Mặc dù không nhận được câu trả lời như mong muốn nhưng ít nhất cũng coi như biết được thái độ của cả hai, tâm tình của Cố Bắc Âm tốt hơn nhiều. Hai mắt cô cong cong, bông đùa nói: “Tôi không thể coi anh là không khí được. Nếu không có không khí tôi sẽ không sống nổi mất!”
Lời vừa thốt ra, Cố Bắc Âm có chút lúng túng cắn lưỡi.
Tần Thanh Việt không nhịn được nở nụ cười, làm như không thấy bầu không khí này có vẻ không thích hợp cũng hùa theo cô mà nói đùa: “Tuy không muốn thừa nhận mình nói sai nhưng vẫn phải thừa nhận tôi cũng không thể sống nếu thiếu không khí.”
Đúng là nói dăm ba câu phát là không khí đỡ xấu hổ hẳn.
Cố Bắc Âm trân trân thực thực trải nghiệm một quý ông lịch lãm, ôn nhu Tần Thanh Việt giống như tiểu thuyết miêu tả, cô mỉm cười nhạt nhẽo, ý nghĩ ly hôn trong lòng bỗng chốc kiên định hẳn.
Sóng biển đêm dần nổi lên, cả hai đem câu chuyện dở dang bỏ sau đầu, không ở lại thêm nữa mà đứng dậy rời đi. Sau khi bọn họ rời đi không lâu, ở gốc cây đại thụ cành lá xum xuê cách đó không xa một bóng người đột nhiên bước ra. (Edit câu này cứ thấy sợ sợ