ngắn có thể nhìn thấy da đầu, tôn lên ngũ quan càng anh tuấn nổi bật, vẻ đẹp trai được nâng thêm một tầm cao mới. Ánh mắt cậu hơi ngừng lại, cậu xoay người dựa vào tường, bàn tay khẽ miết sống mũi, hỏi Giang Diễn: “Giang Diễn, chơi với con nít có vui không?”

“Vui lắm, sau này tôi sẽ nói chuyện với Lâm Chiếu nhiều hơn.” Ánh mắt Giang Diễn chậm rãi di chuyển theo đôi mắt cậu, hắn thấp giọng nói: “Tôi đã nhận lịch đi show của đài Pineapple. Tôi đã viết một bài hát dành tặng em và sẽ hát trong chương trình đó. Nếu rảnh em có thể nghe một chút.”

Hắn nhìn chằm chằm vào Trình Kiến Du, muốn nhận được phản hồi từ biểu hiện trên nét mặt của cậu, nhưng cậu vẫn duy trì vẻ nghiêm túc và xa cách. Cậu ấn nút thang máy, nói bâng quơ: “Được, tôi sẽ nghe. Còn chuyện gì nữa không?”

Con số trên màn hình LED nhỏ dần, nhịp tim của Giang Diễn theo đó mà trở nên nhanh hơn. Hai tay hắn vẫn bỏ trong túi quần, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào Trình Kiến Du, sâu thẳm mà trầm tĩnh. “Trình Kiến Du, tôi bỏ thuốc rồi.”

“Chúc mừng.” Trình Kiến Du nói chân thành. Giang Diễn được trời ban cho một chất giọng hay, nếu như bị nicotin huỷ hoại thì sẽ là một tổn thất đáng tiếc của nghệ thuật.

Trình Kiến Du bước vào thang máy, hai cánh cửa sắt lạnh lẽo đóng lại.

Giang Diễn ngẩng đầu hít sâu, ngửi mùi hương bạch trà mát lạnh tỏa ra từ loại dầu gội đầu thường dùng của Trình Kiến Du. Ngực hắn phập phù chua xót, giống như bị bỏ một quả chanh tươi vào trong tim vậy.

Hắn tự an ủi mình: ít ra bây giờ Trình Kiến Du vẫn chịu nói chuyện bình thường với hắn.

Khí hậu mùa hè giống như là cây vừng nở hoa, từ thấp lên cao, dưới ánh mặt trời giống như một bức ảnh thừa sáng. Nắng nóng gay gắt chói chang khiến người ta không thể mở mắt ra được. Chỉ có căn phòng có điều hòa mới có thể cứu vớt được sinh mạng.

Vẻ đẹp duy nhất đi kèm với cơn oi bức là hoa bạch lan trồng hai bên đường đang nở rộ, đi bộ qua đây giống như đi giữa thế giới cỏ hoa, khiến cho lòng người vui sướng.

Trình Kiến Du gõ một dòng chữ trên máy tính xách tay, đặt tên cho kịch bản mới mà cậu viết cho Tây Đường là “Những Chàng Trai Bay”, kể về câu chuyện của bốn chàng trai nổi loạn có xuất thân từ các tầng lớp khác nhau. Vì muốn thi đỗ làm phi công, bọn họ ở chung trong cùng một gian ký túc xá. Ở trong một không gian nhỏ bé, những con người đến từ những gia đình và quan niệm văn hoá khác nhau bỗng dưng va chạm với nhau. Giữa bọn họ là tình bạn và sự ganh đua giữa những người đàn ông. Cuối cùng họ thấu hiểu và giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau thực hiện giấc mơ.

Giữa thời gian nghỉ trưa an tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím lách cách. Trình Kiến Du vươn vai. Điện thoại di động trên bàn vang lên một tiếng “ting tong”.

Cậu cầm lên, vuốt mở Wechat, là một tin nhắn ngắn gọn đến từ Ôn Nhạc Minh: “Anh đang ở dưới toà nhà công ty em, anh có vinh hạnh được mời nhà biên kịch nổi tiếng một bữa cơm không?”

Trình Kiến Du cong cong khoé miệng, gấp máy tính lại, đi xuống lầu gặp anh.

Khu trung tâm thương mại có ưu điểm là các nhà hàng quán ăn nhiều vô kể. Bọn họ chọn một tiệm ăn món địa phương có hương vị thanh đạm. Hai người ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ. Ôn Nhạc Minh lật xem quyển thực đơn, gọi vài món, cười tủm tỉm hỏi: “Bây giờ em không kiêng gì đâu nhỉ?”

“Không.” Trình Kiến Du không kén chọn món ăn, chỉ cần không đói bụng, cậu ăn gì cũng được.

Ôn Nhạc Minh đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, nhấc ấm trà lên rót. “Hôm qua anh mời đồng nghiệp đi xem “Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi”. Bọn họ rất ghen tị vì anh quen biết một vị biên kịch tài ba như vậy.”

Trình Kiến Du dựa lưng vào ghế, cúi đầu cười, nói: “Cảm ơn các anh đã đóng góp cho doanh thu phòng vé. Em có thể tặng bọn họ tấm áp phích có chữ ký của Chung Lộ Niên.”

Ôn Nhạc Minh đẩy tách trà qua, liếc nhìn cậu cười nhẹ. “Tặng bọn họ chữ ký của Chung Lộ Niên, còn anh thì muốn có chữ ký của nhà biên kịch hơn.”

Trình Kiến Du quay đầu đi, đầu ngón tay khẽ chạm vào tách trà nóng hổi, nói: “Chữ ký của biên kịch muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.”

Hai người nhìn nhau, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương. Ôn Nhạc Minh có dáng ngồi ngay ngắn, rất hiếm thấy tư thế lười biếng trên người anh. Anh nhấp một ngụm nước, nói với cậu: “Kiến Du, anh có thể nói với em một chút về quan hệ của anh và Giang Diễn được không?”

“Được chứ.” Trình Kiến Du cũng không né tránh cái tên này.

Đôi mắt Ôn Nhạc Minh cong cong, anh kể lưu loát: “Cha mẹ anh là tín đồ đạo Cơ đốc. Hàng tuần, họ đều đi nhà thờ làm lễ. Từ nhỏ chị gái anh đã bị mưa dầm thấm đất nên cũng tin vào Thiên Chúa. Anh là người theo chủ nghĩa vô thần duy nhất trong gia đình. Họ đã từng thuyết phục tôi tin vào tôn giáo. Anh hỏi họ, nếu Chúa yêu thương nhân loại, tại sao vẫn có nhiều người phải sống cảnh không nhà không cửa, ăn không đủ no? Chẳng lẽ với Chúa họ không phải là con người hay sao? Chi bằng mang số tiền quyên góp xây dựng nhà thờ đi quyên góp cho Tổ chức Cứu trợ Trẻ em, như vậy sẽ khiến Chúa càng yêu thương bọn họ hơn.”

Trình Kiến Du ngồi thẳng lưng, một tay chống má, lặng im nghe anh kể tiếp.

Giống như nhớ tới điều gì đó, Ôn Nhạc Minh không khỏi buồn cười. Anh nói tiếp: “Sau này bọn họ đành từ bỏ việc khuyên anh trở thành một tín đồ Cơ Đốc, mà chuyển sang khuyên Giang Diễn, lúc đó mới đang học tiểu học. Giang Diễn cũng từ chối giống anh. Nó hỏi vặn lại ba người lớn, nếu tin vào Chúa sẽ bình yên vô sự, vậy thì sao không tin vào Gundam, Gundam còn có thể bảo vệ Trái Đất nữa.”

(Gundam: những người máy khổng lồ, được điều khiển bởi con người, có khả năng chiến đấu vượt trội. Đây là một sản phẩm truyền thông khoa học viễn tưởng, một biểu tượng văn hoá của Nhật Bản.)

Ngừng lại một chút, ý cười trong ánh mắt của anh càng sâu hơn, nhẹ nhàng giống như hoa mai và mưa xuân. Anh nói một cách từ tốn và mạnh mẽ: “Anh muốn nói với em rằng, ít nhất trong việc xử lý mối quan hệ trong gia đình và ánh mắt của người đời, anh cũng giữ vững nguyên tắc giống như Giang Diễn vậy, sẽ không bị tác động bởi ý kiến của người khác, nên em không cần lo lắng điều này. “

Càng nghe Trình Kiến Du càng cảm thấy trong lời nói của Ôn Nhạc Minh mang đầy hàm ý. Mặc dù cậu không giỏi xử lý vấn đề tình cảm, nhưng không có nghĩa là EQ của cậu thấp. EQ của cậu vẫn rành rành ở đây, nên cậu rất rõ ràng ý tứ đằng sau lời nói của Ôn Nhạc Minh.

Trái tim cậu dường như bị bóp nghẹt, trở nên mềm mại tê dại. Cậu nghiêng đầu, đang suy nghĩ xem nên trả lời Ôn Nhạc Minh thế nào, chợt nhìn thấy ngoài cửa sổ là An An đang dùng hai tay níu chặt cánh tay một người đàn ông. Giữa ngày hè, cô khóc đến mức lớp trang điểm nhoè hết. Cô bị người đàn ông kia kéo đi về phía trước một cách bất lực. Người đàn ông kia có ngoại hình dễ nhìn, mái tóc nhuộm hoe, ăn mặc rất thời trang, nhưng trên mặt hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn và đang gân giọng lên chửi rủa một cách thô lỗ.

Cánh một tầng kính, cậu nghe không rõ lắm, chỉ mơ hồ nắm được mấy câu đứt quãng như: “Cút xa tôi một chút, đã chia tay rồi, nghe không hiểu sao?”, “Cô vừa già, nhà lại nghèo, so thế nào được với cô ấy? Tôi thích cô ấy đấy.”

Trình Kiến Du nhíu mày. Ôn Nhạc Minh đã từng gặp An An. Nụ cười vụt tắt, anh liếc nhìn người đàn ông kia, bình tĩnh hỏi cậu: “Kiến Du, em có cần anh giúp không?”

“Anh Ôn, em đi là được rồi.” Trình Kiến Du đứng lên, sải bước đi ra ngoài.

An An nhìn có vẻ gầy, nhưng lực tay cũng coi như khoẻ so với phụ nữ. Gã đàn ông kia gạt ra mấy lần với vẻ ghét bỏ, nhưng không thể thoát khỏi tay cô. Giữa ban ngày ban mặt, hắn không dám đánh phụ nữ giữa đường, chỉ có thể bóp lấy tay cô dùng sức cạy ra. Gã ngẩng đầu, nhìn thấy một người thanh niên đi ra từ tiệm cơm. Cậu mặc quần bò áo thun, không cầu kỳ nhưng sạch sẽ. Vóc người cậu cao ráo, thẳng tắp như một cây linh sam xanh mướt, dáng đi mang một loại cảm giác bình thản ung dung. Tướng mạo đẹp đẽ chói mắt, khiến người đi đường xung quanh không nhịn được mà ngoái nhìn cậu thêm một lần.

Trình Kiến Du đi tới, dùng một tay kéo cổ áo An An. An An bị dọa giật mình, quay đầu lại, nhìn thấy cậu, nước mắt vừa mới kìm nén lại đang rơm rơm trong hốc mắt chực trào ra. Cô đang định gọi “anh Du”, lại thấy Trình Kiến Du lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông đang đứng ngẩn ra kia, ôm vai cô bình tĩnh nói: “Đi thôi.”

An An chẳng hiểu ra sao. Người đàn ông cảm thấy đỉnh đầu mình xanh mướt, giận dữ hỏi: “Cô cũng ngoại tình?”

An An đang muốn thanh minh thì bả vai bị ấn nhẹ. Cô len lén liếc nhìn đường gò má của Trình Kiến Du, vô cùng thức thời im miệng. Trình Kiến Du không quan tâm đến phản ứng của người đàn ông kia, ôm An An xoay người đi thẳng.

Người đi đường tò mò ghé mắt nhìn nguời đàn ông đang đỏ mặt tía tai với vẻ chán ghét. Hắn lại không dám gây sự với Trình Kiến Du, chỉ dám ăn hiếp phụ nữ. Với ý đồ tìm lại mặt mũi, hắn gân giọng hét lên: “Tôi đã phá trinh cô trong căn phòng 100 tệ một giờ. Cô chỉ là chiếc giày rách mà tôi đã đi chán, nhớ cho kỹ là tôi đá cô!”

Trình Kiến Du dừng bước, mắt híp thành một đường thẳng, vỗ vỗ lưng An An, giọng nói bình tĩnh: “Quay lại tát cho hắn một cái bạt tai.”

An An nghe lời cậu đã thành quen. Dù bây giờ đang đau khổ muốn chết, cô vẫn nghe theo một cách máy móc. Cô vừa khóc vừa dùng hết sức lực tát cho gã đàn ông kia một cái bạt tai, đánh cho hắn ta lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ra đất một cách chật vật. Cô sụt sịt, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

Trình Kiến Du vẫy một chiếc taxi đưa cô về nhà nghỉ ngơi, buổi chiều không cần đi làm. Chuyện tình cảm, dưới góc độ của một người bạn và cấp trên, nói nhiều lời cũng không thích hợp. Huống hồ cậu rất hiểu làm thế nào để nắm giữ chừng mực trong quan hệ với phái nữ, không thể khiến cho cô bé nảy sinh tình cảm với cậu. Như thế là hại người.

Trình Kiến Du xử lý xong xuôi quay về. Ôn Nhạc Minh đứng ở cửa tiệm ăn, áo sơ mi cởi hai nút trên cùng, cầm trên tay cặp kính trang nhã, trông trẻ hơn rất nhiều. Anh giơ tay về hướng Trình Kiến Du cười với cậu, “Làm tốt lắm. “

Ban nãy Trình Kiến Du trông rất giống với dáng vẻ bất cần thời thiếu niên. Ôn Nhạc Minh chưa từng cảm thấy Trình Kiến Du là một cậu bé ngoan. Cậu nhóc này từ nhỏ đã rất thông minh, luận thủ đoạn, mưu mô cậu không thua bất kỳ ai, chẳng qua là cậu quá thanh cao, kiêu ngạo, khinh thường sử dụng.

Trình Kiến Du mỉm cười lặng lẽ. “Anh Ôn, văn phòng của em ở gần đây. Anh có muốn qua ngồi một lát không?” Tìm một cơ hội, nói cho rõ ràng những gì ban nãy còn chưa nói hết.

Ôn Nhạc Minh rất vui lòng được chia sẻ thế giới riêng của cậu. Đi bộ mấy phút, hai người về đến toà nhà văn phòng. Lúc này chưa đến giờ làm, nên cả toà nhà ngày thường nhộn nhịp giờ trống vắng, hiu quạnh.

Nhìn thấy tấm biển tên studio “Minh Kiến”, Ôn Nhạc Minh hơi giật mình, ánh sáng trong mắt chợt loé lên. Anh chậm rãi nói: “Đặt tên hay lắm.”

“Vâng.” Trình Kiến Du hít sâu một hơi, ấn dấu vân tay mở khoá cửa. “Mời anh vào.”

An An không có ở đây. Trần Khai cũng chưa đi làm. Cậu đành nhận nhiệm vụ pha cà phê. Cũng may Ôn Nhạc Minh không kén chọn cà phê như đồ ăn. Trình Kiến Du rót hai tách cà phê, ngồi trên chiếc bàn rộng trong phòng họp. Luồng khí lạnh phả ra từ chiếc máy điều hoà cuốn trôi cái nóng toàn thân.

Ôn Nhạc Minh đặt kính mắt lên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, chăm chú nhìn cậu. Bầu không khí ngưng trệ vài giây, đồng hồ treo tường tích tắc quay.

Đều là người thông minh, bọn họ hiểu rất rõ đối phương nghĩ gì. Nhưng trong chuyện tình cảm, trong lòng hiểu rõ là một chuyện, còn nói ra lại là chuyện khác. Ôn Nhạc Minh hơi nhíu mi, nửa đùa nửa thật nói: “Cậu nhóc à, anh có chút hối hận năm đó không làm người xấu.”

Trình Kiến Du khuấy cà phê, màu nâu đậm tạo thành một vòng xoáy nho nhỏ.

Ôn Nhạc Minh khẽ thở dài, bước từng bước đi tới, trấn định lại ung dung: “Đừng bởi vì sợ kết thúc, mà từ chối bắt đầu.”

Trình Kiến Du sững sờ hai giây, sau đó ngước mắt lên nhìn đường quai hàm tuấn tú và rắn rỏi của anh. Từ góc nhìn này, Giang Diễn và Ôn Nhạc Minh giống nhau nhất. Nhưng rất kỳ quái, cậu lại không hề cảm thấy tim đập thình thịch.

Ngược lại lại có cảm giác “cận hương tình khiếp”.

(Cận hương tình khiếp: Người xa quê lâu ngày trở về quê, càng gần đến quê lòng càng phấp phỏng, lo lắng.)

Ánh mắt Ôn Nhạc Minh ngưng đọng. Anh đưa tay lên, do dự một thoáng giữa không trung, cuối cùng vẫn sờ lên gò má mềm mịn của Trình Kiến Du. Đây không phải là cử chỉ gợi tình, mà giống như một người thợ phục chế nâng niu quý trọng di vật văn hóa trong viện bảo tàng. “Đây là điều mà tôi luôn muốn làm.”

Đôi tay quanh năm cầm dao phẫu thuật của anh có một lớp chai mỏng, xoa trên mặt có chút ram ráp. Trình Kiến Du cũng nhìn anh. Đối mặt với người mà mình đã từng rung động, cậu không thể nói được lời từ chối.

Trong không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của nhau, ám muội dần dần nảy sinh.

Kết quả, một giây sau, giọng nói của Trần Khai vang lên oang oang ngoài cửa: “Kiến Du vẫn chưa đi làm. Các anh đông như vậy, phòng họp của chúng tôi không đủ chỗ ngồi đâu.”

Cửa phòng họp bị đẩy ra từ bên ngoài. Một nhóm luật sư ưu tú mặc âu phục giày da đang vây quanh Giang Diễn. Hơn mười đôi mắt đồng loạt nhìn hai người.

Nhìn xong, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về Giang Diễn, muốn xem hắn có biểu cảm gì.

Máu nóng của Giang Diễn sôi trào, thái dương giật giật. Sự xao động của mùa hè bị hắn mang hết vào trong căn phòng máy lạnh này. Hắn rất muốn chen vào giữa Trình Kiến Du và Ôn Nhạc Minh, tách hai người ra. Hắn nghiến chặt răng hàm sau, kìm nén cảm xúc đang muốn bùng nổ: “Thật trùng hợp, tôi không quấy rầy hai người chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.