Là một trong hai nền tảng phát sóng trực tiếp lớn, Quan Thế Live Broadcasting luôn thu hút sự quan tâm của giới truyền thông và khán giả. Đối với lễ kỉ niệm 3 năm thành lập, Quan Thế không chỉ mời những diễn viên nổi danh mà còn mời một số ngôi sao trong làng giải trí dự thảm đỏ.
Với tư cách là phát ngôn của Quan Thế, Cố Bắc Âm được sắp xếp ở vị trí trung tâm của sân khấu.
Tiêu Văn nhìn chuyên viên trang điểm cho Cố Bắc Âm, nói nhỏ: “Hôm trước có thông báo, chị vốn định nói cho em nhưng bên Quan Thế lại không cho chị nói. Bọn họ hẳn là nghĩ cọ chút nhiệt trong lần đầu lộ diện của em nhưng khả năng có chút vấn đề. Em nên để ý một chút.”
Cố Bắc Âm nhắm mắt để chuyên viên trang điểm kẻ mắt cho mình, nghe vậy thấp giọng đáp ứng.
Ban tổ chức bố trí để xe ở bãi đỗ xe ngầm của Quan Thế, dù cửa xe luôn đóng chặt nhưng vẫn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng hét của fan trước quảng trường.
Tiêu Văn có chút tò mò, lật danh sách thảm đỏ xem, cười nói: “Chị tưởng là ai hóa ra là Bùi Thụy. Không nghĩ anh ta cũng tới....?”
Chuyên viên trang điểm bị lời nói đột ngột của Tiêu Văn mà có chút run tay làm đường eyeliner có chút bay ra ngoài. Tiêu Văn nhìn nhưng không rảnh phát hỏa, quay đầu lại nhíu mày dò hỏi: “Sao Quan Thế lại mời Lâm San? Bên họ có nói với em không?”
Cố Bắc Âm không biết nội tình trong đó, im lặng không nói gì.
Chuyên viên trang điểm nhận thấy không khí trong xe không đúng cho lắm, trang điểm cẩn thận xong liền nhanh chóng xuống xe. Tiêu Văn ra hiệu cho trợ lý xuống xe đưa đi, sau khi xe không còn người ngoài nữa, nén giận trầm giọng nói: “Nếu sớm biết Lâm San cũng tới, chị tuyệt đối không để em bị coi thường.”
“Danh sách khách mời đều là tạm thời xác định, chị lại không thể biết trước.”Cố Bắc Âm an ủi cô ấy, lại có chút tò mò.
Mọi chuyện của nguyên chủ cô đều xem từ nhật ký ra, nguyên chủ cùng Chu Thao bất hòa thì cô biết rõ nhưng trong nhật ký không đề cập đến người nào tên Lâm San. Nếu không đề cập đến chắc hẳn chỉ là người râu ria.
Tiêu Văn cũng không thấy thái độ của cô ấy không có gì không đúng, đau đầu xoa lông mày: “Lâm San đối với Tần tổng có tâm tư gì em lại không biết. Hiện tại hai người còn chưa ly hôn đâu. Nếu Lâm San chính là đồ yêu tinh, ảnh hưởng của Tần tổng sẽ luôn liên quan đến em.”
Cố Bắc Âm yên lặng ngồi tiêu hóa tin bát quái này, gõ nhẹ ngón tay lên mép cửa kính ô tô.
Tiêu Văn nói thêm gì đó nhưng thấy staff của Quan Thế giơ tay ý bảo bọn họ chuẩn bị lên thảm đỏ. Trợ lý của bọn họ còn chưa quay lại, Tiêu Văn ngồi vào vị trí lái xe, vừa khởi động xe vừa dặn dò: “Em không muốn liên lụy Tần tổng quá nhiều là chuyện tốt. Nhưng buổi tối hôm nay em tốt nhất vẫn nên để ý Lâm San, đừng để cô ta có cơ hội một mình tiếp cận Tần tổng.”
“Vì hôn nhân này chỉ dựa vào lợi ích đôi bên, tốt nhất vẫn nên kết thúc gọn gàng một chút.” Ánh mắt Tiêu Văn bình tĩnh, thận trọng dặn dò.
Nghĩ đến thỏa thuận ly hôn đã được soạn thảo trước khi đi, Cố Bắc Âm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉnh lại trang phục trên người, cúi người nhấc chân lên thảm đỏ.
Nhóm cameraman vốn đã rất mệt mỏi nhưng khi thấy Cố Bắc Âm những ánh đèn flash lại lần nữa sáng lên. Những tiếng hò hét của fan vốn đã im ắng giờ lại lần nữa vang lên.
Phối hợp với cameraman, Cố Bắc Âm nhấc làn váy bước vào tòa nhà Quan Thế. Chỗ ngồi của cô được xếp ở hàng đầu tiên, chỗ ngồi bên cạnh để tên Tần Thanh Việt vẫn còn trống. Cố Bắc Âm vừa mới ngồi xuống liền cảm nhận được một ánh mắt sáng quoắc.
Cô đưa mắt nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của một bạch liên hoa.
Bạch liên hoa diện mạo thanh lệ, khuôn mặt nhu nhược động lòng người, thần thái lại càng đáng thương. So với bạch liên hoa ngã vào lòng Tần Thanh Việt lần trước còn có ba phần hơn. Thấy Cố Bắc Âm nhìn mình, bạch liên hoa theo bản năng nở nụ cười e thẹn rồi lúng túng thu tầm mắt.
Cố Bắc Âm im lặng quay đầu nhìn về phía sân khấu, khóe miệng kéo lên.
Giám đốc marketing Quan Thế ngồi góc khuất phía sau cô đột nhiên thấy hơi đau tim, nhìn theo hướng của cô thì thấy bạch liên hoa ngồi đó.
Trưởng phòng marketing:.........
Trong lòng thầm mắng nhân viên mời khách kiểu gì, hắn thừa dịp người chủ trì giải thích trên PPT để nhắn tin.
Cố Bắc Âm không rõ hắn ta lén lút làm gì, chăm chú nghe giới thiệu các tác phẩm xuất sắc trên sân khấu, ánh sáng bên hông bỗng nhiên mờ đi, có người đã ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh cô.
Trước khi quay đầu sang, Cố Bắc Âm ngửi thấy mùi rượu vang đỏ thoang thoảng nơi cánh mũi.
Tần Thanh Việt ánh mắt vẫn nhìn trên màn hình lớn, dáng người đoan chính, ánh mắt nghiêm túc. Nếu không phải Cố Bắc Âm ngồi bên cạnh anh, căn bản không thể xác nhận được anh có phải người nói chuyện không.
“ Thế nào rồi? Miệng vết thương khỏi hẳn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Học bộ dáng của anh, Cố Bắc Âm nhỏ giọng nói: “Anh uống rượu?”
Giọng Tần Thanh Việt như gãi đúng chỗ ngứa, xa cách xin lỗi: “Tham gia tiệc rượu, chưa kịp thay quần áo.”
Đèn trong hội trường đều đã tắt hết, chỉ còn lại ánh đèn mỏng manh từ màn hình. Khi màn hình chuyển đổi, ánh sáng rơi xuống người Tần Thanh Việt chớp nhoáng rồi tắt lịm làm anh có cảm giác kỳ lạ chưa từng trải qua trong nháy mắt.
Cố Bắc Âm hồi lâu không trả lời, Tần Thanh Việt tò mò quay sang nhìn cô, ánh mắt không phòng bị mà nhìn thẳng vào mắt Cố Bắc Âm.
Cố Bắc Âm có đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên nhờ đường eyeliner sắc sảo. Nghiêm túc ngắm nhìn sẽ đem đến cho người ta cảm giác quyến rũ muốn đâm đầu vào. Tần Thanh Việt cảm thấy mấy ngụm rượu vang vừa rồi đều bị đôi mắt của cô lôi hết ra, làm anh có chút say.
Cũng may đó chỉ là ảo giác, anh vẫn rất tỉnh táo.
Đem cảm giác rung động trong lòng này quy hết do rượu quấy phá, Tần Thanh Việt ho nhẹ một tiếng: “Nhìn màn hình.”
Cố Bắc Âm bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhỏ giọng nhắc nhở: “Cổ áo sơ mi của anh....có dấu son môi.”
Tần Thanh Việt cứng đờ, đáy lòng hiếm khi xuất hiện cảm giác như nhìn thấy phong hoa Nam, tâm tư dần phai nhạt đi. Nương theo ánh sáng mỏng manh, anh cúi đầu nhìn dấu son ở gần cúc áo thứ hai mà Cố Bắc Âm nói. (cái hoa phong hoa Nam khó hỉu quá:< mình tra cũng k rõ nghĩa)
Anh nhíu chặt mi tâm, theo bản năng giải thích với Cố Bắc Âm: “Vừa rồi có người ngã....”
Lời vừa nói ra, Tần Thanh Việt liền thấy không ổn lắm. Anh nhớ lần trước nữ nhân viên kia cũng ngã vào lòng anh, còn bị Cố Bắc Âm đúng lúc bắt được. Đột nhiên cảm thấy lời nói của bản thân không có nửa điểm đáng tin.
(Ảo ma Canada:>Thế nào mà cô nào ngã đâu không ngã toàn ngã vào lòng tổng tài. Hảo chọn!)
“Lời tôi nói là thật.” Thanh âm của anh cũng không hoảng loạn, rất chân thành. Rõ ràng là muốn Cố Bắc Âm tin lời anh nói.
Cố Bắc Âm có chút buồn cười mà nói: “Tôi tin anh.”
Cô trả lời quá nhanh, nghe vào tai anh lại cảm thấy không thuyết phục tí nào. Cả hai cũng chỉ là vợ chồng plastic, Cố Bắc Âm đã nói vậy anh cũng không giải thích thêm.
Nhưng đáy lòng chả hiểu sao lại buồn bực.
Sự buồn bực ấy vẫn luôn ở trong lòng cho đến khi buổi tiệc tối bắt đầu. Hai lần bị người ta ăn vạ ngã “ngoài ý muốn”, Tần Thanh Việt trở nên cảnh giác rất nhiều.
Anh cùng các giám đốc cấp cao của Quan Thế trò chuyện, vừa lấy ly rượu từ tay phục vụ bỗng thấy một người phụ nữ có vài phần quen thuộc tiến lại gần. Nhờ trí nhớ tốt, Tần Thanh Việt nhanh chóng nhận ra đó là nhân viên lúc anh chưa kết hôn mua được bản thảo liền nói hai bọn họ có quan hệ mập mờ.
Lúc đó Tần Thanh Việt đang bận xử lý công việc bên thị trường Tây Nam nên đã giao chuyện này cho bên bộ phận quan hệ công chúng xử lý. Có vẻ lần trước xử lý còn quá nể tình rồi.
Hơi bực bội kéo kéo cà vạt, Tần Thanh Việt nhìn về phía giám đốc marketing khép nép bên cạnh: “Lễ kỉ niệm của Quan Thế không biết sàng lọc khách mời?”
Bị anh trừng mắt nhìn, giám đốc marketing á khẩu không trả lời được, không lại gửi tin nhắn mà gọi luôn cho bên bảo vệ. Rất mau lẹ, Lâm San bị người “mời” xuống.
Sau khi người được xử lý, nỗi buồn bực trong lòng Tần Thanh Việt chả tiêu tan đi được phần nào.
Nới lỏng cổ tay áo, chào hỏi mọi người xong, Tần Thanh Việt cùng La Uyên rời khỏi tòa nhà Quan Thế.
Anh chân trước vừa mới đi, sau lưng lại nghe thấy điện thoại của Cố Bắc Âm trong tay Tiêu Văn vang lên. Nhìn trên màn hình ba chữ Cố Hàn Thanh, Cố Bắc Âm đi ra ban công nhìn hội trường rồi nghe máy.
“Âm Âm.” Giọng điệu của Cố Hàn Thanh lành lạnh, hỏi: “Lễ kỉ niệm kết thúc rồi sao? Tần Thanh Việt có đi cùng em không?”
Cố Bắc Âm mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra nhưng không thể nắm bắt được suy nghĩ của anh mình, thấp giọng trả lời: “Anh ấy vừa mới đi. Anh tìm anh ấy có chuyện gì vậy?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, lát sau mới vang lên giọng của Cố Hàn Thanh: “Anh định gọi hắn đến Tần thị, em cùng Tiêu Văn cũng lái xe qua đi.Tí nữa gặp.”
Cố Bắc Âm theo bản năng dạ một tiếng, đang định hỏi tiếp thì Cố Hàn Thanh đã tắt máy.
Nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay, cô hơi mím môi. Trải qua quãng thời gian tiếp xúc gần, Cố Bắc Âm khá chắc chắn hiện tại Cố Hàn Thanh tức giận không nhẹ.
Cô trái lo phải nghĩ cũng không biết Cố Hàn Thanh bị cái gì kích thích mà đột ngột như vậy. Màn đêm bao trùm, Tiêu Văn đưa Cố Bắc Âm đến Tần thị đã là 10 giờ đêm.
La Uyên dẫn hai người vào thang máy chuyên dụng đi lên phòng tổng giám đốc. Cố Bắc Âm vừa vào đã thấy Cố Hàn Thanh ngồi trên sofa. Tần Thanh Việt vẻ mặt có chút hoang mang ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc.
La Uyên và Tiêu Văn thức thời không vào trong, đóng cửa lại. Cố Bắc Âm đi tới sofa, hỏi: “Anh, anh gọi em có việc gì không?”
Cố Hàn Thanh không đáp, chỉ đem một chồng giấy mỏng đưa cho cô.
Nhìn mấy chữ “Hợp đồng hôn nhân”, nháy mắt Cố Bắc Âm hiểu ý tứ của Cố Hàn Thanh.
Khi cô mới từ bệnh viện về nhà, Cố Hàn Thanh từng nói rằng khi nào cô muốn ly hôn, anh sẽ đập vào mặt Tần Thanh Việt bản hợp đồng hôn nhân này.
Nhưng rõ ràng thái độ lúc đó của anh trai có chút đùa cợt....Sao giờ lại thành thật luôn thế này?
Cẩn thận đánh giá anh trai Cố Hàn Thanh một chút, xác nhận anh không phải trêu đùa, Cố Bắc Âm dừng một chút, cầm bản hợp đồng phía trước lên.
Cách bàn làm việc của Tần Thanh Viêt 2 bước, Cố Bắc Âm dừng lại. Cô đưa tờ giấy đã đóng dấu vân tay mình cho anh. Màn đêm giăng kín mít ngoài cửa sổ, giọng cô đặc biệt lạnh lùng.
“Tần Thanh Việt.....Chúng ta ly hôn đi!”